" Không! Ta không uống!!!"_ Khôi dược sư hét lên... chỉ là thân thể cứng đờ của ông vẫn không nhúc nhích gì.
" Chưa đến lượt ông quyết định đâu a~"_ Nàng đổ gói thuốc vào miệng sau đó nhận lấy tách trà từ tay Vũ Hồng đưa sẵn đổ vào. Nàng điểm vài huyệt để ông ta nuốt nhanh vào bụng.
" Trải nghiệm thuốc do chính mình tạo ra rất thú vị phải không?"_ Nàng nhếch miệng cười.
Mấy chốc sau, cả người Khôi dược sư run lên, máu từ miệng và mũi trào ra liên tục... sau đó co giật mạnh và hôn mê. Nàng giải huyệt trên người ông ta rồi quay sang nói với An Vưu Tâm.
" Người này sẽ do An lão gia quyết định"
" Lãnh công tử, lão nhân thật cảm tạ công tử đã cứu giúp"_ An Vưu Tâm nói xong liền sai người đem Khôi dược sư vào đại lao.
Lúc này Trần Nhu cũng lơ mơ tỉnh dậy.
An Vưu Tâm vừa giận vừa buồn nhìn bà... suốt thời gian chung sống bên nhau, bà dịu dàng, ôn nhu... tất cả đều là giả dối.
" Lão gia... xin hãy tha thứ cho thần thiếp đi... hãy vì Chiếu nhi, nó còn nhỏ cần phải có thiếp bên cạnh..." _ Trần Nhu quỳ xuống ôm chân An Vưu Tâm.
" Đại ca, Chiếu đệ là nhi tử do tam nương sinh ra hà cớ gì lại hạ độc đệ ấy?"_ An Hiểu thắc mắc... hổ dữ còn không ăn thịt con, tam nương có thể ghét tỷ muội nàng nhưng Chiếu đệ đích thực là nhi tử của bà mà!?!
" An Chiếu không phải là con ruột của Trần Nhu"_ Nhạc Phượng Hy lên tiếng.
" Sao???"_ Mọi người đều ngạc nhiên thốt lên.
" Ngươi... ngươi là ai? Sao lại dám nói năng hồ nháo như vậy? Chiếu nhi là nhi tử của ta và lão gia!!!"_ Trần Nhu chỉ tay vào nàng mắng lớn.
" An Chiếu đúng là nhi tử của An lão gia nhưng không phải là của ngươi"_ Nàng phẫy quạt nói.
" Sao lại như thế được? Phi ca... huynh biết chuyện này từ đâu?"_ An Nhiên hỏi.
" Ta tình cờ nghe được nhưng cần có thời gian để chứng minh điều đó là sự thật... Long, ngươi đưa người đến đây!"
Dương Hàn Long xuất hiện, trên vai vác thêm một cái bao lớn. Hắn đặt xuống rồi mở bao ra... bên trong là...
...một lão nương mập mạp, mặt trang điểm lòe loẹt, có nốt ruồi to ở thái dương bên trái...
" Đây là ai?"_ An Trung hỏi nàng.
" Đây là người từng đỡ đẻ cho nhị phu nhân An gia"
" Bà đỡ của mẫu thân sao???"_ An Nhiên che miệng thốt lên. Tại sao lại liên quan đến mẫu thân nàng nữa???
" Bà mau nói hết cho mọi người ở đây biết hết sự thật đi"_ Vũ Hồng đá đá vào bụng đầy mỡ của bà đỡ.
" Vâng vâng... ta nói hết... chính là tam phu nhân đã mua chuộc ta, bảo ta khi đỡ đẻ cho nhị phu nhân liền phải mang tiểu thiếu gia đến chỗ bà ấy... còn nữa... phu nhân còn bắt ta hạ thuốc để nhị phu nhân băng huyết mà chết... ta... ta thật không cố ý..."_ Bà đỡ vừa nói vừa dập đầu lạy liên tục.
" Mẫu thân... là bị ám hại mà chết sao???"_ An Hiểu kích động, đôi chân run rẩy sắp khụy xuống, may là có An Nhiên bên cạnh đỡ nàng.
" Ta không ngờ ngươi lại là con rắn độc ác... tại sao ngươi lại dám làm những chuyện thương thiên hại lý như vậy hả???"
