Tác giả: Tây Tây Đặc
Trần Ngưỡng và Triều Giản lại gặp phải con chó đen già kia, nó hung dữ chặn đường lại không cho hai người đi, cũng may là chủ nó tình cờ lại đây nên mới ổn định được nó.
"Tuổi thoạt nhìn không nhỏ, tính tình sao lại còn hung dữ như vậy không biết."
Trần Ngưỡng tiến lên vài bước, tiếng chó sủa lại càng lớn hơn, tràn ngập cảnh cáo cùng sự đề phòng.
Người đàn ông đá đá con chó: "Ở bên ngoài hung dữ có ích lợi gì, không biết trông nhà trông cửa, trong nhà bị trộm vào lấy mất đồ cũng không biết."
Trần Ngưỡng hỏi: "Nhà các người bị mất đồ?"
Con chó đen già lại muốn chạy, người đàn ông quát to: "A Vượng, trở về!"
Con chó đen già sủa lên vài tiếng với hắn ta.
Tiếng kêu lại dần dần yếu xuống.
Giống như một đứa trẻ giận cha mẹ, nó gục đầu xuống vì thấy không lay chuyển được người đàn ông.
"Mày còn có thể sống mấy năm nữa hả, mỗi ngày đều chạy lung tung ở trong thôn, mày tìm cái gì hay là thế nào, sao cứ không chịu ngoan ngoãn trông nhà thế hả."
Người đàn ông đá đá nó hướng về nhà: "Đi về nhà!"
Trần Ngưỡng nhìn con chó thường xuyên nhìn đông nhìn tây kia, đoán là nó đang tìm kiếm hồn ma của ông cụ.
Động vật đôi khi còn trọng tình cảm hơn con người.
Trần Ngưỡng đi tới gần một chút đánh giá người đàn ông thiếu lỗ tai, trước sau đều cảm thấy nửa bên tai của người này giống như là bị trực tiếp hái xuống.
Nhìn gần như vậy, hai chữ "Giống như " có thể xoá bỏ.
Cái tai này chính là bị hái xuống không thể sai được.
Con người không thể làm được điều này.
Trần Ngưỡng làm ra động tác nuốt nước miếng, cổ vẫn còn hơi đau, anh nghĩ tới trừng phạt của nhà họ Khương.
Người này năm trước hoặc là năm kia ở trên chợ bày quán, bởi vì xúc phạm vào cấm kỵ nào đó nên đã chịu trừng phạt, thiếu mất một bên lỗ tai.
E rằng những người khuyết tật khác trong thôn cũng là......
Nhiều người như vậy, chẳng lẽ đều là không thể hoàn thành kiếm đủ tổng số ngạch mà nhiệm vụ đã nêu?
Trần Ngưỡng lại phạm vào tật xấu lầm bầm lầu bầu, Khương Miêu thì sao? Tại sao người khuyết tật chỉ có Khương Đại và Khương Nhân, Khương Miêu thì không.
Khương Miêu không cần chịu trừng phạt sao?
Rốt cuộc là hỗ nào không đúng......
Trần Ngưỡng lại không thể nói rõ được, thấy người đàn ông thiếu lỗ tai chuẩn bị vào nhà, anh nhanh chóng réo Triều Giản, rồi tìm cớ theo vào.
Chuồng bò vắng tanh, ổ gà cũng an tĩnh.
Bò thì bỏ chạy.
Bày gà thì ở bên ngoài không quay về ổ.
Trần Ngưỡng cảm thấy ngột ngạt khi vừa bước vào nhà, rồi đột nhiên anh mở to hai mắt khi nhìn thấy bức chân dung trên chiếc bàn dài.
Ông cụ trong bức ảnh tựa như cũng đang nhìn anh.
Trong nháy mắt một lớp da gà nổi lên trên lưng Trần Ngưỡng: "Ông ấy là......"
"Là cha ta." Người đàn ông nói.
Trần Ngưỡng dịch tầm mắt ra chỗ khác không nhìn bức chân dung nữa, anh ghé vào tai Triều Giản dùng âm lượng rất nhỏ nói: "Quần áo và dáng người rất giống nhau."
Triều Giản: "Ừ."
Trần Ngưỡng thấy con chó đến cứ vẫy đuôi với bức di ảnh, liền dùng giọng điệu cảm khái nói: "Loài chó rất có linh tính."
