Bây giờ Dương Hàn Long đã tiến cấp, hơn nữa còn qua sự mong đợi của Phượng Hy, hắn hiển nhiên tiến cấp thành cấp 2 Kiếm Vương!!! Nàng thực hài lòng nha ^_^
" Ngươi... ngươi là ai? Sao dám xen vào chuyện Lâm gia ta? Thật không biết điều!!!"_ Linh Mộng vặn vẹo khuôn mặt đầy phấn hống hách chỉ thẳng vào Dương Hàn Long.
" Nhạc Phượng Hy! Ngươi phạm vào quy điều Lâm gia lại không biết hối cải nay lại dám lôi kéo người ngoài vào chuyện này sao?"_ Lâm Hoành chỉ trích Phượng Hy đồng thời e dè thăm dò thực lực của Dương Hàn Long, không ngờ đồ phế vật họ Nhạc này lại quen biết một người mạnh như vậy, mặc dù nếu đánh nhau với người đó thì cấp độ của ông cao hơn nam nhân kia rất nhiều nhưng đó là một thiên tài, nhìn vị nam nhân tuổi vẫn còn rất trẻ mà đã là Kiếm Vương, nếu ông thu phục được người này vào Lâm gia thì như hổ mọc thêm cánh... vì vậy ông phải gây ấn tượng xấu về Nhạc Phượng Hy và tiện lôi kéo nhân tài về.
" Ừm... ta có thể nói sao nhỉ? Ta không phải là người của Lâm gia nên mấy cái quy củ gì đó của Lâm gia mắc gì ta phải theo a"_Nàng chớp mắt ngây thơ nói.
" Hừ! Ngươi ăn ở đây, ngủ ở đây, mặc ở đây,... bọn ta đều chu cấp cho ngươi vậy mà ngươi nói không phải người Lâm gia thì là cái gì hả???"_ Lâm Hoành tức giận.
" Ta họ Nhạc, nơi đây vốn là Nhạc phủ, là nơi mang nhiều kỉ niệm về phụ thân và mẫu thân ta, là nơi mà tỷ đệ ta sinh ra... nên ta ở lại đây thì có gì không đúng? Chỉ là bây giờ lại bị đám sâu bọ kháu đói Lâm gia gặm nát phá hủy Nhạc gia nên nó không còn như trước nữa... vì thế ta nghĩ bây giờ nên giải quyết một vài chuyện lặt vặt rồi sau này chúng ta sẽ giải quyết luôn chuyện lớn nhỉ???"
" Đây vốn dĩ là Lâm gia, ngươi cứ luôn ảo tưởng hừ!!! Còn không biết lớn nhỏ dám ngang ngược nơi đây, nếu không phải ta hứa với Lạc Y và đại ca là sẽ chăm sóc cho các ngươi thì ta đã đuổi ngươi ra khỏi Lâm phủ mà tự sinh tự diệt rồi"
" Chậc... nghe Lâm thúc thúc nói như vậy thật có nghĩa khí a... Long, người nghĩ như thế nào?"_ Nàng nghiêng người hỏi Dương Hàn Long.
" Giả tạo"_ Hàn Long không lạnh không nhạt trả lời nàng.
" Ngươi!!! Láo xược! Các ngươi còn không chống lại ta mà dám đến đây làm càn... Nhạc Phượng Hy từ đây ta chính thức đuổi ngươi và đệ đệ ngươi ra khỏi Lâm gia, sẽ không còn Lâm gia chống lưng cho nữa... còn bây giờ ta sẽ diệt ngươi!"_ Lâm Hoành lập tức rút kiếm ra đánh với Dương Hàn Long, đồng thời ra lệnh Hồng Chu tấn công nàng... còn Linh Mộng bà ta đứng khoanh tay cười, ả thật muốn nhìn con nha đầu Nhạc Phượng Hy chết như thế nào, nếu có Tuyết nhi ở đây thì hay biết mấy!!!
