Thần Phẩm Đạo Thánh

Chương 149: 149: Thiên Hạ Người Nào Không Biết Quân





Tìm chết. Huyền Giáp Sĩ hừ lạnh một tiếng, trên tay ngưng tụ huyền quang thành đao, muốn chém về phía Bạch Thương Đông.Huyền Giáp Sĩ, ngươi dừng tay. Đột nhiên, một giọng nói của một nữ tử từ trên lầu cao nhất của Ma Đấu Tràng truyền tới.Huyền Giáp Sĩ nghe thấy âm thanh kia, cả thể xác và tinh thần run lên, ngẩng đầu nhìn về phía trên lầu cao, chỉ thấy nữ tử áo trắng đứng trên lầu cao, đôi mắt đẹp đang nhìn Ma Đấu Thai, chỉ là ánh mắt nàng quá trong suốt, làm người khác không nhìn ra nàng đang nhìn người nào, dường như tất cả chúng sinh đều hiện lên trong đôi mắt cuat nàng.Khi Huyền Giáp Sĩ đang nhìn, Bạch Thương Đông và những người khác cũng đều đang nhìn, Bạch Thương Đông không biết người nào lại dám vào kêu Huyền Giáp Sĩ dừng tay vào lúc này.Là nàng! Bạch Thương Đông nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ của nữ nhân kia thì ngẩn người, nhữ nhân này chính là nữ Ma nhân lần đó đưa đồ uống cho hắn, chỉ là hôm nay nàng mặc vào nữ trang hoa lệ, hoàn toàn khác dáng vẻ phong tình ngày ấy.Đế Quân! Huyền Giáp Sĩ lại ầm một tiếng, quỳ xuống lạy nữ tử đang đứng trên lầu cao.Không chỉ là Huyền Giáp Sĩ, tất cả Ma nhân ma vật đều quỳ xuống lạy nữ tử kia, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ Ma Đấu Tràng chỉ còn Bạch Thương Đông vẫn đứng tại chỗ.Huyền Giáp Sĩ, ta hỏi ngươi, nếu như ta muốn từ nay về sau ngươi không được tiếp tục đối địch với Độc Cô Cầu Bại, ngươi có bằng lòng hay không? Quân cao cao tại thượng, nhìn xuống chúng sinh, lời nói mặc dù nhẹ nhàng nhưng lại có một loại uy nghiêm không thể xúc phạm.Đế Quân đã phân phó, tiểu nhân có chết vạn lần cũng không chối từ, cho dù về sau Độc Cô Cầu Bại kia cưỡi trên đầu tiểu nhân, tiểu nhân cũng sẽ không có một câu oán hận. Huyền Giáp Sĩ quỳ dưới đất, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.Độc Cô Cầu Bại, ngươi đã nghe rõ chưa? Quân nhìn Bạch Thương Đông rồi mỉm cười nói.Nghe rõ ràng. Bạch Thương Đông gật đầu một cái.Vậy thì tốt, giải ra ma danh của bản Quân, do Quân làm chủ, từ đây ân oán giữa Huyền Giáp Sĩ và ngươi kết thúc, Huyền Giáp Sĩ cũng tuyệt đối không dám lại tìm ngươi làm phiền, như vậy có được không? Khóe miệng Quân khẽ cười.Nàng nói Bạch Thương Đông sẽ không thua, không chiến dĩ nhiên là không thua, chỉ cần nàng ra mặt, cho dù sau lưng Huyền Giáp Sĩ là Tam Tà Mục Ma Vương.

Cũng nhất định không dám không vâng lời nàng.Như vậy nàng có thể giải được ma danh, lại thắng cả chuyện đánh cuộc với Tích Hoa Nhân, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện, chỉ là muốn hy sinh một chút tôn nghiêm Ma Đế của nàng.