Người đàn ông còn rất lịch sự kéo ra một chiếc ghế dài cho Trần Ngưỡng và Triều Giản ngồi.
"A Vượng là lúc cha ta còn làm nghề phụ nhặt từ trên đường về, nên nó chỉ cùng ông ấy thân, tử tâm nhãn."
[Tử tâm nhản nghĩa là đã nhận định một thứ hoặc một người thì sẽ không thay đổi.]
Trần Ngưỡng mím môi, vậy là có thể khẳng định hồn ma kia chính là ông cụ trên bức di ảnh, anh xoa xoa phần da gáy lộ ra sau cổ áo của mình: "Làm nghề phụ là gì thế?"
"Làm công." Triều Giản chống quải trượng, đối diện với bức di ảnh.
Trần Ngưỡng theo bản năng cũng nhìn theo tầm mắt của hắn, có người cùng anh xem di ảnh, cảm giác không khỏe trong lòng cũng bớt đi một chút.
Bọn họ nhiều người như vậy, tại sao ông cụ này lại chọn Lý Bình?
Trần Ngưỡng hỏi người đàn ông đang khom người quét sàn: "Lúc cha anh còn sống làm nghề gì vậy? Ông ấy có từng bán qua cá không?"
Người đàn ông ngừng lại động tác quét sàn: "Không có, sao lại hỏi thế?"
Trần Ngưỡng kỳ quái nghĩ, lúc còn sống ông cụ không phải làm nghề bán cá, vậy thì tại sao......
Anh đột nhiên nói: "Vừa rồi anh nói nhà anh bị mất đồ, mất cái gì thế?"
Người đàn ông ném cái chổi vào tường, bộ dáng cứ như nhắc tới việc này liền nóng máu, hắn ta không nói, biểu tình còn có vài phần đề phòng.
Trần Ngưỡng thở dài: "Chúng tôi tuy rằng là người từ nơi khác tới, nhưng chúng tôi tới thôn của các anh là vì bày quán, nguyên nhân cụ thể anh cũng biết đúng không."
Sự đề phòng của người đàn ông nhanh chóng tan rã, thay vào đó là sự né tránh và sợ hãi.
Trần Ngưỡng trấn an nói: "Anh đừng khẩn trương, tôi chỉ muốn nói, không chỉ có chúng tôi, còn có rất nhiều người tới họp chợ, rất nhiều người......"
Người đàn ông run lên cắt ngang lời Trần Ngưỡng, trong miệng lẩm bẩm không rõ nói: "Bọn họ sẽ không làm thế, bọn họ không dám, gan lớn cỡ nào cũng không dám."
Trần Ngưỡng nắm lấy nạng của Triều Giản vuốt ve, những người bày quán trong thôn và từ nơi khác đến buôn bán đều bị chú oán quấn lên, mỗi năm cứ tới ba ngày đều phải tới Thôn Lão Tập, khẳng định không tới không được, cho nên bọn họ sẽ không làm mấy việc như vào nhà trộm cắp này.
Nếu là làm, đó cũng là bị ma quỷ buộc phải làm lại những gì họ đã làm trong quá khứ.
"Chỉ có thể là mấy người, trong đám người các ngươi nhất định là có một người hoặc là mấy người mới làm như vậy!"
Người đàn ông đỏ bừng hai mắt nói: "Cha ta dành dụm cả đời, dùng dây thừng buộc lại từng đồng từng cắc một....!Nhét tuốt dưới đáy rương da màu đỏ, đó là số tiền mà ta cũng không nỡ dùng, đều đã biến mất!."
"Đều do ta, lúc đi ra ngoài quên khóa cửa sổ lại." Hắn ta tự trách mình xong, lại nhặt cái chổi đánh con chó đen già, "Cũng tại mày nữa, không chịu trông nhà, giờ thì hay rồi, cả cái rương đều bị người ta lật cho chổng mông lên trời!"
Trong lòng Trần Ngưỡng hiện lên một dãy số, cổ họng như thắt lại anh cố hết sức để giọng nói mình nghe không ra khác thường: "Lúc sinh thời cha của anh tích cóp được bao nhiêu tiền?"
[nói rõ luôn là thời đại này rơi vào khoảng 30 năm trước tính từ 2021, thời đó mua một miếng đất thật to cũng chỉ tốn 200 đồng, tui ko phải nói ở Việt Nam mình.]
