Tác giả: Tây Tây Đặc
"A a a a a!!!!"
"A --"
Trong phòng cách vách bỗng nhiên truyền ra một tiếng thét chói tai đầy hoảng sợ, mấy người Vương Khoan Hữu còn chưa lên giường nằm đều vội vàng cất bước chạy qua.
Trần Ngưỡng ngay lập tức đánh thức Triều Giản: "Đã xảy ra chuyện, mau đứng lên!"
Triều Giản xốc chăn ngồi dậy, đôi mắt hờ hững của hắn có chút đỏ lên, lông mày hơi nhíu vì mệt mỏi lại ngủ không yên, Trần Ngưỡng thấy vậy cũng hết cách đành nhét nạng vào trong tay hắn.
Trần Tây Song thuộc kiểu "Một người ăn no, cả nhà không đói", không cần phải chăm sóc cho người nhà, nên hắn đã sớm nhảy xuống giường đất, nhưng cũng chỉ đứng ở cửa ngó ra xem chứ không dám đi qua cách vách.
Trần Tây Sông nghe được gì đó, chạy về phía giường đất run giọng nói: "Khương Miêu chết rồi."
Trần Ngưỡng sửng sốt, cách vách có bốn người Khương Miêu, người chết là người nào?
Người chết là Hạng Điềm Điềm.
Trần Ngưỡng vừa đi qua liền thấy được thi thể của cô.
Chỉ thấy thân thể cô đang ngồi trên giường đất, đưa lưng về phía cửa, nhưng đầu thì lại đối diện với cửa.
Vương Tiểu Bội là người duy nhất có mặt ở đây, nhưng cô nàng đã hoảng sợ đến mức thần trí không rõ, cả người chui vào chăn không ra, trong lúc nhất thời không hỏi được gì.
"Hai người bồi cô ấy một chút đi." Vương Khoan Hữu nói với hai cô gái còn lại.
Tiểu Tương không biết giao tiếp, còn Đát Yến thì không có mối quan hệ tốt đẹp với người đồng giới tính với mình lắm, mỗi lần nữ sinh khác và cô ta gặp nhau thì luôn xem cô ta như kẻ thù, cô ta hầu như không có bạn nữ chơi thân nào, thế thì làm sao có thể biểu lộ mấy loại cảm xúc như "Thân cận" "Sống nương tựa lẫn nhau" cho được.
Thấy hai người chậm chạp không tỏ thái độ, Vương Khoan Hữu đành phải tạm thời vứt bỏ nam nữ khác biệt, tiếp nhận chuyện này.
Những người khác đều đi ra bên ngoài chờ.
Tiếng ồn ào từ chợ bên kia truyền sang bọn họ bên này, giống như hai thế giới được tách ra.
Cuối tháng ba, ban đêm vẫn còn hơi lạnh, Trần Ngưỡng vừa mới từ ổ chăn bò dậy, cả người hiện giờ đều rùng mình vì lạnh.
Triều Giản túm lấy áo khoác của anh giật giật.
Lúc này Trần Ngưỡng mới phát hiện mình chưa kéo khoá áo khoác lại, anh yên lặng kéo nó lên tới cổ, rồi rụt cả cầm vào.
Trăng đã lên cao, mọi người đều giữ im lặng dựa vào vách tường đợi.
Từ Định Nghĩa lấy ra một bao thuốc lá còn mới, xé xuống sợi chỉ vàng bên trên, hỏi có ai muốn hút không.
Tiền Tần lắc đầu, Trần Tây Song cũng không cần, tên Triều Giản kia Từ Định Nghĩa căn bản không dám đi qua hỏi, chỉ có Trần Ngưỡng rút lấy một điếu.
"Tôi chỉ hút mấy hơi cho tỉnh táo thôi." Trần Ngưỡng trả bật lửa lại cho Từ Định Nghĩa, cắn điếu thuốc nhỏ giọng nói với cộng sự của mình.
