Thần Nữ Ngạo Cuồng Thiên Hạ

Chương 130: Tình yêu cố chấp




Sau một hồi lăn lộn cực nhọc trong núi sách cao ngưỡng... cuối cùng cùng cũng tìm được Thiên Thư 😂


Nhạc Phượng Hy thổi ra một lớp bụi dày...


"khụ khụ"_ *sặc bụi*


Đám linh thú đứng nhìn mà buồn xót thay cho Thiên Thư. Đường đường là bảo vật thượng cổ, ngay cả thần thánh cũng muốn sức đầu mẻ trán để tranh giành nó... vậy mà... trong tay chủ nhân nó cũng chỉ là một cuốn sách bình thường không hơn không kém. Người ta thì nâng niu nó như báu vật, một hạt bụi cũng không thể bám vào nhưng trong tay chủ nhân thì có cả một lớp bụi dày cũng không ai dám nói gì...😂


Điều đáng ghét ở đây chính là bắt linh thú như bọn chúng đi lăn lộn trong đống sách cũ thì còn ra thể thống gì!!? Nếu... nếu như còn có lần sau, bọn chúng sẽ giả bệnh "đình công" hết!!! >_<


Dường như nhận thấy ánh mắt phẫn nộ của đám linh thú, nàng tỏ ra nghiêm chỉnh, giơ tay lên thề.


" Ta hứa sẽ đem Thiên Thư cất giữ cẩn thận, đặt nó vào tủ kính bảo quản, tuyệt đối không quăng lung tung nữa"


"... còn nữa... ta sẽ cố gắng ngăn nắp lại, không bừa bãi nữa"


Chủ nhân đã hứa bao nhiều lần rồi nhưng cái tính bừa bộn vẫn không thay đổi chút nào... cũng may có quản gia Mộc Mộc ở đây sắp xếp mọi việc nếu không... cả không gian này sẽ thành ra cái gì đây 😧


Hazzz dù sao người cũng là chủ nhân của chúng... đành phải mở lòng độ lượng cho qua vậy 😒


Nhạc Phượng Hy nhắm mắt tập trung, Thiên Thư lóe sáng một cái liền tắt đi...


Nàng hồi hộp mở ra... A! lần này chữ có nhiều hơn a~


Đầu tiên là ba chữ lớn nổi bật《Kết Hồn Trận》


Ở dưới là bốn dòng...


●Đèn Tạo Phách


●Ngọc Câu Hồn


●Kính Chiêu Hồn


●Kết Hồn Quy Đan.


Nàng từng đọc qua một điển tích, trong đó có đề cập đến cái này. Kết Hồn Trận là một pháp trận đặc biệt, dùng ba bảo vật để kết lại hồn phách cho con người khi họ chết đi hay hồn phách của họ bị phân tán, ngoài ra pháp trận này còn có thể tái tạo lại hồn phách khi bị thiếu hụt... trường hợp của tiểu Kỳ là rất phù hợp. Riêng Kết Hồn Quy Đan là đan dược hỗ trợ cho pháp trận để đưa hồn phách hòa nhập lại thân thể.


Thế nhưng thế gian cho rằng đây là ma trận hắc ám, vì nhiều người đã lợi dụng pháp trận này để hồi sinh người chết, trái lại luân thường đạo lý, thậm chí do người đó chết đã lâu nên thân thể không còn vì vậy đã phải giết người khác để đoạt lấy thân thể mới.


Trường hợp của tiểu Kỳ cũng không tệ đến nỗi phải cướp thân xác của người khác, lại càng không trái... cái gì mà đạo lý... đệ đệ của nàng còn sống mà~ chỉ cần tái tạo lại hồn phách đã mất mà thôi...


Có điều để tìm ra những món vật này thì...


" Yiu..."_ Tiểu Cầu leo lên vai nàng từ lúc nào, nó đọc nhanh một loạt sau đó lắc đầu nói.


" Các ngươi có biết gì về những thứ này không?"_ nàng gấp rút hỏi.


