Triều Giản lại rút ra.
Hai người cậu tới tôi đi giằng co ba bốn bận, cuối cùng kết thúc với phần thắng thuộc về Trần Ngưỡng.
.
Từ Định Nghĩa đang đứng ở trước quầy hàng lau tay, hai bàn tay của hắn ta bóng loáng, lau thế nào cũng lau không sạch được, hắn ta nghĩ đợi đến buổi tối thu quán trở về rồi đi hỏi thôn trưởng xem có xà bông hay không mượn dùng một chút.
Khi Trần Ngưỡng đi tới, Từ Định Nghĩa cho rằng anh lại tới đưa manh mối, vội vàng đứng lên.
"Có chuyện gì vậy, cậu nói đi."
"Buổi sáng anh không chịu bán cái phân ki, lúc sau......"
[Từ Định nghĩa 29 tuổi lớn hơn Trần Ngưỡng, cách xưng hô Anh, Tôi kiểu người lạ với nhau.]
Từ Định Nghĩa bất mãn ngắt lời: "Gì nữa đây? Chẳng phải tôi đã nói là đừng nhắc tới chuyện này nữa sao, tôi cũng đã Xin lỗi rồi còn gì, cậu mà còn nhắc tới chuyện này nữa thì hai ta đều sẽ không vui đâu.
"
Trần Ngưỡng nói: "Tôi đến là muốn hỏi, sau chuyện đó anh có bán được món hàng hoá nào đi hay không.
"
Từ Định Nghĩa lắc đầu.
Trần Ngưỡng gật đầu: "Quả nhiên."
"Quả nhiên cái gì, chuyện này không phải rất bình thường sao."
Từ Định Nghĩa nấc lên một tiếng, hơi thở phả ra đều là mùi dầu mỡ: "Làm ăn buôn bán không phải lúc nào cũng tốt, buổi chiều tôi nhất định sẽ bán được nhiều món hơn."
Trần Ngưỡng nói với hắn ta về tình huống của Lý Bình.
Từ Định Nghĩa cũng không phải người ngu, suy nghĩ không bao lâu đã hiểu được ý của Trần Ngưỡng, hắn ta buồn cười nói: "Không có khả năng, tôi không có khả năng giống ông ta cái gì cũng bán không đi được, buổi chiều sẽ có rất nhiều người đến quầy của tôi, cậu đợi rồi xem đi!"
Trong lòng Trần Ngưỡng nói thầm, nếu có thể bán đi được, đó là tốt nhất.
Quy tắc ít hơn một cái cũng là ít.
Từ Định Nghĩa không để trong lòng, Trần Ngưỡng quả thật biết tìm manh mối, nhưng lần này lại có chút buồn cười.
Làm hư danh dự nhà họ Khương đã bị trừng phạt rồi không phải sao.
Từ Định Nghĩa lớn lên béo ú, từ nhỏ đến lớn có rất nhiều người nói hắn ta trông như vậy là có phúc khí, các cụ già đi họp chợ đều rất thích đến quầy của hắn ta.
Ngày hôm qua Từ Định Nghĩa buôn bán đến rất tốt, buổi sáng cũng như thế, hắn ta không tin từ giờ đến tối mình không bán được một món nào.
Nhưng mà cả một buổi chiều, Từ Định Nghĩa thế nhưng thật sự không bán được một món hàng nào.
Dường như hắn ta và quầy hàng của mình bị một bức tường vô hình che chắn, cho dù hắn ta có đứng đó la hét thế nào đi nữa cũng không có ai để ý đến.
Thế nhưng Lý Bình vậy mà bán hết sạch cá.
Từ Định Nghĩa thấy được hy vọng, Lý Bình cũng làm bại hoại thanh danh nhà họ Khương còn có thể bán sạch cá, thế thì hắn ta cũng có thể.
Trừng phạt hẳn là có thời gian hạn chế, ngày mai sẽ tốt lại thôi.