Cộng sự làm ngơ, mặt lạnh tanh.
Trần Ngưỡng dùng ánh mắt nhìn Từ Định Nghĩa ý tứ bên trong như muốn nói "Không có việc gì, cộng sự của tôi chỉ là không thích tôi hút thuốc, sẽ không đem hỏa khí đổ lên đầu của anh đâu, yên tâm đi".
Thấy Từ Định Nghĩa như đã hiểu, anh liền yên lặng đứng sang một bên hút.
Từ Định Nghĩa lau mồ hôi trên trán, cái cảm giác bị vợ quản nghiêm quen thuộc này là thao.
"Mấy người nói coi sao đột nhiên lại......" Khuôn mặt ú nu của Từ Định Nghĩa run lên.
Không ai trả lời.
3 đến 5 phút sau, trong phòng vang lên tiếng la của Vương Khoan Hữu, gọi mọi người tiến vào.
Thi thể của Hạng Điềm Điềm vẫn còn ở trên giường đất.
Cảm xúc của Vương Tiểu Bội đã khôi phục được một chút, đang co mình ngồi trên ghế, tóc xõa dài che gần hết mặt, nửa con mắt lộ ra sưng đỏ lên, nhìn cô hiện giờ còn giống quỷ hơn là Hạng Điềm Điềm đã chết nữa.
Người nhát gan đều không dám nhìn thẳng cô.
Trần Ngưỡng mới nhìn cũng thấy hơi sợ, nhưng sau một hồi đã khá hơn, anh đứng bên cửa hút thuốc, giày móc vào gậy chống của cộng sự.
"Cậu cho rằng nguyên nhân là gì?"
Triều Giản lạnh lùng liếc mắt: "Hút xong rồi hãy nói chuyện với tôi."
Trần Ngưỡng: "......!Ấy."
Aizz, lúc ở nhà ga hình như anh từng nói là về sau sẽ không ở trước mặt hắn hút thuốc thì phải.
Trần Ngưỡng hết cách đành quay người sang một bên, hít thêm vài hơi rồi ném điếu thuốc ra ngoài cửa.
"Xong rồi, chúng ta nói chuyện đi."
Triều Giản nghiêng đầu về phía Vương Tiểu Bội: "Cô ta đang nói."
"Chưa...!cô ấy không phải còn......"
Trần Ngưỡng còn chưa nói hết câu, Vương Tiểu Bội đã lên tiếng.
"Lúc nảy khi chúng tôi đang giỡn, được một lúc thì cô ấy cởi giày rồi duỗi chân đến trước mặt tôi bảo tôi ngửi thử xem...!Nên tôi làm bộ tức giận đánh cô ấy mấy cái, lúc đó cô ấy giả vờ sợ hãi rồi nói xin lỗi."
Vương Tiểu Bội lại bắt đầu nức nở: "Lúc ấy còn đang giỡn, tôi bảo cô ấy là ảnh hậu, cô ấy liền thay đổi một giọng điệu khác nói xin lỗi nữa mà, sau đó tôi khen diễn xuất của cô ấy thật là tốt, rồi quay lưng lại cho cô ấy chải đầu giùm mình......"
Răng của Vương Tiểu Bội bắt đầu va vào nhau phát ra tiếng "Ca ca ca ca": "Lúc đó cô ấy đứng ngay sau lưng tôi, không ngừng nói ra ba chữ "Tôi xin lỗi" cứ lặp đi lặp lại nói không ngừng."
"Thật sự, một câu nói thông thường mà cứ nói nhiều lần như thế, cứ lặp đi lặp lại hoài, cái cảm giác đó không thể nói ra được là gì nữa, lúc đó trong lòng tôi thấy hơi rờn rợn, nên có chút tức giận kêu cô ấy đừng nói nữa nhưng cô ấy không những không dừng lại, mà còn vừa khóc vừa nói càng nghiêm trọng......"
"Hu hu hu hu......" Vương Tiểu Bội vùi đầu mình giữa hai chân khóc thảm thiết.
