Nhạc Phượng Hy nắm mọi thông tin cần thiết, nàng đứng dậy phủi tay... mắt lườm Lâm Hoành, hiên ngang nói.
" Bọn ta làm cướp nhưng đó chỉ là sở thích thỉnh thoảng của bọn ta. Lâm gia là bọn ta đã định sẽ cướp thì phải cướp cho bằng được... vậy thì ngươi còn gì đáng giá thì giao hết cho bọn ta mau!!!"
" Các vị... hãy suy nghĩ kỹ lại, ta đảm bảo các vị sẽ được ăn xung mặc sướng, muốn gì có đó..."
" Hứ! bọn ta mà cần các ngươi nuôi à? Chỉ cần ta phất tay một cái, muốn gì mà không được"_ Hỏa Phụng hất cằm lên, khinh thường Lâm Hoành.
" Không cần nhiều lời với ông ta, các ngươi mau thu hết những gì đáng giá rồi rút"_ Nàng phân công.
Hỏa Phụng, Dương Hàn Long đi vào trong phủ...
Lý Minh Hiên và Vương Lạp Nguyên đè Lâm Hoành xuống mò tìm những đồ vật có giá...
" Các ngươi... các ngươi... dám chống đối Lâm gia ta, sẽ có ngày ta sẽ trả thù các ngươi cho hả nỗi nhục ngày hôm nay!!!"_ Lâm Hoành vùng vẫy, hét lên.
Vút! Phập!!!
Nhạc Phượng Hy phóng hai cây kim châm vào huyệt của Lâm Hoành, ông ta bất động hoàn toàn, chỉ biết trố mắt nhìn bọn nàng trấn lột hết...
" Này bộ đồ trên người ông ta cũng đáng giá đấy!"_ An Chiếu tay ôm thanh kiếm, miệng liên tục chỉ lấy cái này, lấy cái kia trên người Lâm Hoành. Đến khi không còn thứ gì, nó liền gian xảo chỉ tay về bộ áo bào may bằng gấm lụa thượng hạng của Lâm Hoành.
" Được đó, được đó!!! Không ngờ ngươi lại tham lam như vậy a... ngay cả y phục cũng muốn trấn lột"_ Vương Lạp Nguyên cười ha hả.
Mấy chốc Lâm Hoành đều bị lột từ trên xuống dưới, chỉ còn độc nhất cái quần mỏng...
Hỏa Phụng và Dương Hàn Long chạy ra, trên vai vác tay nải lớn...
" Có người đến! Rút thôi"_ Lãnh Minh Dực nói.
Nàng nhẹ gật đầu đồng ý... cả đám phi thân nhảy lên mái nhà rồi biến mất trong đêm... nàng ở lại cuối cùng, nhìn về phía Lâm Hoành đang vô cùng hoảng hốt...
" Lâm lão gia à~ cảm tạ vì đã tiếp đãi chúng ta "chu đáo" như vậy, ta hứa sẽ quay trở lại hỏi thăm ông và toàn bộ Lâm gia"_ Nàng nói nhỏ vào tai Lâm Hoành sau đó chưởng một phần công lực vào lưng ông ta, làm tổn thương kinh mạch nhưng chưa phế... hẳn phải dưỡng thương 4, 5 tháng mới có thể hồi phục lại hoàn toàn a.
Sau đó nàng biến mất... Lâm Hoành cử động trở lại được, liền thở mạnh, ôm ngực đầy đau đớn...
...mấy tên khốn này dám xỉ nhục ông... sẽ có ngày ông đạp chúng dưới chân, hành hạ chúng sống không được mà chết cũng không xong!!!
Lộc cộc... lộc cộc...
Một đoàn người xuất hiện... Mạc Viêm Hạo cưỡi kỵ mã dẫn đầu.