" Ta nhớ năm xưa khi các thần thú bọn ta chia tay nhau, mỗi đứa một nơi, hình như Độc Giác Thú đảm nhiệm việc trông giữ Kính Chiêu Hồn và Đèn Tạo Phách. Hai cái này vốn là vật sở hữu của Thần Tử..."


Nàng đăm chiu nghe Tiểu Cầu kể...


" Vậy Độc Giác Thú hiện ở đâu? Ngươi biết không?"


" Không..."


Nàng không như thế mà thất vọng. Dù sao cũng biết được chút ít thông tin có lợi. Đã có hai món vật đang được phong ấn ở một nơi cùng với Độc Giác Thú, nó lại còn là Thần Thú của Dực, vậy thì chỉ cần nàng liên lạc với hắn hỏi thăm vài điều...


Món còn lại là Ngọc Câu Hồn và... Kết Hồn Quy Đan!


Ngọc Câu Hồn hiện không rõ tung tích, không biết có ai đã sở hữu nó. Việc này đành phải làm phiền An gia và các bằng hữu tìm thông tin cho nàng rồi.


Phần còn lại chính là đan dược. Nàng cần tìm phương dược để luyện ra Kết Hồn Quy Đan.


Cái này... e là nàng phải gửi thư hỏi gấp các gia gia rồi, không chừng họ biết điều gì đó.


........................................................................


Nàng đang ngồi uống trà và bàn chuyện với mọi người.


Nàng phát hiện ra có vài điều rất kỳ lạ...


Từ sau khi nàng phẫn nộ kéo theo thiên đạo, mặc dù lúc đó nàng mất lý trí nhưng vẫn nhìn rất rõ lúc đó vô cùng hỗn loạn, đã có người vì không kịp chạy mà bị lôi của nàng đánh chết. Đến bây giờ nàng vẫn còn cảm giác khung cảnh đầy tử khí kia như chỉ mới lướt qua trước mặt nàng vậy.


Vậy mà... nàng hỏi lại mọi người thì không ai nhớ điều gì cả. Trong trí nhớ của họ chỉ là khi Nhạc Thiên Kỳ ngã xuống bỗng bầu trời tối sẫm lại kéo theo rất nhiều đại lôi. Mọi người nhanh chóng tản ra tránh né, trong lúc hỗn loạn thì nàng đã biến mất không từ lúc nào. Vì quá nguy hiểm nên bọn họ chỉ có thể ôm thân thể Nhạc Thiên Kỳ giải thoát trước. Qua chuyện này thì có không ít người bị thương nhưng rất may là không có tử vong. Hoàng Việt Minh đã ra lệnh hộ vệ đi tìm nàng, tuy có sự giúp đỡ của tam hoàng tử Nguyệt Tu nhưng qua một ngày một đêm, nàng như bốc hơi ra khỏi thế giới này vậy, làm bọn hắn lo lắng đứng ngồi không yên.


Vì vậy những gì mà bọn hắn đã nói với nàng lúc ấy và cái lời hứa nào đó... bọn hắn đều không có ấn tượng gì cả.


Không lẽ nàng gặp ảo giác?! Cảnh tượng ấy quá chân thật rồi~ 🤔


Sau mọi chuyện đã bình thường trở lại, Thần Giáo không ngừng sai người đến đây nói là làm theo thoả thuận từ trước, việc điều trị của Nhạc Thiên Kỳ  sẽ do chúng phụ trách hoàn toàn.


Làm sao mọi người có thể giao Thiên Kỳ cho kẻ thù được chứ?! Vì vậy năm lần bảy lượt bọn hắn đã đuổi khéo bọn Thần Giáo đi. Sau đó, Nguyệt Tu dẫn sư phụ của hắn đến chẩn bệnh. Ông ta thoạt nhìn rất giống Ngạch Tâm sư tôn nhưng tính cách thì có hơi trẻ con, ông ta nhìn Thiên Kỳ và luôn miệng chê trách này nọ về đồ đệ của Ngạch Tâm Sư Tôn.


Hẳn giữa ông ta và Sư Tôn của bọn hắn hẳn là có quan hệ nào đó rồi.