Người đàn ông nói: "375."
Trần Ngưỡng hít một hơi khí lạnh.
Thì ra Lý Bình trộm hết số tiền tiết kiệm cả đời của ông cụ!
"Lý Bình sẽ ở đâu?" Trần Ngưỡng vừa ra ngoài đã không chờ được hỏi Triều Giản, anh nghĩ không ra Lý Bình đang ở đâu.
Triều Giản nói: "Mộ phần của ông cụ."
[*Mộ phần* ngôi mộ.]
Mộ phần? Hai chân của Trần Ngưỡng mềm nhũn, anh muốn xoay người hỏi người đàn ông thiếu lỗ tai, Triều Giản đã dùng nạng ngăn lại.
"Có một nghĩa trang trong thôn Lão Tập, ở phía tây nam."
"Vậy chúng ta đi thôi."
Trần Ngưỡng thở nhanh mấy hơi rồi lau mặt, sau đó hỏi: "Cậu nói xem Lý Bình nghĩ như thế nào mà đi trộm tiền chứ?"
Mấy người bọn họ hiện tại được coi như là đại biểu cho ba người nhà họ Khương bày quán làm ăn buôn bán, không bao đổi trả cũng đã được tính là làm hư thanh danh của nhà họ Khương rồi, đi ăn trộm chẳng phải càng là......
Trần Ngưỡng không hiểu nổi suy nghĩ của Lý Bình.
Triều Giản chống nạng quay người đi về hướng nghĩa trang, không nhanh không chậm phun ra một câu: "Xúc động, hấp tấp...!Ôm tâm lý may mắn."
Bước chân của Trần Ngưỡng dừng một chút, xem ra Lý Bình đã biết bản thân bán không được nữa, chỉ còn một con đường chết, nên bí quá hoá liều, anh bóc một miếng sữa bơ ra bỏ vào miệng ăn, làm vị đắng trong miệng bị đè ép xuống.
"Vậy thì ai đã gϊếŧ Lý Bình?"
"Khương Nhân." Giọng điệu của Triều Giản đều đều.
Trần Ngưỡng rất tin tưởng cộng sự của mình, xem ra thật sự là chú oán của Khương Nhân rồi.
"Hành vi của ông cụ là......"
"Nhắc nhở chúng ta."
"Có bao nhiêu người đã chết rồi." Trần Ngưỡng tự hỏi tự đáp, "Hai người."
25 biến thành 23, còn sẽ giảm xuống, đêm nay sau khi bái tổ xong không biết sẽ còn lại bao nhiêu.
Không lâu sau, Trần Ngưỡng và Triều Giản đi vào trong nghĩa trang, thanh minh còn chưa tới nên những chiếc lồng giấy nhiều màu đưa ma treo trên cành tre là từ năm ngoái tới nay đang trong tình trạng nát bét bất kham.
Trong gió dường như có tiếng khóc.
Trần Ngưỡng bật đèn bin di động lên, trước mắt là một đám mồ mả, giọng nói anh run run: "Tới rồi hả? Làm sao......Làm sao mà cứ có cảm giác......"
"Đừng túm tôi." Triều Giản trầm giọng nói.
Trần Ngưỡng nói xin lỗi, nhưng tay vẫn như cũ túm chặt lấy cánh tay của người ta: "Sao tôi cứ cảm giác như có người đang nhìn chúng ta từ phía sau ấy."
"Là tâm lý ảnh hưởng."
Trần Ngưỡng không được an ủi chút nào, bốn phía của nghĩa địa âm u vô cùng, âm khí như lọt vào từng lỗ chân lông rồi thấm vào người làm anh chỉ muốn đi ra khỏi đây càng nhanh càng tốt: "Nơi này nhiều mồ mả như thế, mỗi một ngôi mộ đều có một con quỷ, rồi còn có vô số cô hồn dã quỷ không có chỗ về, chúng ta chỉ có hai người, một đứa trong chúng ta sợ chúng nó sợ đến bán thân bất toại, một đứa còn lại thì chống quải, không thích hợp đi về phía trước nữa......"
[*bán thân bất toại* liệt nửa người.]
Chân đột nhiên dẫm [email protected]úng thứ gì, Trần Ngưỡng nín thở cúi đầu nhìn, là nửa cái lồng giấy màu sắc rực rỡ bị mưa gió thổi bay xuống, anh túm chặt bắp tay Triều Giản, đầu ngón tay lạnh ngắt cúi đầu xin lỗi.
