Trần Ngưỡng gần như toàn nhường Triều Giản, tận khả năng không đi kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ hắn, lần này anh bị chọc tức quá thể, nhất thời không nhịn xuống được, móc túi nilon đựng thuốc ném trả.
Ném xong lập tức hối hận.
Tại sao anh lại tức giận với một người đang phát bệnh, muốn uống thuốc nhưng lại uống không được người bệnh nên tức mới đúng.
Khi Triều Giản dùng ánh mắt hung dữ trừng anh, Trần Ngưỡng đã nín thở, trong nháy mắt anh đã nghĩ đến rất nhiều biện pháp cấp cứu.
Lấy nhu thắng cương, lấy bạo chế bạo, trước chạy trốn, dù sao cậu ấy cũng đuổi không kịp mình vv.
Nhưng Trần Ngưỡng là người khổng lồ có lý tưởng, người lùn trong hành động, biện pháp nào cũng chưa dùng, chỉ ngẩng đầu nhìn Triều Giản.
Trần Ngưỡng không biết chính mình là ánh mắt gì.
Vài giây sau, không khí bạo ngược trong nhà kho xuất hiện một vết nứt.
Sau hai hoặc ba giây, vết nứt đó nứt ra trên diện rộng.
Trần Ngưỡng ngơ ngác nhìn cái túi ni lông trước mặt.
Đột nhiên cua gắt như vậy, từ chết chuyển sinh, liễu ám hoa tươi lại một thôn hướng đi......
Thiếu niên thế nhưng chủ động lùi một bước.
Trần Ngưỡng sẽ không tìm đường chết níu lấy chuyện này không buông, anh cũng làm như chưa có chuyện gì xảy ra yên lặng thu hồi túi nilon, hơn nữa còn nhanh chóng xếp ra một tầng bậc thang: "Tôi biết cậu không thể khống chế được cảm xúc của bản thân."
Triều Giản từ bậc thang bước xuống, trong mũi phát ra một âm tiết trầm nặng: "Ừm."
Trận xung đột này đến vội vàng, đi cũng vội vàng, hai diễn viên chính đồng thời rơi vào sự im lặng.
Sau lưng Trần Ngưỡng dính dính, là mồ hôi, anh có chút nghĩ mà sợ, thiếu niên không phải liên tục phát bệnh, cũng không thường xuyên, không thể khắc chế được nữa mới có thể bùng nổ.
Khoảnh khắc ấy, thiếu niên như thay đổi thành một người khác, nhưng lại vẫn là hắn.
Sẽ không thay đổi thành một nhân cách độc lập.
Trần Ngưỡng cho rằng đây là nguyên nhân khiến thiếu niên được điều trị trong thời gian dài, cho dù tạm thời ngừng thuốc, tình hình cũng không hoàn toàn suy sụp.
Rối loạn đa nhân cách rất phức tạp.
Trần Ngưỡng ban đầu nghĩ rằng đó là một dạng rối loạn tâm thần, nhưng sau đó tìm hiểu trên mạng, anh phát hiện ra không phải vậy, chính xác mà nói thì không phải hoàn toàn.
Nó không hoàn toàn là bệnh tâm thần, cũng không phải là một vấn đề tâm lý.
Ánh mắt Trần Ngưỡng rơi vào ngón tay trắng nhợt của thiếu niên, anh không phải bác sĩ, cũng không nghiên cứu sâu kiến
thức liên quan nên ý kiến
rất hạn chế.
"Có muốn uống chút nước không?" Trần Ngưỡng nói.
Triều Giản khẽ lắc đầu.
"Tôi uống, tôi sắp chết khát rồi." Trần Ngưỡng nói, "Cậu giúp tôi vặn nắp."
Triều Giản nâng mí mắt lên, đáy mắt vẫn còn đỏ, nhưng đã không hung dữ, nghi ngờ, tối tăm, phẫn nộ, những cảm xúc ngắn ngủi kia đã chìm trở về biển sâu.
Trần Ngưỡng giơ đôi tay lên cho hắn xem: "Tay ca ca tàn rồi."
Triều Giản: "......"
