Xem ra Thần Giáo đã có những hành động lộ liễu.
Bọn chúng đã xâm nhập khắp lục địa, trà trộn vào các thế lực lớn và cả hoàng triều.
Tại Minh Lãm quốc cũng không khác gì so với các nước còn lại. Học viện Quốc Hinh bị Thần Giáo chiếm giữ. Trong triều đình, quan tướng đều chia rẻ thành nhiều phe và đa số đều theo Thần Giáo, đại diện đứng đầu chính là Lâm Hoành.
Đúng vậy! Chính là Lâm Hoành. Ông ta từ một gia chủ nhỏ nhoi của Lâm gia nay đã ngang nhiên, đầy kiêu ngạo đứng trên đại điện với địa vị vô cùng đặc biệt.
Hoàng Việt Minh mang thân phận là thái tử nên buộc phải hiện diện trên đại điện cùng hoàng thượng thảo triều.
" Thánh Nữ băng tinh ngọc khiết,khuynh sắc khuynh thành lại mang sức mạnh không ai sánh bằng, thần nghĩ thái tử và Thánh Nữ rất xứng đôi..."
Hoàng Việt Minh hơi cau mày đầy khó chịu. Ngày nào cũng vậy, bao nhiêu chủ đề nói ra sau đó vẫn quay về việc muốn mai mối hôn sự cho hắn với Lâm Như Tuyết.
Nếu không phải vì thể diện cho phụ hoàng, hắn còn lâu mới ngồi nhẫn nhịn như vậy.
Thật mong sớm quay về cầu nàng an ủi quá~
" Bản phụ là phụ thân của Thánh Nữ ,trước đây cũng từng nghe Người đối với thái tử là một tấm chân tình nhưng vì e ngại thân phận thấp hèn nên không thể tiếp cận với điện hạ được"_ Lâm Hoành giả vờ buồn bã.
" Quân Sư ngài đừng nên nói thế. Thánh Nữ đâu phải người phàm. Với thân phận cao quý của Người thì ngay cả thần tiên cũng chưa chắc xứng với Người"
" Hừ! Một tấm chân tình? Ta nghe nói hôn ước với Mạc gia vẫn còn đó thì phải?!"_ Bạch Khinh Lục không nhịn được mà châm biếm nói.
Hàng loạt con mắt đều sắc bén lườm hắn. Hắn nhún vai tỏ vẻ "hắn nói đúng, hắn không sợ"
" Khụ. Có vẻ các vị ở đây đã hiểu lầm ở đâu rồi. Vốn dĩ hôn ước này là do Hoàng Thái Hậu đích thân hạ chỉ cho trưởng nữ của Nhạc gia và Mạc lang quân vốn dĩ nhiều chuyện xảy ra, Nhạc Phượng Hy vì tự ý kháng chỉ mà bỏ trốn, vì không muốn mang tội nên Thánh Nữ phải chịu ấm ức thay thế"
" Chẳng phải hôn ước đó không liên quan gì đến Thánh Nữ. Ta cảm thấy cần phải đòi lại danh dự cho Thánh Nữ "
" Phải đó! Phải đó"
Ha! Giờ lại dám đổ vỏ lại cho Nhạc Phượng Hy.
" Mạc Viêm Hạo,ngươi là người trong cuộc, thử nói một câu xem nào"_ Bạch Khinh Lục nhìn sang phía hàng người đối diện.
Mạc Viêm Hạo im lặng suốt nay lại bị gọi tên nên có phần lúng túng.
Với thân phận hiện giờ của Lâm Như Tuyết, mặc dù đã từng chung chăn gối, lần đầu tiên của nàng cũng là của hắn nhưng... hắn bây giờ đã không thể trèo cao. Nếu tại đây hắn dám gật đầu khẳng định hôn sự này có liên quan đến Lâm Như Tuyết thì chắc chắn Mạc gia hắn sẽ không qua khỏi ngày mai.
Còn chưa nói đến tình cảm của hắn. Cách đây vài ngày hắn có gặp lại Lâm Như Tuyết. Nàng ta ngày càng quyến rũ đến câu người, tựa như hồ ly tinh chuyên dẫn dụ mê hoặc nam nhân vậy, làm hắn nhớ đến người từng nằm dưới thân mình nỉ non rên rỉ cầu xin hắn. Hắn thật nhớ nhung khoảng khắc mềm mại ướt át ấy. Thế nhưng người trước mặt hắn đây tuyệt đối không được chạm vào nữa.
