Thân Phận Số 019

Chương 54: 54: Họp Chợ 1





Trần Ngưỡng ngủ sớm, tỉnh cũng sớm, trời còn chưa sáng anh đã ở trên giường bấm điện thoại, anh nghĩ đến hôm trước mình mới đăng ký tài khoản Weibo, đăng nhập vào xem thử thì thấy thông tin anh viết về hành trình ở đảo Tiểu Doãn còn nguyên đó.
Chỉ là không có ai quan tâm.
Trần Ngưỡng hoài nghi tài khoản của anh bị che chắn, anh thử bình luận dưới tài khoản của một blogger mỹ thực cũng không có vấn đề gì.
"Triều Giản." Trần Ngưỡng kêu người thiếu niên nằm bên cạnh, đẩy đẩy cánh tay hắn, "Dậy đi."
Trong cổ họng thiếu niên phát ra tiếng bất mãn vì bị đánh thức, đôi tay thon dài kéo lấy chăn che đầu lại.
Vị này cũng không phải lần đầu làm ra hành vi mang tính trẻ con, Trần Ngưỡng thấy nhiều rồi nên không trách, anh thò lại gần cách chăn hỏi: "Cậu có tài khoản Weibo không?"
Trong chăn không có động tĩnh.
Trần Ngưỡng giựt chăn, bên trong liền truyền ra tiếng nói trầm ách không kiên nhẫn: "Không có, tôi muốn ngủ, anh đừng ồn."
Không biện pháp với hắn, Trần Ngưỡng liền đổi một con đường tìm đáp án, anh viết lại một đoạn hành trình ở đảo Tiểu Doãn, tùy tiện dán đến dưới phần bình luận của một cư dân mạng, nhưng một tin tức đổi mới cũng không có.
Lúc sau Trần Ngưỡng lại nơi nơi để lại tin nhắn: Weibo của ta có đăng tiểu thuyết mới, truyện xưa siêu hay.
Giăng lưới rộng như vậy cuối cùng cũng vớt được mấy con cá, bọn họ đều để lại bình luận ở dưới bức ảnh đại diện của Trần Ngưỡng.
-- Nơi nào...!nơi nào?
-- Vào giờ này mà đã hố người ta, đến tột cùng là do đạo đức bị chôn vùi hay là nhân tính vặn vẹo vậy chủ thớt.
-- Đồng hương nói quá đúng, chủ thớt là ông chú biếи ŧɦái à?
-- giới thiệu có lệ như vậy, thế mà mị lại ấn vào xem, thức suốt đêm quả thực có thể làm người ta biến thành đứa ngốc, nhưng là, mị......!Vẫn sẽ tiếp tục làm một đứa ngốc, còn là một đứa ngốc vui vẻ.
Câu chuyện ở đảo Tiểu Doãn được Trần Ngưỡng đăng ngay trên trang đầu của trang cá nhân, rất dễ thấy, quả nhiên suy đoán của anh là đúng, người thường không thể nhìn thấy những thứ có liên quan đến thế giới nhiệm vụ.
Quả nhiên quy tắc trong thế giới nhiệm vụ có thể duỗi tay ra thế giới hiện thực, không cho phép nhiệm vụ giả tiết lộ những việc có tương quan đến nhiệm vụ trên các nền tảng công khai.
Trần Ngưỡng buông di động xuống, thế này có được xem như anh đã thực hiện lời hứa với A Mậu không?
"Ò ó ó o......!Ò ó ó o......" Chuông báo vang lên, 6 giờ đúng.
Trần Ngưỡng nhanh chóng tắt nó đi, anh sột soạt mặc tốt quần áo xuống giường, mặt chưa rửa liền đi chạy bộ.
.
Bầu trời tỏa ra chút ánh sáng mỏng manh, bóng người lác đác trong con hẻm nhỏ, trên mặt đều nhiều ít mang theo chút nhập nhèm.
Trần Ngưỡng đi ngang qua ai cũng lên tiếng chào hỏi một câu.

Từng ngụm không khí anh hít vào đều mang theo một ít mùi rêu xanh trên bức tường cũ, một đường chạy đến khu nhà trệt bên kia, đột nhiên không kịp phòng ngừa liền chạm mặt với Võ Ngọc từ phía sau cánh rừng ngược hướng lại đây.