Trần Ngưỡng dùng lòng bàn tay cầm nước khoáng lên uống mấy ngụm lớn, cổ họng như bốc cháy hơi dịu đi, chợt lia mắt thấy vẻ mặt ngu người của Hà Tường Duệ, kiềm chế không được phun ra một ngụm nước.
"Phụttt --"
Cột nước lao về phía đối diện.
Một giọt nước rơi xuống từ chiếc mũi thẳng cao của Triều Giản, lướt qua môi, hắn duỗi đầu lưỡi liếm sạch,mặt không biểu tình nhìn Trần Ngưỡng.
Trần Ngưỡng bày ra một bộ dáng mới thấy: "Tôi phát hiện trên môi cậu có một nốt ruồi nhỏ."
Triều Giản cười lạnh.
Chiêu nói sang chuyện khác không thành công, Trần Ngưỡng lập tức đổi thành làm sai biết sửa: "Chuyện vừa rồi, tôi xin lỗi."
Anh bảo Triều Giản nhìn Hà Tường Duệ ở đằng kia xem: "Tôi muốn cười nên không kìm được mới phun."
Triều Giản kệ những người khác, hắn chỉ vào quần áo trên người: "Ướt rồi."
"Gió biển rất lớn, để như vậy một lúc sẽ khô ngay thôi." Trần Ngưỡng nói.
Triều Giản không nóng không lạnh nói một câu: "Tôi không biết sao?"
Trần Ngưỡng: "......!Vậy sao cậu còn nhắc?"
Anh liếc nhìn nửa chai nước trên bàn nhỏ, ngập ngừng nói: "Cậu muốn phun lại tôi hả?"
Triều Giản lạnh nhạt nói: "Tôi ba tuổi à?"
Khóe miệng Trần Ngưỡng run rẩy không ngừng, trùng hợp thật, tôi cũng muốn hỏi cậu vấn đề này.
Làm thế nào để kết thúc cái chủ đề này đây?
Trần Ngưỡng đỡ trán, nếu anh vô tình phun nước lên người em gái mình khi đang uống nước, em gái nhất định sẽ cùng anh náo loạn......
Trần Ngưỡng đột nhiên nhanh trí đi vòng qua, nhanh nhẹn lau sạch vết nước trên quần áo của Triều Giản: "Xong, được rồi, nước được lau hết rồi."
"Qua loa có lệ."
Triều Giản duỗi cơ lưng ngửa đầu ra sau, cổ họng mấp máy, chợt nhận thấy gì đó, hắn nghiêng đầu qua nhìn.
Hà Tường Duệ và Triệu Nguyên trên bãi biển cách đó không xa đồng thời rụt cổ.
"Đáng sợ thật." Hà Tường Duệ thay chính mình lau một giọt mồ hôi.
Triệu Nguyên ấn vào vai Hà Tường Duệ, chuyện này không tính là gì đâu ông anh, sự việc em trai đây đã từng trải qua mới xứng với mấy từ này.
"Nói sao chú không có chút nóng nảy nào." Hà Tường Duệ vỗ vỗ cát trên ống quần, "Hóa ra là như vậy, hóa ra là như vậy."
"Thật không ngờ tới nơi này còn phải bị ngược, mệnh mình thật khổ."
Triệu Nguyên: "......"
Kéo Hà Tường Duệ lên, bóp hai phát trên bắp tay rắn chắc của đối phương, cứng đến nỗi tay đau: "Đi thôi, đi đào cát."
"Chúng ta có nên đi gặp Phùng Sơ không?" Ánh mắt Triệu Nguyên nhìn lướt qua bãi đá ngầm bên trái.
Vẻ mặt Hà Tường Duệ đầy mâu thuẫn: "Hay là thôi...!đừng đi."
Triệu Nguyên vừa đi vừa quan sát Phùng Sơ, cậu ta lẳng lặng ngồi trên một tảng đá ngầm, mặt hướng ra biển rộng, áo sơ mi dính bụi bẩn cùng tóc đen bị gió thổi lộn xộn, thoạt nhìn vừa mỏng manh vừa yếu ớt.
Không thể trách bọn họ trong lòng đề phòng, là Phùng Sơ không đưa ra một lời giải thích hợp lý.