" Tỷ tỷ!!! Sao tỷ lại đánh ngất muội? Tiểu Kỳ đâu rồi? Đệ ấy có phải được cứu rồi không?"_ Vũ Hồng đột ngột chạy vào.


" Hộc hộc... xin lỗi, muội ấy chạy nhanh quá, ta cản không kịp"_ An Hiểu thở dốc chạy theo sau.


" Được rồi. Đa tạ và xin lỗi vì đã làm phiền ngươi trông chừng Hồng nhi..."_ Nàng mỉm cười gật đầu.


" Tiểu Kỳ đang ở một nơi rất an toàn. Vì phải trị thương trong thời gian dài nên sẽ không thể ra mặt vào lúc này... muội đừng lo"_ Nàng vỗ vai an ủi Vũ Hồng. Hiện giờ tình trạng của tiểu Kỳ đã ổn định nhưng vẫn hôn mê. Nàng đành phải lấy nước linh tuyền pha lẫn vài dược liệu sau đó đóng băng lại tạo thành một cái giường băng. Để tiểu Kỳ nằm trên đó rồi nàng dùng máu vẽ một pháp trận làm chậm thời gian để đảm bảo thân thể của hắn không bị suy kiệt.


" Vậy... vậy đệ ấy được cứu rồi. May quá!!!"_ Vũ Hồng thở phào ngồi bệt xuống. Đã nói có tỷ tỷ ở đây thì chắc chắn Thiên Kỳ sẽ được cứu mà.


" Phượng Hy! Bây giờ chúng ta phải làm thế nào? Tứ Đồ Quốc sẽ được mở lại, ta đấu tiếp chứ?"_ Hoàng Ái Ny hỏi.


" Tất nhiên là phải đấu rồi! Mọi nỗ lực của tiểu Kỳ... chúng ta không được hoang phí"_ Nàng nói.


Tất nhiên nàng cũng sẽ ra mặt trên đấu đài ấy.


Tiểu Kỳ... tỷ tỷ cùng mọi người sẽ mang chiến thắng về cho đệ.


........................................................................


Vụt! Cạch!


Trong đêm khuya, ngoài những hàng lính đi tuần với những đèn lồng lập lòe, những căn phòng đều đã tắt đèn báo hiệu rằng chủ nhân của những căn phòng đó đã vào giấc ngủ. Có một bóng đen nhanh nhẹn nhảy lên nóc nhà mà di chuyển đến một viện phủ.


Hắc y nhân đó đáp xuống trước một căn phòng rồi nhẹ nhàng mở cửa vào bước vào trong... trên tay cầm một thanh đoản đao cẩn trọng tiến gần về người đang nằm trên giường.


Hắc y nhân nắm góc chăn giật mạnh ra định kề dao vào cổ đối tượng nhưng bất ngờ phát hiện ra trên giường không có người...


" Chết tiệc! Mắc bẫy rồi!!!"_ Nàng thầm kêu lên liền xoay người chạy đi. Bỗng có một vòng tay ôm lấy nàng lại, nàng tinh nhạy nghiêng người, xoay chân đá lên, tay cầm đoản đao định nhắm vào yết hầu của đối phương.


Đối phương không rõ mặt trong bóng tối, thân thể cũng rất nhạy bén, người xê dịch ra khỏi phạm vi chân đá của nàng rồi nhanh chóng kẹp lấy chân nàng áp lên eo hắn, một tay bắt đúng cổ tay nàng giơ lên cao, tay còn lại chế trụ gáy nàng kéo lại gần.


Ở tư thế này, hai người dường như không có khoảng cách, thậm chí còn nghe rõ tiếng thở của nhau.


" Không ngờ nàng nhớ ta đến như vậy, nửa đêm lại đến đây bồi cùng ta?!"_ Âm thanh êm dịu cùng hơi thở ấm nóng xộc vào mặt nàng. Mọi xúc giác của nàng đều căng lên như sợi dây đàn, mọi lông tơ đều dựng đứng cả lên.


Sao hắn biết đêm nay nàng sẽ đến chứ?


Cảm giác này không tốt chút nào! Giống như bị hắn đi guốc trong bụng nàng vậy, mọi hành vi, suy nghĩ của nàng đều nằm trong tầm tay hắn vậy!!!😡


Nàng không dễ khuất phục như vậy...