Thay vào đó hắn lại càng ham muốn Nhạc Phượng Hy nhiều hơn.
Nhạc Phượng Hy ngày càng làm cho hắn ấn tượng sâu sắc. Nàng mang vẻ đẹp sắc xảo, khí chất kiêu hãnh. Cả người nàng như tỏa ra ánh hào quang đầy cuốn hút. Mỗi lần nhìn thấy nàng hắn đều không nhịn được mà muốn tiếp cận thật gần bên cạnh nàng.
Hắn chưa bao giờ nếm được hương vị của nàng vì vậy hắn thật tò mò, thật phấn khích được đè nàng dưới thân. Lúc ấy hắn sẽ làm nàng phải buông bỏ thể diện, niềm kiêu hãnh mà cầu xin hắn thỏa mãn. Hắn sẽ làm nàng sung sướng đến dục tiên dục tử, để nàng mãi khuất phục dưới thân hắn, phục vụ hắn.
" Vốn giữa thần và Nhạc Phượng Hy đã sớm hẹn ước tình thâm với nhau nhưng sau này lại có một vài hiểu lầm nên mới xảy ra sự việc này. Khi phát hiện Thánh Nữ thay thế vị trí hôn thê để hoàn thành hôn ước với thần, thần đã tôn trọng Thánh Nữ, lại còn một lòng chung thủy với Phượng Hy nên thần chưa hề chạm đến nữ sắc, cũng không có ý xâm phạm vào Thánh Nữ"
" Thì ra Mạc quân lại là một người trọng tình trọng nghĩa như vậy. Vừa hay ta có nghe nói Nhạc Phượng Hy hiện đang ở trong cung, hay là chúng ta nói với Hoàng Thái Hậu chủ trì hôn sự này, sớm ngày thành thân, vẹn toàn cho cặp đôi uyên ương này"
Bạch Khinh Lục thầm cười nhạo trong lòng.
Các người cứ nói nữa đi. Không thấy cả đại điện đang lạnh dần sao?
Hoàng Việt Minh như tràn ngập sát khí, muốn ra tay thiêu cháy đám quan lại dưới đó thành tro.
" Thái Hậu giá lâm"_ Bỗng có công công dõng dạc thông báo.
Hoàng Thái Hậu đầy cao quý bước vào đại điện, bên cạnh là Nhạc Phượng Hy đang đỡ lấy tay bà. Sau lưng là hai hàng hộ vệ do An Trung đứng đầu.
Nhạc Phượng Hy nay vận nữ trang đỏ rực, mái tóc xỏa dài được vận lên đơn giản bằng dây đỏ bộc lộ khí chất thanh cao, đôi thủy mâu trong trẻo lại đầy cuốn hút.
" Ai gia không đến trễ đấy chứ?!"
" Thái Hậu anh minh, đúng lúc chúng thần đang bàn về hôn sự của Thánh Nữ và thái tử điện hạ cùng với hôn ước trước đó của Mạc quân với vị trưởng nữ Nhạc gia đây"_ Lâm Hoành mang đầy sự căm tức liếc nhìn Nhạc Phượng Hy một cái, sau đó cung kính nói với Hoàng Thái Hậu.
" Vừa hay vẹn cả đôi đường, mong Thái Hậu cùng bệ hạ thành toàn cho hai mối hôn sự này"
Hàng loạt quan lại theo phe Thần Giáo đều quỳ xuống cầu ân chuẩn.
Mạc Viêm Hạo còn giương đôi mắt tràn đầy yêu thương nhìn về phía Nhạc Phượng Hy.
Nhạc Phượng Hy lãnh đạm đứng bên cạnh Hoàng Thái Hậu tỏ vẻ chuyện này không liên quan gì đến nàng.
" Ai gia cũng đã nghe nói về sự việc lần này. Lúc đó ai gia đã quá vội vã không suy nghĩ tương lai cho hai đứa. Tiểu Nhạc, cháu ta đã nói hôn ước này đã hủy bỏ, ai gia cảm thấy chắc là do số mệnh đẩy đưa, không nên cưỡng ép. Coi như hôn ước này chưa từng tồn tại đi"
" Thái Hậu, làm sao có thể như vậy được!? Mạc gia vốn là gia tộc lớn trong khi Nhạc gia thì... Nhưng Mạc quân không vì thế mà vứt bỏ người thương. Thần nghĩ tấm chân tình của Mạc quân chắc chắn sẽ cảm động đến trời cao"
" Bẩm, có thể cho hạ thần nói chuyện với nàng, thần muốn tại đây giải thích hết tất cả, giải tỏa mọi hiểu lầm"_ Mạc Viêm Hạo dứt khoát quỳ gối cầu xin.