Trong phòng chỉ có mỗi tiếng khóc, những người khác nhất trí giữ im lặng cho đến khi cô nàng khóc nấc lên, Vương Khoan Hữu mới vỗ nhẹ vào lưng cô như một cách trấn an.
"Trước khi hai người đùa giỡn đã làm những chuyện gì?"
Vương Tiểu Bội nức nở nói: "Không có làm gì hết, khi đó mọi người đều ở trong phòng, hai chúng tôi chỉ nói chuyện phiếm với nhau, nói trong chợ có rất nhiều bụi, dính hết lên trên người......"
"Tên!"
Vương Tiểu Bội bất ngờ thốt lên: "Cô ấy gọi tên!"
Mọi người trong phòng nín thở.
"Là sao?"
Vương Tiểu Bội chỉ vào Tiểu Tương, môi cô nàng run rẩy nói: "Cô ấy kêu tên cô ta."
Trước chỉ vào thi thể của Hạng Điềm Điềm, sau đó lại chỉ vào Tiểu Tương.
Cả đám đang nín thở cuối cùng cũng thở ra một hơi, không khí đông đặc xung quanh như được lưu động trở lại, chỉ còn chút lạnh giá về đêm.
Hạng Điềm Điềm chết, là bởi vì cô ta gọi sai tên.
Hóa ra là như vậy.
"Ôi mẹ ơi...!gọi sai tên thật sự sẽ chết thiệt kìa."
"Xem ra tôi còn may, trí nhớ tôi hơi kém, căn bản không nhớ hết được tên của mọi người, nên tôi dựa theo số tuổi và giới tính phân chia thành ba nhóm là vừa vặn, sẽ không gọi sai tên."
Từ Định Nghĩa vỗ vỗ ngực: "Người nào mà nhạy cảm với tên gọi liền thảm."
"Bây giờ là lúc để nói những thứ này sao?" Tương đối nhạy cảm với tên người -> Trần Tây Song phun tào.
Từ Định Nghĩa xấu hổ da mặt đỏ lên: "Tôi không có ý gì khác."
"Chúng ta đều về phòng thôi."
"Chờ đã!" Đát Yến xoay đầu vào tường chỉ tay về hướng giường đất, "Thế thứ đó xử lý sao đây?"
Vương Khoan Hữu nói: "Trong một số nhiệm vụ sẽ tự động biến mất, một số thì không, trước mắt tôi còn chưa tìm ra quy luật, nên không biết sẽ là loại nào."
Trần Ngưỡng đứng cạnh cửa gãi gãi mặt, thi thể của nhiệm vụ giả ở đảo Tiểu Doãn sau khi chết sẽ không biến mất, còn ở ga tàu hỏa lại biến mất.
Một cái là tử vong do bẫy rập, một cái là nhiệm vụ bình thường.
Nói trắng ra là, nếu một nhiệm vụ có rủi ro cao phải chết thật nhiều người, quy tắc sẽ "giúp" xử lý thi thể, còn nếu chết quá ít thì mặc kệ không thèm "giúp".
"Cho nên....!anh nói một đống thứ cứ như chưa nói ấy." Khuôn mặt cao ngạo của Đát Yến lộ ra nét lạnh lùng, "Cho dù có tự động biến mất đi nữa, thì trong cái phòng này cũng từng có người chết qua, còn chết ngay trên giường đất."
"Còn nếu nó không biến mất thì càng khỏi phải nói, sao tụi tui dám ngủ!"
Từ Định Nghĩa nói: "Vậy các cô qua phòng của bọn tui đi, mọi người cùng ngủ?"
Sắc mặt của Đát Yến càng lạnh hơn, cô dùng ánh mắt như nhìn mấy tên đàn ông cặn bã nhìn Từ Định Nghĩa nói: "Mấy người không thể đổi phòng với tụi tui sao?"
