Hướng Đông bùng nổ một câu chửi tục: "Mới có một lác không gặp, vậy mà mày sắp thăng thiên luôn rồi hả."
Quay đầu lại rống lên với Triều Giản, hoá thân thành mẹ chồng: "Mày chăm sóc nó như thế đó hả? Dương khí không truyền qua được nữa còn không biết thay đổi cách khác sao? Người cổ đại muốn sưởi ấm còn biết cởϊ qυầи áo ôm một cái ...!"
Mẹ kiếp, tao còn trợ công? (thúc đẩy tình cảm giùm người ta)
Hướng Đông vả vào cái miệng lắm lời của mình một cái, tiếp tục như không có chuyện gì rống tiếp: "Không được thì để cho người khác đến, chiếm hố xí..."
Trần Ngưỡng trợn mắt ngăn lại lời nói của Hướng Đông : "Họa sĩ, anh lấy được cái gì? "
Họa sĩ giơ tay vén mái tóc dài, kim cương trên đồng hồ lóe sáng muốn:" Không có thứ gì.
"
Văn Thanh liếc mắt nhìn về phía Tôn Nhất Hành phía sau Trần Ngưỡng, ra hiệu cho họa sĩ đừng giẫy giụa vô vị nữa, không cần thiết, đồng đội của anh rõ ràng đã chiêu hàng.
Họa sĩ vẫn không hề lay động, kiên trì với câu nói trước đó của mình.
Văn Thanh cười nói: "Vậy anh nói xem tại sao quy tắc lại dùng Lão Lý nhằm vào anh?"
Họa sĩ nói: "Tôi cũng muốn biết."
"Con vịt trước khi chết thường có đặc điểm gì?" Văn Thanh chỉ vào cái môi như trúng độc của anh ta, "Mạnh miệng."
"Trong vòng này có ba người, hai người khác là T57 anh cũng thế đúng không, nếu tôi là anh thì tôi đã nhanh chóng đưa đồ vật ra, mọi người cùng nhau tìm biện pháp, ba tên ngốc chụm lại cũng bằng một Gia Cát Lượng, thời gian không đợi người đâu thưa đồng chí."
Họa sĩ liếc nhìn Văn Thanh một cái, hình như có thứ gì đó lướt qua trong đầu anh ta.
Trần Ngưỡng từ chỗ Tôn Nhất Hành biết được Họa sĩ không phải là T57, mà là K1856.
Trong ba người của đợt này, hai tuyến xe cuối cùng đã chiếm đủ.
Trần Ngưỡng chỉ vào cái giá treo tấm bưu thϊếp: "Là ở đây lấy được đúng không."
Không chắc chắn, chỉ là thăm dò, giọng điệu cố ý nói đến rất nắm chắc.
Bàn tay của họa sĩ đang buông lỏng bên chiếc áo khoác dài hơi nhúc nhích, biên độ rất nhỏ.
Nhưng Trần Ngưỡng đã bắt được.
Khi Lão Lý chết, Trần Ngưỡng theo lời Triều Giản nói, đã chụp lại tấm bưu thϊếp đó.
Trên giá có chỗ móc hai ba sợi tóc thành từng sợi nhỏ.
Rất dài, còn dày, đen bóng.
Trần Ngưỡng biết Triều Giản cũng đã phát hiện ra nên mới kêu anh chụp lại mấy bức ảnh.
Anh bí mật đối chiếu với mấy nhiệm vụ giả có mái tóc dài, cuối cùng mục tiêu bị khóa chặt là họa sĩ.
Đó là lý do tại sao anh lại tìm đến Hướng Đông người đã từng hợp tác với anh ta để thăm dò.
Điều mà Trần Ngưỡng nghĩ trước khi thi thể của Lão Lý xuất hiện là họa sĩ đã đứng ở chỗ tấm bưu thϊếp, bởi vì phải đứng gần nên tóc mới có thể móc vào vị trí của bức ảnh.
Họa sĩ khiết phích đến độ đó, làm sao có thể để cho mình đụng vào giá treo cùng tấm bưu thϊếp.
Chỉ có thể là anh ta đã tìm được thứ gì đó, kích động đến nổi không chú ý tới.