Ngày mai là ngày cuối cùng.
Từ Định Nghĩa hiện tại đã kiếm được 97 đồng, chỉ cần hắn ta không chết, cho dù ngày mai hắn ta không kiếm được đồng nào thì cũng đủ rồi.
Trần Ngưỡng hỏi Lý Bình bán hết sạch cá bằng cách nào.
Lý Bình liếm ngón tay, cầm trong tay mấy tờ tiền giấy đếm từng tờ một: "Ta không biết nói sao nữa....!Lúc đó ta cũng không nghĩ tới còn có thể bán được, ta rảnh quá nên cứ lắc cái xô, chán nản định đếm số lượng cá bên trong, thế mà vừa mới bắt đầu đếm liền có người đi đến mua."
"Rồi có người thứ hai đến, người thứ ba, người thứ tư......!Ta bán hết một thùng lúc nào không biết, rồi lúc sau lại bán sạch tiếp ba thùng nữa."
Lý Bình thở dài có phần cảm thán nói: "Tự nhiên buôn bán tốt thế cứ như nằm mơ ha."
Mọi người đều có chút hâm mộ Lý Bình.
Từ Định Nghĩa hỏi Lý Bình: "Vậy ông kiếm lời nhiều ít? Cỡ 200 đồng không?"
Những người khác cũng muốn biết.
"375 đồng." Lý Bình đếm xong nói.
Mọi người: "......"
Trần Tây Song, bây giờ là Trần Tây chanh nghe xong lập tức nổ tung, chua lòm nói: "Nhiều như vậy? Tôi chỉ mới kiếm được hơn một trăm mấy thôi!"
Số tiền Vương Khoan Hữu kiếm được gần giống như Trần Tây Song, anh ta cười nói với Lý Bình: "Chúc mừng, mức bình quân đầu người đã thông qua."
Lý Bình nhét tiền vào túi áo khoác trong: "Mọi người cũng đừng lo lắng quá, làm ăn buôn bán loại này nói tốt liền tốt, tiền nói có liền có, không phải chuyện gì to tát."
Trần Ngưỡng chạm vào tiền giấy của mình, 129 đồng, nguồn thu nhập chủ yếu của anh là bán cào đất làm từ tre, số lượng có rất nhiều, trong thôn bán sỉ một đống lớn, anh có thể đổi đồ với thôn dân rồi lấy bán tiềp, anh hỏi Triều Giản kiếm lời nhiều ít.
Triều Giản không trả lời.
Trần Ngưỡng còn muốn hỏi, thì một con chó đen già nua xông vào tầm mắt của anh.
Trên người nó có mấy chỗ trụi lông, chính là con chó hôm trước mới gặp.
Trần Ngưỡng nhớ rõ con chó này rất dữ, anh định kéo Triều Giản tránh xa nó một chút, nhưng một màn tiếp theo lại khiến cho anh phải mở to mắt nhìn chằm chằm.
Con chó kia vẫn như lần trước nhìn đám người Trần Ngưỡng sủa ỏm tỏi, nhưng lần này nó chỉ sủa hai tiếng rồi vẫy đuôi chạy về phía Lý Bình, nó không ngừng dùng đầu củng vào chân ông ta, còn liếm giày.
Ngón tay Trần Ngưỡng bất giác cuộn tròn lên.
Loài chó rất đề phòng mùi của người lạ, dù không sủa cũng không hạ cảnh giác, nó tự nhiên thân cận với Lý Bình như vậy là từ đâu ra?
Biểu hiện của nó giống như là lâu lắm rồi mới gặp lại bạn cũ là sao.
Không đúng!
Người này không phải là Lý Bình......
Ông ta không phải là Lý Bình!
Cả người Trần Ngưỡng phát lạnh siết chặt cánh tay Triều Giản lùi về phía sau vài bước.
Khuôn mặt của Triều Giản giật nhẹ một chút vì bị bóp đau.
