Nhạc Phượng Hy một dạng điềm tĩnh đứng dưới đại điện, đôi thủy mâu sâu thẳm không kiêng kị nhìn thẳng lên ngai vàng.
Hoàng thượng một thân hoàng bào ngồi nghiêm nghị trên ngai rồng, nhưng thực chất sau lưng ông đã đổ một tầng mồ hôi ướt đẫm.
Ánh mắt con bé như mũi giáo muốn đâm xuyên qua người ông vậy.
Thật giống với Nhạc Kiện khi ấy...
Phiên công công đi theo hoàng thượng gần cả cuộc đời nên chỉ cần một tiếng thở dài cũng đủ để ông nhận ra hoàng thượng có tâm trạng thế nào. Vì vậy ngay lúc này, ông liền biết hoàng thượng đang căng thẳng.
" Các hùng sĩ lập được chiến công lớn, đem lại vinh quang cho đất nước, bệ hạ đã đặc biệt truyền thánh chỉ ban tặng cho mỗi người hai mươi rương thanh tệ, ba trăm mẫu đất ở Cung Lý Lý thành,..."_ Phiên công công ho nhẹ lên một tiếng, dõng dạc nói.
" Tạ ân bệ hạ"_ Hàng loạt người quỳ xuống đồng thanh cung kính.
" Các khanh bình thân, các ngươi đều rất xứng đáng, trẫm rất vui khi nước ta lại có nhiều nhân tài kiệt xuất như vậy. Ngạch Trần sư tôn cùng các lão sư khác đều đã vất vả rồi"_ Hoàng thượng cố ý tránh né nhìn vào mắt Nhạc Phượng Hy.
Sau đó là các màn chúc mừng của quan tướng dưới điện, có người còn là người thân vô cùng nở mày nở mặt khi con cái mình thành tài như vậy.
Phiên công công tiếp tục đọc danh sách phong danh chức cho mỗi người. Với chức vị thế này thì một người trong bọn nàng cũng tương đương với một vị quan tam phẩm.
Suốt khoảng thời gian rộn rã này, Nhạc Phượng Hy vẫn không hề lên tiếng, mắt vẫn chăm chú quan sát lão hoàng thượng ngồi trên cao.
Đến khi kết thúc, lão ấy cũng không dám nhìn lấy nàng một lần, cứ thế rời khỏi điện.
" Thế nào?"_ Lãnh Minh Dực đi song song với nàng, nhỏ giọng hỏi.
" Đợi thôi, ông ấy không trốn được đâu"_ Nàng khẽ cười.
Đúng như nàng nói, hoàng thượng quả thật trốn không nổi.
Đến chiều, Hoàng Ái Ny liền kéo nàng đi gặp hoàng tổ mẫu tức là hoàng thái hậu.
" Ồ đây là tiểu Nhạc sao? Lại gần đây cho ai gia xem rõ nào"_ Hoàng Thái Hậu nét mặt hiền hòa vẫy tay gọi nàng.
Tiểu Nhạc... sao?
Lần đầu tiên có người gọi nàng như vậy a
Nhạc Phượng Hy ngoan ngoãn đến ngồi cạnh Hoàng Thái Hậu. Bà vuốt ve khuôn mặt nàng, ánh mắt trìu mến lại bắt đầu long lanh ánh nước.
" Ôi thật giống, nhìn cháu làm ta nhớ đến Lạc Y năm đó"
" Người biết mẫu thân cháu?"
" Tất nhiên là biết rồi, ôi ai gia cảm thấy thời gian trôi thật nhanh, thoáng một cái con của Lạc Y đã trưởng thành như vậy rồi"_ Bà vuốt nhẹ lên tóc nàng.
" Hazzz lúc Lạc Y mất, ai gia không hề hay biết gì, cứ tưởng con bé còn đau buồn vì sự ra đi của Nhạc Kiện. Mãi sau này mới biết thì đã muộn"
" Vậy chuyện Lâm gia nuốt trọn Nhạc gia, đây vốn là một chuyện lớn, người cũng biết chứ?"_ Nhạc Phượng Hy thẳng thắn chất vấn.
" Phượng Hy..."_ Hoàng Ái Ny lên tiếng nhắc nhở.
Hoàng Thái Hậu đưa tay lên chặn lại, bà dịu dàng nhìn thẳng vào Nhạc Phượng Hy.
" Ai gia biết khoảng thời gian đó các cháu đều chịu nhiều cực khổ nhưng ai gia không thể công khai bảo vệ các cháu được. Lạc Y cố ý để cho bọn chúng chiếm lấy Nhạc gia cũng là có nguyên nhân, ngay cả hoàng thượng cũng không thể xen vào"
Điều này thì nàng có thể đoán ra. Lâm gia có người của Thần Giáo, ý muốn của Lạc Y chính là giấu tỷ đệ nàng bên cạnh hang cọp, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Lúc đó Lâm Hoành vô cùng mê đắm Lạc Y, vì vậy ông ta đã chìu theo ý bà, cho tỷ đệ nàng một danh phận trong Lâm gia, cũng hạn chế truyền nhiều tin tức về bọn nàng cho Thần Giáo biết.
