Trần Ngưỡng nghe không hiểu: "Hả?"
Triều Giản nói: "Những gì anh nhìn thấy không nhất thiết là sự thật, anh cho rằng chị ta bị ép buộc dùng cơ thể đi quyến rũ đàn ông để có được manh mối, nhưng thực ra chị ta đang yêu cầu đàn ông phục vụ mình, nghe hiểu chưa?"
Hắn đến gần Trần Ngưỡng nói nhỏ vào tai trái anh, "Nghiện tìиᏂ ɖu͙©, anh hiểu chưa?"
Trần Ngưỡng không thể tin vào tai mình: "! ! Đã hiểu.
"
"Nghiện tìиᏂ ɖu͙©" loại từ này được nói ra từ miệng cộng sự của anh, một người thoạt nhìn không có tình yêu, không có hồng trần tục sự, không quá thích hợp.
"Thường thường xuyên đi dạo bờ sông, làm sao có thể không bị ướt giày (đi đêm lắm có ngày gặp ma)," Trần Ngưỡng nói, "Một người phụ nữ tay trói gà không chặt như chị ta, ở thế giới nhiệm vụ buông thả chính mình, lật thuyền thì phải làm sao?"
"Một người đàn ông chị ta còn có thể ứng phó, nếu là một nhóm thì sao?"
Triều Giản trào phúng nói: "Làm ơn dẹp lòng tốt của anh đi, thân thủ của chị ta tốt hơn anh nhiều.
"
"Cảnh tượng vừa rồi anh thấy chính là con mồi mà chị ta chọn.
Nếu đối phương vô tình muốn làm điều gì đó, bây giờ đã trở thành một cái xác.
"
Nói những lời này nếu không phải là Triều Giản, thì một chữ Trần Ngưỡng cũng không tin, anh như chịu đã kích nặng: "Cậu
quan sát chị ta từ lúc nào?"
Triều Giản lại trả lời không mấy liên quan: "Chị ta là người từng trải, không cần anh nhọc lòng, anh tự lo cho mình là được.
"
Trần Ngưỡng nói thầm: "Cậu so với tôi càng có kỹ năng quan sát sắc mặt và lời nói của người khác.
"
Triều Giản nói: "Đừng lẩm bẩm, đếm những nhà đã bật đèn, nhớ rõ.
"
Trần Ngưỡng trấn tĩnh lại, vừa đi vừa quan sát, cửa sổ dọc theo đường đi đều là ánh sáng lờ mờ, những nhà này đều dùng gọn nến để thắp sáng, anh cùng Triều Giản đi được một đoạn, mới nhìn thấy một cửa sổ sáng đèn.
Gia đình này đã sử dụng bóng đèn điện.
Trần Ngưỡng vòng đến phía trước để nhìn tấm bảng trên cửa, họ Vân, là họ lớn trong thị trấn, người giàu có.
"Những người khác đều đi đâu rồi?" Trần Ngưỡng tiếp tục bước đi.
Anh trầm tư tự hỏi bản thân rồi tự trả lời: "Quả phụ Chu chắc cũng đã nói những điều cần phải chú ý với bọn họ, bọn họ không đi tìm người điên, thì cũng chỉ đi loanh quanh xem nhà nào có treo đèn lồng trắng trước cửa, hoặc xem xem mấy nhà đó ai đang ở khóc.
"
Triều Giản: "Ừ.
"
Trần Ngưỡng khẳng định suy nghĩ của mình, anh nói,"Vậy thì chúng ta! ! "
Cẳng chân đột nhiên bị quải trượng gõ một cái, giọng nói của Trần Ngưỡng đột nhiên im bặt, anh nín thở quan sát môi trường xung quanh.
Một lúc sau, một loạt tiếng bước chân hỗn loạn từ xa đến gần, người nọ bước đi lắc lư, trong miệng ợ ra hơi rượu.
Là lão Triệu.
Ông ta ăn cá của Lý Nhị Bản, cho nên vui mừng khôn xiết, chờ trời tối lập tức chạy đến nhà của một số người dân trong thị trấn đã ăn qua cá uống rượu, tới giờ này mới đi về nhà.
Lão Triệu từ đối diện đi tới, không có ý định dừng lại, lão đi lướt qua Trần Ngưỡng và Triều Giản, mùi rượu tỏa ra nồng nặc.
