Lúc này lại có một giọng nói khác, chậm rãi, mang đậm đặc điểm cá nhân: "Hôm qua cậu ta ở bên trái tôi, sao giờ lại biến mất rồi? À há, vị trí lều trại lại thay đổi."
Trần Ngưỡng phát hiện điều gì đó: "Không đúng......"
Văn Thanh tò mò hỏi: "Cái gì không đúng?"
"Số lượng."
Giọng nói của Trần Ngưỡng căng thẳng: "Mười một cái lều trại, bây giờ chỉ có mười cái, thiếu một cái.
"
Anh lầm bầm: "Lều của Triệu Nguyên là màu gì?"
"Màu xanh da cam." Văn Thanh đáp.
"Không có." Hắn thở dài, "Không có màu sắc như vậy."
Sau đó là sự im lặng chết chóc.
Đó là một sự nặng nề không thể nào diễn tả được.
Triệu Nguyên cảm nhận được, nhịp tim bắt đầu gia tốc, huyết mạch trong huyết quản cũng không ngừng khuấy động.
Những thay đổi trong chức năng cơ thể ảnh hưởng đến cảm xúc và lý trí của cậu, Triệu Nguyên không thể nhắm mắt được nữa, nhìn chằm chằm vào căn lều trong bóng tối, đôi mắt có chút lo lắng đảo quanh.
"Ở dưới biển!"
Trương Kính Dương bất ngờ thốt lên một tiếng, vừa kinh ngạc vừa luống cuống, chửi: "Chết tiệt! Vừa rồi...!giống như Thanh Phong, Thanh Phong cũng đột nhiên xuất hiện!"
Triệu Nguyên theo bản năng ngồi dậy.
Một chuỗi tiếng bước chân nhanh chóng chạy về phía bờ biển, tiếng ồn ào bên ngoài cũng ngày càng lớn hơn, xen lẫn với tiếng nói chuyện.
"Ê không thể xuống biển, lều trại vớt không lên đâu nên đừng có xuống."
"Vớt cái gì nữa, chắc đã chết rồi."
"Anh em, cậu có ở dưới biển không? Chúng ta đều lớn tiếng như vậy, nếu như người còn sống đã sớm nghe thấy từ lâu."
"Trần tiên sinh......"
"Soái ca, hơn nửa căn lều đã chìm vào trong nước, phần còn lại tôi không cần nói cho anh cũng biết, phương diện thường thức anh cũng không hiểu sao."
"Trần Ngưỡng!" Triều Giản rất ít nói đã mở miệng, tiếng nói rất trầm, "Đừng làm loạn."
"Là tôi xúc động."
Giọng nói của Trần Ngưỡng cũng rất khàn, anh dừng lại một lúc mới nói tiếp: "Cảm xúc của tôi có chút loạn."
"Cậu nhóc đó đã tiến bộ, tôi còn tưởng rằng cậu ấy có thể đi tiếp về phía trước......"
Đôi mắt Triệu Nguyên có chút ươn ướt, tay chân bất giác dịch về phía cửa ra lều.
Tiếng ồn ào bên ngoài biến mất trong chốc lát, rồi lại vang lên.
Tiếng bước chân đã trở lại.
"Cũng không phải là mới bắt đầu nhiệm vụ....!Hiện tại đã có vài người chết, ai cũng biết dù thế nào cũng không thể rời khỏi lều trại....!Cậu ta là lính cũ đã có kinh nghiệm, làm sao có thể phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy chứ?" Nhϊếp ảnh gia nói với một giọng điệu không thể tin được.
"Lính cũ cũng là người, kinh nghiệm phong phú cũng sẽ trúng chiêu như thường, hắn mới làm hai lần nhiệm vụ, làm sao vậy."
Văn Thanh cười khẽ: "Ngựa còn có lúc loạng choạng, người cũng sẽ vấp ngã, vận may không phải lúc nào cũng đến."
"Năm người." Phùng Sơ khẽ nói, "Chúng ta còn có thể thoát ra ngoài sao?"
"Đương nhiên có thể!"
Nhϊếp ảnh gia lớn tiếng gầm lên, lẩm bẩm: "Đi đào hài cốt đi, chúng ta tiếp tục đào phần bỏ dở ngày hôm qua, đào hết ra càng sớm càng tốt, có lẽ nhiệm vụ sẽ lập tức hoàn thành."