" Nếu cháu trách ai gia không sớm quan tâm bọn cháu thì ai gia xin lỗi nhưng lúc đó hoàn toàn thân bất do kỷ. Khi Thần Giáo ném xác phụ thân cháu đến trước đại điện còn gây nhiều sức ép cho triều đình để răn đe. Hoàng thượng đã mất ăn mất ngủ hơn năm trời để ổn định triều chính, ai gia cũng không thể làm được gì..."
" Ngoại tổ mẫu..."_ Hoàng Ái Ny an ủi bà.
" Thần Giáo ném xác phụ thân... giữa đại điện"_ Nàng cười lạnh nhấn mạnh từng chữ.
" Đúng vậy. Năm đó phụ thân con đã chết rất thảm"_ Hoàng Thượng bước vào, theo sau là Hoàng Việt Minh và Phiên công công.
" Không phải trẫm muốn trốn tránh, chỉ là trẫm không biết phải giải thích thế nào cho con hiểu"
Nhạc Phượng Hy hít sâu thu liễm lại sát khí.
Nợ của Thần Giáo, nàng sẽ từ từ đòi lại cho bằng hết!!!
Hoàng Ái Ny nhanh nhạy chuyển đề tài khác làm không khí trong phòng có phần nhẹ nhàng hơn.
" Nhắc mới nhớ, trước đây ai gia có ban cho cháu mối hôn ước với Mạc gia. Khi Nhạc gia gặp nạn, ai gia cũng một phần nghĩ rằng Mạc gia sẽ chống lưng cho cháu, nhưng mãi đến giờ ai gia vẫn chưa hề nhận được tin hỷ sự nào của hai đứa. Không biết đã có chuyện gì?"
Hôn ước? Với Mạc Viêm Hạo sao?
Ha ha
Khi xuyên đến đây mà thoát được tên tra nam cực phẩm đó thì đó là phúc phận ba đời của nàng, nàng còn muốn cảm ơn Lâm Như Tuyết còn không kịp ấy chứ.
Mà nói đến hôn ước này, thì ra là do Hoàng Thái Hậu ban xuống. Làm nàng cứ tưởng con mắt nào của phụ thân, mẫu thân nhìn được Mạc gia là nhà tốt để gả con gái vào đấy.
" Khụ... Hoàng huynh, tách sắp vỡ rồi, nhẹ tay chút"_ Hoàng Ái Ny chọt chọt tay nhắc nhở ai đó đang sặc mùi chua.
Ha ha ha
" Hoàng Thái Hậu, mối hôn ước đó đã sớm bị hủy bỏ, bây giờ đối với thần, Mạc gia không có nửa mối quan hệ gì cả"
" Hazzz ai gia gần đây có gặp tiểu tử ấy một lần, trông cũng rất anh tuấn, lại rất tài năng..."_ Hoàng Thái Hậu cảm thấy hơi tiếc nuối.
" Hoàng tổ mẫu, Ny nhi thấy cái tên Mạc Viêm Hạo đó chả có gì tốt, làm sao xứng đáng với tiểu Hy được, vừa hay bên cạnh chúng ta có một người còn kiệt xuất gấp trăm lần tên họ Mạc kia mà~"_ Hoàng Ái Ny đánh mắt sang Hoàng Việt Minh.
" Cái này..."_ Hoàng Thái Hậu cũng cảm thấy cháu trai mình rất tốt, rất hoàn mĩ nhưng mà bà không thể xen vào chuyện hôn sự của nó.
Bà cũng tuyệt vọng lắm chứ!!!
Năm tiểu Minh được 17 tuổi, bà đã sớm lo sốt vó về hôn sự cho thằng cháu trai này, các quan tướng cũng hết lòng đem bát tự con cháu trong họ đến cho bà xem xét chọn lựa nhưng mà cháu trai cưng của bà lại nhất mực phản đối chuyện này, nói nó muốn tự chọn. Bà nghe vậy cũng rất vui vẻ đưa mấy bát tự cho nó chọn nhưng nó lại không thèm liếc mắt tới mà phóng lửa đốt sạch.
Nhìn nó xem, từ nhỏ đến lớn ngoài Ái Ny ra, bà chưa từng thấy nó động vào nữ tử. Suốt ngày lêu lổng với hai tiểu tử nhà Đông Phương và Bạch gia, làm bà hoàn toàn nghĩ rằng tiểu Minh của bà - cháu trai của bà, thích nam nhân a~
" Việt Minh, con thấy sao?"_ Hoàng Thượng nghiêm túc hỏi hắn.
Hắn đặt tách trà xuống bàn, sau đó nhìn chằm chằm vào nàng, khóe miệng khẽ cong lên.