Võ Ngọc mặc một bộ đồ thể thao màu tím sẫm, trên tai đeo tai nghe, trên mặt cùng trên cổ đều có mồ hôi, nhìn như đã chạy bộ thật lâu.
Bên người còn dắt theo chú chó kia.
Thân hình đang chạy vội của Võ Ngọc dừng lại, đứng tại chỗ nhìn Trần Ngưỡng, chó cũng dừng lại đứng tại chỗ nhìn Trần Ngưỡng.
Trong lúc nhất thời Trần Ngưỡng liền đối diện với bốn con mắt.
Võ Ngọc thở nhẹ điều chỉnh lại hô hấp, rồi nhấc chân chạy lướt qua người Trần Ngưỡng, không nói một lời cứ thế chạy đi.
Chó cũng vậy.
Trần Ngưỡng xoay chân, quay đầu chạy theo sau Võ Ngọc một đoạn, hai người chạy đến chỗ thiết bị tập thể dục cho người cao tuổi bên kia nghỉ tạm.
Võ Ngọc dẫm lên thiết bị rèn luyện chân trên không.
Trần Ngưỡng cũng bước lên cái bên cạnh, bàn đạp dưới gót chân quơ quơ, anh không nhắc tới chuyện ngày hôm qua gọi điện thoại cho cô nhưng không ai bắt máy, cũng không hỏi có phải là vì tiến thế giới nhiệm vụ hay không, chỉ hỏi: "Lần này cậu ở nhà bao lâu?"
"Tùy tiện, muốn ở bao lâu thì ở."
Cùng một loại hình lạnh lùng ít nói giống cộng sự của anh, Trần Ngưỡng đã thích ứng bầu không khí nói chuyện như này, tay anh nắm chặt cáng vịn, điều chỉnh thân mình cho vững rồi bắt đầu chân trước chân sau chậm rì rì đong đưa.
"Võ thúc nói cậu công tác vội vàng......"
Võ Ngọc phun ra hai chữ: "Từ chức."
"......"

Khóe mắt Trần Ngưỡng đang hướng xuống góc trái, tầm mắt đúng lúc lướt qua chú chó của Võ Ngọc, nó vẫn đang nhìn anh.
Võ Ngọc làm như không nhận ra chuyện này.
Loại chuyện không hợp lý như thế này Trần Ngưỡng đã sớm chết lặng, đổi thành ai khác tới thử một ngày đụng phải vài lần cũng sẽ như vậy thôi.
Anh nhìn chú chó nhiều thêm vài lần, Võ Ngọc vẫn không có phản ứng gì.
Trong lòng Trần Ngưỡng cảm thấy kinh ngạc, hôm trước khi anh nhìn nó, hơi thở của Võ Ngọc rõ ràng xuất hiện biến hóa, lúc anh nhìn nhiều hơn vài lần, sự bài xích của cô càng thêm mãnh liệt, còn chứa đựng cả tính công kích.
Chỉ mới qua một thời gian ngắn, thái độ của Võ Ngọc đã thay đổi.
"03."
Trần Ngưỡng nghe thấy Võ Ngọc đột ngột nói ra hai con số, anh liền nhìn thấy chú chó kia lắc lắc cái đuôi, đầu nhỏ còn nhìn về phía anh, trong tròng mắt màu hổ phách của nó ánh lên nét mặt của anh hiện tại.
Hóa ra nó gọi là 03.
Tại sao lại kêu nó bằng cái tên này, Trần Ngưỡng bất động thanh sắc nghĩ, lẽ nào còn có 01, 02?
"Sóng nước Hồng Hồ aaa, vỗ vào bờ aaa vỗ vào bờ aaa......"
Một lão gia gia mang theo tiếng nhạc đi tới bên này, ông ngâm nga đi đến chỗ thiết bị mát xa eo lưng rồi mở đài radio để xuống mặt đất.
"Sáng sớm lên con thuyền nhỏ đi giăng lưới a......"
"......"
"Mỗi người đều nói thiên đường mỹ cảnh......"
Một mảng nắng ban mai hiện tại như chứa đựng một niên đại cũ.
Trần Ngưỡng vừa nghe tiếng nhạc kia vừa hỏi Võ Ngọc: "Có loại diễn đàn nào dành cho nhiệm vụ giả giao lưu cùng nhau không, thí dụ tên tài khoản là tên của chính mình, mật mã là số thẻ thân phận."
