Thần Phẩm Đạo Thánh

Chương 118: 118: Hồng Lệ Dạy Kiếm Pháp





Đánh xong một trận với Động Thiên Chân, Bạch Thương Đông ý thức được tu vi võ đạo của mình xác thực là quá kém, không đủ để đối phó với cường địch chân chính, nếu lại gặp phải một tên Động Thiên Chân khác, mà hắn lại không giải ra Ma Danh của hắn, sợ rằng sẽ là một cái phiền toái lớn.

Mặc dù Long Môn Bát Kỳ Kiếm chỉ là Thượng phẩm, thế nhưng nếu quả thật có khả năng luyện đến đại thành, tốt nhất là có khả năng ngưng kết ra ý cảnh, lại phối hợp với Không Sắc Xích cùng hiệu quả cường hóa gia trì của Cổ Đế Hôn, gặp bất kỳ Ma Nhân cấp Ma Binh nào cũng có thể có lực đánh một trận.

Bạch Thương Đông chớp mắt một cái, nghĩ tới Hồng Lệ.

Nếu như bàn về kiếm pháp, cảnh giới kiếm pháp của Hồng Lệ tuyệt đối là vượt ra khỏi nhân vật mạnh mẽ cấp Văn Sĩ, trên thực tế ngày trước Hồng Lệ đã từng đạt tới cấp Chân Nhân, thậm chí rất có cơ hội tiến vào cấp Hiền Nhân.

Lấy trí tuệ của Hồng Lệ, nếu như hắn chịu chỉ điểm kiếm pháp, nhất định là có thể để cho ta tu luyện Long Môn Bát Kỳ Kiếm làm ít mà được công to.

Bạch Thương Đông suy nghĩ, liền kêu gọi Hồng Lệ ra.

Ngươi nhìn ta làm gì thế? Khuôn mặt tuấn mỹ yêu dị kia của Hồng Lệ không mang theo một tia tình cảm nào, chỉ lạnh lùng nhìn Bạch Thương Đông, thoạt nhìn thì có vẻ hắn rất không vui đối với chuyện bị triệu hoán ra.

Ta đang tu luyện một môn kiếm pháp, ngươi nhìn kiếm pháp này của ta như thế nào? Bạch Thương Đông vội vàng đem bảy kiếm trước của Long Môn Bát Kỳ Kiếm mà mình đã luyện tập diễn luyện lại một lần.


Như thế nào? Ngươi thấy ta luyện kiếm pháp này như thế nào? Bạch Thương Đông vẫn hài lòng với tiến độ tu luyện của chính mình, ngắn ngủi trong những ngày gần đây, hắn cũng đã luyện xong bảy kiếm.

Đây là kiếm pháp sao? Hồng Lệ lạnh như băng nói.

Bạch Thương Đông bị nghẹn có chút không nói ra lời, ho khan mấy tiếng, mới mở miệng nói: Ta luyện không đúng sao? Vậy phải luyện thế nào mới đúng?Ngươi đang cầu ta dạy kiếm pháp cho ngươi? Mặt Hồng Lệ không có biểu tình nhìn Bạch Thương Đông, rất hiển nhiên là đã xem thấu tâm tư của Bạch Thương Đông.

Khục khục, Hồng Lệ đại ca, kiếm pháp của ngươi như thần, dạy tiểu đệ vài chiêu đi, như thế nào mới có thể đem Long Môn Bát Kỳ Kiếm này luyện giỏi? Bạch Thương Đông là một người địa cầu, trong lòng không có quan niệm cao thấp giàu nghèo, hơn nữa chỉ số thông minh của Hồng Lệ thật sự là quá cao, hắn cũng không có biện pháp đối đãi với Hồng Lệ như là sủng vật bình thường.

Vẻ mặt của Hồng Lệ kỳ dị nhìn Bạch Thương Đông, sau một hồi mới mở miệng nói: Ta chỉ biết khoái kiếm, kiếm pháp khác ta không dạy được ngươi.