Khi thi thể của Lão Lý xuất hiện, Trần Ngưỡng liền cảm thấy những thứ mà họa sĩ tìm thấy tám chín phần là có liên quan đến quỷ đồng phục.
Dính đến nhiệm vụ quy tắc.
"Tôi xem tinh thần trạng thái này của anh, hẳn là lấy được cái gì đó nhưng lại không tìm được manh mối." Văn Thanh nói.
Trần Ngưỡng nghe tiếng nhìn sang, liền thấy động mạch chủ ở cổ của họa sĩ đập nhanh hơn bình thường một chút.
"Anh không ngờ rằng mình sẽ lọt vào vòng này đúng không." Văn Thanh cười há há, nói: "Đừng tưởng rằng thi thể tương ứng với anh xếp thứ ba, thì anh không phải là người chết đầu tiên, khó nói lắm à nha."
Họa sĩ vẫn không nghe lọt.
Văn Thanh và Hướng Đông liếc mắt nhìn nhau, động thủ!
Họa sĩ lập tức ném một mảnh giấy lên đầu tủ kính.
Là một phần lịch trình trực ban.
Họa sĩ có thể tiêu tiền còn co được dãn được, quả là một vai diễn, trực tiếp ném phần lịch trực ban lại liền đi thẳng.
Hướng Đông xanh mặt gầm rú: "Cái đéo gì, chỉ có một tấm? Xé xuống tính cái chim gì, để lại cả cuốn cho lão tử!"
Họa sĩ cũng rống lên: "Hết rồi!"
Rất tức giận.
Tôn Nhất Hành đuổi theo xin lỗi.
.
Có ba người trong danh sách trực ban.
Phân biệt ra là thời gian, công việc và tên.
Trần Ngưỡng đứng cùng với Triều Giản, Văn Thanh và Hướng Đông đứng cạnh nhau, cả bốn đều nhìn vào tờ lịch trình trực ban.
Quy tắc đưa thi thể của Lão Lý tiến vào, lòng họa sĩ vào trong vòng tròn, rồi đến bước này đều là một phần của nhiệm vụ.
Cung cấp thông tin, nói rõ là sẽ khó khăn hơn.
Tất cả mọi người đều không phải người ngu, biết rằng nhiệm vụ lần này nhìn như là có một vòng quy tắc, tách biệt, phân tán và không có quy luật, nhưng thực tế thì nó chỉ là một.
-- Cố gắng ngăn không cho bọn họ lên xe, sắp đặt các cạm bẫy khác nhau để ngăn chặn, hết sóng nhỏ thì đến sóng to.
Rõ ràng là một cái lõi cứng đẫm máu.
Có lẽ trong nháy mắt khi lên xe sẽ lập tức quay trở lại thế giới thực.
Trần Ngưỡng thở dài, quỷ trong trạm xe bỏ lỡ tàu không đi được nữa, nên cũng không cho bọn họ đi.
Luôn không lộ diện, chơi những trò chơi phiến diện đầy ác ý với lòng người và bản chất thật của con người.
Hai thứ điều khó khăn nhất để tìm ra.
Không biết họ có nguyện vọng gì chưa hoàn thành không, có cử người đại diện đến gặp anh làm công tác câu thông không.
Quỷ hồn đã đánh dấu anh kia, anh rất muốn gặp đối phương, hi vọng là nam quỷ.
Trò chơi vẫn tiếp tục.
Thực sự không biết đến cuối cùng có bao nhiêu người có thể lên được xe.
.
Quỷ đồng phục rất có thể là một trong ba nhân viên đang trực ban, thật không may điện thoại di động của bọn họ không có tín hiệu nên không thể lên Internet tìm kiếm thông tin.
Chỉ có thể bắt đầu từ ba mục bên trên, đoán mò.
Trần Ngưỡng suy yếu ngồi trên băng ghế, tay chống lên tủ kính, mắt liếc về phía tờ giấy trực ban: "Phùng Lão đâu?"
"Trong phòng chờ, không chịu giao tờ báo ra."
Văn Thanh cầm điện thoại chụp lại tờ phá biểu trực ban: "Muốn cứu ổng cũng cứu không được, lão già cứng đầu.