Bàn đạp dưới chân Võ Ngọc không lay động, cô nhìn anh bằng ánh mắt như gặp phải giống loài lạ nào đó: "Ngươi đang nghĩ cái gì?"
Trần Ngưỡng bước khỏi bàn đạp: "Tớ đang nằm mơ."
Võ Ngọc lại làm như nhất thời hứng khởi đem cái đề tài này đẩy thêm một bước: "Có lẽ có, chỉ là chúng ta còn chưa đủ tư cách để biết."
Trần Ngưỡng nheo mắt, thẻ thân phận của anh là ba vị số, đáng lý nên đủ tư cách.
Chẳng lẽ chỉ có một vị số mới đủ tư cách?
Trần Ngưỡng đi đến chỗ xà đơn, chống hai tay cầm hai bên, lưng mở rộng, căng eo, thân thể hướng về phía trước kéo, một hơi làm mười mấy cái hít xà tiêu chuẩn, anh đem thân thể kéo căng của mình chậm rãi thả lỏng, khom lưng chống chân thở dốc.
"Ngươi biết tất cả nhiệm vụ giả đều là người Thanh Thành."
Võ Ngọc đang đong đưa ở phía trên, biểu tình thập phần lãnh đạm.
Thanh Thành như là một cái ký hiệu, mà không phải là quê nhà.
Thái độ này của cô rất giống Triều Giản.
Trong lòng Trần Ngưỡng bỗng nhiên có chút lạnh lẽo, thành phố này rốt cuộc không còn thân thuộc với bọn họ nữa.
Có điều, nơi này tuy đã trở nên xa lạ, nhưng những sinh mệnh có quan hệ đều còn ở đây không phải sao.
"Nhiệm vụ giả chẳng phân biệt giới tính hay tuổi tác, có một ngày Võ thúc Võ thẩm cũng phải vào thế giới nhiệm vụ thì phải làm sao bây giờ?"
Cô gái đứng trên bàn đạp vẫn trầm mặc không nói.
Khi Trần Ngưỡng gặp được Hướng Đông ở nhà ga liền nghĩ tới vấn đề này, hàng xóm, bạn học, lão sư......!Bọn họ đều có khả năng trở thành nhiệm vụ giả, hoặc là đã trở thành rồi.
Lúc gặp được nhau sẽ là cảnh tượng gì, quan hệ ở thế giới hiện thực khi rơi vào hoàn cảnh trong thế giới nhiệm vụ có thể chịu nổi khảo nghiệm hay không.
Đáp án quả thực quá tàn nhẫn.
Bạn bè thân thích và chính bản thân mình, nếu hai bên đứng ở chỗ đối lập nhau, thì quả thực là tàn khốc......
Mồ hôi trên người Trần Ngưỡng bị làn gió sớm thổi qua hơi lạnh như mở ra từng lỗ chân lông trên người anh, anh rùng mình một cái.
"Cậu biết Họa sĩ không?"
Bàn đạp đong đưa một trận, Võ Ngọc bước xuống: "Từng hợp tác qua."
Miệng Trần Ngưỡng có chút khô: "Buổi tối hôm trước tớ mới đi tổng trạm làm nhiệm vụ, ở nơi đó gặp được Họa sĩ."
Võ Ngọc ngồi xổm xuống sờ đầu chú chó: "Không được tiết lộ quy tắc nhiệm vụ."

Trần Ngưỡng không hỏi nguyên nhân, kỳ thật anh cũng không tính toán nói tỉ mỉ, thế giới hiện thực cũng không an toàn, vạn nhất không cẩn thận phạm vào điều cấm kỵ, không phải là chết một cách oan uổng sao.
Trần Ngưỡng và chú chó của cô bốn mắt nhìn nhau: "Có một ngày chúng ta cũng sẽ chạm mặt nhau ở thế giới nhiệm vụ."
Võ Ngọc đối với điều này rất thờ ơ: "Tiền đề là phải sống đến lúc đó."
Khi mặt trời ló dạng, Trần Ngưỡng càng cảm thấy lạnh hơn.

Anh véo cái gáy ướt đẫm mồ hôi, dùng ngón tay vuốt vài cái, nói về việc mình bị quỷ đánh dấu.
"Cuối cùng dì ấy cũng buông tha tớ."
Võ Ngọc sờ sờ chú chó, dùng tay cố ý hay vô ý chặn tầm nhìn của nó, cái đầu nhỏ ngoẹo sang một bên, vẫn ngoan cố nhìn về hướng nó đang nhìn lúc trước.