Dương Hàn Long vốn dĩ cấp độ thấp hơn Lâm Hoành nhưng sau khi uống Tẩy Tủy Đan, thân thể hắn đã trở nên nhẹ nhàng và linh hoạt hơn, cùng với bộ kiếm pháp mà nàng đưa, hắn đã luyện thành công ở tầng thứ nhất. Thực ra, Dương Hàn Long cũng chỉ biết rằng bộ kiếm pháp này rất lợi hại nhưng hắn không biết rằng đây là bộ Kiếm pháp của thời Viễn Cổ, cách đây hàng vạn năm có một vị Kiếm Sư bình thường tình cờ có bộ kiếm pháp này mà sau này đã trở thành một vị vua của một quốc gia lớn mạnh đồng thời còn thống thất thiên hạ nhưng khi vị vua này băng hà thì bộ kiếm pháp này cũng tự biến mất, từ đó về sau nó chỉ còn là một truyền thuyết... không ngờ nó lại có sẵn trong không gian của nàng, bộ kiếm pháp này trước đây nàng chỉ luyện chơi thôi rồi chán ném nó vào một góc, nay chợt nhớ lại nên lục tìm nó cho Hàn Long, hắn luyện hợp hơn là nàng a.
Quả nhiên, Lâm Hoành vô cùng chật vật khi phải né tránh những đòn hiểm của Dương Hàn Long, kiếm pháp này vô cùng khác lạ nhưng rất mạnh mẽ, đường kiếm nhanh nhẹn uyển chuyển mà lại không làm mất sức... không lẽ một cấp 8 Linh Tôn như hắn mà lại thua một tiểu tử Kiếm Vương???
Còn về phía Nhạc Phượng Hy, nàng chỉ thoải mái né tránh móng vuốt của Hồng Chu, thỉnh thoảng còn dùng roi quất mạnh lên lưng nó làm cả lưng nó đầy những vết thương rướm máu, Hồng Chu bị đau nên giận dữ hơn, điên cuồng muốn xé nát nàng ra... Linh Mộng bà ta đứng nhìn mà thấp thỏm trong lòng, sao lại có thể như thế được? Nhạc Phượng Hy là một phế vật sao có thể tránh đòn của Hồng Chu được? ả nhìn khá rõ là nha đầu đó không hề có linh khí bao quanh, vẫn hoàn toàn là một phế vật không hơn không kém, lão gia đang đánh với tiểu tử kia mà Hồng Chu thì sắp bại, ả liền phải tham chiến và kêu thêm vài nhân đến trợ giúp.
Mấy chốc, Nhạc Phượng Hy bị bao vây xung quanh... nàng cười lạnh nhìn Linh Mộng.
" Lâm phu nhân... lâu rồi không thấy canh yến của bà nấu cho ta nhỉ? Ta thực nhớ a!"
Linh Mộng bỗng thấy lạnh người, không hiểu sao ả thấy sợ hãi khi bị nha đầu đó nhìn... canh yến? Từ khi nắm chắc được lượng độc mà ả cho nó uống đủ để phá hủy linh căn của nó thì đã cho ngưng hẳn, sao bây giờ nha đầu đó lại đề cập lại chuyện này... không lẽ... nó đã phát hiện ra!???
" Tất cả các ngươi tiến lên đánh chết nha đầu đó cho ta!!!"
Được lệnh, tất cả gồm 7 Linh Sư, 4 Đại Kiếm Sư và 2 Kiếm Tông đồng loạt tấn công nàng. Nàng nhếch miệng cười lạnh rồi định dùng roi hạ gục thì... có một trận phong lớn xuất hiện chặn lại các đòn tấn công vừa rồi, đám người đó cùng Linh Mộng bị thổi bay ngược lại, có vài người còn bị thương, chỉ riêng nàng vẫn còn nguyên vẹn, không bị ảnh hưởng gì.
Nàng nghi vấn quay sang hướng ngọn gió vừa thổi...
Tiêu Vận!!!? Sao hắn lại muốn giúp nàng?!
Tiêu Vận song tu hệ Phong và Kiếm khí... là một nhân tài hiếm có, hắn hiện đã là Linh Tông cấp 7 và Đại Kiếm Sư cấp 9. Tiêu gia đặc biệt quan tâm hắn, xem hắn là niềm tự hào của Tiêu gia. Đêm qua hắn đã rất lo lắng cho Nhạc Phượng Hy, nàng đã thay đổi rồi, nàng không còn là một tiểu thư đỏng đảnh, chua ngoa, háo sắc suốt ngày đeo bám hắn kêu biểu ca này biểu ca nọ làm hắn chán ghét... bây giờ nàng thay đổi một cách bí ẩn, lúc thì nghịch ngợm, năng động, lúc thì lãnh đạm, chững chạc, trong đôi thủy mâu băng lãnh không cho người nhìn hiểu được tâm trạng thực tại của nàng, làm hắn từ cái nhìn tò mò mà bây giờ hắn lại muốn quan tâm bảo hộ nàng hết mực.