" Lâm lão gia, người có sao không? Ta nghe tin Lâm gia bị tấn công liền phái binh mã đến trợ giúp"
" Các người đến trễ rồi!!! Mọi chuyện đã kết thúc"
" Lão gia~ huhuhu người đâu! Mau lấy chăn ra đắp cho lão gia..."_ Linh Mộng vật vả chạy ra ôm Lâm Hoành khóc.
" Hừ!!! Còn khóc cái gì??? Các ngươi đúng là đồ vô dụng!!!"_ Lâm Hoành tức giận xô mạnh Linh Mộng ra.
" Mạc thiếu, dù sao chúng ta cũng là thông gia, hãy giúp Lâm gia báo tin đến Dư Kha thành gặp gia chủ Lâm Chính Hà nhờ hỗ trợ, Tuyết nhi cũng đang ở đó"
" Được. Ta sẽ cho người sắp xếp chỗ nghỉ ngơi tạm thời cho mọi người. Bây giờ ta phải trở về phủ báo lại tình hình cho phụ thân"_ Mạc Viêm Hạo nói.
" Làm phiền Mạc gia rồi"
Mạc Viêm Hạo kéo dây cương trở về... hắn nhếch miệng cười, tin Lâm gia có biến hắn đã biết lâu rồi nhưng lại cố ý đến chậm trễ như vậy... lần này Lâm gia đã chạm đến nhân vật cường đại bí ẩn nào đó rồi, chắc không lâu nữa đâu... Lâm gia sẽ biến mất khỏi đại lục mãi mãi...
Hắn đã cho người điều tra sự việc ngày hôm nay đã phát hiện ra ba sự thật...
Một là... không phải do Chung gia làm....
Hai là... có nhân vật bí ẩn nào đó muốn lật đổ Lâm gia...
Ba là... người đó có cách hành xử rất khác thường, ngay cả việc tấn công Lâm gia cũng đầy mưu mẹo, có tính toán làm người của Lâm gia trở tay không kịp.
Mạc Viêm Hạo nắm trong tay khăn lụa trắng, bao bọc một mảnh vỡ - thứ vũ khí đã phá hủy Lâm gia...
Nếu hắn có thể gặp người đó, thuyết phục người đó hợp tác với Mạc gia thì sẽ như hổ mọc thêm cánh... ngay cả Lâm gia có Thần Giáo chống đỡ phía sau cũng phải e dè Mạc gia của hắn.
Hắn phải nhanh chóng điều tra hành tung của người đó mới được!!!
......................................................................
Tin Lâm gia trong một đêm bị thiêu rụi, tàn phá nặng nề là cơn chấn động lớn đã lan truyền khắp đế quốc.
Mọi người còn cho rằng Lâm gia sắp đến ngày tận... liên tiếp bị hành thích, mâu thuẫn với gia tộc lớn, nghe nói hài nữ của Lâm Hoành - Lâm Như Tuyết - là thiên tài đầy tự hào của Lâm gia cũng đang dưỡng thương ở Dư Kha thành,...mọi điều không may đều liên tục giáng xuống đầu Lâm gia.
Chắc không lâu nữa đâu, Lâm gia sẽ sụp đổ...
Còn về phía Chung gia... phụ thân của Chung Nguyệt Trinh - Chung Mạch đã bị Lâm Hoành tự tay giết chết, cũng là lúc tuyên bố cả thiên hạ rằng hai gia tộc vốn là bạn bè trên thương trường nay đã trở mặt thành thù.
Ở học viên Quốc Hinh, Chung Nguyệt Trinh nhận được tin phụ thân đã qua đời liền nổi loạn, điên cuồng đòi tìm Lâm gia để trả thù... người của Chung gia buộc phải đưa nàng ta trở về phủ dự tang và ổn định tinh thần cho nàng ta.
" Gia gia~ người tìm tiểu Hy có chuyện gì?"