Từ Định Nghĩa liếc nhanh nhìn thi thể một cái, thân thể mập mạp run lên dữ dội: "Giường đất bên này quá nhỏ, sao chứa hết đám đàn ông chúng tôi được, đổi là đổi thế nào, chúng tôi không thể đổi!"
Trần Tây Song nắm chặt hai tay đã thoa xong kem dưỡng của mình, dùng ánh mắt cầu xin nhìn Đát Yến.
Tựa hồ đã trở thành mụ phù thủy độc ác, Đát Yến: "......"
"Đều bớt tranh cãi đi." Vương Khoan Hữu giống như một người lãnh đạo, nói, "Từ lúc nhận được tấm thẻ thân phận...!chúng ta đã bị chú định là sẽ không còn một cuộc sống bình thường nữa rồi...!Vượt qua nỗi sợ hãi là bước đầu tiên, sớm hay muộn cũng phải quen dần mà thôi....!trừ khi nghĩ rằng mình không có nhiệm vụ tiếp theo thì tất nhiên là không cần phải làm quen đâu."
Trần Ngưỡng nghĩ thầm, tám chín phần là Vương Khoan Hữu làm phổ cập kiến thức cho đám người mới lúc trước rồi.
Cách nói chuyện cũng là điệu nghệ, toàn lựa các điểm mấu chốt mà nắm, người khác bị hắn đâm thọc còn cảm thấy hắn nói rất đúng ấy chứ.
Đát Yến bị lời nói của Vương Khoan Hữu chặn lại, tìm không thấy điểm đột phá để phản bác, cô nhìn Vương Tiểu Bội và Tiểu Tương nói: "Hai người thì sao? Cứ không nói lời nào thế à? Bộ trong phòng này chỉ có một mình tôi ngủ thôi đúng không?"
Vương Tiểu Bội chỉ khóc không nói.
Tiểu Tương thì ngồi ở chiếc bàn nhỏ cả buổi, dùng đầu ngón tay lần theo từng đường sọc trên bàn.
Giống như một đứa trẻ, cứ mãi mê miêu tả lại từng đường sọc một.
Nhìn thấy hai người họ như vậy, Đát Yến cảm thấy bị cô lập và bất lực, cô lau mắt rồi đột nhiên khóc lên vì áp lực.
Tình hình trong phòng lại lập tức trở nên thê thảm.
Vương Khoan Hữu nhìn nhóm nam đồng bào một vòng, lưỡi như xoắn lại thử trưng cầu ý kiến: "Hay là, dời thi thể sang phòng chúng ta để đi?"
Trần Tây Song ngốc nghếch hỏi: "Anh muốn để ở chỗ nào?"
"Dưới gầm giường."
"......" Ha ha muốn chết quá.
Trần Ngưỡng đang muốn nói gì đó, bỗng bên ngoài có tiếng bước chân từ xa tới gần, bước đi rất nhanh lại có chút lộn xộn, anh mở cánh cửa bị che một nửa ra nhìn.
Là Lý Bình, Lưu Thuận, Trương Quảng Vinh, bọn họ đã trở lại.
Lực chú ý của đám người trong phòng lập tức bị ba người hấp dẫn đi.
Từ Định Nghĩa tò mò hỏi bọn họ: "Bái tổ là cái dạng gì thế?"
Lưu Thuận và Trương Quảng Vinh vào phòng liền trực tiếp nằm xuống, Lý Bình đáp một câu: "Bộ nhà không có thờ tổ tiên hay sao mà hỏi?"
"Cúng đồ ăn, đốt vàng mã, dập đầu quỳ lạy các loại ấy hả." Từ Định Nghĩa nghĩ một hồi lại hỏi, "Mấy người bái tổ cũng rập khuôn như vậy sao?"
Lý Bình cũng nằm xuống: "Bái tổ thì chính là như vậy chứ còn gì nữa!"
Từ Định Nghĩa đứng bên mép giường đất lải nhải: "Còn có thứ khác đi?"