"Văn tiên sinh, cậu cũng tham gia vào đi, nhân lực của chúng ta thật sự không đủ."
Triệu Nguyên nghe thấy lời này, hô hấp tăng nhanh, Văn Thanh chắc chắn sẽ không đáp ứng, người đàn ông bên ngoài kia khẳng định......
"Tôi không muốn tham gia."
Bên ngoài truyền đến câu trả lời tuỳ hứng của Văn Thanh.
Triệu Nguyên nín thở ghe tiếp.
"Sao con người của cậu lại như thế chứ hả, hiện tại chỉ còn lại sáu người chúng ta, trong đó còn có một số người bị thương ở tay....!Hiệu suất vốn đã thấp hơn rất nhiều."
Nhϊếp ảnh gia lửa giận tận trời: "Cậu còn muốn đứng ở ngoài cuộc?"
Văn Thanh lười biếng nói: "Tôi đã nói rồi, tôi ghét đào cát."
"Ai thích đào cát hả? Cậu hỏi tất cả mọi người xem, ai thích đào cát! Còn không phải là vì bị ép đó sao?"
"Tôi mặc kệ, tôi sẽ không đào, các người đào hay không đào tôi đều không sao cả."
"Không chịu đào, nhiệm vụ con mẹ nó sao có thể hoàn thành?"
"Chết chỗ nào không phải là chết chứ."
"Thằng chó, mày!"
Nhϊếp ảnh gia mất khống chế hét lớn: "Trương Kính Dương, cậu buông tôi ra, thằng chó này muốn ăn đánh đây mà, lần này tôi không cho nó biết mặt, tôi không phải là ng......"
"Kéo cái đéo gì, đừng có kéo tôi, tôi tự mình biết đi!"
Giọng nói của nhϊếp ảnh gia dần dần mơ hồ, tiếng của Văn Thanh lại vang lên: "Này, anh ta cứ phun nước miếng lên trên mặt tôi, thật là thúi muốn chết luôn đó."
Trần Ngưỡng không đáp lại.
Văn Thanh thở dài: "Soái ca, tiểu fan nam của anh mất rồi, xin chia buồn với anh nhé."
Tiếng giày giẫm lên dẫm cát vừa nặng nề vừa ngột ngạt.
Cổ họng Triệu Nguyên dồn dập lăn lộn, giây tiếp theo chợt nghe thấy tiếng hét vô lực của chính mình: "Ca!"
Sau khi hét lên, giống như đã bật công tắc, Triệu Nguyên không kìm được hét lên một tiếng tiếp một tiếng, càng lúc càng lớn, giọng điệu nức nở.
"Trần Ngưỡng!"
"Văn Thanh!"
"Trần Ngưỡng! Là em nè! Em là Triệu Nguyên nè!"
Không ai đáp lại.
Tiếng bước chân đang xa dần
Khớp hàm của Triệu Nguyên run rẩy, mình, mình thật sự....!Chết rồi ư?
Vừa nghĩ ra loại ý niệm này, Triệu Nguyên lập tức cảm thấy bản thân mình ở trong nước, từ đầu đến chân ướt đẫm, quần áo mát lạnh bịt kín từng lỗ chân lông.
Không thở được, thiếu oxy, hít thở không thông.
Ý thức của Triệu Nguyên dần trở nên mờ mịt, thân thể như chìm xuống, hư thoát và co giật,hắn dùng sức cắn mạnh đầu lưỡi, một tia mùi rỉ sắc tràn vào khoang miệng.
Là máu.
Mình còn sống......
Mình còn sống!
Ngay khi ý thức của Triệu Nguyên trở nên rõ ràng hơn, thì bóng dáng của Thanh Phong giả hiện lên
Còn có Hà Tường Duệ, lỗ tai của anh ta đều thối rữa, còn đang nói chuyện với bọn họ.
Nơi này chuyện gì cũng đều không đúng hết.
Người chết không biết mình đã chết, còn đặc thù sinh mệnh đều là do chính mình tưởng tượng ra......
Đau đớn cùng máu của mình cũng là giả sao?
Ý chí của Triệu Nguyên bắt đầu sụp đổ, tốc độ nhanh như lửa ném vào đống cỏ khô, trong nháy mắt sẽ bùng cháy lên, hắn dùng cả tay lẫn chân bò tới cửa lều trại.
Bên ngoài thật yên tĩnh.
Đều đi cả rồi.