"Xin lỗi xin lỗi, tôi đi đường không nhìn cẩn thận, tôi đỡ lên ngay cho ngài."
khuôn mặt Trần Ngưỡng căng thẳng không còn chút máu, thật cẩn thận nhặt cành trúc cong queo cắm vào trong đất, còn vỗ vỗ mấy chỗ dính đất của cái lồng giấy màu sắc rực rỡ vài cái, làm xong rồi còn cúi người thật sâu mấy cái.
Thấy Trần Ngưỡng còn muốn quỳ lạy, Triều Giản liền lấy nạng đánh một cái vào đầu gối anh: "Được rồi."
Trần Ngưỡng lau mồ hôi lạnh trên trán rồi kéo hắn rời đi.
Nếu không phải đi vào thế giới nhiệm vụ khó hiểu này, cả đời Trần Ngưỡng đều sẽ không bao giờ tới gần mấy nơi như nghĩa trang.
Nghĩa trang, nhà của người chết.
Trần Ngưỡng mắt nhìn thẳng đi về phía trước, tiếng quải trượng bên người bỗng dưng dừng lại, anh cũng dừng lại, tiếng nói vọt tới cổ họng của anh ngay lúc nhìn anh thấy cái gì đó lập tức nghẹn trở về.
Cách đó không xa có một bóng người.
Đó là Lý Bình!
Ông ta quỳ trước một ngôi mộ.
Đầu rũ xuống, quỳ ở đó bất động, giống như một hình nộm.
Vào ban đêm, nhìn thấy cảnh tượng này trong nghĩa địa, có thể tưởng tượng được mức độ kinh khủng đến nhường nào, Trần Ngưỡng tê cả da đầu, nhưng vẫn hết cách kéo Triều Giản đi qua đó.
Triều Giản giơ nạng gõ vào người Lý Bình, đối phương cũng không ngã xuống, vẫn dùng tư thế quỳ gối cố định ở trước mộ.
"Anh đi sờ túi của ông ta."
Trần Ngưỡng mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, giả bộ không nghe thấy gì.
Triều Giản lấy nạng gõ qua thi thể gõ anh: "Nhanh lên."
Lại là hai chữ này, thế nhưng lại có cảm giác đã lâu không có, Trần Ngưỡng run rẩy khóe miệng vài cái, tay run rẩy duỗi vào trong túi quần áo của thi thể.
Đổi thành một nơi khác, anh sẽ không như vậy.
Nghĩa địa thì thực sự không được.
Trần Ngưỡng đọc thầm Tam Tự Kinh, động tác trên tay cứng đờ một hồi.
"Không có."
Áo trên cùng quần đều đã kiểm tra, nhưng không có thu hoạch gì.
Lúc Trần Ngưỡng đứng dậy đột nhiên hơi dừng lại, lúc đó ông cụ vừa đếm tiền vừa nói chuyện với mọi người, sau đó thì để tiền ở đâu......
Đã để ở đâu?
Hai mắt Trần Ngưỡng bỗng nhiên trợn to, là túi trong của áo khoác!
Anh vội vàng kéo chiếc áo khoác của tử thi ra, bên trong thật sự có một cái túi, căng phồng dán lên trước ngực.
Trần Ngưỡng từ trong túi lấy ra một xấp tiền giấy rất dày, buộc bằng sợi dây buộc tóc màu đỏ, khi tản ra đều là mùi mốc bị ăn mòn theo năm tháng.
Mỗi góc của các tờ tiền đều được ép đến rất phẳng.
Có rất nhiều tờ một mao hai mao, 5 mao, một đồng, hai đồng......!Mười đồng hai mươi đồng một ít, 50 đồng có hai tờ.
[*một mao, hai mao* như năm trăm một ngàn tiền giấy của Việt Nam mình hồi trước]
Trần Ngưỡng đếm đếm, không nhiều không ít vừa đủ 375 đồng.
.
Từ Định Nghĩa và Vương Khoan Hữu đang tìm Lý Bình.
"Chợ thật sự rất náo nhiệt."
Từ Định Nghĩa đi dưới những chiếc đèn lồng đỏ nói: "Nếu là ở thế giới hiện thực, tôi chắc chắn sẽ sống ở đây rồi mỗi ngày đi dạo chợ."