Triệu Nguyên đạp hạt cát đi về phía trước, chính bản thân Phùng Sơ không cảm thấy kỳ quái sao? Còn nữa, trở thành người khác loài trong một đội ngũ, đáng lẽ phải hoảng hốt lắm mới đúng chứ?
Nhưng cả hai loại phản ứng cậu ta đều không có.
Có phải cậu ta biết điều gì đó nhưng không thể nói ra không?
Trần Ngưỡng cũng đang nhìn Phùng Sơ, chẳng qua thứ anh đang nghĩ đến là cát ướt trong lều của đối phương.
Câu trả lời mà Phùng Sơ đưa ra là, đã giẫm phải vũng nước nông trước khi mặt trời lặn ngày hôm qua.
Cho dù từ lúc mặt trời lặn đến mặt trời mọc không dài như một đêm thật, thời gian đó cũng không ngắn, làm sao còn chưa khô được.
Nhưng nếu Phùng Sơ ban đêm bị dẫn đến chỗ nước cạn, làm sao cậu ta có thể còn sống?
Chả lẽ cậu ta là người đặc biệt?
Trần Ngưỡng nhìn Phùng Sơ đến phân tâm, phải tìm cơ hội nói chuyện với cậu ta mới được.
Chân bị gõ nhẹ một cái, Trần Ngưỡng đuổi theo cộng sự đang chống nạng bước đi: "Muốn đi đâu?"
Triều Giản nói: "Chỗ bán vé."
"Chỗ đó chúng ta đã tìm qua rồi còn gì?" Mặt Trần Ngưỡng bị gió biển thổi hơi đau, anh khó hiểu nói, "Nơi đó không có thẻ 335."
Triều Giản liếc anh: "Có những tấm thẻ khác, lấy vào phòng thay đồ."
Thân hình của Trần Ngưỡng bỗng nhiên chấn động, đúng vậy, có thể chiếu theo từng tấm thẻ nhỏ mở tủ đựng đồ khác, nói không chừng sẽ có phát hiện.
Làm sao anh có thể bỏ qua một mắt xích quan trọng như vậy kia chứ.
Những người khác cũng không nghĩ tới điểm này.
Một đống thẻ mở tủ đặt ở chỗ bán vé, rất dễ thấy.
Thế mà không ai nói muốn mở tủ, tất cả đều quên mất.
Trần Ngưỡng quay đầu hỏi Triều Giản: "Cậu vừa mới nhớ ra chuyện này hả?"
Anh tự hỏi tự đáp: "Không phải đúng không?"
"Có phải là cậu đang đợi tôi tự mình nghĩ tới một tầng này không?"
Thiếu niên đứng lại.
Trần Ngưỡng vốn tưởng rằng hắn sẽ trả lời câu hỏi này, nhưng không ngờ hắn nói một câu không có chút liên quan gì, chỉ bốn chữ.
"Tôi khó chịu." Hắn nói.
Trần Ngưỡng mất một hồi lâu mới hiểu được, cảm xúc trong lòng hắn lại rối loạn, kìm chế rất vất vả.
Không thể bảo cậu ấy nhịn một chút là qua được, nói vậy sẽ có vẻ quá hời hợt, không có tác dụng an ủi, ngược lại sẽ chọc giận người bệnh, Trần Ngưỡng suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy cậu lấy sữa viên ra ăn đi? Bóp cho đã tay cũng được, vỡ thì cho tôi ăn."
Hai tay chống nạng của Triều Giản hơi run, hắn rũ mắt đứng im nửa ngày, mới nhẹ giọng nói: "Anh cõng tôi."
"Được, tôi cõng cậu." Trần Ngưỡng nhìn chân hắn, không biết giận xoay qua, chân hơi cong xuống, "Rồi, tự mình lên đi, tay tôi không tiện vớt cậu đâu."
Phía sau không có động tĩnh.
Trần Ngưỡng quay đầu lại: "Không muốn nữa sao?"
Trên lưng trầm xuống, thân thể thon dài mà nóng bỏng của thiếu niên đè lên người anh, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác kì lạ.
"Ôm chặt đó." Trần Ngưỡng nắm không được chân hắn, chỉ có thể dùng cẳng tay giữ lấy, "Ôm cho kỹ đấy, nếu không sẽ té ngã."