Mọi người đều đã đi đào cát hết rồi, bọn họ bỏ lại một mình mình ở nơi này.
Vẻ mặt Triệu Nguyên vặn vẹo, cơ mặt không ngừng co giật, hốc mắt căng ra cực đại, đồng tử áp chặt vào lều trại.
Kéo xuống một chút nhìn ra bên ngoài thử xem?
Mình chỉ kéo ra một cái khe nhỏ.
Chỉ nhìn một chút.
Chỉ liếc một cái, chỉ liếc sơ qua một cái.
Tây Triệu Nguyên chậm rãi sờ lên khóa kéo, rồi cầm chặt, hai mắt trống rỗng, đồng tử giãn ra.
"Đông"
Một thứ gì đó rơi ra khỏi túi của Triệu Nguyên.
Lăn đến bên chân hắn.
Triệu Nguyên chợt bừng tỉnh.
Hắn đưa tay ra sờ, cứng và lạnh, là đồng tiền xu.
.........
Mặt trời mọc của ngày thứ tư sớm hơn hẳn ngày thứ ba.
Trần Ngưỡng chỉ đếm đến hơn bảy ngàn, bên ngoài đã có ánh sáng yếu ớt.
Lần này Triều Giản là người đi gọi Trần Ngưỡng, bọn họ mới đụng mặt nhau, thì đột nhiên một bóng người lao ra khỏi căn lều màu xanh cam.
Là Triệu Nguyên, hắn nghiêng ngả lảo đảo nhào về phía Trần Ngưỡng, chân nhũn ra lảo đảo quỳ xuống.
"Em biết rồi......"
Triệu Nguyên ngẩng khuôn mặt chảy mồ hôi ròng ròng lên nói: "Em biết Chung Danh và Thanh Phong bị dẫn ra khỏi lều trại như thế nào rồi."
Biểu tình của Trần Ngưỡng ngưng tụ: "Cậu dậy trước đi đã."
"Em dậy không nổi." Triệu Nguyên khóc không ra nước mắt, hắn thoát chết không lâu, thân cùng tâm còn chưa khôi phục, có thể xông ra tới toàn dựa vào ý chí.
Trên thực tế, chân của hắn đã mềm ra thành sợi bún rồi.
"Ai du, mới sáng sớm mà đã hát tuồng rồi hả? Có vai cho tôi không vậy?"
Một giọng nói giễu cợt vang lên từ sau lưng.
Triệu Nguyên nghe xong, ý chí một lần nữa chống đỡ thân thể đầy mồ hôi, xông về phía Văn Thanh, ôm chặt hắn.
Nụ cười giả trân của Văn Thanh lập tức cứng đờ.
Sâu trong cổ họng Triệu Nguyên phát ra vài tiếng nức nở: "Cảm ơn......"
"Cảm ơn cảm ơn! Từ nay về sau, anh là ân nhân cứu mạng thứ hai của tôi!"
Triệu Nguyên không biết tên này bỏ tiền xu vào trong túi mình khi nào, là vì rảnh rỗi quá hay là vì đùa dai cũng được, gì thì đối phương cũng thực sự cứu hắn một mạng.
Khóe miệng cứng đờ của Văn Thanh vừa hé ra một nửa đã nghe thấy Triệu Nguyên bật khóc.
Khóc thì khóc, thế mà còn dám vùi cái đầu vừa bẩn vừa hôi vào trong cổ hắn nữa ha, nước mũi nước mắt cọ hết lên rồi kìa!.
Chết chắc rồi, mi tuyệt đối chết chắc rồi.
Văn Thanh bắt gặp ánh mắt của những người khác, ha hả cười khan: "Nhìn thằng nhóc này xem, học nhiều quá nên ngu luôn rồi, đáng thương thật."
Triệu Nguyên khóc xong, cũng bình thường trở lại, bắt đầu thuật lại trải nghiệm tối qua.
Năng lực của quỷ ngoại trừ việc giả trang làm bọn họ, nó còn có thể chế tạo ảo cảnh.
"Lúc đối phó tôi, nó tạo ra một không gian hoàn toàn độc lập, cho dù tôi có la hét như thế nào đi nữa, mọi người cũng sẽ không nghe thấy, và chỉ có tôi mới biết đâu là ảo cảnh mà nó tạo ra."
Triệu Nguyên xoa mặt: "Chính vì vậy mà Chung Danh và Thanh Phong bị dẫn ra ngoài, chúng ta lại không hề phát hiện."