"Cũng không phải mỗi ngày đều có hợp chợ." Vương Khoan Hữu vừa đi vừa để ý xung quanh, "Tìm một vài người hỏi một chút, cứ tiếp tục đi như vậy cũng không phải cách hay."
Từ Định Nghĩa lập tức lui về phía sau: "Tôi mặc kệ! Anh tự đi mà hỏi!"
Dường như chợt nhớ ra Vương Khoan Hữu là vì bồi mình mới đi ra ngoài, hắn ta cười khan vài tiếng, gãi gãi đầu giải thích hành vi của mình: "Tướng tá tôi kém anh xa như vậy, anh vừa có học vấn lại biết cách nói chuyện, vẫn là nên để anh đến thì tốt hơn."
Vương Khoan Hữu không nói gì trực tiếp đi hỏi một người thôn dân, có nhìn thấy Khương Đại bán cá chép không?
Không có, không nhìn thấy.
Vương Khoan Hữu hỏi liên tiếp vài người, từ mọi tuổi các tới giới tính đều hỏi qua, nhưng không thu hoạch được gì.
"Mọi địa phương trong thôn có thể tìm đều tìm rồi, bên này cũng không có, vậy thì sẽ ở đâu đây cơ chứ? Bỏ sót nơi nào rồi sao......"
Vương Khoan Hữu suy tư nhìn vào đám đèn lồng đỏ rực, Lý Bình đã bị ngộ hại, điều này là không thể nghi ngờ, hắn là muốn tìm thi thể của đối phương, xem xem có manh mối gì hay không.
"Chúng ta trở về thôn thôi." Vương Khoan Hữu nhìn xung quanh ồn ào náo nhiệt.
Từ Định Nghĩa lần này không nhúc nhích miệng, hắn ta ra ngoài là vì muốn xác định Lý Bình còn sống hay đã chết, trong lòng vẫn là có chút sợ, có người cùng mình đi tìm đã là điều tốt nhất.
Trong vô thức, tiếng ồn ào dần tan đi, xung quanh là một khoảng yên lặng.
Trong lòng Vương Khoan Hữu sinh ra một tia quái dị, trong thôn cách chợ xa như vậy sao?
Bên tai có tiếng nấc, làm suy nghĩ của Vương Khoan Hữu bị phân tán, hắn quay đầu nhìn Từ Định Nghĩa, rồi ngửi thấy một mùi dầu mỡ.
Từ Định Nghĩa lại ợ lên: "Tôi ăn quá nhiều rồi."
Vương Khoan Hữu nhíu mày, sự giáo dục tốt đẹp của hắn đã khiến hắn không thể phun tào, nên hắn chỉ nói đi nhanh lên một chút.
"Đang đi đây....!đang đi đây."
Từ Định Nghĩa thở hổn hển, "Sao nóng quá vậy, nóng quá."
Vương Khoan Hữu nghe hắn ta nói cũng bắt đầu đổ mồ hôi, hơi ẩm trong không khí dường như bốc hơi hết, bây giờ là mùa xuân lại giống như mùa hè oi bức.
Đi ngang qua một bức tường đất, lại đi vòng qua là cái một sân nhỏ có hàng rào.
"Đó là cái gì vậy, cối xay đá hả?" Từ Định Nghĩa kinh ngạc kêu lên, "Ở đây thực sự lạc hậu....!Tôi chỉ thấy thứ đó trong sách giáo khoa thôi."
Hắn ta nói xong liền định lấy di động ra chụp ảnh, nhưng đột nhiên lại nôn khan một tiếng, từ trong miệng phun ra một vũng lớn thứ gì đó.
Đều là bánh que tẩm mè.
Vương Khoan Hữu nhìn mấy cây bánh que dính trên di động của Từ Định Nghĩa rớt xuống đất nằm cùng một chỗ với mấy cây bánh vừa bị đối phương nôn ra, sắc mặt của hắn trở nên cực kỳ khó coi.
Những cây bánh vàng óng ấy không hề có dấu vết của quá trình tiêu hóa, chúng vẫn còn nguyên cả cây.
Người bình thường ăn cái gì đều phải nhai hết rồi mới nuốt, sao có thể còn đầy đủ nguyên cả cây như vậy được.
Hơn nữa mấy cây bánh que tẩm mè này còn tỏa ra ánh dầu, không hề bị ướt nó vẫn còn khô.