Hai tay khoác trên cổ Trần Ngưỡng cổ, trong tay một trái một phái cầm nạng.
Trần Ngưỡng đi một đoạn ngắn đã giống như cá mất nước, khó thở: "Không được, tôi thở không nổi, cậu thả lỏng tay ra chút đi."
Hơi thở bên tai nặng nề: "Không phải anh bảo tôi ôm cho chặt sao?"
"Quá chặt rồi em trai." Trần Ngưỡng bất đắc dĩ nói, "Cổ tôi cho dù được làm bằng sắt đi nữa, bị cậu siết như vậy, nói không cũng sẽ bị dẹt."
Dường như Triều Giản chửi nhỏ một tiếng, thả lỏng tay một chút.
Trần Ngưỡng cõng Triều Giản đến chỗ bán vé, anh bỏ tất cả thẻ nhỏ vào trong một chiếc túi.
"Vào phòng thay đồ nữ trước, Văn Thanh ở bên trong."
Triều Giản chống nạng đi về phía phòng thay đồ nam, Trần Ngưỡng đành phải căng da đầu đi theo.
Kể từ khi đế giày của nhϊếp ảnh gia mang ra một sợi tóc dài từ ngày hôm qua, phòng thay đồ nam đã là một nơi tồn tại mà mọi người đều tránh nói đến.
Trần Ngưỡng dùng tay trái nắm lấy nạng của Triều Giản, ngón tay út của tay phải móc lấy chiếc túi xách, nhắm mắt theo hắn đi đến trước tủ đựng đồ.
Triều Giản chống nạng chỉ vào băng ghế: "Đổ hết thẻ lên rồi sắp xếp ra."
"Trên ghế có......"
Trần Ngưỡng đột nhiên mở to mắt, không còn nữa, lọn tóc biến mất rồi.
Khe hở trên băng ghế không có một sợi tóc.
Chẳng lẽ Văn Thanh đã lấy nó đi? Nói không chừng thật là cậu ta.
Trần Ngưỡng nghĩ như vậy, đôi mắt lại đề phòng nhìn xuống dưới băng ghế.
"Đát"
Nạng chống gõ xuống mặt đất ướt đẫm, kèm theo tiếng quát lạnh của Triều Giản: "Phát ngốc cái gì đó, nhanh lên."
Trần Ngưỡng bị hai chữ cuối cùng làm an tâm một chút, anh đi đến chỗ băng ghế, đổ đống thẻ nhỏ trong túi xách lên, úp từng cái một lên.
Có thể thấy rõ con số, từ đó dễ dàng tìm được tủ tương ứng.
Giọng của Triều Giản vang lên từ phía sau: "114."
Trần Ngưỡng tìm được tấm tiểu thẻ, cầm nó đi tới giữa tủ đựng đồ quét một cái.
"Tích" thanh âm quét thẻ vang lên.
Âm thanh hết sức phổ biến, nhưng nó lại xuất hiện trong phòng thay đồ yên tĩnh và u ám, nghe có vẻ rùng rợn một cách lạ thường.
Trần Ngưỡng nhìn Triều Giản: "Không có phản ứng."
"Két-"
Ngăn tủ mở.
Cửa tủ thình lình mở ra, Trần Ngưỡng thiếu chút nữa hít thở không thông.
104 là hàng dưới cùng, tuy rằng mở ra, nhưng cửa tủ vẫn đóng, Trần Ngưỡng hít sâu một hơi nhấc chân đi tới.
Bên trong có cái gì......
Khoảng cách ngắn ngủn năm sáu bước, Trần Ngưỡng đã não bổ ra vô số thứ khủng bố, khi cúi xuống mở tủ nhìn qua thì không thấy bên trong có gì cả.
Trống không.
Triều Giản: "117."
Trần Ngưỡng quét thẻ mở tủ ra nhìn, cũng là trống không.
Kế tiếp Triều Giản mở từng tủ một, đều trống rỗng, tất cả đều trống rỗng.
Cho đến khi tủ 215 được mở ra.
Bên trong có những mảnh ghép hình, không phải một mảnh mà là rất nhiều mảnh.
Không phải tất cả đều đã được ghép hoàn chỉnh, chỉ một ít mảnh được ghép lại với nhau.