Không ai để ý tới hắn.
Trần Ngưỡng đi về phía Lưu Thuận, cong thắt lưng, ngửi được mùi hương trên tóc ông: "Khương Đại, thôn trưởng đưa các người đi đâu?"
Lưu Thuận nhắm hai mắt nói: "Từ đường."
Ngày hôm qua Trần Ngưỡng đi dạo ở trong thôn không chú ý thấy từ đường ở đâu, anh thói quen quay đầu tìm kiếm bóng dáng của cộng sự, tìm được rồi liền dùng ánh mắt dò hỏi đối phương.
Triều Giản nâng mắt lên, mặt không có biểu cảm gì nhìn thẳng vào anh.
Trần Ngưỡng nhận được câu trả lời, khóe môi hơi nhếch lên, sức quan sát của vị này so với anh mạnh hơn nhiều lo gì chứ.
Khi quay đầu lại, Trần Ngưỡng như rất thản nhiên nhắc tới: "À mà...!Khương Đại này, Khương Miêu chết rồi."
Đôi mi đang nhắm nghiền của Lưu Thuận run lên trong tức khắc.
Lý Bình bên cạnh trực tiếp mở mắt ra: "Ai, ai chết rồi?"
"Là cô gái lớn lên đặc biệt ngọt ngào ấy," Trần Tây Song xen mồm.
Lý Bình lại hỏi: "Chuyện khi nào?"
"Khi các người rời đi không lâu thì chết."
Từ Định nghĩa nói thêm: "Gần nửa tiếng rồi."
Hốc mắt của Lý Bình bỗng chốc căng lớn vài phần, giây tiếp theo liền nhắm mắt lại.
Còn Lưu Thuận thì không hề mở mắt, nhưng mi mắt lại không ngừng run động.
Về phần Trương Quảng Vinh, tuy ông ta đang nằm hơi xa, nhưng trong chớp mắt phần lưng rõ ràng cũng cứng đờ ra.
Trần Ngưỡng đều nhìn thấy biến hóa rất nhỏ của ba người.
Có gì đó rất không đúng.
Lẽ nào Hạng Điềm Điềm không phải gọi sai tên nên mới chết? Chẳng lẽ cùng bái tổ có liên hệ?
Trong chuyện này rốt cục là sao đây......
"Thi thể đã biến mất." Vương Khoan Hữu từ cách vách trở về nói.
Trong lòng Trần Ngưỡng lộp bộp một cái, anh nhìn những nhiệm vụ giả trong phòng, cộng với phòng cách vách, còn lại mười hai người, tự nhủ thầm trong lòng, "Nhiệm vụ lần này không phải là nhiệm vụ bình thường sao?.""
.
Ngày hôm sau vẫn là 3:30 sáng bày sạp.
Lần trước thôn trưởng yêu cầu họ phải sớm một chút đi bày sạp là vì những người từ nơi khác đến sớm, chiếm gần hết mấy vị trí tốt, lần này lý do lại là "Không sớm một chút đi bán, các ngươi làm sao kiếm đủ số tiền đã định."
Trần Ngưỡng nghi ngờ đây cũng là trường hợp của năm đó, nó đang tái diễn lại.
Vốn dĩ là 5 giờ rưỡi mới bắt đầu, không biết sao lại biến thành 3 giờ rưỡi.
Trần Ngưỡng đứng trước quầy hàng của mình ngáp ngắn ngáp dài, không quá chắc mình có ngủ được miếng nào hay không, anh lại ngáp thêm một cái nữa, rồi lau khóe mắt hơi ướt nói với người phụ nữ trung niên: "Khương Miêu, buổi sáng tốt lành."
Người phụ nữ trung niên không đáp lại.
Trần Ngưỡng thân thiện nói: "Giỏ gà con hôm qua của cô đã bán hết, hôm nay nhất định sẽ bán được."