Sau khi nàng trở về học viện, liền lăn ra giường ngủ hết một ngày, khi tỉnh dậy thì Quy Bình lão sư đã kéo nàng đi gặp các gia gia...
" Chuyện kia là do cháu làm phải không?"_ Ngạch Tâm ngồi ở vị trí chủ tọa, nghiêm khắc tra hỏi.
" A... chuyện kia là chuyện gì vậy gia gia?"_ Nàng vẫn còn ngái ngủ, nhất thời không nhớ gia gia đề cập đến chuyện gì.
Nàng đã làm rất nhiều chuyện a... ai mà biết các gia gia muốn đề cập đến chuyện gì 🤔
" Đừng giả ngốc nữa!!! Quy Bình đã nói ta biết cả rồi, cháu có xin nghỉ phép để ra ngoài phá Lâm gia và Chung gia. Trong thời gian cháu nghỉ phép đó, hai gia tộc đó đều xảy ra chuyện lớn làm kinh động cả đế quốc... chắc chắn cháu có liên quan"
" À là chuyện đó à?! Cháu nhớ ra rồi"_ Nàng gãi đầu cười cười.
" Hazzz... Ta cứ tưởng con bé đến phá phách một chút thôi không ngờ nó lại làm nên một kinh động lớn như vậy"_ Quy Bình xoa mi trán nói.
" Tiểu Hy hứa sẽ đến phá họ chứ có lật đổ họ luôn đâu?"_ Nàng chu miệng lên cãi lại. Nàng còn chừa cho họ con đường sống đấy thôi...
" Này này... tiểu Hy, cháu đã là cách gì mà trong một đêm làm náo loạn cả Lâm phủ rộng lớn thế này"_ Hoa Khê hớn hở kéo nàng hỏi.
" Cái này... cháu chỉ dùng một chút thủ thuật...nhưng..."_ Nàng e dè nhìn Quy Bình và Ngạch Tâm.
" Này!!! Hai ngươi nên thả lỏng đi, làm tiểu Hy sợ kìa!"_ Hoa Khê nói.
" Được rồi. Cháu nói đi"_ Ngạch Tâm nhẹ giọng nói.
Nàng vui vẻ kể hết mọi chuyện... ba gia gia của nàng ban đầu là ngạc nhiên sau đó là háo hức cuối cùng là phấn khích tột độ...
" Hahaha... không hổ danh là cháu gái của Hoa Khê ta! Biết vậy ta cũng tham gia chung cho vui"
" Lâm gia chịu tổn thất nặng như vậy hẳn sẽ cần nhiều thời gian để hồi phục lại"_ Ngạch Tâm xoa cằm.
" Ta lại không nghĩ vậy... thế lực đứng phía sau Lâm gia cũng không phải tầm thường... chắc chắn chúng sẽ điều tra kỹ chuyện này, nếu lúc đó tiểu Hy của chúng ta bị phát hiện thì sao???"_ Quy Bình cau mày nói.
" Các gia gia cứ yên tâm! Cháu đã lo liệu từ trước rồi... cháu không thể thua bọn chúng được. Cháu còn có nhiều mục tiêu chưa thực hiện lắm"_ Nàng tràn đầy tự tin nói.
Các ông như bị hoa mắt khi nhìn thoáng qua thấy hình ảnh của Nhạc Kiện thời niên thiếu đứng bên cạnh Nhạc Phượng Hy... quả là con gái giống cha, đều rất bá đạo!!!
................................................................
" Thưa gia chủ! Thần đã điều tra phát hiện Chung gia cũng chịu nhiều tổn thất đáng kể. Dường như đúng như lời kể của lão gia, có người muốn lật đổ cả Lâm gia và Chung gia"
Rầmm!!!
Chiếc bàn bị đập nát...
" Khốn khiếp! Rốt cuộc là thế lực nào muốn chống đối Lâm gia ta!!!"