Chủ nhân của tủ hình như đang gấp rút làm việc gì đó nên tùy ý nhét vào đây.
Trần Ngưỡng không định thử liều một lần, anh nhanh chóng nhét toàn bộ mảnh ghép vào trong túi, vừa tính đóng cửa tủ, nạng của Triều Giản đã duỗi qua thay anh đóng sầm cửa lại.
Trần Ngưỡng giật nảy mình: "Làm sao vậy?"
Triều Giản thả nạng xuống: "Không có gì."
Trần Ngưỡng không tin Triều Giản nói, anh lùi lại, nhìn chằm chằm vào cửa tủ, nếu bây giờ anh mở tủ ra thì sẽ thế nào, sẽ nhìn thấy thứ gì ở bên trong0?
"Ui!"
Bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng la to.
Trần Ngưỡng hú hồn muốn đứng tim luôn: "Má."
Anh lao nhanh tới chỗ Văn Thanh tác quái, đá cho hắn một cước.
Văn Thanh vội né ra sau: "Soái ca, sao anh lại trở nên thô lỗ như vậy, làm vậy rất không đúng biết không, nào nghe tôi, bình tĩnh....!Bình tĩnh một chút."
"Tôi mẹ nó......"
Trần Ngưỡng mắng được một nửa đột nhiên quay đầu nhìn Triều Giản.
Anh cũng không biết tại sao mình lại muốn làm như vậy.
"Hút thuốc, chửi thề, ù ui, Hạt Dẻ, cộng sự này cậu chọn quá không......"
Văn Thanh còn chưa nói xong đã bị nạng quất vô giữa mặt, trong mắt đầy sao xẹt lảo đảo ngồi xuống ghế mặt, mông đè lên đống thẻ mở tủ, trong miệng khoa trương kêu ui da ui da.
"Cậu nói cậu có phải thiếu đánh lắm không." Trần Ngưỡng vuốt ngực, tức giận nói.
Văn Thanh không ui đã nữa, hắn bắt đầu cười, nhẹ nhàng, hỗn loạn tiếng thở dài: "Tại nhàm chán mà."
Trần Ngưỡng: "......" Nhàm chán chạy tới trêu chọc một người bệnh không uống thuốc, thật sự là không sợ chết.
Nghĩ đến gì đó, Trần Ngưỡng chỉ chỉ: "Cậu lấy mất lọn tóc trên băng ghế rồi phải không?"
Văn Thanh bụm mặt ngẩng đầu, như oan uổng muốn chết nói: "Làm gì có, đừng có chuyện gì cũng đổ lên người tôi thế chứ, tôi mới vô đây lần đầu tiên thôi đó."
Trần Ngưỡng nhìn vết máu trên mặt cậu ta, miệng giật giật, thật thật giả giả, có hỏi cũng như không.
"Oa, thật là nhiều mảnh ghép." Văn Thanh liếc chiếc túi trong tay Trần Ngưỡng, "Có mảnh ghép hợp lại với nhau?"
"Mặc dù ghép không hoàn chỉnh, nhưng cũng có thể ghép thành một mảng lớn." Trần Ngưỡng thu đống thẻ mở tủ không dùng được nữa, "Cầm thứ này đến phòng thay đồ nữ thử xem, khả năng có tủ sẽ khớp."
Vẻ mặt Văn Thanh uể oải: "Tôi cũng chưa nghĩ tới còn có thể làm như vậy, tôi ngu chết đi được."
Trần Ngưỡng phớt lờ không thèm nhìn.
Không ai phối hợp diễn, Văn Thanh lập tức mất đi hứng thú diễn tiếp, hắn nâng khuôn mặt bị thương lên, khóe miệng xả ra nụ cười thiếu đánh: "Soái ca, cứu một mạng người như xây bảy tầng tháp Phật, anh đừng không để ý tới tôi mà, coi như đáng thương đáng thương tôi đi, để cho tôi có chút sức lực."
Trần Ngưỡng cũng cười, học giọng điệu của hắn nói: "Người trưởng thành thường cô đơn, tịch mịch, chúng ta phải học được trong cái khổ có cái vui, tự mình giải trí biết không."
Văn Thanh: "......"
Chậc.