Dù sao một Ma Đế lại ra mặt vì một á nhân, cầu á nhân giúp nàng giải thích ma danh, đó cũng không phải chuyện có mặt mũi.Trong lòng một đám Ma nhân đều đang âm thầm hâm mộ, Độc Cô Cầu Bại chính là một Ma nhân, lại có thể được Đế Quân thưởng thức.

Đây là vinh dự mà bao nhiêu Ma nhân muốn cầu cũng không được, hiện tại lại rơi xuống trên người một á nhân.Trong lòng Huyền Giáp Sĩ cũng toát mồ hôi lạnh, vốn cho rằng Bạch Thương Đông chỉ là nô bộc củaTích Hoa Nhân, sau lưng của hắn có Tam Tà Mục Ma Vương, có đến cũng không sợ, lại không nghĩ tới Đế Quân lại để Bạch Thương Đông giúp ngài ấy giải ma danh.Mà đám á nhân lại đã kích động đến mức rơi lệ, đường đường là Ma Đế tôn sư, vậy mà cũng sẽ tìm á nhân bọn hắn để giải ma danh, đối với bọn hắn mà nói đây thật sự là vinh dự khó có thể tưởng tượng.Không được. Bạch Thương Đông trả lời.


Khiến trong lòng tất cả mọi người đều là run lên, đám người ở đây đều cho rằng lỗ tai mình bị nghễnh ngãng.Độc Cô Cầu Bại, ngươi nghĩ kỹ lại nói, vị này là Ma Đế của bảy mặt trời —— Quân, có thể giúp ngài giải ra ma danh là phúc phận của ngươi. Tích Hoa Nhân đứng sau Quân quát Bạch Thương Đông.Tích Hoa Nhân nói lời này thật ra là đang nhắc nhở Bạch Thương Đông, vị này chính là người mà hắn muốn Bạch Thương Đông giải ma danh kia.Trên thực tế khi Bạch Thương Đông nhìn thấy Tích Hoa Nhân đứng bên cạnh Quân, hắn đã biết vị Đế Quân này chính là Quân kia rồi.Đế Quân, ta có thể giải ma danh của ngươi, thế nhưng trận chiến giữa ta cùng với Huyền Giáp Sĩ thì không thể không chiến. Bạch Thương Đông bình tĩnh nhìn Quân rồi nói.Huyền Giáp Sĩ không phải người mà ngươi có thể địch. Quân cau mày nói.

Nàng không để ý hình tượng Ma Đế của chính mình ra mặt giúp Bạch Thương Đông, không ngờ Bạch Thương Đông lại không cảm kích.Cho dù phải chết cũng tốt, trận này không thể không chiến. Bạch Thương Đông kiên định nói, những bằng hữu của A Khuyển, phụ mẫu của Na Na, huyết cừu này sao có thể không báo thù được, nếu như chỉ vì sống tạm, Bạch Thương Đông cũng sẽ không đồng ý ba điều kiện của Tam Tâm, hắn không thể không giết Huyền Giáp Sĩ.Tình cảnh lập tức lạnh xuống, đám Ma nhân không dám nói lời nào.