"
Trần Ngưỡng cau mày, lão đầu là lão nhân, không phải không biết nặng nhẹ, dị thường như vậy, không biết trên báo liên quan đến là cái gì, mà lại không muốn nói với bọn họ.
"Nam sinh kia đâu?"
"Tui ở đây ..." Nam sinh trẻ tuổi bên ngoài cửa giơ tay lên trả lời, giọng nói giống như là già đi 40, 50 tuổi, sức sống tràn trề đã biến mất không thấy tăm hơi.
Trần Ngưỡng thấy người câm cũng tại: "Cậu đã nghĩ đến cố sự của búp bê chưa?"
Nam sinh cười khổ lắc đầu: "Chưa, tui càng lo lắng, trong đầu liền không nghĩ ra được cái gì...!Có lẽ không có cố sự, nếu biết vậy tui sẽ không mua nó, đáng lẽ không nên mua...!Năm trước đã định ném đi đổi cái mới, sao lại không ném đi kia chứ...!"
Nói mấy câu liền lộn xộn không rõ ràng, chính mình bỏ cuộc.
Trần Ngưỡng nhìn người câm.
Người câm co hai tay lại trước mặt, đối với Trần Ngưỡng quơ quơ tay, hai năm qua cô trầm mê bởi những chiếc hộp mù, nên đã mua rất nhiều, vừa nãy trong đại sảnh đã tỉ mỉ suy nghĩ lại, nhưng không nhớ ra đây là loại nào, có cố sự gì.
Trần Ngưỡng nhìn nam sinh tuyệt vọng, cố gắng nhớ lại xem em gái anh đã kể cho anh nghe về cố sự của những búp bê, không phải chỉ nói một lần, nhưng đứt quãng, vụn vặt.
Trong một thời gian ngắn chính là một đoàn tương hồ
Nơi thối rữa sau đầu của Trần Ngưỡng lại bắt đầu đau nhức, cơn đau tăng lên một tầm cao mới, giống như có vô số sâu bọ chui vào trong hộp sọ, khiến anh tập trung đều khó khăn.
"Búp bê căn bản sản xuất ra đều là nguyên một bộ đi?"
Mặt mày Trần Ngưỡng tái nhợt đến phát xanh, lộ ra vẻ suy tư:
"Có phải là muốn đi tìm bạn?"
"Đi siêu thị tìm?"
Văn Thanh không đồng ý với suy đoán này: "Vòng trước đã theo cách này, một đồ vật tương ứng với một khu vực và một vị trí trong siêu thị, vòng này không có khả năng sẽ tiếp tục.
"
" Bát quái bây giờ không có ý tưởng khác, đành đi tìm thử xem.
"
Văn Thanh vỗ vỗ vào lưng nam sinh: "Nhìn cậu thảm như vậy, tôi sẽ giúp cậu tìm một khu.
"
" Cám ơn, cám ơn! " Nam sinh mừng rỡ đến phát khóc.
Người câm cũng đi.
Trần Dương nhìn theo bóng lưng của Văn Thanh.
Hướng Đông nghi ngờ hỏi: "Tên matlon kia sao lại có lòng tốt như vậy?"
"Nói đến cùng thì nó ở tuyến tàu nào? Tao nghiêm trọng hoài nghi nó là T57!"
Trần Ngưỡng ngồi dựa trên bệ tủ kính bất tỉnh.
Hướng Đông lo lắng quýnh lên, nhưng trước khi hắn vươn tay ra đã bị một cây nạng đánh văng ra ngoài.
"Lão tử duconme....."
Lời mắng chửi đột ngột dừng lại, Hướng Đông nhìn chằm chằm vào lọ thuốc trong tay Triều Giản.
"Thuốc ức chế, rối loạn đa nhân cách, dùng nhân cách nóng nảy cố chấp làm chủ, là bệnh cũ." Triều Giản nói, "Bây giờ bệnh tình hình như đang trở nên tệ hơn, một ngày uống hai lần biến thành một ngày uống ba lần, buổi trưa hôm nay còn chưa có uống."
Khóe mắt Hướng Đông co giật mạnh, hầu kết thô to lăn lên lăn xuống mấy lần, hắn nuốt một ngụm nước bọt.