Vương Khoan Hữu chú ý tới phản ứng của hai người, anh ta lập tức chuyển ánh mắt qua nhìn Lý Bình, rất nhanh chóng liền nhận ra phản ứng bất thường của con chó đen.
"Ông không phải......"
Sắc mặt Vương Khoan Hữu đại biến nói với mọi người: "Ông ta không phải!"
"Không phải cái......" Từ Định Nghĩa còn lơ mơ không hiểu gì.
Lời còn chưa nói dứt, Vương Tiểu Bội đã hoảng sợ thét chói tai chạy đi, lúc này những người khác mới kịp phản ứng cũng chạy theo.
Trần Ngưỡng vẫn còn đứng ở tại chỗ, cộng sự của anh không thể chạy, anh không thể bỏ lại hắn rồi chạy được.
"Xin hỏi ngươi......!Ngươi là?"
Trần Ngưỡng cố gắng nói chuyện với người đang sờ đầu chó kia.
Người kia không trả lời mà cứ thế xoay người đi vào trong thôn, cơ thể vẫn được xem như còn cứng cáp bỗng chốc trở nên ọp ẹp, mái tóc đen cũng biến thành trắng nhợt lưa thưa, còn chiếc áo khoác hiện đại đã biến thành một tấm vải thô.
Đó là một ông cụ.
Trần Ngưỡng không dám đuổi theo, anh trắng mặt hỏi Triều Giản: "Người đó có phải là Khương Đại không?"
Anh lại tự mình nói: "Không nhất định, trong thôn còn có những con quỷ khác."
Dù sao cũng không phải là Lý Bình.
Lý Bình đâu? Ông ta đã đi đâu?
Có phải người xuất hiện nguyên một buổi chiều đã không phải là ông ta hay không......
"Đi rồi hả?"
Một đám người chạy trối chết lúc nảy đã thận trọng lộn trở về, biểu tình trên mặt mỗi người đều khác nhau.
Có xấu hổ, có hoảng sợ, cũng có hổ thẹn, Trần Tây Song chính là loại thứ ba kia, hắn nhìn Trần Ngưỡng rồi bắt đầu hức hức hức: "Tại tôi chạy theo bản năng thôi, chứ hổng phải cố tình bỏ lại hai người đâu."
"Tôi hiểu...!Được rồi, đừng hức nữa." Trần Ngưỡng bị hắn hức đến mệt tâm.
Vương Khoan Hữu dùng giọng điệu trầm trọng nói: "Trong lúc chúng ta không phát giác, Lý Bình nhất định đã xảy ra chuyện."
Mọi người đều không thể nghĩ ra Lý Bình đã xúc phạm cấm kỵ gì.
Lý Bình chỉ bán cá, muốn bán phân ki cũng khó.
[nhắc cho mọi người nhớ: phân ki không có trong tủ nhiều ngăn vì đã bị Khương Đại rút thăm lấy ra, nên ai bán người đó gặp nạn.]
Trong đám người đang đứng Từ Định Nghĩa là người bất an nhất, tình huống của hắn ta và Lý Bình là giống nhau, từ lúc làm hỏng danh dự nhà họ Khương thì bán không ra một món đồ nào, hiện giờ Lý Bình mất tích, sống chết không rõ.
Tám chín phần mười là đã ngủm rồi, đứa tiếp theo sẽ không phải là hắn ta đi?
"Cả đám các ngươi đều tụ tập ở đây làm gì đấy?"
Thôn trưởng không biết từ chỗ nào nhảy ra, ông vẫn mặc một thân quần áo như cũ, trên đầu cũng bọc cái khăn vải kia, xụ mặt quát: "Sao không trông sạp? Không cần bán đồ hả!"
Mọi người bị dọa cho nhảy dựng.
Ngày hôm qua là năm người Khương Đại, hôm nay là mười hai người Khương Nhân, trên cổ đều có dấu vết bị siết cổ.