Nhìn liền biết dùng tay bẻ một cái khẳng định sẽ rất giòn.
Từ Định Nghĩa lau miệng như không hề nhận ra sự khác thường của mình, hắn ta thở ra một tiếng thật dài nói:"Sau khi nôn ra thì thoải mái hơn nhiều rồi."
Vương Khoan Hữu nhìn hắn ta chằm chằm.
Từ Định Nghĩa thắc mắc nói: "Làm sao vậy, sao anh lại nhìn tôi như thế?"
Vương Khoan Hữu nói không có gì, nhưng tim hắn đang đập thình thịch, sắc mặt bình tĩnh nói: "Chúng ta đi về thôi."
"Không tìm Khương Đại nữa?" Từ Định Nghĩa mạnh mẽ túm chặt quần áo của Vương Khoan Hữu, lớn tiếng rú lên, "Không được, chúng ta không thể quay về, chúng ta phải tìm được Khương Đại, ngươi đã hứa với ta rồi!"
Thân hình của Vương Khoan Hữu cũng giống như con người của hắn, lịch sự văn nhã, làm sao tránh khỏi Từ Định Nghĩa hai ba trăm cân được.
"Ngươi buông tay ra trước!" Vương Khoan Hữu tức giận nói.
"Vậy ngươi phải cùng ta đi tìm Khương Đại !" Từ Định Nghĩa sắc mặt tái nhợt run rẩy hét lên, "Ta nhất định phải tìm được hắn, nhất định phải tìm được hắn......"
"Trốn ở nơi nào rồi? Trốn ở đâu rồi hả? ......!đem người giấu ở đâu.....!"
Giọng điệu của Từ Định Nghĩa dần dần thay đổi, không giống như giọng nói của một người vừa to vừa mập, mà lại giống như một nam hài mảnh mai đang thì thầm.
Sự bình tĩnh của Vương Khoan Hữu sụp đổ ngay lập tức, nỗi sợ hãi không thể ức chế được tràn ra khỏi mắt một cách khó kiểm soát được, hắn giãy giụa muốn thoát khỏi tay của đối phương trong lúc hỗn loạn khuỷu tay không cẩn thận đánh trúng đầu của Từ Định Nghĩa.
"Bình bịch"
Đầu của Từ Định Nghĩa bị thứ gì đó cắt đến chỉnh tề rớt cái thịch xuống đất, thân hình cao lớn mập mạp vẫn còn đứng yên tại chỗ, hai con mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Vương Khoan Hữu, cái miệng há hốc dường như sẽ nói điều gì đó bất cứ lúc nào.
Chạy!
Vương Khoan Hữu đẩy cái xác ra rồi bỏ chạy.
Nhưng thật mau hắn lại lần nữa nhìn thấy bức tường đất, sân nhỏ có hàng rào, và cối xay đá.
Quỷ đánh tường......
Ra không được!
Xác chết đâu? Xác của Từ Định Nghĩa......
Sắc mặt Vương Khoan Hữu tái nhợt nuốt một ngụm nước bọt, quần áo phía sau của hắn bị hai bàn tay mập mạp nắm lấy.
"Khương Nhân, cùng ta đi tìm Khương Đại đi."
.
Trần Ngưỡng trở về thì biết được Đát Yến đã chết, chết ngay dưới mí mắt của Tiểu Tương.
Tiểu Tương đang bị cảm giác thất bại bao phủ, không rên một tiếng.
"Tôi ở cùng Khương Đại," Trần Tây Song chỉ vào Lưu Thuận, lại chỉ Vương Tiểu Bội, "Còn có Khương Miêu, ba người chúng tôi đang ở bên ngoài tán gẫu, ba chúng tôi không biết đã xảy ra chuyện gì cho đến khi nghe thấy tiếng hét."
Vương Tiểu Bội nức nở gật đầu: "Tôi ngồi ở cửa nhà......!Cô ta, cô ta ở trong phòng!"
Bị người chỉ Tiểu Tương cũng không nói gì.
Trần Ngưỡng đỡ Triều Giản ngồi xuống ghế, quay người lại hỏi Tiểu Tương, "Cô ấy trước khi chết đang ở đâu làm gì?"
Tiểu Tương: "Đi rửa mặt."