Duma, quả nhiên là bệnh thần kinh thật!
Triều Giản bỏ lọ thuốc vào túi, cúi đầu nhìn Trần Ngưỡng đã đau đến hôn mê, hồi lâu cũng không nhúc nhích.
.
Hướng Đông không biết cái tên tàn phế đã làm gì, hiếm khi lương tâm trổi dậy giúp người anh em kia tìm búp bê ở một khu khác, sau khi quay lại phòng trị an thì phát hiện Trần Ngưỡng đã khôi phục được ý thức.
Nguyên bản quỷ khí tăng lên dữ dội tạm thời đã bị nghiền ép xuống.
Trần Ngưỡng thấy Hướng Đông quái dị nhìn chằm chằm vào mình, anh sờ sờ mặt, trên tay đổ đầy mồ hôi: "Thế nào rồi?"
Mấy người Hướng Đông đều biểu thị, bọn họ đã tìm khắp siêu thị, cũng không tìm thấy cùng bộ với loại búp bê này.
Trần Ngưỡng nhìn Triều Giản, đối phương có vẻ lực chú ý còn không bằng anh, bóng đen nặng nề giữa hai lông mày, không biết đang suy nghĩ gì.
Anh lại đến xem nam sinh: "Không có thông tin gì liên quan đến búp bê muốn bổ sung à?"
Nam sinh trẻ tuổi nói không có, không giống như có giấu diếm gì.
Văn Thanh nghịch đồng xu: "Người anh em, vật xuất hiện đầu tiên là tờ báo, cậu là người thứ hai, lão đầu vẫn còn đang làm ổ bên trong phòng chờ, xếp sau cậu là họa sĩ thì lại đang tìm kiếm găng tay dùng một lần khắp nơi để trữ hàng, chỉ có cậu gấp...."
Nam sinh có không cách nào bớt thả lỏng.
Trần Ngưỡng mấp máy đôi môi mất máu: " Có phải là lối suy nghĩ của chúng ta sai rồi không?"
Anh liếc mắt nhìn nam sinh: "Không phải là tìm bạn cho búp bê, mà là tìm cho cậu?"
Nam sinh mù mờ: "Tìm cho tui? Trong trạm xe chỉ còn có mấy anh, nhưng chúng ta cũng không thân quen gì mà."
"Vậy có người bạn nào của cậu xảy ra chuyện ở trạm này không? tôi nói là trạm xe Thanh Thành ở hiện thực."
" Không có.
"
Nam sinh trẻ tuổi đột nhiên kêu to:" Tui, tui, tui! Tui nhớ ra rồi!"
"Có cố sự, có cố sự! "Cậu ta giơ cái móc khóa lên lớn tiếng nói,
"Con búp bê này, nó có bạn tốt! "
Hướng Đông ghét nhất là búp bê, nhìn giống y như người thật, nhìn vào liền nổi da gà: "Mẹ kiếp, nhỏ giọng một chút!"
Trần Ngưỡng hỏi nam sinh: "Bạn tốt gì?"
"Chính là nó có một người bạn tốt." Nam sinh ngập ngừng nói.
"Là truyện tranh, tui không nhớ rõ nội dung truyện nữa, tui chỉ biết là nó có một người bạn tốt, cả hai như hình với bóng, không thể tách rời."
"Bây giờ mới nhớ lại có muộn rồi không? Trách tui không nhớ đến sớm hơn, tui có mấy lần đã nghĩ đến rồi, nhưng tui lại vô thức bỏ qua nó, tui sợ, tui còn trách móc nó, tui thực sự rất sợ.....!"
" Vậy hay là cậu nên tìm bạn tốt cho búp bê của mình? "
Trán Trần Ngưỡng không ngừng đổ mồ hôi, đau đến mặt mũi méo xệch, tay theo bản năng duỗi về phía thiếu niên người có dương khí nặng nhất, một cánh tay duỗi ra, nắm lấy tay anh: "Không đúng, trong vòng trước, đồ vật đại biểu cho hành khách, tôi nghĩ vòng này vẫn vậy, búp bê là đại biểu cho cậu."
"Phải tìm bạn tốt là cậu.