"Là con của bà ta giúp ngươi." Võ Ngọc đứng lên.
Trần Ngưỡng hơi ngừng một chút, Triều Giản hình như cũng từng nói qua có thể thoát hay không thì phải xem ở đứa nhỏ .
"Thế thì đứa nhỏ kia làm sao lại......"
Trần Ngưỡng nói phân nửa thì dừng lại, anh chợt nhớ tới hình ảnh cuối cùng của hai mẹ con họ đứng chung một chỗ, trong tay đứa nhỏ kia cầm chính là mấy thứ được anh gấp bằng giấy.
Biết gấp giấy xem ra vẫn rất có lợi.
radio của Đại gia gia phát ra ca khúc (Côn Khúc) ê ê a a.
Di động của Trần Ngưỡng cũng chấn động theo, vị trong nhà kia đã rời giường, hỏi anh đang ở đâu.
"Thiết bị kia."
Triều Giản ngồi ở trên giường, giọng nói lười biếng khi vừa mới tỉnh dậy: "Anh không nấu bữa sáng."
Cửa phòng không đóng, bên ngoài không có mùi thức ăn.
Trần Ngưỡng không tính nấu, anh muốn đi cửa tiệm thường hay ăn trước kia mua sữa đậu nành và bánh quẩy: "Một hồi tôi mang về."
Trong điện thoại không có tiếng đáp lại.
Trần Ngưỡng đi đến chiếc ghế dài, thổi rớt lá cây bên trên rồi ngồi xuống: "Cậu muốn ăn cái gì?"
Triều Giản nói: "Ngày hôm qua."
Trần Ngưỡng nghe thế liền rõ, ngày hôm qua là cháo cùng bánh trứng, rất dễ nấu: "Được rồi, chờ lát tôi về sẽ nấu cho cậu."
đầu dây bên kia không ngắt.
Trần Ngưỡng kỳ quái hỏi có phải còn việc gì hay không, trả lời anh chính là mấy tiếng "Đô đô đô".
Lại làm sao vậy, mới rời giường nên tính tình không tốt sao? Cộng sự có đôi khi rất nguy hiểm, có đôi khi rất dễ hống, có đôi khi lại hoàn toàn không thể hiểu được, tuổi không lớn nhưng tính tình rất hay thay đổi.
Tầm mắt Trần Ngưỡng lơ đãng ngừng ở trên người Võ Ngọc, nghĩ tới cộng sự kiêm đối tượng của cô, anh đột nhiên đứng lên, lại cảm thấy hành vi của mình quá khích liền ngồi trở lại.
Qua một hồi lâu, Trần Ngưỡng mới đem cái vấn đề sôi trào dưới đáy lòng hỏi ra: "Võ Ngọc."
"Đối tượng kia của cậu không còn nữa, có người có thể đổi một cái tên thế thân thành hắn không?"
Võ Ngọc: "Không có."
Trần Ngưỡng nuốt một ngụm nước miếng, nhân vật Lý Dược cùng A Cửu đều thay đổi, những chi tiết ở chung có một ít cải biến, nhưng quan hệ với anh lại không thay đổi.
Quan hệ vẫn là bác sĩ cùng người bệnh, người bệnh cùng hộ công.
Bọn họ không phải nhiệm vụ giả đã chết bị quy tắc rửa sạch đi, là một loại tình huống khác.
"Trần Ngưỡng, mặc kệ bên cạnh ngươi đã xảy ra những việc lạ gì, là cùng thế giới nhiệm vụ có quan hệ, hay là cùng thế giới hiện thực có quan hệ, ngươi đều phải quản lòng hiếu kỳ của chính mình, thông thường lo lắng đi đào móc cùng giả ngu, người sau mới là lựa chọn chính xác nhất."
Võ Ngọc tiếp tục chạy bộ, chó cũng đi theo, chạy vài bước liền quay đầu lại nhìn anh một cái.
Trần Ngưỡng đứng ở tại chỗ nhìn cô, trong đầu hiện lên chính là hình ảnh ngày hôm qua ở Cục Công An.
Ông chú kia chính là như vậy nhìn anh.
.

Trần Ngưỡng hướng một con đường khác chạy, sắp 7 giờ liền đi mua sữa đậu nành cùng bánh quẩy.