" Tiểu Nhạc, cháu nghĩ sao?"_ Hoàng Thái Hậu cưng chiều hỏi nàng.
" Dạ được"_ Nhạc Phượng Hy mỉm cười dịu dàng với bà,nàng lại không biết nụ cười thoáng qua đó lại làm mọi người một phen mê muội, nhất là Mạc Viêm Hạo, hắn càng kiên quyết phải dành được nàng quay về tay hắn, một mỹ nhân hiếm có như vậy hắn thật có mắt không tròng khi lỡ bỏ qua nàng.
Nhạc Phượng Hy hơi nhìn sang Hoàng Việt Minh sau đó bước xuống đại điện đối diện với Mạc Viêm Hạo.
" Không biết Mạc quân có gì muốn nói?"
" Ta... nàng đừng tỏ vẻ xa lạ như vậy. Chẳng phải lúc trước nàng luôn thân mật gọi ta một tiếng Hạo ca sao?"_ Mạc Viêm Hạo háo hức đưa tay nắm lấy tay nàng nhưng nàng lại linh hoạt né tránh được. Hắn còn nghĩ nàng vẫn đang hờn dỗi với hắn, chỉ cần hắn dỗ ngọt nàng thì nàng sẽ an phận chấp nhận hắn thôi.
" Có chuyện đó sao? Hình như ta đã quên rồi"
" Hy nhi, có phải nàng vẫn còn giận ta? Ta biết những gì nàng thấy hôm ấy đã làm nàng hiểu lầm ta với Thánh Nữ, nhưng thật ra chúng ta hoàn toàn trong sạch. Nàng lại quá tức giận không chịu nghe ta giải thích mà bỏ đi. Hy nhi... ta vẫn một lòng yêu nàng, chúng ta quay lại đi"
" Ồ thì ra lúc trước ta lại ngu ngốc như vậy, ta chỉ hận không thể quay ngược thời gian trở lại, ta sẽ tự tay bóp chết bản thân mình"
" Hy nhi, nàng đừng tự trách mình nữa. Chúng ta vẫn còn cơ hội quay về bên nhau mà"_ Mạc Viêm Hạo tưởng nàng đang tự trách bản thân vì đã hiểu lầm hắn, trong lòng hắn như đang reo hò lên... chỉ cần một bước nữa thôi.
" Nói thì nói đi, nắm tay nắm chân làm gì"_ Bạch Khinh Lục tự dưng xuất hiện kéo tay Mạc Viêm Hạo ra khỏi người nàng.
"...."_ Người ta đang lãng mạn đấy biết không hả???
" Bạch quân! Người đừng tự ý xen vào chuyện người khác"_ Một lão quan tức giận nói lớn.
" Hừ! Giữa thanh thiên bạch nhật, có biết bao nhiêu có mặt ở đây lại tự tiện nắm tay khuê nữ, các ngươi không xem mặt mũi Thái Hậu và Hoàng Thượng ra gì à???"_ Bạch Khinh Lục nhướn mày nói.
Ông đây đang cứu các ngươi đó! Nhìn khuôn mặt đang trầm xuống của người ngồi trên kia xem... phù~ ta đau tim quá >_<
" Ta lại thấy thái độ của Bạch quân có phần thái quá, không lẽ như lời đồn bên ngoài..."
" Lời đồn gì vậy?"
" Nhạc tiểu thư vốn là con nhà khuê các, vốn phải an phận thủ thường ở trong nhà nay lại bất ngờ biến mất, nhiều người cho rằng... hồng nhan không thoát khỏi tình trường, chạy trốn theo nam nhân khác"_ Lão quan gian xảo giả vờ bàn chuyện với người bên cạnh nhưng lại lỡ nói lớn cho tất cả mọi người đều nghe thấy.
" Lý khanh, ngươi nói vậy là có ý gì? Tiểu Nhạc dù gì cũng là cháu của ai gia, những lời xúc phạm thế này ngươi lại có thể nói ra trước mặt hoàng thất, ngươi xem ai gia là không khí à???"_ Hoàng Thái Hậu đập bàn đầy tức giận.
" Mẫu thân bớt giận, phượng thể của người không nên quá kích động"_ Hoàng Thượng vỗ nhẹ lưng cho bà an ủi.