Văn Thanh không biết sống chết tiến đến bên tai Triều Giản, dùng âm lượng chỉ mình hắn có thể nghe, nói: "Cậu đang huấn luyện cộng sự của mình trong thế giới nhiệm vụ đúng chứ, vất vả như vậy, tại sao không dứt khoát tìm một người xuất sắc hơn....!Như vậy vừa có hiệu xuất, cũng tránh được rất nhiều biến số."
Triều Giản lạnh lùng nhìn xuống hắn: "Liên quan cái mẹ gì đến ngươi."
Văn Thanh lắc đầu: "Thô tục."
"Còn không phải là cộng sự hơn cả cộng sự sao, yêu đơn phương chứ gì? Tôi biết, tình cảm thiếu niên luôn là ......!Hừ, lại đánh tôi, chúng ta là người văn minh, cậu bạo lực như thế thật sự sẽ không chiếm được......!Ui, đợi với đợi với, tôi cũng muốn đi!"
Vào phòng thay đồ nữ mở ra mười mấy hai mươi tủ, tất cả đều trống rỗng, không có thu hoạch.
Trần Ngưỡng kiểm tra đống thẻ mở tủ lại lần nữa, xác định chính mình không bỏ sót, trên mặt anh khó nén vẻ thất vọng.
Không quá dễ dàng chấp nhận kết quả này.
Trần Ngưỡng bỗng nhiên nhìn về phía Văn Thanh: "Cậu mở qua tủ đựng đồ?"
Văn Thanh đang đếm số kẹo cao su còn dư lại của mình, nghe vậy nâng cái mặt mê mang lên nói: "Không có."
Trần Ngưỡng híp mắt: "Thiệt không?"
Văn Thanh dùng sức gật đầu: "Thiệt, anh thử nghĩ đi, nếu tôi làm như vậy, khẳng định sẽ thuận tay mở luôn tủ trong phòng thay đồ nam luôn, sao có thể chừa một nửa thế được?"
Trần Ngưỡng không nói chuyện tiếp với Văn Thanh, anh đi tới bên cạnh Triều Giản, nhỏ giọng nói gì đó.
"Ào ào -"
Một chuỗi tiếng nước từ phía sau bên trái truyền đến, thanh tuyến vững vàng của Trần Ngưỡng run lên, anh nghe tiếng nhìn qua.
Văn Thanh đứng dưới vòi hoa sen: "Dựa theo kịch bản thường thấy, trong ống nước phải có máu đặc, trộn lẫn với một ít máu cục và tóc mới đúng, sao đến phiên chúng ta, chỉ là nước kia chứ."
Trần Ngưỡng muốn đánh người.
Văn Thanh biến tự mình thành gà rớt vào nồi canh, nhỉu nước một đường đi qua, tóc mái dày dính vào trán, bị hắn vén hết sang một bên: "Hai người không thấy nóng hả? Cả người ra mồ hôi, hôi muốn chết."
Lúc Văn Thanh thuận vén tóc mái, Trần Ngưỡng mắt sắc thấy một khối nhỏ đen nhánh trên trán hắn, hình như là vết bớt, anh không lộ ra nửa điểm tò mò, càng không có cảm xúc ghê, ghét linh tinh.
Chỉ nghĩ thầm hoá ra Văn Thanh để tóc mái dày như vậy, là vì che đi vết bớt trên trán.
Khi ở ga tàu hỏa, đầu tóc Văn Thanh đổ dầu, nên đã dùng băng đeo trán thể thao, thì ra là vì che đi vết bớt.
Nhưng nếu như đã không thích, vậy thì tại sao không tìm cách xoá bỏ?
Hay là nói, cậu ta thích loại cảm thụ gần như tự ngược này............
"Vậy thì để chúng tôi hôi chết đi." Trần Ngưỡng nói.
Trên mặt Văn Thanh đều là nước, lúc lau thì nghe thấy lời Trần Ngưỡng nói, mắt hắn trợn ngược lên, tính cách của tên này so với lần trước đã thay đổi rất nhiều.
Cứ giống như là một quá trình quay trở lại.
Chơi vui rồi đây.
.
Trần Ngưỡng đặt đống thẻ mở tủ về chỗ cũ, rồi kéo Triều Giản ngồi dưới bóng râm trước quầy bán vé, lớn tiếng kêu tên mọi người, bảo bọn họ tới nơi này hội hợp.