Ông chủ cửa tiệm nhận ra Trần Ngưỡng, cười ha hả nói lâu rồi chưa gặp anh: "Thân thể thế nào rồi?"
"Không thành vấn đề." Trần Ngưỡng nhìn bánh quẩy trong nồi.
"Vậy là tốt rồi...!vậy là tốt rồi." Ông chủ kẹp bánh quẩy đổi mặt lại chiên, "Trước khi tiểu tử ngươi tới, khêu nữ Võ gia cũng tới mua bánh quẩy, lớn lên vẫn xinh đẹp cũ."
Trần Ngưỡng có một chút ngoài ý muốn, Võ Ngọc đối nơi này hết thảy đều thực lãnh đạm, như là đem chính mình trở thành một vị lữ khách qua đường, không nghĩ tới thế nhưng còn sẽ giữ lại loại sinh hoạt yêu thích lúc nhỏ.
Người cho dù có biến đổi, cũng là một loài động vật có tình cảm.
Trần Ngưỡng cảm thụ nhân khí trên con đường nhỏ, nhiệm vụ nếu không có điểm cuối, một ngày nào đó Thanh Thành chỉ còn dư lại nhiệm vụ giả.
Nếu sau này nhiệm vụ giả đều chết hết, thì dư lại chính là một tòa thành phố trống không.
Học sinh xếp hàng ở phía sau đang thúc giục.
"Được rồi, lập tức có ngay đây." Ông chủ đem phần của Trần Ngưỡng gói lại, "Tiểu Trần, có muốn lấy sữa đậu nành không?"
Trần Ngưỡng nhận lấy bánh quẩy: "Muốn."
Ông chủ lấy một ly đưa cho anh, nhỏ giọng nói: "Lần tới có đến nhớ đem cái bình trong nhà tới, chú chứa đầy cho."
.
Trần Ngưỡng xách ăn ăn uống uống trở về, cảnh tượng nghênh đón anh làm anh có chút chấn kinh tại chỗ.
Triều Giản chống một bên nạng quét rác: "Nhìn cái gì? Ngốc tử."
Trần Ngưỡng: "......"
Anh đi phòng bếp nấu cháo: "Cậu tìm chút đồ vật ăn lót bụng đi, à mà đừng có quét nữa, để lát tôi tự làm."
Người phía sau không trả lời.
Trần Ngưỡng quay đầu nhìn lại, vị kia đưa lưng về phía anh không nói một lời đứng đó, bóng dáng phảng phất tại trời đông giá rét bị phong dưới mặt hồ.
"Tôi không phải coi cậu thành phế nhân...!Chỉ là tôi thích làm việc nhà mà thôi." Đánh rắm ấy chứ thích làm việc nhà.
Lưng Triều Giản ẩn ẩn như càng cứng ngắc hơn một chút, hắn xoay người lại hỏi: "Anh vừa nói cái gì?"
Trần Ngưỡng nói: "Tôi không coi cậu là......"
"Câu phía sau kia."
Hầu kết Trần Ngưỡng lăn một vòng: "Tôi thích làm việc nhà."
Triều Giản ý vị không rõ xuy một tiếng như đang trào phúng người nào đó, một tay kẹp quải trượng, một tay cầm cái chổi đi ra ban công.
Vẻ mặt Trần Ngưỡng đầy mờ mịt.
Sinh hoạt ở chung vừa mới bắt đầu, hiện tại cũng chỉ mới vượt qua hai cái buổi tối, một cái ban ngày, anh còn chưa kịp bại lộ ra bản chất lười nhác không thích làm việc nhà của mình, thế thì vị ngoài ban công kia làm thế nào nhận ra anh đang nói bậy nói bạ thế?
Nhiệm vụ đầu tiên của Trần Ngưỡng cùng lần thứ hai làm nhiệm vụ chỉ cách có một ngày, anh cho rằng cái thứ ba cũng sẽ rất nhanh liền tới, nhưng mà qua một tuần cũng chưa thấy có động tĩnh gì.
Tâm trạng chờ nhiệm vụ tới rất khó chịu, Trần Ngưỡng cảm thấy tóc mình đều rụng không ít.
Trái lại là Triều Giản, mỗi ngày đánh máy tính xem điện ảnh đọc sách, cuộc sống thoải mái thích ý như cái thiếu gia.
Ngày thứ mười ba, Triều đại gia muốn ra ngoài.