" Hài nhi nghe theo ý hoàng tổ mẫu và phụ hoàng sắp xếp"
Vậy là đồng ý... phải không?
Nó đồng ý!!!
Đồng ý thật hả???
Hoàng Thái Hậu và Hoàng Thượng đều há hốc mồm như không thể tin được nhìn hắn.
" Khụ, bây giờ thần vẫn chưa muốn nghĩ đến chuyện này, mục tiêu trước mắt chính là xây dựng lại Nhạc gia, vì vậy..."_ Nàng ngượng ngùng lên tiếng.
" Cũng được"_ Hắn âm trầm nói.
Giận rồi hả?
Hắn tỏ vẻ ấm ức nhìn nàng sau đó quay mặt ra chỗ khác. Hắn không giận đâu.
Vậy quay mặt đi làm gì hả???
Không giận. Không giận.
....
........................................................................
Nhạc Phượng Hy nhận được thông tin có người thấy Ngạch Tâm sư tôn ở gần cổng thành. Nàng lập tức xuất cung đi tìm gia gia.
Thế nhưng khi gặp được thì...
" Sao các người lại ở đây?"
" Hai sư đồ chúng ta muốn đến thăm Minh Lãm một chuyến thôi mà"_ Nguyệt Tu đứng sau lưng Ngạch Trần đấm bóp vai.
Thì ra do người ta nhận lầm Ngạch Trần thành gia gia nàng.
Không tìm được người, tâm trạng nàng có chút không vui.
" Hừ, ta đây muốn tận mắt nhìn Ngạch Tâm không nhà không cửa, không nơi nương tựa là như thế nào"_ Ngạch Trần ngả người lên ghế, hất cằm nói với nàng.
" Lão ta đang ở chỗ ngươi phải không? Dẫn ta đến gặp lão đi. Trốn ta bao nhiêu năm như rùa rút đầu. Hừ chết nhát"
" Chứ không phải các người chạy đến đây tránh nạn à, Nghe nói Thương Vũ giờ đang loạn lắm thì phải"_ Nàng khoanh tay nhếch mép nói.
Sắc mặt hai người lập tức biến hóa.
Gần đây đại hoàng tử Thương Vũ không biết từ lúc nào đã nhờ cậy Thần Giáo chống lưng mà ngang nhiên công khai đối đầu với hoàng thượng, nhị hoàng tử vốn im hơi lặng tiếng, ít xen vào triều chính nay cũng bị kéo vào tranh đấu. Nguyệt Tu vì không muốn bị giống như nhị ca hắn nên đã lén cùng sư phụ chạy trốn đến đây.
" Hahaha ngươi nghe đồn ở đâu vậy, chúng ta quả thực là du ngoạn"_ Nguyệt Tu ngập ngừng phủ định. Chuyện riêng của quốc gia sao có thể để lộ ra bên ngoài được chứ. Hắn và sư phụ còn đang cải trang vi hành đấy!!!
" Ừ. Vậy du ngoạn vui vẻ nha"_ Nàng quay lưng rời đi.
" Nha đầu, ta đi theo với!!! Ta nhất quyết phải tìm Ngạch Tâm kia đánh một trận... lão già thối tha..."_ Ngạch Trần nhanh chân chạy theo sau.
........................................................................
Ách xìiii
Hửm?! Ai lại nói xấu ông thế nhỉ?!
Ngạch Tâm dưới lớp y phục xám ngả màu thô sơ, ông ngồi trên một tảng đá nhàn nhã câu cá dưới sông.
" Ô ô ô đừng mà, đây là bảo bối của ta, ngươi tìm cái khác đi"
Cách đó không xa, Hoa Khê lão sư đang liều chết ôm chặt cái lò luyện đan của mình.
Quy Bình tay xách cổ áo lão mạnh bạo kéo ra sau đó thoăn thoắt cho củi vào rồi châm lửa.
" Ô ô ô các ngươi ỷ mạnh ăn hiếp ta, chờ cháu gái ta về, chờ đồ đệ ta về, ta sẽ bảo chúng chủ trì công đạo cho ta huhuhu lò luyện đan của ta..."_ Hoa Khê ngồi bó gối khóc lóc.
" Đến lúc đó đừng quên nói với chúng biết huynh là người ăn nhiều nhất đấy"_ Quy Bình vừa cho thêm củi vừa nói.
" Hừ. Ngươi thử lấy kiếm của ngươi đem làm củi thiêu đi rồi hãy nói chuyện đấy với ta"_ Hoa Khê nghêng mặt lên cãi.
" Rất tiếc, kiếm của ta không cháy được"_ Quy Bình phủi tro trên y phục rồi đứng dậy, giở giọng trêu tức Hoa Khê.
Hoa Khê bị trêu liền tức tối đến đỏ gay cả mặt nhưng lại không thể làm gì được hai lão cáo già này.
Huhuhu cháu gái ơi, gia gia bị ức hiếp rồi. Cháu mau đến cứu gia gia đi~~~