Thần Nữ Ngạo Cuồng Thiên Hạ

Chương 91: Khoảng cách




" Chúng ta đã rời khỏi học viện khá lâu rồi, hẳn mọi người lo lắng lắm"_ Nàng nói.


Nhất là trường hợp của Hoàng Việt Minh. Hắn là thái tử của đế quốc, được người người kính trọng, đi đâu cũng có lính bảo hộ... mấy ngày qua hắn lại bị thương rồi mất tích luôn, chắc bây giờ cả hoàng cung loạn lắm đây!!!


Nàng đưa cả ba ra khỏi không gian...


" Sư huynh, mong huynh giữ bí mật này giúp ta"_ Nàng không muốn chuyện không gian này bị lọt vào tai kẻ khác.


" Đừng lo. Ta sẽ không nói với bất kỳ ai"_ Hoàng Việt Minh gật đầu.


Nàng mỉm cười... nàng biết hắn sẽ nói như vậy mà!!! Nếu nàng không nói hắn cũng sẽ không tiết lộ bí mật này cho người khác đâu ngay cả người thân cận với hắn.


Cả ba tiến về học viện Quốc Hinh.


Chỉ vừa đến cổng kinh thành thì đã thấy một hàng lính dài...


Nàng đoán đúng mà!!! Đám lính này tập trung ở đây là vì Hoàng Việt Minh đây.


Chỉ thiếu là điều động hàng vạn binh mã đi tìm thái tử thôi~


An Trung phát hiện thấy bọn nàng đến liền hết sức mừng rỡ chạy đến quỳ xuống bái kiến Hoàng Việt Minh.


" Tham kiến điện hạ, ngài đã trở về. Hoàng thượng và Hoàng Hậu đều rất lo lắng cho ngài"


" Ừ. Sau khi ta vắng mặt đã xảy ra chuyện gì?"


" Thưa điện hạ, Bạch đại nhân và Đông Phương đại nhân trở về báo lại với hoàng thượng về tình hình nguy cấp của ngài... và đã nói ngài đang được đưa đi điều trị bởi một đại phu ở ẩn, sau khi hồi phục sẽ trở về vì vậy hoàng thượng đã truyền lệnh chúng thần chờ sẵn ở đây đợi ngày ngài trở về"


Thì ra Bạch khinh Lục và Đông Phương Triệt đã lo liệu mọi thứ rồi... nếu không chắc nàng bị truy nã vì tội bắt cóc thái tử quá!!!


" Còn hai vị đây là..."_ An Trung nhìn sang nàng và Lãnh Minh Dực.


Nàng bây giờ mới phát hiện ra... nàng và Lãnh Minh Dực đã quên dịch dung, lại không cải trang nên An Trung không nhận ra bọn nàng.


Chậc! Hèn gì lúc vào kinh thành, ai ai cũng nhìn bọn nàng đắm đuối... -_-


" Thái tử, ngài đã đến kinh thành an toàn, chúng ta cũng phải từ biệt rồi..."_ Nàng cười nói, tay kéo áo Lãnh Minh Dực ra hiệu. Nàng cần tìm một nơi yên tĩnh để hóa trang lại thành Lãnh Phi, đừng quên Lâm Như Tuyết cũng học trong Quốc Hinh học viện... bị nàng ta phát hiện thì phiền lắm. Nàng còn muốn chơi đùa thoải mái thêm một thời gian a...


" Nàng..."_ Hoàng Việt Minh định nắm lấy tay nàng lại, thì Lãnh Minh Dực chen vào không cho hắn tiếp cận nàng.


" Đi thôi"_ Lãnh Minh Dực kéo nàng đi.


" Cáo biệt"_ Nàng gật nhẹ chào An Trung và Hoàng Việt Minh.


An Trung nhíu mày nhìn bóng dáng sau lưng nàng... sao hắn thấy vị cô nương đó quen quen nhỉ?!


" Điện hạ... hoàng thượng đang rất mong chờ tin từ ngài, mong ngài nhanh chóng hồi cung"_ An Trung cung kính.


" Hồi cung!"_ Hoàng Việt Minh nhàn nhạt nói.


............................................................


Nhạc Phượng Hy xoay qua xoay lại hài lòng nhìn bộ nam trang trên người...


Cốc cốc


" Nàng xong chưa?"_ Lãnh Minh Dực đứng ngoài cửa.


" Xong rồi. Huynh có thể vào"_ Nàng nói vọng lại.


Hắn vào phòng thì thấy nàng đang búi tóc lên, hắn tiến gần...


" Để ta giúp nàng"


Nàng mỉm cười để hắn búi tóc cho nàng... có Dực bên cạnh thật tốt!