Trương Kính Dương nói: "Quá mạnh, may là nó không vào được trong lều, nếu không chúng ta chỉ còn đường chết."
Hắn nhìn về phía Triệu Nguyên: "Cậu cũng mạnh gớm, vậy mà không trúng chiêu."
Triệu Nguyên lắc đầu: "Không có, trúng rồi ấy chứ bị, là anh tiểu Văn giúp tôi."
Văn Thanh lại trở thành tiêu điểm, hắn giơ hai tay lên, lòng bàn tay hướng về phía mọi người, tựa như người lãnh đạo lên tiếng nói.
"Được rồi được rồi, nhìn nữa tôi sẽ xấu hổ đó."
Triệu Nguyên nói xong chuyện mình suýt nữa thì ngẻo, hắn lấy đồng tiền may mắn ra, trịnh trọng cầm trên tay: "Từ nay về sau, đây sẽ là vật gia truyền của tôi."
"Nếu có thể sống đến già, tôi nhất định sẽ truyền lại cho thế hệ sau này của mình."
Những người khác: "............"
Nghe Triệu Nguyên kể xong mọi việc, Trần Ngưỡng cũng không lộ ra biểu tình ngoài ý muốn, anh đoán được mánh khóe mà quỷ sẽ dùng đến để dẫn người ra khỏi lều.
Quỷ sẽ lợi dụng người có nội tâm yếu ớt, hay có những nổi ám ảnh, hoặc bóng ma tâm lý, chấn thương tâm lý linh tinh.
Nó sẽ chọn người có vòng phòng ngự yếu nhất để xuống tay.
Từ thấp đến cao.
Người có đầu óc cực kỳ cứng rắn và tâm hồn sáng rọi nó sẽ không chạm vào.
Quy tắc là vậy, nhưng có hơi bất hợp lý.
Trần Ngưỡng lại rơi vào trạng thái thất thần, điểm yếu của anh thực rõ ràng, cũng trí mạng, chính là cô em gái đã mất, theo lẽ thì anh là người dễ bị công phá nhất mới đúng, sao quỷ lại không tới tìm anh trước......
Trong lòng ngực đột nhiên nhiều một vật, suy nghĩ của Trần Ngưỡng theo đó bị đánh tan, anh cúi đầu nhìn, là một túi bánh quy.
Triệu Nguyên kéo mở ba lô, cậu nghĩ lục lọi chi cho tốn sức, trực tiếp đổ hết đồ ăn bên trong ra.
"Tôi có một loại trực giác, hôm nay chúng ta sẽ không nhìn thấy mặt trời lặn nữa."
Chợt nhận thấy bầu không khí không đúng, Triệu Nguyên nhận ra được sự mơ hồ trong lời nói của mình, cậu vội vàng nói: "Không phải, ý của tôi là, chúng ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ trước khi mặt trời lặn."
Trương Kính Dương ôm cánh tay: "Miệng cậu từng được khai quang hả?"
Triệu Nguyên lắc đầu: "Làm gì có chuyện đó."
"Vậy cậu còn nói?"
Triệu Nguyên: "......"
Hắn đẩy đồ ăn vào giữa: "Mọi người cùng ăn đi, ăn no mới có sức lực làm việc."
Lời này nghe vào cứ như ăn no để lên đường ấy.
Ba ngày đầu, có người sợ ăn quá nhiều, sẽ phải đi vệ sinh thường xuyên, cho nên sử dụng nước và thức ăn đều rất tiết chế, thí dụ như Trương Kính Dương, người xuất lực nhiều nhất, hắn thuần túy là ở tiêu hao thể lực của bản thân.
Không biết có phải do cái miệng chưa từng được khai quang của Triệu Nguyên nói ra mấy lời vừa rồi hay không, hay là danh hiệu người lao động mạnh nhất đội ngũ, Trương Kính Dương quyết định thay đổi chiến thuật, hắn bất đầu ăn từng ngụm từng ngụm một.
"Yên tâm đi người anh em, cậu muốn đi WC thì cứ hú một tiếng, tôi sẽ đi cùng cậu." Triệu Nguyên nói.
Trương Kính Dương siết nắm tay thành quyền đấm nhẹ hắn một cái.
"Oa." Văn Thanh cắn bánh mì cười, "Bầu không khí tốt như vậy, tôi cảm thấy hôm nay thật sự có thể thoát khỏi đây đó."