" Thái Hậu, người đừng nghĩ oan cho hạ thần. Vốn dĩ lời đồn này ai cũng biết, nó đã loan truyền khắp kinh thành này rồi"_ Vị quan mang họ Lý đó như cay ngay không sợ chết đứng mà cao ngạo nói.
" Nếu đúng như vậy thật thì... hazzz Mạc quân thật quá bi thương rồi"
Cả đám người đều tỏ vẻ khinh thường Nhạc Phượng Hy, thậm chí còn nghi ngờ cả Bạch Khinh Lục.
" Các ngươi..."_ Bạch Khinh Lục không nhịn được định lên tiếng thì bị nàng đưa tay ngăn lại.
" Các vị đã nói xong chưa?"_ Giọng nói nàng như mang uy lực vô hình đè áp đám quan lại, rất nhanh cả đại điện đều lặng im không một tiếng động.
" Nếu nói xong rồi thì đến lượt vãn bối"
" Đầu tiên là về hôn ước mà Thái Hậu đã ban chỉ. Nếu vãn bối không lầm thì hôn ước này được áp dụng cho Mạc quân của nhà họ Mạc và đại tiểu thư Nhạc gia"
" Đúng vậy"_ Hoàng Thái Hậu lập tức gật đầu.
" Nhưng không may Nhạc gia bị sụp đổ, không còn vị đại tiểu thư Nhạc gia nữa vì vậy hôn ước này khó mà thực hiện được"_ Nàng tỏ vẻ tiếc nuối.
" Ngươi đừng quên Lâm gia ta cưu mang tỷ đệ các ngươi. Nhạc gia và Lâm gia tình nghĩa sâu như nước, trước sau như một, ta vẫn giữ họ Nhạc cho ngươi, hôn ước này vẫn có thể tiếp tục"_ Lâm Hoành lên tiếng.
" Không phải vì ngươi muốn phủi sạch hôn ước này để không bị bôi nhọ danh tiếng xấu đấy chứ?!"
Đám quan lại bên Lâm Hoành lại được ỷ thế mà lên tiếng đả kích lại nàng.
" Ồ, trước sau như một sao? Vậy vãn bối nghĩ Lâm Như Tuyết cũng coi như người của Nhạc gia, sau khi Lâm gia chủ đây đưa Lâm Như Tuyết lên làm đại tiểu thư thì có phải cũng nên hoàn thành hôn ước này rồi phải không? Dù sao trong thánh chỉ cũng đâu có chỉ đích danh là người nào nên miễn sao có một "đại tiểu thư" để hoàn thành thánh chỉ này là được thôi"_ Nàng mỉm cười tỏ ý "ông có dám phản bác lại chuyện Lâm Như Tuyết không phải là đại tiểu thư không?"
Khi ấy chính ông ta đã nói như vậy với nguyên chủ, nàng chỉ là trí nhớ hơi bị tốt nên nhớ kỹ trong đầu, bây giờ có dịp nên muốn trả lại hết cho ông ta mà thôi.
Chính miệng ông đã tự đẩy ông xuống hố sâu, không thể trách nàng được a~
Bạch Khinh Lục phấn khích nhìn bộ mặt lúc xanh lúc đỏ của Lâm Hoành mà muốn cười lớn lên. Chuyện đào hố bẫy người như vậy... thật hố cmn rồi!!!
Lâm Hoành tức đến đỏ mặt. Yêu nghiệt này muốn đấu với đến cùng sao? Hài nữ của ông nay thân phận cao quý, đứng trên vạn người sao lại có thể hạ thấp bản thân cưới tên Mạc Viêm Hạo tầm thường, chút địa vị còn không so bằng một góc áo của ông nữa.
" Vì vậy, xin lỗi Mạc quân, hôn ước này vốn không hề liên quan đến ta nữa, ngài không cần tốn thời gian để dài dòng với ta làm gì"_ Nàng nhếch miệng cười.
Mạc Viêm Hạo ngơ ngẩn nhìn nàng rực rỡ trước mặt hắn, chỉ cần giơ tay một cái là có thể chạm vào làn da mịn màng thơm tho ấy.
Hắn ngày càng thích nàng rồi!
Nữ nhân này nhất định phải thuộc về hắn.