Trần Ngưỡng ngửi thấy mùi rượu khó chịu xoa đầu mũi, đang tính kêu lão lại hỏi vài câu, Triều Giản lại ngăn cản anh.
"Đi thôi.
" Triều Giản nói.
Trần Ngưỡng móc một nhúm lá cây đuổi muỗi từ trong túi ra, xoa đều lên hai cánh tay nói: "Người già cướp đi tuổi thọ của người khác cũng không thể trẻ lại được, vẫn là bộ dáng cũ.
"
"Người cướp lấy tuổi thọ của nhiều người nhất không biết sẽ có đặc thù gì, tôi có nên ngăn lại lão ta không, đánh ngất ổng rồi kiểm tra toàn thân?"
Triều Giản nhàn nhạt hỏi lại anh: "Anh muốn kiểm tra như thế nào, lột sạch người lão à?"
Biểu tình của Trần Ngưỡng đặc biệt nghiêm túc: "Điểm đặc thù không có ở trên mặt, thì chỉ có thể ở trên người, mặc quần áo sao nhìn thấy được.
"
Triều Giản nói: "Vậy thì anh đi đi.
"
Trần Ngưỡng nhìn cây nạng chắn trước mặt mình, trầm mặc năm giây rồi nói: "Tôi chỉ thuận miệng nói đại thôi, nếu thật muốn kiểm tra, đến lúc đó sẽ có loại biện pháp khác.
"
Tửu lượng của lão Triệu rất tốt, tuy rằng lão đi đường xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng vẫn còn khá tỉnh, trên đường về nhà lão chợt nhớ tới chuyện gì đó, quẹo vào một hướng.
Thi thể của Lý Nhị Bản đã được khiêng trở về.
Gã ta là thợ mộc nổi danh trong trấn, đột nhiên chết đi không hề có dự liệu, nên chưa kịp làm cho mình một cái quan tài tốt.
Trong nhà cũng có không ai.
Chắc do áy náy trong lòng, nên muốn làm chút gì đó coi như là bồi thường, lão Triệu bỏ tiền mua cho Lý Nhị Bản một cái quan tài, còn đặc biệt chọn loại gỗ tốt.
Quan tài đã đặt ở nhà Lý Nhị Bản.
Mấy người thợ mộc có quan hệ khá tốt với gã đang ở đưa gã.
Lão Triệu lung lay đi vào nhà Lý Nhị Bản, cũng không để ý tới đám thợ mộc, đứng trước thi thể của Lý Nhị Bản, nhỏ giọng lẩm bẩm tự nói, giống như đang cùng Lý Nhị Bản nói gì đó.
Trước khi rời đi, lão Triệu còn vỗ vỗ quan tài, tựa hồ rất vừa lòng với chất lượng gỗ.
Khoảng bảy giờ, vài gã thợ mộc khiêng xác Lý Nhị Bản vào trong quan tài, rồi đậy nắp đóng từng cái đinh một.
Sau khi làm tốt mọi chuyện, bọn họ đứng trước quan tài một lúc.
"Chúng ta đều về thôi.
"
"Ừ về thôi.
"
Không ai đề cập đến vấn đề cá hay tuổi thọ, bởi vì dù là phúc hay là lời nguyền, đó cũng là một sự kiện lớn sử dụng mạng người để chơi, bọn họ nhất định phải tham gia.
Không ai trong thị trấn này có thể thoát khỏi.
Một người trong nhóm thợ mộc sau khi về nhà, ông ôm con gái, nghe nhóc kể nhà có rất nhiều cá, ngày nào cũng ăn, ngày mai không muốn ăn nữa, ông ta ừ một cách qua loa, mệt quá ngủ thϊếp đi.
Người thợ mộc có một giấc mơ, ông ta mơ thấy lão già họ Triệu cạy mở quan tài của Lý Nhị Bản, rồi loạng choạng bước vào trong quan tài.
Gã lớn tiếng ngăn cản, lại thấy lão Triệu quay đầu lại, cười dữ tợn.
"Thật là một cái quan tài tốt!"
Rồi lão Triệu xoay người chui vào trong quan tài, sau đó hơi động đậy nắp rồi đóng lại.
! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ♡(˃͈ દ ˂͈ ༶ )(・ω・)つ⊂(・ω・)(・ω・)つ⊂(・ω・)