Trần Nhu bị An Vưu Tâm đạp ngã xuống, thân hình run rẩy cố gượng dậy sau đó bà trừng mắt nhìn ông... mọi chuyện đã kết thúc rồi, bà không cần giả tạo trước mặt mọi người nữa...
" Tại sao ư? Ahahaha... tất cả là tại ông!!!"_ Bà hét vào mặt ông.
" Bây giờ ngươi không hối cãi mà còn gán tội cho người khác nữa sao??? Uổng công ta đã thương yêu, tin tưởng ngươi..."
" Hừ... yêu ta, tin ta,... chứ không phải ngươi lấy ta để thay thế cho nương tử đã mất của ngươi à?"
An Vưu Tâm nắm chặt tay thành nắm đấm... đúng là lúc đầu trong lòng ông chỉ có hình bóng của Tô Mẫn Nghi, nương tử thứ hai của ông... nhưng ông đã vùi lấp tình cảm ấy vì hai nương tử đã bên cạnh đồng hành cùng ông trong thời gian qua...
Trần Nhu vốn là nha hoàn của Tô gia phái đến chăm sóc cho Tô Mẫn Nghi sau khi xuất giá. Nhưng do bị khí chất oai hùng của An Vưu Tâm thu hút hơn nữa ông rất thương yêu chăm sóc cho nương tử... do vậy Trần Nhu dần dần lâm vào tình yêu đơn phương với ông... bà muốn được như Mẫn Nghi, được tướng công nuông chìu như vậy...
Bà đã lén cho trầm mê vào lư hương ở thư phòng... sau đó giả bộ là bị thất thân trên giường An Vưu Tâm... ông buộc phải thành thân với bà.
Sau khi thành nương tử của ông nhưng bà vẫn không chiếm được tình cảm của ông. Nhất là khi Mẫn Nghi có thai lần ba, lão gia không vào triều chính, giao mọi hoạt động của An gia cho Hồ Lan Kim quản lý, ông lúc nào cũng ở cạnh Mẫn Nghi, tự tay nấu canh gà tẩm bổ cho nàng ấy... Bà không cam tâm liền giả vờ bản thân cũng đã mang thai để lấy sự chú ý từ ông...
An Vưu Tâm quả nhiên là một tướng công tốt... ông cùng lúc chăm sóc cho cả Mẫn Nghi và Trần Nhu...
Trần Nhu lo lắng vì cái thai giả này, bà không muốn bị lật tẩy, liền muốn Mẫn Nghi sớm chết đi... bà liền lập kế mua chuộc bà đỡ rồi rắp tâm hại chết Mẫn Nghi và đoạt lấy nhi tử của nàng ta.
Thời gian qua đi, An Vưu Tâm cũng đã thôi đau buồn nhưng bà có cảm giác bản thân bị thay thế Tô Mẫn Nghi bởi tính tình hiền thục, đoan trang, dịu dàng mà bà tạo ra...
Còn về An Chiếu... mỗi lần nhìn vào nó là bà lại nhớ đến Tô Mẫn Nghi... vì thế bà không dành tình cảm nhiều vào đứa hài tử này được... nhưng bên ngoài bà vẫn xây dựng hình tượng "thánh mẫu" và hết lòng yêu thương con cái.
Hồ Lan Kim là cái gai trong mắt bà... bà ta may mắn sinh được nhi tử còn có linh căn vượt trội nên được ưu ái làm người chủ cai quản mọi hoạt động thương mại của An gia cũng như ngân khố An gia.
Không được!!! Như thế chẳng phải sau này An gia đều do mẹ con Hồ Lan Kim chiếm giữ hết sao? Còn chưa nói đến hai tỷ muội đáng ghét của Tô Mẫn Nghi sinh ra.
Bà phải phá hủy hết cái gai chắn đường mới được!!! Tất cả An gia phải là của bà!!!
Mọi kế hoạch từ Triền Tình Quả đến An Chiếu bị hạ độc... tất cả đều do Trần Nhu và Khôi dược sư cùng nhau lập mưu kế...
Tưởng chừng kế hoạch này rất hoàn hảo không có lỗ hổng nào... vậy mà từ lần này sang lần khác, mọi kế hoạch của bà đều bị lật tẩy hết!!!
( t/g: vâng, kế hoạch thì khá tốt nhưng lại không lường trước được sự xuất hiện của Hy tỷ... xin chia buồn kakakaka 😆😆😆)