Với tác động thị giác đánh sâu vào như vậy, thế mà thôn trưởng và những thôn dân khác đều giống như bị mù, không nhìn cũng không hỏi.
Thôn trưởng cũng không hỏi người bị thiếu nhiều ít, tại sao lại thiếu, thứ ông cần là có thể nhìn thấy 1500 đồng trước khi đóng cửa quầy hàng vào ngày mai.
Thiếu bao nhiêu người, thì số tiền của mỗi người đều sẽ phải đề cao nhiều ít ông cũng không thèm để tâm.
"Thôn trưởng, đêm nay mấy giờ dẹp quán, vẫn giống như tối hôm qua hay là......"
Lời nói của Trần Ngưỡng bị tiếng chó sủa cắt ngang.
Vẫn là con chó già kia, ở đây không có sự hiện diện của người quen nó lại hung dữ, "Gâu gâu gâu" sủa ầm ĩ.
Thôn trưởng la nó vài tiếng, con chó già chỉ chán nản nằm rạp xuống đất sủa, nó còn không thèm vẫy đuôi chứ đừng nói chi là chạy lại liếm ống quần thôn trưởng.
Trần Ngưỡng nhớ tới người đi ra tìm chó ngày hôm qua chính là người đàn ông thiếu lỗ tai, vậy thì ông cụ thành quỷ lúc nảy có thể là trưởng bối nhà hắn hay không?
"Đêm nay 8 giờ nghỉ bán, ngày mai 9 giờ sáng mở quán."
Vẻ mặt của Trần Ngưỡng thay đổi theo lời của thôn trưởng.
Mọi người có mặt đều bị sốc không nhẹ.
"Ngày mai 9 giờ sáng mới mở quán? Cũng quá trễ rồi đi!"
"Không thể giống như ngày hôm nay sao?"
"Đúng đó, dẹp quán sớm hơn một tiếng, mở quán lại trễ tận sáu tiếng, thời gian rút ngắn lại nhiều như vậy, chúng tôi......"
"Chúng tôi không cần nghỉ ngơi lâu như thế đâu."
"Đúng đó...!Đúng đó, chúng tôi không cần......"
Thôn trưởng nghe bọn họ ồn ào cảm thấy phiền ơi là phiền, ông cầm ống thuốc lào đập vào tường, hai mắt trợn to như muốn lồi ra ngoài nói: "Ta đã nói với các ngươi từ sớm là không cần trông cậy vào ngày cuối cùng, các ngươi coi lời ta nói như gió thoảng bên tai đúng không?!"
"......"
Lão nhân gia ngài nói những lời này hồi nào thế?
Trần Ngưỡng hỏi: "Vậy ngày mai mấy giờ dẹp quán?"
"6 giờ."
Cả đám: "......"
Sao cảm thấy hít thở không thông thế nhỉ.
Thời gian dẹp quán của ngày cuối cùng thế nhưng còn muốn sớm hơn nhiều như vậy.
Vậy là ngày mai bọn họ chỉ có thể buôn bán trong 9 tiếng đồng hồ.
Mặc dù đều đã kiếm được số tiền vượt xa 62,5 đồng đã định khi được tính theo đầu người, hiện tại bọn họ xem như đã an toàn, nhưng nhiệm vụ được đặt ra là phải kiếm nhiều tiền hơn ở mức dự định.
Không có con số cụ thể nào cho cái từ "Nhiều" đó, nên vẫn khiến cho bọn họ nằm trong trạng thái căng thẳng bất an.
.
Sau khi đóng cửa quầy hàng, mọi người được chia thành nhiều nhóm, Trần Ngưỡng và Triều Giản phụ trách đi dạo quanh thôn để xem xem có người già nào không.
Tốt nhất là già đến đi không được.
Kẻ điên hay người ngu cũng có thể, bọn họ thường là vai phụ quan trọng trong các bộ phim điện ảnh, có khả năng cung cấp manh mối mang tính đột phá rất cao.