Trần Ngưỡng mở miệng trước khi ở hắn lập Flag: "Xin cậu đừng nói chuyện."
Văn Thanh ra vẻ uất ức tìm Triều Giản phân xử: "Hạt Dẻ, ngươi mặc kệ hả?"
Triều Giản và Văn Thanh nói chuyện cùng lúc, hắn đưa viên kẹo sô cô la trên tay cho Trần Ngưỡng: "Không ngon."
"Không ngon? Tôi cảm thấy ăn khá ngon mà." Trần Ngưỡng cầm lấy nửa viên kẹo hắn đưa, rồi rất tự nhiên đưa nửa cái bánh quy mình đang ăn dở cho hắn, "Vậy cậu ăn của tôi đi."
Triều Giản kéo túi đựng bánh quy xuống, cúi đầu cắn một miếng, hắn nhắm nửa mắt lại, trước mắt như loé ánh sáng lạnh lùng quét về phía Văn Thanh, hung ác cảnh cáo.
Văn Thanh nhún vai.
Triệu Nguyên không chú ý thấy ánh mắt của Triều Giản, mà chỉ bình luận về sự nghiệp làm bóng đèn của Văn Thanh: "Tự rước lấy nhục."
Văn Thanh hơi mỉm cười: "Giáo thảo, cậu đang dùng vốn từ mình học để nói mát ân nhân cứu mạng của mình đó hả?"
Mặt Triệu Nguyên xanh biếc, cậu lấy lòng lại đưa cho Văn Thanh một cái bánh mì, là một cái cuối cùng đấy, ai bảo đối phương thích ăn kia chứ.
"Anh tiểu Văn, tại sao anh cứ thích chọc tức Triều Giản vậy?"
Văn Thanh nhấm nháp bánh mì, giọng nói mơ hồ: "Hắn đẹp trai hơn anh Văn của cậu."
Chỉ có vậy thôi á hả? Triệu Nguyên nhịn không được nhỏ giọng nói thầm, vậy người ngươi phải chọc tức cũng quá nhiều rồi đó.
Văn Thanh cười tủm tỉm nhìn sang.
Triệu Nguyên lập tức tránh nhìn Văn Thanh, tên này không có thuật đọc tâm, nhưng lại rất giỏi tìm hiểu rồi nghiền ngẫm tâm lý của người khác.
Phỏng chừng cũng chỉ mỗi mình Triều Giản là có thể làm hắn vấp phải trắc trở.
Mọi người ăn uống no đủ, đều nhanh chóng bắt đầu công cuộc đào cát của ngày hôm nay.
.
Đêm qua không mất thêm người nào, giờ vẫn là bảy người.
Bên trái Trần Ngưỡng là Triều Giản, bên phải là Phùng Sơ, cả hai đều mặc quần áo màu trắng khi tiến vào đây, người trước không bẩn lắm, còn người sau bẩn đến mức gần như không thể nhìn thấy màu áo ban đầu.
"Cậu đào cát bằng cách nào mà phần áo trước ngực và phía sau lưng đều đơ hết vậy?" Trần Ngưỡng hỏi.
Phùng Sơ nói: "Đào mệt quá tôi sẽ nằm xuống nghĩ một lát."
"Ca, ai trong chúng ta cũng dơ hết á." Triệu Nguyên ở chéo đối diện nói xen vào, "Đừng nói đến trước ngực và sau lưng, nách của em còn dính cả cát đây này."
Trần Ngưỡng nói: "Vậy cậu lợi hại thật."
Triệu Nguyên cười hắc hắc, nghĩ đến gì đó, cậu duỗi cổ về phía Trần Ngưỡng: "Ca, anh có cách nào có thể kêu Văn Thanh lại đây không?"
Trần Ngưỡng không chút do dự: "Không có."
"Hay em đi kêu thử xem?"
Trần Ngưỡng không đồng ý Triệu Nguyên làm như vậy: "Cậu là sức lao động chính, không cần dành thời gian để làm chuyện này."
Anh lại nói: "Cho dù Văn Thanh có tới đây đi nữa, cũng đào không bao nhiêu."
"Cũng đúng, anh ta thực gầy, còn nhẹ hều nữa chứ."
Triệu Nguyên lẩm bẩm một câu, chợt phát hiện ngoại trừ Triều Giản, những người còn lại đều tập trung sự chú ý đến trên người mình.