Bạch Thương Đông lập tức có chút thất vọng, vốn còn trông cậy vào Hồng Lệ có khả năng dạy hắn một ít đường tắt luyện kiếm, bây giờ nhìn lại thì cũng không có gì để trông cậy vào rồi.

Nhưng mà mặc kệ là loại kiếm đạo nào, nếu muốn giết người, vậy thì phải lấy thực chiến làm chủ.

Hồng Lệ nói xong, tay phải nắm chuôi kiếm động một cái, một tia kiếm quang đã chém về phía cổ.

Bạch Thương ĐôngBạch Thương Đông bị dọa cho sợ hết hồn, vội vàng triệu hồi ra Không Sắc Xích ngăn cản, Không Sắc Xích bị lưỡi kiếm đụng một cái, lập tức bị bắn sang một bên, lưỡi kiếm của Hồng Lệ dán sát da thịt trên cổ Bạch Thương Đông, ở trên da để lại một vết thương nhàn nhạt, nếu như sâu hơn một chút, mạch máu của Bạch Thương Đông sẽ bị cắt đứt.


Ngươi điên rồi sao? Ta thiếu chút nữa bị ngươi giết! Bạch Thương Đông nhìn Hồng Lệ la lên.

Cũng còn may hắn mới vừa có được Lực Lượng Bản Nguyên của Động Thiên Chân, thành tựu Cổ Đế Chi Cốt có sức khôi phục cực mạnh, lại có thể tùy tâm khống chế Cổ Đế Chi Huyết, vết thương trên người dường như là tự động khép lại trong nháy mắt.

Đạo kiếm pháp, nếu như không trải qua chân chính sinh tử thì làm sao có thể hiểu thấu đáo được, ta đã giảm tốc độ kiếm tới mức thấp nhất, nếu như vậy mà ngươi còn có thể bị giết, đó chính là ngươi đáng chết.

Hồng Lệ nói xong, lại một kiếm đâm tới Bạch Thương Đông, nhanh tới mức Bạch Thương Đông căn bản là không thấy được bộ dạng kiếm kia dài ngắn như thế nào, chỉ thấy ánh sáng màu hồng lóe lên, mũi kiếm liền đã đến trước ngực.

Bạch Thương Đông biết rõ tính khí của Hồng Lệ, nói ra liền nhất định sẽ làm được, vội vàng nắm Không Sắc Xích triển khai Long Môn Bát Kỳ Kiếm ứng đối, nhưng kiếm pháp của Hồng Lệ thật sự là quá nhanh, mặc dù đã làm chậm đi rất nhiều lần so với lúc bình thường, nhưng vẫn làm cho Bạch Thương Đông không có khả năng hoàn toàn đỡ được, ngực lập tức bị đâm ra một lỗ máu.

Mắt thấy vết thương trên người Bạch Thương Đông khép lại trong nháy mắt, trong mắt Hồng Lệ lóe lên một tia kinh ngạc, tốc độ kiếm lại lặng lẽ tăng nhanh thêm một chút.

Bạch Thương Đông đã lớn như vậy, từng chịu khổ cũng không nhiều bằng lúc ở tròng vết nứt không gian, mà luyện kiếm với Hồng Lệ, tuyệt đối là càng thống khổ hơn so với lúc ở trong vết nứt không gian.

Kiếm của Hồng Lệ căn bản là không hề có chút tình cảm nào, ở đâu có thể coi là luyện kiếm, căn bản chính là giết người, trên người hắn dường như không có bất kỳ chỗ nào là kiếm của Hồng Lệ chưa từng đâm thủng qua, nếu không phải là hắn mới vừa thành tựu Cổ Đế Chi Cốt, năng lực khôi phục của thân thể cực mạnh, sớm cũng không biết là đã bị Hồng Lệ gi3t chết bao nhiêu lần.

Mặc dù những vết thương này đối với Bạch Thương Đông thì cũng không được coi vào đâu, nhưng loại đau khổ này nhất định chính là khó chịu a, chỉ là cảm giác đau đớn, liền không phải người bình thường có thể chịu được.