Thiếu Phùng Sơ, hắn vẫn là ngồi ở trên tảng đá ngầm.
Trần Ngưỡng bảo Triệu Nguyên gọi Phùng Sơ qua đây, Triệu Nguyên không dị nghị gì làm theo lời anh nói.
Những người khác thì có ý nghĩ riêng.
"Mở họp còn gọi thằng đó làm gì?" Giọng điệu Hà Tường Duệ có chút hung hăng, "Không cần thiết đi."
Nhϊếp ảnh gia rờ bộ râu quai nón nói: "Tôi đồng ý với cách nói của Hà tiên sinh."
Thanh Phong thì có ý kiến khác: "Manh mối của trò ghép hình là do cậu ta phát hiện.
"
"Vậy thì như thế nào." Gương mặt Hà Tường Duệ ra dầu vì phơi nắng, "Lúc đó nó không có vấn đề, hiện tại có."
"Hơn nữa, thằng đó chẳng qua chỉ là đứa thứ nhất nhìn ra trò chơi ghép hình cùng bãi tắm có quan hệ, không có nó, chúng ta cũng sẽ phát giác ra, trễ một chút mà thôi."
Thanh Phong nói không lại Hà Tường Duệ, cậu đá văng quả bóng cao su lăn đến trước mặt mình ra: "Nghe Trần tiên sinh đi."
Trần Ngưỡng đang nghiêm túc lật xem từng mảnh ghép hình nhỏ, anh loáng thoáng nghe thấy Thanh Phong nhắc đến mình, ngẩng đầu hỏi: "Sao thế?"
Không ai nói tiếp.
Ai cũng không muốn nổi lên tranh chấp trực diện với anh.
Trần Ngưỡng thấy mọi người đều không trả lời thì cũng không truy vấn, anh tự mình nói: "Tay tôi làm không được, các người ai tới ghép thử đi."
Trương Kính Dương dẫn đầu rời khỏi, anh ta bảo khớp xương ngón tay của bản thân quá thô quá lớn, sợ hơi không cẩn thận sẽ bẻ gãy mảnh ghép.
Sao đó là Hà Tường Duệ, hắn nói mình đầu óc đơn giản tứ chi phát triển, không làm được loại việc tỉ mỉ này.
Nhϊếp ảnh gia cũng cự tuyệt, kỳ thật anh ta có thể thử xem, nhưng lại thấy còn có những người khác, nên không muốn ra mặt nhận.
Trần Ngưỡng hỏi xong, chỉ còn mỗi mình Thanh Phong.
"Cậu thử ghép chúng lại đi." Trần Ngưỡng nói, "Đợi lát nữa Phùng Sơ và Triệu Nguyên quay lại, bọn họ sẽ giúp cậu."
Thanh Phong không có nghe thấy Trần Ngưỡng nói cái gì, hắn bị một đống mảnh ghép làm cho choáng váng, cảm thấy không biết phải bắt đầu ghép từ đâu.
"Cậu không tham gia à?" Trần Ngưỡng nhìn Văn Thanh đang nằm trên nền cát.
Văn Thanh nắm cát ném lên trên quần áo ướt đẫm của mình: "Trong đội ngũ của chúng ta có người thạo trò ghép hình này, đâu cần dùng đến tôi."
Trần Ngưỡng di chuyển, tới gần chỗ ngồi của Triều Giản: "Có gần trăm mảnh ghép lận, không biết muốn ghép tới bao lâu."
Triều Giản đang chất đống cát.
Trần Ngưỡng nhìn không ra hắn muốn chất đống cát thành cái gì, chỉ ở đắp cát, anh thấy vậy lấy cái xẻng nhỏ trong túi xách ra: "Dùng cái này đi."
"Xô nhỏ có muốn không, áp thùng cát úp xuống, có thể làm lâu đài."
Triều Giản quét bỏ đống cát trước mặt.
Tâm Trần Ngưỡng hơi nâng lên, anh còn quá trẻ, chỉ làm qua ca ca, chưa từng làm cha, nếu không cũng sẽ không khó lý giải như vậy.
"Lại coi tôi như trẻ con."