Trần Ngưỡng mới vừa chấp nhận Tôn Văn Quân gửi tới lời mời thêm bạn tốt, thấy thiếu niên đi ra cửa đổi giày, anh lập tức chạy tới: "Đi đâu? Về nhà lấy thêm đồ vật?"
Triều Giản dựa vào tủ giày cột dây giày: "Bệnh viện."
Trần Ngưỡng ngẩn người rồi đem điện thoại nhét vào túi, dùng chân câu lấy giày của mình từ phía sau hắn: "Tôi đi cùng cậu."
Thiếu niên chưa nói cái gì.
Đó chính là đồng ý, Trần Ngưỡng nhanh chóng đổi xong giày: "Địa chỉ nói cho tôi đi...!Tôi gọi xe."
"Đã gọi." Triều Giản nhìn di động, "Xe tới rồi, đi xuống."
Trần Ngưỡng một đường đều ở bài trừ bệnh viện, ba vị trí đầu cho tới hạng hai, rồi đến bệnh viện tư nhân loại nhỏ, nhìn giá tiền hiển thị trên xe càng nhảy càng cao, càng chạy càng xa, anh liền ngừng tự mình suy đoán, nghĩ thầm hoá ra không ở Thanh Thành.
Xuống xe rồi miệng của anh vẫn còn trong trạng thái há to, bệnh viện Triều Giản xem chân vẫn là ở Thanh Thành, vấn đề là......
"Có phải đi nhầm rồi hay không?"
Trần Ngưỡng nhìn phòng khám nhỏ tồi tàn trước mắt: "Chỗ này có giấy phép sao?"
Một nữ nhân có vóc dáng tương đối cao từ trong phòng khám đi ra, giữa đôi môi trắng bệch còn ngậm một cái tẩu thuốc phả khói dày đặc: "Xin chào......"
Hai cánh môi đang ngậm cái tẩu thuốc đột nhiên im bặt, đôi tay khô gầy của cô tiến vào một đầu tóc dài, tùy ý gom gọn nó lại phía sau cột lại, nhìn Triều Giản rồi tản mạn nói: "Còn tưởng rằng cậu sẽ không tới chỗ này của tôi."
Triều Giản chống nạn đi vào, Trần Ngưỡng đi theo phía sau hắn, phát hiện phòng khám bên trong so bên ngoài vừa nhìn còn rất sạch sẽ, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ.
Nước sát trùng trong không khí không quá nặng.
Trần Ngưỡng nhớ rõ đêm đó Triều Giản vừa xuống xe taxi, bên trong áo khoác là trang phục dành cho bệnh nhân, hiển nhiên không phải từ nơi này trở về.

Căn cứ theo lời của nữ nhân này mới nói, nơi này hẳn là lần đầu tiên Triều Giản tới.
Chỉ là hai người là người quen cũ.
Nữ nhân vén lên một bên của tấm rèm đi vào, Triều Giản vừa mới nâng quải trượng lên, cánh tay đã bị kéo lại.
Trần Ngưỡng giữ chặt Triều Giản, đôi mắt dừng ở chân trái hơi hơi gập lên của hắn.
Ban đầu Trần Ngưỡng đoán chân của hắn là về trong nước mới bị thương, còn nghĩ kia cũng thật xui xẻo.
Nhưng giờ nghĩ lại phát hiện thời gian có chút không đúng.
Triều Giản nói chính mình là tháng trước về nước, kia tính toán đâu ra đấy cũng mới chỉ có một tháng.
Gãy xương nứt xương đều không thể động, phải cẩn thận nằm im, dưỡng đủ thời gian mới có thể xuống giường, vật cố định ở chân tháo ra trong chốc lát cũng không thể xằng bậy, ít nhất còn phải làm một hai tháng huấn luyện phục hồi.
Vị này liền không hề có chút băn khoăn nào, tựa hồ vấn đề không phải nằm ở xương cốt.
Ngoại thương thì càng không giống, không thấy đổi qua thuốc.
Vậy thì rốt cuộc là bị thương chỗ nào chứ? Đã bị thương thật lâu sao?
Trần Ngưỡng đột nhiên phát ngốc, Triều Giản trầm mặc, người ở mặt sau tấm rèm cũng không thúc giục.
"Được rồi." Triều Giản nâng nâng cánh tay bị lôi kéo.