"Đúng đó." Lần này người phụ nữ trung niên có đáp lại, giọng nói của bà nghe ra có chút háo hức, nhưng thân thể thì vẫn căng chặt như đang lo lắng bất an không chút thả lỏng kia mang đến cảm giác rất không ăn khớp với nhau.
Ánh mắt của Trần Ngưỡng dừng ở trên người bà ta một hồi, rồi chuyển sang người sửa giày bên kia.
Người thợ sửa giày kia đang dùng một chiếc kim khâu nhỏ cũ kỹ khâu một đôi giày da, hai bàn tay và ống tay đều bị bẩn.
Bên góc quầy hàng vẫn còn rất nhiều giày đang chờ được sửa, sinh ý còn rất tốt.
Trần Ngưỡng nghiêng người nhìn người sửa giày đang bận rộn, hỏi: "Sư phó, từ ngày hôm qua đến giờ ngài vẫn luôn ở đây ư? Không tìm một chỗ để ngủ tạm sao?"
[Sư phó là một cách gọi nhầm tôn trọng mỗi một người trong mỗi ngành nghề,ví dụ như tài xế, đầu bếp vv.]
"Ngủ rồi." Người sửa giày dùng kéo cắt đứt sợi chỉ, "Ngủ nhờ ở trong thôn các ngươi."
Trần Ngưỡng hỏi ngủ ở nhà ai.
Thợ sửa giày để giày da lên tấm vải lót ở trên đùi, dùng bàn chải nhỏ đánh bóng mũi giày, nói: "Là một người bạn cũ."
Bạn cũ? Trần Ngưỡng đang định hỏi thì có người đến lấy giày, cuộc trò chuyện bởi vậy cũng bị cắt đứt, anh không có cách nào tiếp tục hỏi xuống nữa.
Sau tám giờ, Trần Ngưỡng đi đến quầy hàng của Triều Giản, nhỏ giọng nói: "Tôi muốn đi từ đường nhìn xem."
Lúc này mọi người trong thôn hẳn là đã đi ra ngoài hết.
"Tôi sẽ đi nhanh về nhanh." Trần Ngưỡng nói, "Cậu cho rằng tôi có nên đi không?"
Triều Giản: "Đi đi."
Trần Ngưỡng không nghĩ tới sẽ thuận lợi như vậy, anh có chút không phản ứng kịp: "Hả?"
Triều Giản búng lên vành tai anh một cái.
[_ tui thích mấy cái chi tiết này lắm nè.]
Trần Ngưỡng đau đến mức che vành tai lại nói: "Tôi còn tưởng rằng lần này cậu lại muốn thuyết giáo tôi một chập cơ đấy."
Ngày hôm qua ngăn cản không cho anh đi những quầy hàng khác tìm người, vậy mà hôm nay lại đồng ý cho anh tự mình đi thu thập manh mối.
Chẳng lẽ từ đường an toàn hơn so với trong chợ?
Trần Ngưỡng đột nhiên nhìn về phía thiếu niên, thật vậy chăng?
Triều Giản dùng quải trượng gõ vào bắp chân anh, không kiên nhẫn nói: "Còn không đi?"
"Đi ngay đây." Trần Ngưỡng dùng sức rất nhẹ đá ra quải trượng nói, "Tôi nhờ người sửa giày và Khương Miêu giúp tôi trong coi quầy hàng, cậu cũng giúp tôi để ý một chút, nếu thôn trưởng đến, cậu cứ việc nói tôi bị tiêu chảy là được."
.
Dòng người trong chợ đan xen, Trần Ngưỡng vừa đi vừa chú ý đến xung quanh, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm nhìn của Triều Giản.
Giống như thả một con cá xuống đại dương rộng lớn, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng, chứ đừng nói chi là muốn bắt lại.
Triều Giản cúi đầu nhìn chân trái không thể đi lại của chính mình, trầm mặc một hồi lâu.
Rồi đột nhiên hắn cầm quải trượng đánh một cái thật mạnh vào chân trái của chính mình.
.