" Bọn họ liệu có tiết lộ chuyện của chúng ta không?"


"Bọn họ" trong lời hắn nói chính là nhóm Hoàng Việt Minh, Bạch Khinh Lục và Đông Phương Triệt.


" Huynh không tin tưởng họ?"


" Dù sao họ cũng là người của triều đình. Hôm đó họ cũng nhằm vào Thần Thú... nhưng bị chúng ta đoạt lại. Bọn họ không nói thì triều đình cũng sẽ tìm cách moi thông tin từ họ"_ Lãnh Minh Dực trình bày quan điểm của hắn.


" Ta tin họ nhưng nếu có bị lộ thì không sao..."_ Nàng quay đầu lại, nắm chặt tay hắn_ "...chẳng phải có huynh bên cạnh ta cùng nhau giải quyết hết mọi chuyện sao?"


Lòng hắn dâng lên cảm xúc ấm áp... nàng tin tưởng hắn như vậy sao?


Hắn ôm chặt lấy nàng...


" Hy nhi... nàng yên tâm. Ta sẽ luôn bên cạnh nàng, bảo hộ nàng, ủng hộ nàng"


Nàng nhẹ gật đầu, chôn mặt mình vào bờ vai Lãnh Minh Dực...


Chỉ cần có Dực bên cạnh... nàng đều không sợ gì hết.


........................................................


Nàng và Lãnh Minh Dực đến Quốc Hinh thì thấy ba vị sư huynh của Giới Luật đứng sẳn ở cổng.


" Đây có phải là Lãnh Phi sư đệ?"_ Vị sư huynh đứng giữa lên tiếng.


" Là tiểu đệ"


" Sư phụ ta là Quy Bình lão sư, đã ra lệnh chúng ta đến đón ngươi. Sư phụ nói các ngươi được đặt cách rời khỏi học viện để giải quyết vài chuyện cá nhân"


Thì ra Quy gia gia đã lo liệu từ trước cho nàng... thật yêu gia gia quá^_^


" Đã phiền tới các vị sư huynh rồi"_ Nàng lịch sự


" Được rồi. Các ngươi có thể về phòng nghỉ ngơi. Ngày mai đến diện kiến Ngạch Tâm sư tôn"


" Vâng"


Ba vị sư huynh liền lạnh nhạt rời đi...


Nàng chẹp miệng... khí chất của Giới Luật đúng là không phù hợp với nàng a... cứ như học sinh bị quản sinh quản lý vậy, đi đâu cũng khuôn phép, tuân theo luật lệ...


" Aaaaa Nhạc... Lãnh Phi về rồi!!!"_ Hoàng Ái Ny nhào vào ôm nàng.


Tiếng la của Hoàng Ái Ny dường như vang cả học viện... chẳng mấy chốc cả đám đều chạy ra chào mừng bọn nàng trở về.


" Này buông ra!"_ Nàng gỡ tay Ái Ny ra.


" Ngươi đã hứa với ta là sẽ đi chơi trong ngày nghỉ... tự nhiên trong một đêm ngươi đột nhiên mất tích à~"


" Hazzz chẳng phải Long về trước báo lại tình hình rồi sao?"


" Nhưng ngươi đã thất hứa với ta. Đền bù đi!!!"


" Này Ái Ny, ca ca của ngươi đã trở về rồi đó, ngươi nên hồi cung thăm hỏi ca ca ngươi đi"_ Nàng lảng sang chuyện khác.


" Ta lo cho ngươi hơn~ để lần sau gặp huynh ấy cũng được"


" Là ca ca của ngươi đó!!!"


" Ừ"_ Ái Ny làm lơ.


" Hazz được rồi. Lần sau ta sẽ dẫn ngươi đi chơi"


" Vậy mới được chứ?!"_ Ái Ny thỏa mãn buông tay ra.


" Ngươi đã đi đâu mất biệt vậy?"_ Hiên Viên Ngạo tiến đến hỏi nàng.


" Ta có chút chuyện riêng cần giải quyết gấp nên không kịp chào hỏi mọi người mà đi mất"


" Ta cứ tưởng ngươi quên mất cuộc cá cược của chúng ta mà biến mất luôn chứ"


" Yên tâm. Ta vẫn nhớ kỹ, sẽ không bỏ cuộc vui này đâu"_ Nàng nhếch miệng cười.


" Được. Cuộc thi chỉ còn 5 ngày mong ngươi có đủ thời gian chuẩn bị"


Nàng gật đầu.


Tiếp đến là Nhạc Thiên Kỳ nhào đến ôm nàng khóc.


" Oaaa... cứ tưởng tỷ sẽ bỏ đệ mà đi luôn chứ!"_ Thiên Kỳ dụi dụi nước mắt nói.