Tiền Tần cũng đi ra ngoài, anh ta vẫn luôn hành động một mình, không theo đội, tiến vào lâu như vậy cũng chỉ cùng Trần Ngưỡng nói qua mấy câu.
Dư lại mấy người đều ở trong phòng hoặc ngoài phòng.
"Tối nay không cần đi bái tổ nữa sao ta? "Trần Tây Song ngồi trên chiếc ghế tre nhỏ lẩm bẩm.
Từ Định Nghĩa uể oải bẻ bánh que chiên tẩm mè ra ăn: "Có lẽ là không đủ người nên không thể bái được."
"Không phải đâu." Trần Tây Song nói, "Theo cách tôi lý giải thì rút thăm chính là năm người họ sẽ chọn ra một người làm đại diện, người làm đại diện đó sẽ lắc một ống đựng trúc chứa đầy thẻ tre, tuỳ tiện lắc rớt một cái là được."
[giống như chúng ta thường đi chùa xin xăm.]
"Sợ là sợ cho dù chỉ có một người cũng có thể lắc ống đựng thẻ."
Từ Định Nghĩa nói: "Vậy thì chính là thời gian chưa tới, tối hôm qua 9 giờ dẹp xong quán rồi mới đi."
Trần Tây Song nghe hắn ta nhắc tới thời gian, đôi mắt mở to thật to nói: "Tôi cảm giác thời gian đi bái tổ sẽ thay đổi, không nhất định là cứ sau 9 giờ mãi, anh nghĩ thử xem, ngày mai là ngày cuối cùng rồi, 6 giờ liền dẹp quán, còn phải đi bái tổ, không có khả năng sẽ buông tha chúng ta dễ dàng như vậy được."
"Mấy người chúng ta đối với việc bái tổ không phải hiểu rất rõ, còn người hiểu rõ thì lại không thể nói."
Trần Tây Song thăm dò nhìn vào phòng, Lưu Thuận và Trương Quảng Vinh đều nằm trên giường đất, hắn có ảo giác bọn họ cứ như đang nằm chờ tiến vào quan tài ấy, có loại cảm giác buông xuôi vì chống cự không được chuyện sinh tử.
Bái tổ đáng sợ như thế sao?
Trần Tây Song không dám tưởng tượng, từ đường là nơi mấy cha đạo diễn thích lấy bối cảnh quay phim kinh dị nhất, đặc biệt là từ đường của thời đại cũ này.
Từ Định Nghĩa bẻ gẫy mấy cây bánh, đùng một phát đứng lên: "Chúng ta đi tìm Khương Đại đi!"
Trần Tây Song: "......"
"Bọn họ đang ở trong phòng kìa."
Từ Định Nghĩa nắm lấy bả vai hắn: "Cậu biết người tôi nói đến là người nào mà."
Trần Tây Song thoát khỏi móng vuốt của Từ Định Nghĩa, lắc đầu dữ dội: "Tôi không biết, tôi không biết, tôi muốn vào phòng đi ngủ!"
Trong lòng Từ Định Nghĩa rất hoảng hốt, Lý Bình gặp chuyện giống hắn ta không thể chết được, bằng không thì hắn ta sợ là mình không sống đến ngày mai.
"Mới hơn tám giờ....!Trong chợ còn rất nhiều người, đèn lồng khắp nơi có gì phải sợ."
Trần Tây Song không chút dao động.
Có đèn lồng mới đáng sợ, mặt mũi ai cũng đỏ bừng, dọa người muốn chết.
Từ Định Nghĩa thấy không thể dùng lời nói lay chuyển Trần Tây Song, đang muốn cưỡng ép kéo người đi, thì Vương Khoan Hữu ngồi một bên im lặng nãy giờ mới đứng dậy nói: "Tôi đi với anh."
"Thiệt hả?" Từ Định Nghĩa kích động nói, "Đi thôi đi thôi, chúng ta đi tìm Lý Bình."