Nửa người trên của thiếu niên dựa gần qua, híp mắt nhìn Trần Ngưỡng, trong giọng nói mang theo ý cười âm u: "Tôi đã nói qua vài lần rồi, anh vào tai này ra tai kia à."
Trần Ngưỡng nói thầm trong lòng, vì sao tôi lại coi cậu như trẻ con ấy hả, bộ cậu chưa từng nghĩ tới nguyên nhân nằm ở bản thân mình à?
Mỗi lần tôi nghĩ như vậy, đều là lúc cậu nổi tính trẻ con đấy.
Lời này Trần Ngưỡng không thể nói ra, anh thở dài, quay mặt đối diện với thiếu niên: "Đừng có dựa gần tôi quá, hơi nóng trên người cậu còn hơn cả Triệu Nguyên nữa."
Mặt Triều Giản tối sầm xuống.
"Lúc cõng cậu, tôi cứ tưởng mình đang cõng một cái bếp lò nóng hầm hập ấy." Trần Ngưỡng còn đang nói.
Triều Giản đá anh, lực đạo không nặng: "Câm miệng lại."
Trần Ngưỡng nghẹn cười run cả vai: "Vậy cậu chơi cát tiếp đi."
"Không muốn." Triều Giản nỏng nảy nhíu mày.
Trần Ngưỡng nói: "Không muốn chơi nữa thì thôi, chờ bọn họ ghép xong đống mảnh ghép chúng ta cùng nhìn xem."
"Thời gian ngừng lại, bây giờ cũng không biết là mấy giờ, mặt trời lặn về phía tây quá nhanh." Anh lo lắng sốt ruột nói tiếp, "Trước lúc mặt trời lặn chúng ta phải trở về lều trại."
Triều Giản mới vừa nói xong không muốn chất đống cát, giờ lại chất tiếp, hắn thản nhiên nói: "Tốc độ mặt trời lặn rất nhanh, tốc độ mặt trời mọc cũng vậy, thời gian tương đương."
Trần Ngưỡng nghĩ thầm đúng vậy, anh dùng mấy ngón tay trái lành lặn nắn một nắm cát đưa cho Triều Giản.
Triều Giản ghét bỏ nói: "Xấu chết đi được, không muốn."
Trần Ngưỡng chợt thấy được môi thiếu niên thoáng cong lên, anh ngẩn ra, hình như đối phương chỉ cười khi lúc phát bệnh.
Khi thiếu niên không dùng thuốc, không chỉ bộc lộ tính cách chống đối xã hội, mà cả những cảm xúc vui, buồn, yêu, ghét bị thuốc áp chế, đều được thể hiện qua lời nói và việc làm từng chút một.
Trở nên sống động, chân thực và bình thường.
.
Phùng Sơ tới rồi thì ngồi đó yên lặng ghép các mảnh ghép, hắn rất chăm chú, ghép cũng rất nhanh, rất ít khi dừng lại suy nghĩ.
Cơ bản là cầm lên một mảnh, liền biết phải đặt ở vị trí nào.
Nhưng mà không lâu sau, sắc mặt Phùng Sơ thay đổi, mấy người đứng bên cạnh quan sát cũng vậy.
Bởi vì Phùng Sơ ghép ra một cánh tay.
Cánh tay to, cẳng tay, lòng bàn tay, ba bộ phận này không nối liền với nhau, ở giữa được ngăn cách bởi những mảng trống của mảnh ghép.
"Chặt xác......" Triệu Nguyên nói ra hai chữ.
"Trời địu, anh làm gì vậy!" Triệu Nguyên đẩy Hà Tường Duệ đang ôm chặt mình ra.
"Thực xin lỗi thực xin lỗi." Hà Tường Duệ vừa xấu hổ vừa sợ hãi, anh ta tránh xa đống mảnh ghép, "Chặt, chặt thành ba khúc, chẳng lẽ hung thủ mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế?"
Triệu Nguyên nói: "Có lẽ vậy."
Nhϊếp ảnh gia bên cạnh đột nhiên nói : "Nghệ thuật"
Anh ta thẳng lăng lăng nhìn cánh tay trên mảnh ghép hình, lẩm bẩm: "Thật đẹp."