Nhưng trong lòng lại thầm mắng Bạch Thương Đông thật sự đáng chết, lại dám đối nghịch lại ý tốt của Đế Quân.Huyền Giáp Sĩ lại cúi lạy Quân rồi nói: Đế Quân ở trên cao, là tên Đế Quân, tiểu nhân nguyện ý hy sinh thân mình, để cho hắn toàn tâm toàn ý là giải ma danh cho Đế Quân.Quân lặng lẽ nhìn Bạch Thương Đông vẫn không nói gì, Ma nhân có quy tắc của Ma nhân, nàng muốn giết Huyền Giáp Sĩ rất đơn giản, nhưng Huyền Giáp Sĩ đã nói như vậy, tạo thành so sánh rõ ràng với hành động của Bạch Thương Đông, nếu như lúc này nàng còn muốn vì Bạch Thương Đông mà giết Huyền Giáp Sĩ, vậy thì không thể ăn nói với Ma nhân trong thiên hạ được.Bạch Thương Đông lại nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn Quân nói: Đế Quân không cần làm khó, ta sẽ vì Đế Quân giải Mra ý nghĩa trong tên thật, thế nhưng ta có một chuyện muốn nhờ.Bạch Thương Đông vừa nói ra lời này, Huyền Giáp Sĩ lập tức biến sắc, sợ hãi Bạch Thương Đông cầu Đế Quân giết hắn ta đi, Đế Quân vì giải được ma danh, giết một Ma tướng như hắn ta cũng không phải chuyện gì lớn.Ngươi nói đi. Vẻ mặt Quân không thay đổi nhìn Bạch Thương Đông, nàng biết rõ Bạch Thương Đông tuyệt đối không đơn giản là yêu cầu nàng giết Huyền Giáp Sĩ.Ta chỉ cầu ngươi để Huyền Giáp Sĩ chiến đấu không chết không thôi cùng ta, ở Ma Đấu Tràng này quyết định sinh tử, chỉ có một người có thể sống rời khỏi Ma Đấu Thai. Bạch Thương Đông cao giọng nói, trong giọng nói chưa đầy hào khí.Trong lòng Huyền Giáp Sĩ mừng như điên, mà một đám Ma nhân đứng dưới lại thấy đầy cổ quái, thật sự không ngờ được Bạch Thương Đông lại sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, yêu cầu này đồng nghĩa với chuyện buộc Huyền Giáp Sĩ quyết chiến cùng hắn,cũng không có nửa đường xoay sở.Cho dù Đế Quân ở chỗ này, cũng không có khả năng bảo vệ tính mạng hắn, trừ phi Đế Quân chịu đựng danh tiếng không lo cho thiên hạ, dưới tình huống đó còn muốn bảo đảm hắn.Được, bản đế đồng ý. Quân gật đầu đống ý, kì thực là trong lòng nàng cũng có chút phiền não, cảm thấy Bạch Thương Đông không biết điều.Bạch Thương Đông ngưng mắt nhìn Đế Quân trên lầu cao, chậm rãi hỏi Xin hỏi Đế Quân tên gì?Ta tên Quân. Giọng nói của Quân như thanh ngọc, nói lên ma danh của chính mình.Ngàn dặm mây vàng bóng nhạt hanh.

Gió đông đẩy nhạn tuyết rơi nhanh.

Chớ buồn lo trước không bằng hữu.


Thiên hạ ai người chẳng biết anh. Bạch Thương Đông đã sớm chuẩn bị xong một bài « Đổng Đại Kỳ » của Cao Thích đọc ra từng chữ từng câu, tự có một luồng hào khí miệt thị thiên hạ.Người khác cũng thôi, Quân và Tích Hoa Nhân nghe Bạch Thương Đông đọc bài thơ này lại đều ngẩn người, Quân nghĩ tới cảnh ngộ bây giờ của mình, tất cả những chuyện về sau cần phải đối mặt, không khỏi lẩm bẩm thì thầm đọc lại: Chớ buồn lo trước không bằng hữu.

Thiên hạ ai người chẳng biết anh...!Thiên hạ ai người chẳng biết anh...Nhìn Bạch Thương Đông ngạo nghễ đứng trên đài, sắc mặt Quân cũng biến thành phức tạp.Trên trán Quân sáng lên, giống như là có ngàn vạn con rắn lôi điện từ trên người nàng vỡ ra, cả người Quân dường như nắm giữ cả thiên địa, khí thế mạnh mẽ Quân Lâm Thiên Hạ nhất thời không có người thứ hai.Giải rồi, vậy mà thật sự giải được rồi! Dù là Ma nhân hay á nhân, lúc này rung động trong lòng đều không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, mỗi người vẫn nằm rạp trên mặt đất cả người đều run rẩy..