" Sao ta lại bỏ tiểu đệ dễ thương đáng yêu này chứ! Thôi nào... là nam nhi đại trượng phu không được rơi lệ"_ Nàng lấy khăn lau mặt cho hắn.


Thiên Kỳ kìm lại, không khóc nữa. Chỉ cần tỷ tỷ ở bên hắn, không rời bỏ hắn thì muốn hắn làm gì hắn cũng sẽ làm.


Vũ Hồng mỉm cười, cố nén nước mắt còn đọng trên khóe mắt... bỗng có một tay lớn vỗ nhẹ lên vai nàng... là Hoàng Thiên.


Trong thời gian Hy tỷ mất tích, nàng đã rất lo lắng, đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng còn tự ngồi khóc một mình tự trách bản thân không chăm sóc tiểu thư thật tốt như lời phu nhân dặn.


Nếu tỷ ấy có mệnh hệ gì, chắc nàng không còn mặt mũi nào đến suối vàng gặp lại phu nhân.


Trong lúc đó, Hoàng Thiên luôn xuất hiện bên cạnh nàng, an ủi nàng, động viên nàng.


Nàng biết bản thân hắn cũng đang rất lo cho an nguy của ca ca hắn nhưng hắn là nam nhân lại là một hoàng tử nên không thể hiện cảm xúc thật ra bên ngoài, vẫn giữ sự kiên định, mạnh mẽ, làm chỗ dựa cho người khác.


Nàng và hắn đã cũng nhau chia sẻ rất nhiều chuyện, dần dần cả hai đều hiểu nhau, phát hiện có nhiều điểm chung... sau đó trở thành tri kỷ.


Nhưng nàng là nữ nhân, lần đầu tiếp xúc gần gũi với một nam nhân, được hắn ôn nhu chăm sóc, thường xuyên động viên an ủi nàng, còn hay làm cho nàng cười... nàng tự nhiên nảy lên một tình cảm lạ lẫm.


Tình yêu...


Nàng từng nghe Hy tỷ đề cập đến chuyện này.


Nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ bản thân nàng có thể yêu ai. Nàng chỉ muốn một lòng đi theo bảo hộ cho tỷ tỷ thật tốt, thậm chí có phải đánh đổi cả tính mạng vì tỷ tỷ nàng cũng cam lòng.


Ngày qua ngày, hắn đều đến tìm nàng... nhưng có lẽ hắn không biết rằng chính những lần gặp gỡ đó đã làm nàng rung động ngày một mãnh liệt hơn... nàng càng không thể hiểu nổi bản thân nàng nàng nữa rồi.


Đến khi trong một lần tình cờ nàng gặp phải Chung Nguyệt Trinh.


Lúc đó, nàng ta đang ăn hiếp Nhạc Thiên Kỳ...


" Hahaha tiểu tử ngươi là đệ đệ của tên Lãnh Phi khốn khiếp kia hả? Chậc! Trông ngươi tội nghiệp chưa kìa, bị chính người thân ruồng bỏ"_ Chung Nguyệt Trinh chế nhạo Thiên Kỳ.


" Ngươi không được xúc phạm ca ca ta. Ca của ta tuyệt đối không bỏ ta!"_ Thiên Kỳ mạnh mẽ chống lại.


" Ngươi dám mạnh miệng với ta sao? Ngươi nên đối diện với sự thật đi... bây giờ mà chống đối ta sẽ không có chuyện tốt đâu"


" Hừ! Sự thật?! Sự thật chính là ca ca ta sẽ quay về"


" Ồ vậy sao?! Vậy ta mong hắn ta quay về có thể kịp nhìn ngươi trút hơi thở cuối cùng"_ Chung Nguyệt Trinh vận hỏa linh cùng các đệ tử khác đánh Thiên Kỳ.


Vũ Hồng đang đi tìm Thiên Kỳ thì bỗng nhiên thấy cảnh Thiên Kỳ đang chống chọi lại đám đệ tử khác, trong đó nổi bật nhất là Chung Nguyệt Trinh.


Đúng là bỉ ổi!!!


Họ dám ỷ đông hiếp yếu, lại còn nhân lúc không có Hy tỷ ở đây mà ức hiếp Thiên Kỳ nữa chứ!?


Vũ Hồng rút kiếm ra xông vào giúp Thiên Kỳ.


" Không ngờ nha đầu như ngươi cũng muốn chết dưới tay ta sao?"_ Chung Nguyệt Trinh cười lớn.


Vũ Hồng mạnh mẽ đấu lại bọn họ... tất cả kỹ thuật chiến đấu mà tỷ tỷ đã dạy bảo nàng, nàng đủ tự tin để áp chế hết bọn họ.