Tối hôm qua Trần Ngưỡng đã biết được đại khái vị trí của từ đường từ Triều Giản, nên anh không muốn lãng phí quá nhiều thời gian ở trên đường.
Quả nhiên từ đường nằm sau chợ chả có người nào.
Đều đã đi dạo chợ.
Trần Ngưỡng dừng ở bên ngoài từ đường chưa đầy một phút, anh nhanh chóng lùi lại một khoảng, rồi lấy đà lao nhanh đến bức tường sân, lúc gần tới liền nhảy bật lên hai bước, hai tay nắm lấy đỉnh tường, lật người nhảy vào.
Lúc rơi xuống đất Trần Ngưỡng cố gắng áp âm thanh đến mức nhẹ nhất, cơ chân của anh căng quá chặt nên bị chuột rút một chút, anh nâng chân lên rồi đặt xuống, chậm rãi lặp lại động tác này vài lần.
Trèo tường như thế này đã rất nhiều năm rồi anh không làm.
Lần cuối cùng là khi còn học cấp 3, lần đó anh trốn học đi ra ngoài chơi bóng rổ với đám người lạ còn giành chiến thắng, kết quả là thành đánh lộn, mặt mũi bầm dập một lời khó nói hết.
Trần Ngưỡng tìm một hòn đá trên mặt đất, dùng tay sờ sờ, thấy cũng khá nhọn, anh cầm hòn đá nhét vào trong tay áo, chân tay nhẹ nhàng bước vào trong từ đường.
Cánh cửa gỗ cũ kỹ nặng nề bị đẩy ra, âm thanh kia giống như tiếng thở dốc của một ông cụ sắp chết.
Trần Ngưỡng cảnh giác cao độ bước chân đi vào.
Đột nhiên một mùi hương quen thuộc xông lên mặt anh, Trần Ngưỡng lập tức nhớ ra lúc ở đảo Tiểu Doãn chỗ ở của Thích bà bà cũng có cái mùi này.
Mùi gỗ quyện với lư hương bao trùm lên màu xám xịt của năm tháng.
Từ đường chỉ là một căn phòng, rất rộng và trống trải, Trần Ngưỡng đứng ở cửa, đối diện với anh chính là mặt trên của từ đường.
Nơi đó để ba chiếc ghế.
Một chiếc có lẽ là thuộc về thôn trưởng, hai chiếc còn lại thì không biết là dành cho ai ngồi.
Phía dưới còn có năm chiếc ghế khác, được chia ra để hai bên, một bên hai chiếc một bên ba chiếc.
Trong số 25 người mở quầy hàng, trong thôn có hai người Khương Đại, nhiệm vụ giả có ba người, phân ra ngồi là vừa đủ với năm chiếc ghế ở đây.
Đây chính là chỗ năm người bọn họ đã ngồi.
Tối hôm qua sau khi ba người Lưu Thuận trở về không chịu nói trong lúc bái tổ đã xảy ra những chuyện gì, cho thấy đã xảy ra chuyện khiến cho bọn họ kiêng kị, nên không thể nói.
Trần Ngưỡng thử não bổ lại khung cảnh lúc bọn họ bái tổ thì một mùi hương xộc vào mũi, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, anh từ cửa bước vào, dọc theo mùi hương dừng lại trước một cái lư hương.
Lư hương này quá lớn thì không nói, thế nhưng vị trí đặt cũng không đúng, không đặt ở chính giữa từ đường mà lại đặt ở bên phải.
Hơn nữa lúc bái tổ tiên này nọ, đều là đốt ba cây nhang, đại biểu cho trời, đất, và người.
Trần Ngưỡng nhìn chiếc lư hương, trong đó lại có rất nhiều nhang.
Đột nhiên, một luồng âm phong từ phía sau thổi tới, như có thứ gì đó dán lên lưng Trần Ngưỡng, nó đang từ phía sau duỗi đầu nhìn qua, ánh mắt đang ngưng tụ của anh tức khắc tan rã, trên mặt cũng không còn chút máu.