Trần Ngưỡng thu hồi suy nghĩ, anh buông tay nhìn tầm rèm bĩu môi nói: "Tôi có thể đi vào bên trong cùng cậu không?"
Triều Giản rũ mắt: "Tùy anh."
Trần Ngưỡng vì thế liền đi theo vào.
Đối diện tấm rèm chính là một đoạn thang lầu xi măng, chỗ ngoặt chồng chất một ít hộp giấy, trông hỗn loạn lại như có trật tự.
Trần Ngưỡng ở bên ngoài nhìn không ra phòng khám này là hai tầng, tiến vào rồi mới thấy.
Nữ nhân kia ngồi ở đang ngồi trên chiếc ghế gỗ bên phải tấm rèm, điếu thuốc lào đã không còn khói, cô ta lấy giẻ ướt lau tay, trên chiếc tủ nhỏ bên cạnh có một chiếc lư hương xanh mặt mũi hung tợn nanh.

bên trong phiêu ra từng sợi khói nhẹ, đánh kết lại với nhau rồi bay lên trên không trung, lại tứ tán mà tan rã.
Triều Giản ngồi ở trên giường gỗ nhỏ dựa vào vách tường, dùng nạng chọc chọc Trần Ngưỡng: "Lại đây."
Trần Ngưỡng thu hồi ánh mắt rời khỏi lư hương, mím chặt miệng, đứng ở bên cạnh, thị giác từ góc độ này rất có phương tiện đánh giá.
Mùi nhang đốt trong lư hương rất khó chịu.
Nữ nhân lau xong tay liền để giẻ lau qua một bên, bắt đầu cắt móng tay, phát ra tiếng "Ca băng" "Ca băng".
Màn hình điện thoại của Trần Ngưỡng sáng lên, Tôn Văn Quân ở WeChat tìm anh.
Một bức ảnh chụp một bồn hoa.
Trần Ngưỡng không trả lời.
Tôn Văn Quân lại phát một tin nhắn khác: Sắp chết.
Trần Ngưỡng nhìn ra được, từ ảnh chụp bồn hoa có thể thấy cành đã gục xuống, lẻ loi treo một mảnh lá cây, vừa không đứng thẳng cũng không xanh biếc, không có nửa phần sinh mệnh lực.
Hắn là một sát thủ của hoa cỏ, không hiểu như thế nào chăm sóc chúng nó, càng không hiểu đối phương có ý tứ gì.
Gần nhất Tôn Văn Quân đều như vậy, lúc chưa thêm WeChat thì là tin nhắn.
Ăn cơm chưa, đang đọc sách sao, hôm nay thời tiết không tồi vv, tất cả đều là chút nội dung không hề có dinh dưỡng.
Một mùi thuốc xộc vào mũi Trần Ngưỡng, ánh nhìn thấy trong tay nữ nhân kia cầm một cái hộp đã mở ra, nó có chút giống hộp đựng phấn mặt thời xưa.
Mà Triều Giản đã đem chân trái gác qua mép giường.
Trần Ngưỡng nín thở, vị này tắm rửa đều không cần anh hỗ trợ, bị thương ở chân cũng chưa từng lộ ra trước mặt anh.
Triều Giản cuộn ống quần lên dưới cái nhìn chăm chú của Trần Ngưỡng.
Trần Ngưỡng mở to hai mắt.
Chân của Triều Giản có đường cong vừa dài vừa khỏe mạnh hoàn hảo không tổn hao gì, lông tơ phía dưới là mỏng mà đều, cơ bắp vừa phải rất dễ nhìn.
Nữ nhân đeo một đôi găng tay không rõ chất liệu, moi một lượng lớn thuốc mỡ bôi vào bắp chân của Triều Giản, dùng ngón tay ấn một cách đầy khéo léo và mạnh mẽ.
Trần Ngưỡng trợn mắt há hốc mồm, trong phòng khám nhỏ này có thiết bị y tế, thuốc men, dụng cụ chữa trị chấn thương, thậm chí có thể xoa bóp, xoa bóp!.
Đa năng như Bệnh viện Phục hồi chức năng số 9 vậy.
Còn có......
Trần Ngưỡng nhìn nữ nhân đeo bao tay, đều mang thứ này, thế lúc trước lại lau tay lại là cắt móng tay để làm gì?
"Bao tay rất đắt, không muốn làm dơ, cũng không muốn móng tay làm thủng nó.".