Ánh mắt đều hơi kì dị.
Triệu Nguyên không thể giải thích được cảm thấy hoảng hốt, cậu lắp bắp nói: "Tôi cõng, cõng cõng cõng, cõng qua anh ta."
Trần Ngưỡng tiếp tục đào cát, âm lượng không rõ lắm do tiếng đào cát sột soạt, giống như thì thào: "Cậu có thể làm cho hắn thích cậu, chuyện này đối với cậu là một việc tốt."
Triệu Nguyên há mồm, tên đó cứ hâm cậu suốt, bảo cậu chết chắc rồi, đó mà là thích đó hả, anh nhầm rồi Ngưỡng ca ơi.
Trần Ngưỡng nghe không được tiếng nói lòng của Triệu Nguyên, sự chú ý của anh đã chuyển sang Triều Giản.
Đối phương đang gục đầu xuống, ánh mắt rơi vào ba khúc xương cốt trong chiếc túi, khí tức quanh thân lạnh lẽo, không hề tương đồng với vẻ hoảng sợ cùng lo lắng của bọn họ.
Trần Ngưỡng quan sát một hồi, nhưng không quan sát ra điều gì, anh phần lớn đều nhìn không thấu cộng sự của mình, thế nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến sự tin tưởng mà anh dành cho đối phương.
"Còn lại mười một phần chưa đào, cả đám chúng ta sẽ chết vì làm việc quá sức trước khi đào hết chúng lên."
Triều Giản vẫn cúi đầu, lớp tóc trước trán bị gió biển thổi bay, biểu tình không rõ: "Ba khúc đã được đào lên trước mắt, một khúc so với một khúc bị chôn càng nông."
Trần Ngưỡng mờ mịt: "Có ư ?"
Không đợi Triều Giản đáp lời, anh đã đi tìm mọi người chứng thực.
"Làm sao có thể biết được."
Nhϊếp ảnh gia đào cát, hắn ta cảm thấy vấn đề của Trần Ngưỡng thật buồn cười, nhưng hắn ta lại cười không nổi, chỉ muốn nổi đóa: "Trong mắt của chúng tôi đâu có mọc thước đo, trừ khi bị chôn thật là nông, nếu không sao có thể nhìn ra được."
Trương Kính Dương đá nhϊếp ảnh gia một cước, hỏa khí lớn như vậy, muốn thiêu chết ai hả, hắn bực bội lại phiền lòng, nghe thấy loại giọng điệu đều muốn bùng nổ.
Mà Phùng Sơ lại không chớp mắt nhìn Trần Ngưỡng: "Trần tiên sinh, hài cốt thật sự bị chôn ngày càng nông ư?"
Trần Ngưỡng dùng khóe mắt liếc nhìn cộng sự đã không còn nhìn hài cốt nữa, nghĩ thầm kết luận của đối phương hẳn là thông qua hài cốt nhìn ra tới, có thể là có liên quan đến độ ăn mòn hay màu sắc gì đó.
"Đúng vậy." Trần Ngưỡng nói.
"Đây là chuyện tốt." Triệu Nguyên không hề thắc mắc, hưng phấn nói: "Điều này cũng có nghĩa là nói, chúng ta càng đào về sau thì sẽ càng dễ dàng."
"Tôi đi đào khối thứ mười bốn."
Trương Kính Dương mở điện thoại của mình lên, nhìn vào bức ảnh ghép, lần theo địa điểm trên đi xác minh thật giả.
Trần Ngưỡng ghé vào tai Triều Giản hỏi: "Suy đoán của cậu sẽ không sai đúng chứ?"
Triều Giản phớt lờ anh.
Trần Ngưỡng định đợi kết quả xác minh của Trương Kính Dương, nếu sai thì anh tìm cách lật qua tình tiết nhỏ này giúp hắn vậy.
"Sẽ không sai."
Giọng nói thiếu kiên nhẫn của thiếu niên chợt vang lên bên tai.
Trần Ngưỡng lấy mu bàn tay lau mồ hôi trên mắt: "Cậu đừng tự tạo áp lực quá lớn cho bản thân."
Đừng có nói đến chắc cú 100% như vậy, rất dễ bị vả mặt đó.
Người từng trải Trần tiên sinh nói thầm trong lòng.
Nhưng Triều Giản tất nhiên sẽ không bị vả mặt.