Đổi lại người bình thường, sợ rằng đã sớm đem Hồng Lệ triệu hoán trở về hư giới rồi, nhưng Bạch Thương Đông ở trong xương cũng là một người bướng bỉnh, hắn biết rõ Hồng Lệ đã làm chậm tốc độ kiếm đi rất nhiều, nhưng dù vậy, hắn thậm chí ngay cả một kiếm của Hồng Lệ đều không chặn được, điều này làm cho hắn cảm thấy rất mất mặt.

Mặc kệ là như thế nào, ta cũng phải chặn lại một kiếm của Hồng Lệ, chỉ cần xinh đẹp chặn một kiếm là tốt rồi.

Ôm chặt lấy loại ý nghĩ này, Bạch Thương Đông chính là bị đâm hơn một ngàn kiếm, kết quả là ngay cả một kiếm cũng không thể đỡ được.

Mặc dù Bạch Thương Đông đã gia trì Cổ Đế Hôn lên trên thân thể của mình, kết quả lại vẫn như cũ, căn bản không chặn được kiếm của Hồng Lệ.

Bây giờ Bạch Thương Đông thật sự hận mình không có được Ma Phong Nhãn của Vạn Hoa Kiếm Khách, để cho mình có khả năng thấy rõ ràng khoái kiếm của Hồng Lệ.

Tỷ thí kiếm pháp, nhìn không phải là kiếm, mà là quỹ tích di động của thân thể đối thủ, kiếm pháp lại biến hóa như thế nào đi nữa, cũng không vượt qua được quy luật di động của thân thể, liền một điểm này cũng nhìn không thấu, 1,213 kiếm này coi như là ngươi chịu vô ích a.

Hồng Lệ lại một lần nữa đâm một kiếm xuyên qua cánh tay Bạch Thương Đông, sau đó lạnh giọng nói.

Ta như thế nào lại không biết, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của ta quá ít, thân thể ngươi lại quá nhanh, ta đoán được thì đã muộn.


Trong lòng Bạch Thương Đông buồn rầu, lúc trước hắn trải qua mấy trận ác chiến, trên căn bản đều lấy trí chiến làm chủ, loại chiến đấu chỉ dựa vào kỹ xảo cùng thực lực này, hắn còn thật sự là chưa từng trải qua, kinh nghiệm thật sự là quá thiếu thốn.

Bị thương nhiều hơn, dĩ nhiên là có thể kịp phản ứng, ngươi không phản ứng kịp, chỉ có thể nói rõ là ngươi bị thương còn chưa đủ nhiều, còn chưa tạo thành ký ức thân thể.

Mặt Hồng Lệ không biểu tình một lần nữa xuất kiếm, kiếm quang lại chợt lóe lên, trên người Bạch Thương Đông lại thêm ra một vết kiếm.

Bạch Thương Đông đã không nhớ là đã bị Hồng Lệ đâm chém bao nhiêu kiếm, nếu không phải là trong lòng còn bực bội, muốn chặn lại một kiếm của Hồng Lệ, hắn đã sớm không muốn luyện loại kiếm pháp chó má này.

Đáng tiếc là tới tận lúc mặt trời màu xanh đều sắp hiện ra, Bạch Thương Đông cũng không thể chân chính chặn lại một kiếm của Hồng Lệ.

Đến đây chấm dứt đi, đưa ta trở về hư giới.

Cuối cùng vẫn là Hồng Lệ chủ động dừng tay, để cho Bạch Thương Đông đưa hắn trở về hư giới.

Bạch Thương Đông có chút hư thoát nằm trên mặt đất, mỗi một kiếm của Hồng Lệ với hắn mà nói đều giống như là đòn tất sát, yêu cầu phải tập trung toàn bộ tinh thần ứng đối, để cả thể năng và tinh thần của hắn, đều một mực nứt ở bên bờ cực hạn, bây giờ thanh tĩnh lại, chỉ cảm thấy cả người đều giống như là đã bị tê liệt, ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn cử động nữa.

.