Rítttt... rắc!!!


Hàn khí lưu chuyển, bàn tay hắn đang nắm cổ tay nàng bỗng bị đóng băng thậm chí còn cảm thấy có dòng điện từ khối băng truyền vào tay hắn.


Vậy ra... sức mạnh nàng đã quay trở lại rồi.


Hắn cũng đã đoán trước được từ lúc thiên đạo hôm ấy... nó không chỉ dấu hiệu bạo động tinh thần của nàng mà còn cánh cửa thăng cấp của nàng.


Nàng cố mạnh tay giật ra nhưng dù bị băng kiềm chế nhưng lực tay của hắn vẫn không giảm.


Nàng bực mình tăng lực điện lên... cho hắn giật chết lun!!!


" Nàng chưa là đối thủ của ta đâu"_ Giọng nói của hắn có lẫn vào tiếng cười nhẹ.


Khối băng dần bị tan ra làm ướt đẫm tay hắn và nàng. Nàng còn cảm giác lôi linh không nghe sự điều khiển của nàng mà chạy ngược vào tay nàng...


Kengggg!!!


Tay nàng tê rần đành phải bỏ vũ khí xuống...


" Đoan Hiên! Buông ta ra!"_ Thôi được! Nàng chấp nhận thua hắn lần này 😠 nàng thề rằng nếu có lần sau nàng phải đánh thắng tên này!!! Nàng sẽ tăng cường tu luyện thật nhiều, nàng không thể yếu ớt như vậy mãi!!!


Hắn buông nàng ra sau đó trên tay hắn lập lòe đốm lửa xanh trắng. Khuôn mặt hai người hiện rõ dưới ánh sáng nhè nhẹ...


Màu sắc kỳ lạ của hỏa linh làm nàng có chút tò mò mà nhìn sát vào.


Thì ra hắn còn có hỏa linh căn. Đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn vận hỏa linh, trước giờ chỉ toàn thấy hắn sử dụng quang linh là nhiều.


" Chúng ta có thể lên giường tâm sự..."_ Hắn cúi người đối diện mặt với nàng, nở một nụ cười vô cùng... đểu!


" Vô liêm sỉ"_ Nàng lườm hắn, chân đạp cán đoản đao dưới đất rồi đá lên, tay phải thoăn thoắt bắt được.


" Nàng không nên cầm dao, sẽ bị thương đấy"


" Ta không phải con nít!!!" 😠😠😠


Bà đây đã cầm dao từ lúc mới 5 tuổi, 8 tuổi đã biết cầm dao giết người... giờ còn sợ nó làm bị thương hay sao?!!😬


Nhẫn!!!


Bà đây còn có chuyện hỏi hắn! Phải nhẫn!


Nàng hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh rồi nghiêm túc vào thẳng vấn đề chính.


" Có phải hôm đó ngươi đã thay đổi ký ức của tất cả mọi người không?"


" Ký ức nào?"


" Ngươi đừng giả ngốc! Ngoài ngươi ra thì còn ai trồng khoai đất này nữa"


" Nàng nói phải thì là phải đi"


" ...."_ Nếu ta nói ngươi là nữ nhân thì ngươi sẽ là nữ nhân luôn không?!😒


" Tại sao ngươi phải làm vậy?"_ Nàng đã từng nghe Dực nói, để chạm vào ký ức của con người thì cần phải chịu hao tổn rất nhiều tinh thần lực, lại còn phải chịu đau đớn do những ký ức phản lại... hôm đó xảy ra, rất nhiều người có mặt ở đó, làm sao hắn có thể xoay chuyển hết???


" Vì nàng... ta có thể làm tất cả"


Thịch!


" Ta... không cần ngươi nhọc công. Ngươi biết ta sẽ không thích ngươi"_ Đúng vậy! Nàng đã có người trong lòng rồi. Hắn cứ làm vậy chỉ làm cho nàng cảm thấy mắc nợ hắn mà thôi.