Hắn đã động lòng vì nàng... nói đúng hơn là hắn đã yêu nàng. Khi hắn nghe tin nàng đến gây rối Lâm gia, hắn nhớ lại những lời nói đêm qua của nàng, không ngờ nàng lại làm thật, nàng không tin tưởng hắn, không nghe lời hắn khuyên cứ cứng đầu dấn thân vào chỗ chết thế này, một bên là Lâm gia có mối quan hệ thân thiết với gia tộc hắn, một bên là người con gái hắn hội thương yêu, hắn đến đứng quan sát tình hình mà tâm trạng rối bời... hắn phải làm sao đây???
... hắn vẫn chần chừ không biết phải làm thế nào đây???
Đến khi hắn thấy Lâm phu nhân tức giận mà huy động cả đám người đông đúc để giết nàng, như thế làm sao nàng chống đỡ nỗi... hắn liền chặn lại, hắn không thể để nàng phải chịu thương tích gì được!!!
" Tiêu Vận, người sao lại giúp con nha đầu đó, mau tránh ra!!!"_ Linh Mộng nhất thời tức giận quát mắng người cháu của mình, bà ta không ngờ ngay cả Tiêu Vận cũng bị thứ phế vật kia làm cho mê muội, không được rồi... không thể nó tiếp tục sống nữa nếu không nha đầu đó sẽ thành mối hậu họa về sau, là mối đe dọa lớn đối với cả Lâm gia.
Tiêu Vận khó xử, tay vẫn cầm chặt kiếm bảo hộ nàng sau lưng.
Nhạc Phượng Hy nhìn Tiêu Vận mà thở dài, đúng là đồ ngốc... Bên Dương Hàn Long và Lâm Hoành cũng chật vật đánh nhau, nhưng Hàn Long có phần khó khăn hơn. Kiếm cũng bị Lâm Hoành phá hỏng, nàng gọi Hàn Long rút lui, dù sao việc của nàng cũng sắp xong rồi...
Lâm Hoành thở dốc mắt nhìn trừng trừng vào nàng và Hàn Long sau đó giận dữ với Tiêu Vận.
" Tiêu Vận! Ngươi nên nhớ ngươi là con cháu Tiêu gia cũng là họ hàng của Lâm gia, nha đầu Nhạc Phượng Hy phạm vào quy điều còn ngang nhiên lớn lối không coi Lâm gia ra gì vì thế chúng ta phải trừng phạt nó, ngươi không được can vào!"
" Ta... sẽ không thể để mặt nàng bị tổn thương gì"
" Nghiệt chủng kia! Ngươi dám mê hoặc Tiêu Vận, bây giờ ngay cả người nhà cũng muốn chống đối!?"_ Bà ta tức đến thở hổn hển, tay chỉ thẳng vào nàng.
Nàng cao giọng nói lớn.
" Lâm Hoành! Ta tuyên bố trước Lâm gia rằng ta Nhạc Phượng Hy cùng đệ đệ ta sẽ rời khỏi đây, hoàn toàn không còn quan hệ gì với Lâm gia... khi ta gặp lại chỉ có thể là kẻ thù!!!"
" Được... được lắm!!! Ngươi muốn như thế thì ta cũng sẽ thành toàn cho ngươi! Chỉ một thứ phế vật như ngươi không biết làm tích sự gì thì sẽ sống ra sao khi không có Lâm gia ta đây?!"_ Lâm Hoành chế nhạo.
" Phượng Hy, ngươi không nên như vậy!?"_ Tiêu Vận quay sang khuyên nhủ nàng.
" Con người cần phải có sự lựa chọn quyết đoán và ta lựa chọn con đường này. Như thế mới là giải thoát..."_ Sau đó nàng quay sang Dương Hàn Long: "Đi thôi!"
Tiêu Vận nhìn hai bóng dáng khuất hẳn, trong đầu vẫn văng vẳng câu nói của nàng... ý của nàng nói hắn cần phải lựa chọn con đường cho riêng mình sao? Nàng không ép hắn phải chọn theo phe nàng hay Lâm gia chỉ là... nàng muốn hắn quyết đoán chọn lựa và không được hối hận khi đã chọn nó mà thôi.
Và dường như trong lòng hắn đã xác định chắc chắn một lựa chọn cho riêng mình...