Chung Nguyệt Trinh tức giận, lấy từ eo ra một sợi dây hoàng kim, miệng niệm chú , sợi dây sáng lên lao vào Vũ Hồng bắt trói lại... Đây là bảo vật gia truyền mà Chung gia chủ đã cho nàng ta.


Sợi dây dẻo dai mà chắc chắn, Vũ Hồng lấy kiếm chặt đứt nó nhưng vẫn không được.


Thiên Kỳ thì bị đám đệ tử kia khống chế lại, đệ ấy vẫn la hét gọi tên nàng.


Chung Nguyệt Trinh ngạo mạn nhìn Vũ Hồng, trên tay là hỏa linh mạnh mẽ.


" Ta nghe nói ngươi còn dám câu dẫn tam hoàng tử Hoàng Thiên. Không ngờ ngươi lại giảo hoạt như vậy... không còn Lãnh Phi chống lưng liền tìm đến người quyền cao chức rộng như hoàng tử mà câu dẫn... ta thật thán phục a~"


" Ta không phải vậy... Hoàng Thiên là bằng hữu của ta"


" Tên của hoàng tử mà ngươi cũng dám nói ra... quả là to gan"


" Ta đứng ở đây, tại học viện này bằng chính thực lực của ta chứ không nhờ ai chống lưng cả. Lãnh Phi ca ca của ta cũng không đến lượt các ngươi nói, chắc chắn huynh ấy sẽ trở về. Lúc đó... ngươi không thể ngạo mạn như vậy nữa đâu"_ Vũ Hồng giọng run run nhưng đầy sự kiên định, nhìn thẳng vào mắt Nguyệt Trinh mà nói.


" Ngươi muốn chết như vậy, ta sẽ thành toàn cho ngươi"_ Chung Nguyệt Trinh nghiến răng.


Nàng nhắm mắt lại chuẩn bị tinh thần chịu sự đau đớn sắp đến...


Roẹt!


Hoàng Thiên đột ngột xuất hiện chắn trước mặt nàng, hai tay hắn bao phủ lớp giáp kim rắn chắc, hỏa linh của Chung Nguyệt Trinh không làm ảnh hưởng gì đến lớp giáp ấy.


" Tam hoàng tử..."_ Đám đệ tử vừa thấy Hoàng Thiên liền run lẩy bẫy, thả Thiên Kỳ ra, lúi cúi hành lễ.


" Đây là học viện, các ngươi dám dùng linh lực tấn công người khác, phạm phải quy điều, các ngươi biết tội chưa?"_ Hoàng Thiên lạnh lùng nói, ánh mắt hằn lên sự tức giận.


Vũ Hồng ngơ ngác nhìn Hoàng Thiên... chưa bao giờ nàng thấy hắn như vậy cả, một hoàng tử cao ngạo, quyền quý, lạnh lùng chứ không phải là một Hoàng Thiên vui vẻ, hoạt bát mà nàng từng gặp...


Thời gian như chảy chậm lại... trong đầu nàng oang oang lời nói của Chung Nguyệt Trinh.


Đúng vậy! Chung Nguyệt Trinh nói đúng một điều...


Hoàng Thiên là hoàng tử của Minh Lãm đế quốc, còn nàng mồ côi cha mẹ từ nhỏ, là một nha hoàn nhỏ nhoi được Nhạc gia cưu mang nuôi dưỡng...


Nàng và hắn luôn có khoảng cách, không thể ở bên nhau được...


Nàng phải chấm dứt tình cảm này càng sớm càng tốt...


Sau ngày hôm đó nàng luôn tránh né Hoàng Thiên... nơi nào có hắn, nàng sẽ không xuất hiện, hắn có đến tìm nàng thì nàng sẽ viện cớ có chuyện này nọ mà tránh mặt hắn...


Sẽ ổn thôi mà... thời gian trôi qua dần, hắn sẽ quên đi một người thấp hèn như nàng...


...nhưng tại sao tim nàng lại nhói đau như vậy...


Trở lại hiện thực, Vũ Hồng hất tay Hoàng Thiên ra khỏi vai mình, sau đó cười bối rối nhìn hắn...


" Ta không sao..."_ nói xong nàng liền chạy đến chỗ Nhạc Phượng Hy cười nói, không nhìn lại hắn một lần.


Hoàng Thiên buồn bã nhìn Vũ Hồng...


Hắn biết nàng ấy đang trốn tránh hắn...


Nhưng hắn không biết tại sao nàng ấy lại làm vậy. Chả phải lúc đầu nàng và hắn rất thân thiết lắm sao?!


Hồng nhi... rốt cuộc nàng đang nghĩ gì?