Trần Ngưỡng liếc nhìn chiếc bàn nhỏ cạnh tường, trên đó có một chậu rửa mặt in hình bông hồng màu đỏ, anh bước tới nhìn vào chiếc chậu rửa mặt bằng sứ, một chiếc khăn mặt được đặt trên thành bồn, bên cạnh đó có một vũng nước nhỏ giọt.
Trên tường có treo một chiếc gương nhỏ mặt sau của chiếc gương được bao bởi một lớp nhựa màu đỏ.
Trần Ngưỡng rất quen thuộc với loại gương nhỏ này, khi còn nhỏ trong nhà treo chính loại gương này, mặt kính rất dễ rơi ra ngoài vì lớp vỏ nhựa ở phía sau không được bọc kín.
Ngoài thế giới hiện thực cửa hàng 2 đồng một món vẫn còn bán.
[Cửa hàng 2 đồng 1 món là có thật nhé, tui ưa đi mua tô mua cốc ở đó lắm.]
Trần Ngưỡng cúi người thò lại gần nhìn vào trong gương, anh ở trong gương cũng cúi người nhìn vào anh ở ngoài.
Là một hiện tượng rất thường thấy, nhưng lại làm anh sởn cả tóc gáy.
Không có việc gì làm thì vẫn là đừng nên soi gương quá gần thì hơn.
Bảo đảm soi một lần, thì sởn da gà một lần.
"Mặt gương không có bụi." Trần Ngưỡng vươn tay lau, hoàn toàn sạch sẽ.
Tiểu Tương nói: "Cô ấy lau qua nó."
Trần Ngưỡng nghe vậy thì không để ý đến mặt gương nữa, con gái yêu cái đẹp lau gương sạch sẽ trước khi soi gương là chuyện bình thường, anh rủ mắt nhìn xuống cái xác trên mặt đất.
Là cái thứ hai của tối nay.
Nơi này đèn sáng choang, bên cạnh còn có vài người, đầu óc của Trần Ngưỡng xoay chuyển cũng không chậm chạp như lúc gặp quỷ, anh nhanh chóng kiểm tra thi thể từ đầu đến chân bay nhanh, người đầu tiên bị hỏi là Tiểu Tương.
"Cô nghĩ như thế nào?"
Tiểu Tương khẽ lắc đầu, cô không có ý tưởng gì, lúc Đát Yến chết cô đang cắm đầu nhìn di động, không hề có phát hiện gì.
Đối phương đã phạm vào cấm kỵ gì cô cũng không rõ.
Trần Ngưỡng kỳ thật rất muốn nghe được điều gì đó từ Tiểu Tương, bởi vì cô là người có kinh nghiệm làm nhiệm vụ nhất trong số họ, nhưng cô lại rất ít khi mở miệng nói chuyện.
"Còn các người thì sao?" Trần Ngưỡng nhìn những người khác.
Tất cả mọi người đều chưng ra vẻ mặt bàng hoàng hoặc là sợ hãi, chúng tôi cái gì, chúng tôi không biết.
Không ai có thể thấy ổn khi nhìn chằm chằm vào cái xác rồi đánh giá như anh đâu.
Trần Ngưỡng chỉ có thể trông cậy vào cộng sự của mình, trước khi anh mở miệng hỏi, đối phương đã ra hiệu cho anh nhìn mặt của cái xác.
Cái gì?
Mặt Đát Yến bị làm sao?
Trần Ngưỡng ngồi xổm xuống nhìn Đát Yến, nhìn xa rồi nhìn gần cũng không thấy có vấn đề gì, anh nhớ tới lần tìm manh mối ở trong trạm ga xe lửa, vì vậy anh nheo mắt lại rồi lại nhắm một con mắt khác.
Khuôn mặt của Đát Yến có vẻ hơi kỳ lạ.
Sao anh cảm thấy như trái phải không đối xứng thế nào ấy......
Suy nghĩ ở đáy lòng Trần Ngưỡng một khi toát ra tới liền trong nháy mắt bành trướng lên, anh cách một khoảng không che lại má trái của Đát Yến rồi nhìn vào má phải của cô, sau đó đổi tới một bên khác lập lại động tác này một lần nữa.
"Đây là mặt của hai người!"
Hơi thở của Trần Ngưỡng trở nên rối loạn: "Hai người....!một nửa khuôn mặt không phải của Đát Yến, các người nhanh lên..."
Anh quay đầu lại nhìn, cả đám người đều đã sớm lui ra ngoài cửa.
"......"