Cục đá chỉ có thể đề phòng con người, đụng phải ma quỷ thì coi như phế.
Trần Ngưỡng bị Trần Tây Song ảnh hưởng, nhanh chóng vẽ cái chữ thập ở trước người.
Luồng âm phong vẫn còn ở.
Trần Ngưỡng không nhúc nhích, lông tóc dưới lớp quần áo đều dựng đứng cả lên.
"Khương Đại?"
"Khương Nhân?
"......!Khương Miêu?"
Trần Ngưỡng lần lượt đọc tên ba người, phía sau vẫn không có động tĩnh.
Trong từ đường có lẽ còn có tộc nhân khác của dòng họ Khương đi.
Không thấy một cái bài vị nào, không biết đều để ở đâu.
Phía sau có quỷ, Trần Ngưỡng không dám nhìn lại, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào lư hương đếm số nhang trong đó, bất tri bất giác liền đếm ra số lượng.
60 cây.
Con số này làm Trần Ngưỡng thấy có chút quen, nhưng nghĩ không ra là cái gì, ngay lúc anh đang nghĩ nên cấm đầu bỏ chạy hay là căng da đầu tiếp tục tìm tiếp, thì anh phát hiện thứ ở đối diện.
Một cái tủ có rất nhiều ngăn.
Trần Ngưỡng nhịn không được bước qua đó, cả người cùng ngăn tủ như hoà vào ánh sáng tối tăm.
Cái tủ nhiều ngăn này trông giống tủ thuốc trong tiệm thuốc đông y, trên mỗi một ngăn đều được dán một con số.
1, 2, 3, 4......
Một hàng có 10 ngăn tủ, tổng cộng 6 hàng.
Trần Ngưỡng đếm đếm, 60 ngăn.
60......
60!
Trần Ngưỡng vô thức muốn ngoẹo cổ về phía sau, lại đột ngột nhớ tới phía sau có quỷ, sợ hãi dừng lại động tác xoay cái cổ cứng ngắc trở về.
60 cây nhang, 60 cái ngăn tủ.
Tin tức quan trọng chắc chắn nằm ở trong ngăn tủ, Trần Ngưỡng liếm đôi môi khô khốc của mình một cái, loại tủ nhiều ngăn này quả thực giống như tủ đựng thuốc.
Nhưng mà......
Trong nhà xác cũng có một cái rất tương tự.
[ý nói tủ đựng xác.]
Trí tưởng tượng của con người là vô hạn, cũng rất không tốt, luôn không ấn theo lẽ thường ra bài.
Lúc muốn dùng thì cứ như nặn kem đánh răng, lúc không nên dùng lại giống như nước lũ chảy xiết, muốn ngăn đều ngăn không được.
Ví dụ như khi xem phim kinh dị, và khi xem xong phim kinh dị rồi đi ngủ.
[ý nói chúng ta nhìn thấy một thứ gì đó thì sức tưởng tượng trong đầu đều sẽ liên quan đến thứ đó.]
Lại ví dụ như có một con quỷ thật đang ở ngay sau lưng anh, và rất khả năng trước mặt còn có một đám.
Trần Ngưỡng rất sợ vừa kéo tủ ra xem, bên trong là một khuôn mặt người.
Hoặc là trong ngăn tủ bắt đầu chảy máu.
Hay là có tiếng khóc của phụ nữ trong ngăn tủ truyền ra "Chật chội quá! Chật quá đi!".
Tự nhiên ngăn tủ tự trượt ra khi không có người kéo.
......
Trần Ngưỡng thấy mình sắp phát điên tới nơi rồi.
Lúc này anh cảm thấy mình vừa bất lực vừa nhỏ yếu, hiện giờ chỉ cần một chút kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ thôi cũng có thể làm anh hỏng mất.
Cộng sự lại không ở, anh chỉ có thể dựa vào chính mình.