Lâm Chính Hà thân hắc y có thêu uy hổ dũng mãnh, mái tóc và bộ râu đều bạc trắng, đôi mắt hằn lên tia máu tỏ rõ sự giận dữ...
" Vậy ta phải làm gì? Chung gia đang vô cùng tức giận, không cho người của chúng ta giải thích"
" Không cần giải thích gì nữa!!! Ta đã cho con đường lui cho chúng vậy mà chúng dám bỏ lỡ thì hãy tự chịu trừng phạt của ta đi"
" Bẩm... chúng thần còn điều tra ra nguyên nhân vụ nổ"_ Tên cận vệ đưa ra những mảnh vỡ của bom và một thứ bột màu đen...
" Đó là gì?"
" Bẩm... chúng thần đều chưa từng thấy qua những thứ này. Những mảnh vỡ này nằm rải rác ở hiện trường, còn có thứ chất bột màu đen có thể bắt lửa, mùi rất kỳ lạ nhưng không độc"
Lâm Hoành rốt cuộc đã gây mâu thuẫn với thế lực nào mà đến nỗi xảy ra tệ hại như thế này?!
" Gia gia..."_ Lâm Như Tuyết bước ra... vẫn là bạch y thuần khiết, khuôn mặt được đánh phấn nhẹ nhìn rất tự nhiên, đôi môi anh đào căng mọng... làn cho các cận vệ có mặt ở đây đều ngất ngây, nhìn nàng không chớp mắt.
" Tiểu Tuyết à... không phải cháu đang bế quan tu luyện sao?"_ Lâm Chính Hà đổi lại bộ mặt ôn nhu, sủng nịnh Lâm Như Tuyết.
" Lâm gia ta gặp chuyện như vậy, phụ thân và nương của cháu còn chưa hết bàng hoàng, thân là con cháu Lâm gia làm sao cháu có thể yên tâm tu luyện trong sơn cốc được!?"_ Lâm Như Tuyết đứng sau ghế Lâm Chính Hà bóp vai ông.
" Tiểu Tuyết của ta đã lớn rồi... nào ngồi đây"_ Ông chỉ vào chiếc ghế bên cạnh ông.
Lâm Như Tuyết nhẹ liếc qua những mảnh vỡ trên bàn... thứ này sao lại xuất hiện ở đây???
" Gia gia... đây là..."
" Cháu nhận ra thứ này là gì sao??? Ta đã điều tra được thứ này ở hiện trường"
Lâm Như Tuyết trầm mặc, mắt dán chặt các mảnh vở... sau đó lấy tay lấy thứ bột đen đó ngửi thử.
Không thể lầm vào đâu được, nàng chắc chắn đây là bom. Mặc dù kiếp trước nàng là một tiểu thư từ nhỏ được ngậm thìa vàng, không phải động tay chân gì cả nhưng nàng đã một lần bị bắt cóc và bị bọn bắt cóc gài bom khắp ngôi nhà hoang nên mùi của chất nổ nàng nhớ rất rõ.
Nhưng tại sao thứ vũ khí hiện đại này lại xuất hiện ở thế giới này??? Không lẽ...
... có người cũng giống nàng, là người hiện đại xuyên về đây?!
Nữ chính như nàng nếu gặp phải người xuyên không khác thì chẳng khác nào phải chia sẻ "bàn tay vàng" cho người đó... nàng tuyệt không để chuyện đó xảy ra!!!
Ngoài ra... người đó còn đứng về phái đối địch với nàng, chắc chắn sẽ là trở ngại lớn trên con đường làm bá chủ thiên hạ của nàng.
Nàng phải tìm diệt người đó càng sớm càng tốt!!!
Lâm Như Tuyết nàng đã định muốn những gì thì tất cả đều phải là của nàng... nàng quyết không chia sẻ cho bất kỳ ai, ai dám chống đối nàng đều sẽ phải chết thảm dưới chân nàng...
...................................................................
Cuộc thi tiến vào bí cảnh được tiến hành.