Vương Khoan Hữu đưa ba lô của mình cho Trần Tây Song: "Cậu giúp tôi cất vào phòng đi."
Trần Tây Song nhìn hai người bọn họ biến mất ở góc tường, bĩu môi nói: "Có phải là mình nhát gan quá rồi không, manh mối không chịu đi tìm thì làm sao mà có được, cũng không thể cứ dựa vào người khác tìm được rồi nói cho mình nghe hoài, mình cũng đâu có thích đảng duỗi tay đâu, aiz, vừa rồi nên đáp ứng đi tìm người mới đúng."
[Đảng duỗi tay nghĩa là không làm mà ngồi hưởng.]
"Cậu đứng ở đây nói thầm cái gì đấy?" Lưu Thuận từ trong phòng đi ra, quần áo đầu tóc đều xộc xệch.
"Không có gì không có gì."
Trần Tây Song ném ba lô của Vương Khoan Hữu vào trong phòng, rồi bước ra trò chuyện với Lưu Thuận dưới mái hiên.
Lưu Thuận ăn thuốc dưa hấu Trương Quảng Vinh đưa, mở miệng nói chuyện đều có khí lạnh: "Sợ hả?"
Trần Tây Song gật đầu như gà con mổ thóc.
Lưu Thuận đột ngột nói: "Vẫn còn ba mươi lăm phút."
Trần Tây Song không hiểu là ý gì.
Lưu Thuận không giải thích, còn ba mươi lăm phút nữa là chín giờ, thôn trưởng có khả năng sẽ tới gọi bọn họ bái tổ, 24 người sẽ mất ít nhất một người.
Không, không phải 24 người.
Lý Bình chắc chắn đã bị gϊếŧ.
Hiện chỉ còn 23 người.
Vương Tiểu Bội di chuyển băng ghế nhỏ ra tới cửa, câu được câu không nói chuyện với Trần Tây Song.
Cô nàng muốn ở chung phòng với nhóm đàn ông tối nay.
Người càng nhiều thì dương khí cũng sẽ nhiều một ít, nếu may mắn thì quỷ hồn sẽ kiêng kị.
Vương Tiểu Bội mang đôi dép con thỏ lông xù xù dùng chân trái cọ chân phải nói: "Thứ giả trang thành Khương Đại ấy, nó rốt cuộc là muốn làm gì?"
"Có lẽ là muốn buôn bán." Trần Tây Song phát huy sức tưởng tượng, "Tôi thấy lúc thứ đó đếm tiền rất hăng hái, cũng rất thành thạo, dựa vào những lời thứ đó nói thì tôi đoán có 80% lúc còn sống là một người từng làm buôn bán, việc buôn bán cũng không tốt lắm."
"Nói không chừng lúc còn sống chính là làm nghề bán cá!" Trần Tây Song đột nhiên lớn tiếng nói.
Vương Tiểu Bội sợ tới mức run bắn: "Khương Đại, ngươi....!ngươi cảm thấy thế nào?"
Lưu Thuận: "Ta tán đồng cách nói của Khương Nhân."
Vương Tiểu Bội như nghĩ đến thứ gì đó càng run đến lợi hại hơn: "Vậy có phải là trong thôn này có rất nhiều "Thứ đó" không ......"
Lưu Thuận chậm rãi an ủi nói: "Mục tiêu nhiệm vụ của chúng ta là ba người nhà họ Khương, những người khác sẽ không làm hại chúng ta, thế giới của bọn họ cũng có quy tắc của riêng mình, đừng lo lắng quá."
"Không làm hại chúng ta? Nhưng thứ đó chỉ cần ló đầu ra thôi là cũng đủ hù chết người rồi."
Lưu Thuận cười nói: "Gặp nhiều rồi thì sẽ tốt lên thôi."