"Anh nói.
"Làm sao có thể, không nên là tui mới đúng? "
Nam sinh hai tay túm tóc:"Bạn tốt của tui không có ở đây, tui có thể tìm ở đâu chứ...!"
Hướng Đông đột nhiên nói:" Chẳng lẽ là người cùng một chuyến tàu?"
Trần Ngưỡng hít một hơi ngắn, đứng dậy rồi ngồi trở lại:" Lầu hai ...!Đi nhanh, chính là nữ sĩ có vóc dáng nhỏ...!Mau lên...!Cùng nhau đi đừng tách ra, nhanh đi! "
Nam sinh hoảng sợ chạy vội lên lầu hai.
Văn Thanh nói:" Cùng một chuyến xe không phải còn có lão đầu và họa sĩ sao? Trong ba món đồ đều không phần của cô ta, vậy làm sao có thể liên quan đến cô ta? "
Hướng Đông nói:"Lão đầu có báo, họa sĩ có thi thể, đều sẽ có nhiệm vụ riêng để phá giải.
"
"Nữ sĩ kia đã bị điên, luôn không đi với chúng ta, mỗi lần mấy người trong chúng ta đi ngang qua, cô ta liền phóng thích nguyền rủa cùng oán hận, tôi sợ cô ta sẽ cắn tôi, ở đây cũng không có vắc xin phòng bệnh dại."
Văn Thanh tự mình huyên thuyên, còn kéo Hướng Đông cùng hắn bi bi bo bo.
" Đừng có tầm phào nữa.
"
Trần Ngưỡng như bị vớt lên khỏi mặt nước, sắc mặt hơi hồng hào một chút đã biến mất, trắng như men sứ, không thể ngồi thẳng được nữa nên lại nằm dựa vào kính thủy tinh.
Sau đó là cảnh tượng Văn Thanh và Hướng Đông bị gậy "tiễn" ra ngoài.
.
Nam sinh xông lên lầu hai, nhưng lại không thấy nữ nhân kia đâu.
"Đi đâu rồi? Tại sao lại không có ở đây? Trong trời của ta ơi hại chết người mà! "
Người câm đi theo sau chỉ vào phòng chờ thứ năm, trong miệng kêu:" Ah, ah."
Ngay lúc nam sinh chạy tới cửa, thân thể đột nhiên mất đi một nửa.
Một bên kia đã biến mất.
Người câm dựa vào vách tường ngã ngồi xuống, nhìn nửa cái thân thể ngã xuống đất, cô nàng run rẩy, bịt miệng lại bò vào phòng chờ thứ năm.
Có một bóng người đang ngồi trên ghế quay lưng ra cửa.
Nữa thân bên trái là của người phụ nữ, bên thân bên phải là nam sinh trẻ tuổi.
Là một nửa thân thể của hai người bọn họ ghép lại với nhau.
.
"Chết rồi à?"
Văn Thanh từ trong lối hành lang đi ra, nhìn người câm bị dọa cho phát khóc, sau đó lại nhìn về phía một nửa thi thể ở cửa: "Cũng không trách ai được, chính cậu ta không chịu nhớ ra sớm một chút, quy tắc lần này của cậu ta đơn giản như thế, ta đều hâm mộ.
"
Hướng Đông từ phía sau Văn Thanh đi tới:" Một nửa thi thể còn lại đâu? "
Hắn nhìn về phía trong phòng chờ:" Làm sao lại bị ghép lại? Tìm bạn tốt cũng không cần như thế này đi? "
Văn Thanh lướt qua Hướng Đông đi vào phòng chờ, sờ soạng trên nửa phần hai cơ thể, rất nhanh liền tìm thấy hai tấm vé tàu.
T57 toa xe 11, số 18 ghế cứng.
T57 toa xe 11, số 19 ghế cứng.
Là ghế đôi.
Tui bị cận rất nặng luôn đó bà con, dịch một hồi là đau mắt dã man.
Cho tui hỏi trên đây đăng được bao nhiêu chương vậy bà con, để tui còn biết đường chia chương, ai trả lời thì cảm ơn, à xin đừng xỉ vả tui là đứa không biết gì tui buồn lắm đó.