Trương Kính Dương rất nhanh đã trở lại, trên tay còn cầm một khối cốt hài.
Nhϊếp ảnh gia vội vàng hỏi: "Sâu hay cạn?"
"Chỉ một lớp cát." Trương Kính Dương bỏ khối hài cốt trên tay vào trong chiếc túi xách, bên cạnh là ba khối đào được từ trước.
Kết quả này khiến tất cả mọi người tràn đầy năng lượng, cứ như hồi quang phản chiếu.
Tốc độ đào cát phải nói là tăng hơn gấp đôi.
Vị trí bọn họ đào lúc này tương ứng với bộ phận khúc xương tay trái của nữ thi trên bức ảnh ghép hình, chính là khúc mà Trương Kính Dương mang về.
Nó xuất hiện ở vị trí thứ mười bốn.
Thế thì nơi này chôn cái gì.
"Vị trí đều lộn xộn hết lên, thế có khi nào cái đầu cũng ở bên trong không?" Triệu Nguyên đào một hồi hỏi một câu, "Không chừng là bị chôn cùng một bộ vị nào đó"
Trần Ngưỡng thở hổn hển: "Trước khi đào hết ra thì đều có khả năng."
Triệu Nguyên nói: "Con mèo của Schrodinger?"
"Là nguyên lý đó sao?" Trương Kính Dương hỏi xong lập tức nổi giận, "Đừng có nói nhảm nữa."
Nhϊếp ảnh gia đột nhiên ném cái xẻng: "Nếu đã xác định những khúc hài cốt còn lại bị chôn một khúc so với một khúc cạn, vậy tại sao chúng ta không dứt khoát từ sau đào lên?"
"Chẳng phải làm như thế thì chúng ta sẽ càng có tự tin hơn sao?"
"Học sinh đều biết đặt những vấn đề khó sau cùng và giải những vấn đề dễ trước."
Trần Ngưỡng ngẫm nghĩ rồi nói: "Vậy chia tổ đi, anh với......"
"Tôi tự mình đi."
Nhϊếp ảnh gia ngắt lời Trần Ngưỡng, quay đầu nhìn những người khác: "Di động của tôi hết pin, không xem được ảnh, ai có thể cho tôi mượn?"
Chỉ có thể là Trương Kính Dương.
Nhϊếp ảnh gia cầm theo di động của Trương Kính Dương rời đi, anh ta đi về phía vị trí chôn khúc hài cốt thứ mười ba, ánh mắt vừa đỏ vừa khô khốc, râu quai nón đen nhánh cùng gương mặt tái nhợt tạo thành sự tương phản rõ rệt.
Lúc sắp đi đến nơi, bước chân của nhϊếp ảnh gia dừng lại, hắn ta cảm thấy xúc cảm dưới chân hình như có chút......
Nhϊếp ảnh gia còn chưa kịp định thần lại, giày lặn đã cọ xát tại chỗ đó vài cái.
Cát mịn bị đế giày cọ đi, lộ ra một khuôn mặt.
"Aaaaa--!"
Nhϊếp ảnh gia ngã xuống nền cát, đạp chân lùi về phía sau, đứt quãng hét lên: "Ai đó! Cứu! Cứu --"
Mấy người Trần Ngưỡng từ xa chạy tới.
Thi thể trong cát là một người mà mọi người đều quen biết, là Thanh Phong đã chết.
Thi thể được đặt nằm thẳng.
Chân hướng xuống biển, đầu hướng về phía bãi tắm.
Hắn đã trở lại.
Thi thể sưng vù không chịu nổi dưới ánh mặt trời, đạo bào màu xám như sẽ rách vỡ bất cứ lúc nào, mùi hôi thối bay nồng nặc cả bầu trời.
Mấy người nhϊếp ảnh gia thi nhau nôn ói, cả đám đều cảm thấy hít thở không thông thuận.
Trần Ngưỡng khom lưng nhìn một phút, rồi nói: "Tất cả những người đã chết đều biến mất, chỉ có mình cậu ta là người duy nhất không phải vậy."
Nói xong anh lập tức đứng thẳng dậy, nhìn Triều Giản không chớp mắt..
"Vì sao thi thể này rõ ràng đã bị sóng biển cuốn đi, hiện tại lại xuất hiện ở trong cát......"
"Con mèo của Schrodinger?" nguyên lý của cơ học lượng tử (chồng lập lượng tử) các bác có thể tra Google để biết thêm chi tiết.