Vương Tiểu Bội cảm thấy Lưu Thuận rất giống cha mình, tính tình ôn hòa, tốt tính, là người tốt nhất trong ba người đàn ông trung niên.
Đột nhiên có một chậu nước bẩn từ bên trong hất ra, Đát Yến liếc mắt nhìn bọn họ một cái, rồi trở vào phòng đổ nước rửa mặt.
Cô ta hỏi Tiểu Tương đang ngồi ở trên ghế: "Cô không tính rửa mặt à?"
Tiểu Tương đang nhìn các bức ảnh trên điện thoại di động, ảnh chụp đều là các nơi ở trong chợ được chụp từ các góc độ khác nhau, cô nhàn nhạt trả lời Đát Yến: "Một lát tôi còn phải đi ra ngoài."
Động tác bỏ khăn vào chậu của Đát Yến hơi dừng lại: "Khi nào đi?"
Tiểu Tương nói đợi lát nữa.
Đát Yến vén tóc cô sang một bên: "Có thể kêu thêm tôi không?"
Tiểu Tương không để ý nói: "Ừ."
Nghe câu trả lời này Đát Yến âm thầm thở ra nhẹ nhõm, ngày hôm qua cô ta còn khinh bỉ Vương Tiểu Bội và Hạng Điềm Điềm, giả mù sa mưa tỷ muội tình thâm, còn cho rằng trong thế giới nhiệm vụ căn bản không cần thiết phải làm đến mức đó, nhưng hôm nay cô ta lại tự lật đổ ý nghĩ đó của chính mình.
Đồng bạn rất quan trọng.
Đát Yến cho khăn vào nước ấm ngâm ướt, nhắm mắt lại rửa mặt, rồi lại mở mắt nhìn chiếc gương nhỏ trên tường, sau đó nhắm mắt tiếp tục rửa mặt.
Khi lau khô mặt, cô ta cảm thấy có một sợi lông mi bị rơi vào trong mắt, khiến cô ta có chút khó chiụ.
Cô ta để khăn ướt vào trong chậu, để sát mặt vào chiếc gương rồi dùng tay vạch mí mắt ra tìm sợi lông mi.
Bản thân cô ta ở trong gương cũng đang vạch mí mắt.
Động tác của Đát Yến dừng lại một chút.
Có đôi khi chính là như vậy, thật kỳ lạ khi nhìn bản thân mình ở trong gương.
Đặc biệt là khi rửa mặt.
Đát Yến tiếp tục vạch mí mắt, một lúc sau cô ta đã tìm ra sợi lông mi nhỏ rụng trong mắt của mình, rồi cẩn thận dùng đầu ngón tay vít nó ra.
Ngay khi cô ta định gỡ sợi lông mi ra khỏi tay, cơ thể đột nhiên cứng đờ lại.
Hình như có chỗ nào đó không thích hợp......
Có chỗ không đúng!
Đát Yến quýnh quáng đối diện với cái gương rồi dùng sức vạch mí mắt ra, cô ta lập tức phát hiện dưới mí mắt của mình có một nốt ruồi nho nhỏ màu nâu nhạt.
Chỗ này trước đây có mọc một nốt ruồi sao ta......
Không có!
Trước đây không có nốt lệ chí này!
Đát Yến nhìn chằm chằm vào chính mình trong gương, chính mình trong gương cũng nhìn chằm chằm vào cô ta.
Tại sao lại có thêm một nốt lệ chí dưới mí mắt?
Sao lại có thêm nốt lệ chí này......
Lúc nãy rửa mặt rõ ràng không có.
Đát Yến sởn cả tóc gáy, cô ta dùng bàn tay run rẩy cầm lấy cái khăn mặt che khuất nửa bên mặt còn lại, xuyên thấu quá cái gương nhìn một nửa bên mặt có viên lệ chí kia.
Cả người Đát Yến run rẩy dữ dội vì phát hiện một nửa khuôn mặt này rõ ràng không phải là mặt của mình.