1.
“Tống Thành Giang, tôi hỏi cậu một chuyện.” Đây có lẽ là lần đầu tiên Đặng Duy gọi cả tên lẫn họ cậu, không phải “thầy Tống” khi mới quen, cũng không phải “Thành Giang” lúc thân mật.
“Hửm?” Tống Thành Giang dừng bước, lưng đối diện với Đặng Duy, cậu không quay người: “Sao thế?”
“Cậu nghe thấy cuộc điện thoại vừa rồi chứ? Gọi tôi về Bắc Kinh đi làm.”
“Ồ… nhưng không phải anh vẫn chưa lấy được tiền bồi thường sao?”
“Rồi sẽ lấy được, nếu như không được thì thôi.”
“…Ò.”
“Tôi muốn hỏi cậu.” Đặng Duy vươn tay, từ sau lưng nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Tống Thành Giang: “Cậu bằng lòng tới Bắc Kinh với tôi không?”
Cuối cùng thì anh cũng nói ra câu này, trái tim vốn đang thấp thỏm thoắt cái chìm xuống thật sâu, cảm giác này rất phức tạp: vừa tuyệt vọng nghĩ rằng không thể, lại vừa ôm ấp một tia hi vọng, đợi chờ đáp án của Tống Thành Giang.
Cũng may Tống Thành Giang đáp rất nhanh: “Tôi không đi.”
Không, không đúng, lúc này không thể dùng “cũng may” được?
“Tại sao?” Đặng Duy cảm thấy anh hỏi như vậy chẳng có nghĩa lí gì, song anh vẫn hỏi.
“Bởi vì… Muốn tìm lí do thì đương nhiên rất nhiều, tỉ như tôi chỉ có bằng tốt nghiệp cấp hai, trừ xem phong thủy ra thì tôi chẳng biết gì cả, tôi không quen khí hậu ở Bắc Kinh, nhiều lắm, vậy nên tôi không nói nữa.”
“Cũng phải có một lí do chứ.” Đặng Duy cười khổ: “Hay là chúng ta thuần túy chỉ là bạn giường?”
“Không phải.”
“Thế…”
“Anh có tin mệnh không? Tôi thấy anh không tin đâu, như ngày đó tôi hỏi anh có tin quỷ thần không, anh bảo anh không quan tâm mấy chuyện này.”
“Mệnh, mệnh gì?”
“Vận mệnh đó, trời định, không thay đổi được.”
“Tại sao nói cái này?”
“Bởi mệnh của tôi là như thế, tôi không rời khỏi Tùng Khái được, tôi sẽ mãi ở nơi này, chết cũng chết ở nơi này.
Như lúc anh tới đụng phải người đưa tang ấy, một bé gái mười bốn tuổi nói mất là mất, ấy không là mệnh thì là gì?”
“Thành Giang… tôi không hiểu những lời cậu nói.”
“Tôi đã nói đủ rõ rồi.” Tống Thành Giang mỉm cười, dịu dàng bảo: “Được rồi, chúng ta về nhà thôi.”
Đặng Duy theo sau Tống Thành Giang, cả quãng đường anh hoảng loạn vô cùng, anh cũng không biết tại sao Tống Thành Giang phải nói một cách mơ hồ như vậy.
Nếu như muốn từ chối, cậu cứ thẳng thừng từ chối là được, không phải sao? Anh còn có thể đánh ngất cậu rồi buộc về Bắc Kinh ư? Nhưng nếu những lời kia của Tống Thành Giang không phải để lừa gạt anh thì… rốt cuộc “mệnh” mà cậu nói là có ý gì? “Không rời khỏi Tùng Khái được” là sao?
Đặng Duy một lần nữa cảm giác Tống Thành Giang tựa màn sương trên mặt nước, nhìn thấy nhưng không nắm được… hơn nữa, anh vĩnh viễn không thể biết hình dạng màn sương ấy như nào.
Có điều, điều duy nhất anh chắc chắn được chính là: anh bị từ chối rồi.
2.
Cả đường im lặng, rất nhanh đã về tới nhà.
Tống Thành Giang đang lấy chìa khóa, nhà đối diện đột nhiên mở cửa, một bà lão bưng miếng dưa hấu, dùng tiếng Tứ Xuyên nói: “Thầy Tống, mới nãy Vương Tùng tới tìm cậu đó!”