Mới chạng vạng sáng, tất cả học viên đều tập trung đông đủ ở sảnh đường.
Nhạc Phượng Hy ngáp lên ngáp xuống, mặc tay bị Hoàng Ái Ny muốn kéo đi đâu thì đi... nàng không quen thức dậy sớm như vậy a, nàng còn muốn đánh thắng ván cờ của Chu Công cơ mà?! -_-
" Phi ca..."_ An Hiểu e dè chào hỏi.
" Ừ... oáppp"
" Đêm qua huynh ngủ không được sao?"
" À không. Ta không quen thức dậy sớm như thế này"
" Không ngờ huynh lại là một con sâu ngủ"_ An Nhiên trêu chọc.
" Là sâu ngủ thì có gì xấu. Nếu cả thiên hạ này cũng như vậy thì sẽ rất bình yên, không có chiến tranh xảy ra"_ Nàng nhún vai nói.
" Thật là... cái gì huynh cũng nói được"_ An Nhiên chào thua.
Nàng xoa đầu An Nhiên... sau đó đi đến chỗ Tiêu Vận đứng cách đó không xa.
" Chào buổi sáng sư huynh"
" Chào..."
" Lần trước cảm tạ sư huynh đã chiếu cố..."
Nàng đã nghe Dương Hàn Long kể lại... Tiêu Vận đã không màng nguy hiểm đến cứu nàng.
Nàng cũng nghe nói Tiêu gia có sai hắn đi thu phục Thần Thú nhưng hắn đã từ chối, làm cả Tiêu gia vô cùng tức giận và khinh thường hắn. Vậy mà lúc nàng thấy hắn có mặt trong hang động nàng cứ ngỡ hắn sẽ giống như những người khác, tham vọng tranh đoạt Thần Thú của nàng. Nàng đã tỏ ra lạnh nhạt, khô khan nói chuyện với hắn.
Nàng nhớ lại ánh mắt buồn của hắn khi bị nàng lạnh nhạt, nàng cảm thấy có lỗi, nàng nên ngỏ lời cảm ơn hắn...
" Không có gì"_ Tiêu Vận ôn nhu nhìn nàng.
Tự nhiên tim nàng đập mạnh... nàng bối rối cố gắng khống chế cảm xúc. Nàng vẫn không quen tiếp xúc thoải mái với Tiêu Vận a... tim nàng lại bị bệnh rồi 😥
Kia kìa!!! Đừng nhìn với nàng bằng ánh mắt ấm áp đầy quan tâm ấy...>_<
" Bạn ta đang chờ ta... ta... đi trước"
" Đợi đã!"_ Hắn nắm lấy cổ tay nàng kéo lại.
Thịch!
Làm ơn... nàng muốn về uống thuốc nếu không sẽ đau tim mà chết đó!!!
" Hãy cẩn thận Lâm Như Tuyết"
Hửm?!
Lâm Như Tuyết sao?!
Nàng nhìn theo ánh nhìn cảnh giác của Tiêu Vận mà quay đầu lại...
Lâm Như Tuyết xuất hiện mang theo ánh hào quang cuốn hút, đầy quyến rũ... đám học viên ngây ngất nhìn Lâm Như Tuyết xuất hiện rồi như bị mê hoặc mà tự động nhường đường cho nàng ta đi đến chỗ của nàng và Tiêu Vận đang đứng.
Không ngờ nàng ta tái xuất hiện nhanh như vậy?! Hình như hôm đó nàng quá nhẹ tay rồi...
Nàng có thể thấy rõ cấp bậc của Lâm Như Tuyết... không ngờ trong thời gian mất biệt, nàng ta không những nhanh chóng hồi phục thương tích mà còn tiến bộ lên rất nhiều.
Như vậy cũng tốt!
Nàng muốn thử xem thực lực của nàng ta đã tiến bộ ra sao rồi.