Dường như biết nàng đang suy nghĩ gì, hắn đanh giọng lại, vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt như xoáy sâu vào tâm trí nàng...


" Nếu vì trả nợ mà nàng nguyện ở bên ta, ta chấp nhận làm nàng mắc nợ ta cả đời"


" Ngươi... sao ngươi lại cứ cố chấp với ta như vậy?"


" Không phải cố chấp mà là... vì ta yêu nàng, yêu đến tận cả linh hồn, đến nỗi thiếu nàng, ta cứ như bị rút hết sinh khí, trở thành một cái xác không hồn. Thấy nàng ở cùng nam nhân khác thì ta lại không thở được, tim như bị ai bóp chặt... rất đau đớn..."


Đốm lửa trên tay hắn biến mất, căn phòng lại một lần nữa chìm vài bóng đêm, chỉ còn lại tiếng thở và tiếng tim đập của hai người.


Hắn ôm nàng, nàng lại không thể đẩy hắn ra, khuôn mặt nàng chôn vào khuôn ngực rộng của hắn... sống mũi nàng cay cay, giọt nước mắt rơi ra khỏi khóe mắt dính ướt tấm áo bào của hắn...


Tại sao...?


Tại sao nàng lại khóc?


Là vì nàng cảm động hắn sao?


Ha! Không thể nào?!


Làm sao nàng lại có thể động tâm vì mấy lời sến súa này... hơ hơ hơ...😂


Nhưng không hiểu sao nàng không cầm được nước mắt vậy nè?! Tim nàng đập thật nhanh, cả lồng ngực nàng như bị căng phồng lên...


Lý trí nàng không ngừng nói như vậy nhưng miệng của nàng lại vô thức thốt lên làm bản thân nàng có chút giật mình.


" Hiên... xin lỗi...ta cũng yêu huynh..."


Nàng cảm nhận được vòng tay hắn càng xiết chặt hơn như muốn nàng và hắn hòa làm một vậy... nàng thật muốn đánh vào miệng mình, sao lại không nghe lời nàng vậy nè!?


" Khoan... khoan đã!? Những lời vừa rồi không tính! Là ta nhất thời hồ đồ... ngươi cứ coi như là chưa từng nghe thấy gì đi!!!"_ Nàng cố vùng vẫy ra khỏi người hắn.


" Nàng đã nói, ta cũng đã nghe thấy. Thậm chí nghe rất rõ... từng chữ"_ Nàng nói nàng yêu hắn!!! Ước gì hắn có thể nghe nàng nói lại lần nữa...


" Không phải!? Không tính!!!_ Nàng lắc đầu nguầy nguậy.


" Ta tính là được rồi!"_ Hắn hôn nhẹ lên môi nàng.


" Đoan Hiên! Ngươi... có lẽ ngươi hiểu lầm gì đó?!!"_ Một ý niệm trong đầu lóe lên, nhưng lại làm nàng rất khó chịu trong tâm.


" Hiểu lầm cái gì?"


"... có lẽ do ngươi quá cố chấp với tình yêu kiếp trước... ta không biết trước kia giữa ngươi và ta đã có chuyện gì nhưng đó là ta của kiếp trước, còn ta của bây giờ là một người hoàn toàn khác... ngươi không nên nhầm lẫn"_ Nàng cố lấy giọng thật bình tĩnh giải thích cho hắn hiểu, nhưng sao từng lời nàng thốt ra như muốn nghẹn lại làm nàng rất khó thở.


Không thấy động tĩnh gì... nàng ngước lên thì bắt gặp ánh mắt âm trầm của Đoan Hiên.


Có lẽ hắn bắt đầu nghĩ thấu rồi...


Nàng từ từ lui lại hướng về phía cửa... nàng phải tự mở một con đường lui cho mình. Bỗng hắn lên tiếng làm nàng giật mình mà ngừng lại.


" Vậy nàng có bao giờ nghĩ... Lãnh Minh Dực cũng vì nàng của kiếp trước nên kiếp này mới đến bên nàng không? Liệu hắn có xem trọng con người hiện tại của nàng không? Hay là như nàng nói với ta... mãi đắm chìm trong tình cảm của kiếp trước?!"