" Hy nhi... nàng không còn nhớ gì về tình cảm của chúng ta nữa sao? Từ nhỏ ta đã thường đến Lâm gia chơi với nàng, hay đưa nàng đi ngắm hoa tiêu, thả đèn,lúc ấy nàng luôn thân thiết nắm tay ta gọi ta là Hạo ca còn hứa sau này sẽ làm thê tử của ta mà"
" Hy nhi, ta biết nàng còn giận ta nhưng ta biết nàng vẫn còn nhớ những khoảng khắc tươi đẹp đó, nàng chắc chắn vẫn còn yêu ta đúng không?"_ Mạc Viêm Hạo không biết liêm sỉ tiến đến giơ tay ra chạm vào khuôn mặt nàng.
Nhạc Phượng Hy nghiêng người né tránh.
" Hai ta không cần đứng gần như vậy đâu"
Mạc Viêm Hạo chạm hụt cảm thấy rất mất mát.
" Nghe Mạc quân kể lại kỷ niệm năm xưa nhưng ta lại không hề có ấn tượng gì. Ta thật hoài nghi, nếu chúng ta đã thân thiết lâu như vậy thì tại sao bây giờ lại trở nên như vậy?"
Chính ngươi đã tự hủy hoại mối quan hệ tốt đẹp đó, bây giờ có hối hận đã không còn kịp nữa.
Mạc Viêm Hạo dĩ nhiên hiểu ý của nàng. Hắn làm sao biết nàng lại thay đổi thành một người hoàn toàn khác, ngày càng rạng rỡ như vậy, nếu không hắn có chết cũng không hủy hôn với nàng.
" Được rồi! Coi như chuyện hôn ước đã xong, nếu còn gì chưa thỏa đáng thì mong Mạc gia và Lâm gia hãy đem chuyện này về nhà cùng nhau bàn bạc kỹ lưỡng hơn"
" Vô lý, con gái ta đường đường là Thánh Nữ đầy cao quý, sao lại phải chịu ấm ức với cái hôn ước tầm thường này được"_ Lâm Hoành tức giận quát lên.
Tầm thường!?
Nói vậy coi như ông ta đang tự tay tát vào mặt Hoàng Thái Hậu rồi. Dù gì Thái Hậu cũng là người ban hôn ước này mà
" Hỗn xược!!! Dám phạm thượng trước mặt trẫm!!!"_ Hoàng Thượng từ đầu đến cuối chỉ đóng vai bù nhìn nay có được bàn đạp, ông ngu gì không tận dụng nó mà phất cờ lên chứ!!?
Lâm Hoành giật mình phát hiện bản thân đã quá trớn nhưng vì thể diện nên không thể khuất phục, con gái ông là Thánh Nữ của Thần Giáo, ai dám chống đối Thần Giáo trừ phi muốn bị hủy diệt.
" Bệ hạ, Nhạc Phượng Hy dù sao cũng do thần tự tay thu dưỡng, nuôi nấng, cho ăn cho mặc, thần cũng được coi như là phụ thân đang dạy dỗ con cái, mong bệ hạ đừng xen vào. Ngày hôm nay, nghiệt chủng này lại ra lời làm tổn hại danh dự của Thánh Nữ, nếu không muốn chuyện này lớn lên thì tốt nhất phải trừng phạt nó thật khắt khe"
" Đúng vậy, chúng thần cũng chỉ vì quốc gia nên muốn Thái Tử và Thánh Nữ trở thành một đôi nhưng không muốn vì vậy khi ra khỏi cung lại nghe nhiều điều không tốt về Thánh Nữ"
" Bệ hạ, cầu người hãy trừng phạt Nhạc Phượng Hy!"
Bọn chúng đây là muốn công khai chèn ép Hoàng Thượng, sau lưng có Thần Giáo chống đỡ, chúng còn gì phải sợ nữa chứ?!
" Cho hỏi, vãn bối chỗ nào đã mạo phạm Thánh Nữ?"_ Nhạc Phượng Hy vẫn bình thản quét mắt nhìn từng người một.
" Ngươi còn dám chối sao? Ý ngươi không phải nói Thánh Nữ chiếm đoạt thân phận của ngươi, cướp hôn phu của ngươi, bây giờ ngài ấy đã là bậc Thánh Nữ cao quý, ngươi đang ghen tỵ muốn hạ thấp nhân phẩm của ngài ấy phải không?"_ Một vị trung tướng, thoạt nhìn còn hơi trẻ tỏ vẻ bất bình lên tiếng nhưng lại thấy Nhạc Phượng Hy khẽ nhếch miệng cười lại làm hắn có phần chột dạ.
" Từ đầu đến cuối, vãn bối vẫn chưa bao giờ nói ra những lời khó nghe như thế. Ồ~ thì ra trong mắt mọi người đã nghĩ như vậy sao? Thánh Nữ cao quý