“A, anh ấy về rồi sao?”
“Cậu ấy bảo buổi trưa cậu mới về! Ăn tối xong là tới tìm cậu mà lại đúng lúc cậu ra ngoài.”
“Đưa bạn cháu ra ngoài đi dạo…”
“Được rồi, thế cậu gọi điện thoại cho cậu ấy đi!”
“Vâng, cảm ơn bà nhé.”
Mở cửa, vào phòng, Tống Thành Giang ngồi trên sofa, bên tay là máy điện thoại bàn.
“Tôi gọi điện hỏi anh ta xem.” Tống Thành Giang bảo.
Đặng Duy gật đầu.
Điện thoại rất nhanh đã thông:
“Alo, chủ nhiệm Vương, tôi đây, Tống Thành Giang.”
“Đúng vậy, tôi có một người bạn tới lĩnh tiền bồi thường… Đúng, là Tân Nhai Tử.”
“Ừm, ừm… tôi nhớ rồi… thế ngày mai nhé.”
Tống Thành Giang bỏ ống nghe xuống, nói: “Ngày mai có thể lĩnh tiền, mang theo giấy chứng nhận, Vương Tùng nói văn kiện trên mạng có viết phải mang theo những giấy tờ gì anh đã xem hay chưa?”
Đặng Duy: “Xem rồi.”
“Thế ngày mai tôi đưa anh đi.”
“Được, cảm ơn.”
Tống Thành Giang nhìn Đặng Duy, một lúc sau, cậu bật cười, vẻ mặt có hơi bất lực: “Đừng như vậy mà, anh xem chúng ta… ít nhất cũng là đồng hương, có đúng không?”
Đặng Duy không biết nên đáp thế nào, anh chỉ thấy tâm nguội ý lạnh, gật đầu với Tống Trường Giang: “Đúng vậy, là đồng hương.”
3.
Buổi sáng ngày hôm sau, Tống Thành Giang vẫn lái xe điện của cậu, đưa Đặng Duy tới Tân Nhai Tử, chỉ là lần này Đặng Duy không ôm eo cậu nữa.
Tuổi tác Vương Tùng ở giữa đoạn trung niên và người cao tuổi, hai bên tóc mai lấm tấm trắng, song cả người thoạt nhìn rất có tinh thần.
Ông đeo mắt kính, bụng bia, nhiệt tình bắt tay Đặng Duy: “Ồ, cậu chính là cháu của dì Long à! Chào cậu chào cậu!”
Đặng Duy cũng nói: “Chào chú chào chú.”
“Ài, vất vả cậu phải tới đây một chuyến rồi.” Vương Tùng rót cho Đặng Duy và Tống Thành Giang hai chén trà: “Bên đó phải phá dỡ… năm ngoái chúng tôi cũng mới nhận được thông báo này.
Nhiều người đã chuyển đi rồi, toàn là nhà trống cả, chẳng liên lạc được.”
Đặng Duy lắc đầu: “Đừng nói như vậy, nếu không phải các chú thông báo, chúng tôi cũng chẳng lấy được tiền bồi thường.”
“Nên làm, nên làm.” Vương Tùng cười nói: “Đây là công việc của chúng tôi mà.”
Hàn huyên mấy câu xong, Đặng Duy lấy giấy tờ ra, theo Vương Tùng tới phòng tài vụ lấy tiền bồi thường.
Chỉ một vạn lẻ hai mươi đồng, ít hơn so với tưởng tượng của anh.
“Ờm, chúng tôi tính theo tiêu chuẩn trong văn kiện đấy, cậu xem xem.” Vương Tùng đưa một bản “Hướng dẫn chỉ đạo công tác phá dỡ” cho Đặng Duy: “Mảnh đất đó dùng để xây nhà máy xử lí rác, thế nên tiêu chuẩn bồi thường cũng thấp, hơn nữa nhà của dì Long diện tích cũng nhỏ…”
“Tôi biết.” Đặng Duy nói: “Vẫn chưa dỡ phải không? Tôi muốn đi xem nhà của bà cô chút, chú có thể chỉ đường cho tôi không?”
“Thầy Tống biết đấy, cậu bảo cậu ấy dẫn đi là được.”
“Được, thế hôm nay cảm ơn chú nhé.”
“Không có gì, không có gì!”.