" Nơi này là hỏa động thì hẳn sẽ rất có lợi cho người có Hỏa linh căn nhỉ?"_ Hoàng Ái Ny hỏi.
" Đúng vậy... nhưng còn tùy thuộc vào sức mạnh của từng người"_ Đông Phương Triệt nói.
Có ai mà tự tin bản thân sẽ mạnh hơn dung nham nóng chảy kia không???
" Tỷ tỷ!!!"_ Hỏa Phụng trong không gian kêu lên.
" Hửm!? Muội có chuyện gì?"_ Nàng thầm nói chuyện trong đầu.
" Muội cảm nhận được có Xích Viêm Hỏa Liên hiện diện gần đây!!! Có nó hỗ trợ, muội sẽ hồi phục thần lực nhanh hơn đấy"_ Hỏa Phụng nói giọng đầy phấn khích.
" Vậy sao? Thế thì ta sẽ tìm được nó nhưng bây giờ phải nghĩ xem làm sao đi qua lòng dung nham này đã"
Nhạc Phượng Hy trầm mặc suy nghĩ... chợt bóng đèn lóe sáng lên trong đầu... nàng nghĩ ra rồi!!! Chẳng phải nàng thường hay luyện dược trong lúc rãnh rỗi sao? Mặc dù luyện xong nàng liền bỏ sang một góc không định dùng tới nhưng lần này không phải nó là phương pháp tốt nhất sao???
Uỳnh uỳnh...
" Cái gì vậy?"_ Mọi người cảnh giác.
Cả hang động bỗng rung chấn dữ dội...
" A..."_ An Nhiên ngã va vào mỏm đá đỏ gần đó... tức thì mỏm đá vỡ toang giải phóng lượng dung nham nóng rực, lại nhờ sự rung chấn mạnh mà nó bắn lên tung tóe lên, làm nóng chảy những gì mà chúng vấy vào.
An Nhiên bị bỏng ở cánh tay và chân... Bạch Khinh Lục liền vận thủy linh chườm lên vết thương cho An Nhiên.
" Thật là... ngươi không cẩn thận chút được sao?!"
An Nhiên vừa bị đau vừa bị mắng, trong lòng bỗng cảm thấy ấm ức, đôi mắt bắt đầu rươm rướm nước mắt.
Bạch Khinh Lục hoảng hốt nhìn An Nhiên sắp khóc, hắn bối rối không biết phải làm sao...
" Ta... ta còn chưa làm gì ngươi? Ngươi khóc gì chứ?"
An Nhiên giận dỗi đẩy hắn ra...
" Ngươi..."_ Bạch Khinh Lục tức giận.
" Bạch công tử, Nhiên Nhiên đang bị đau nên có hơi thất lễ..."_ An Hiểu cố gắng hòa giải.
Nhạc Phượng Hy xem xét vết bỏng của An Nhiên sau đó lấy ra lọ thuốc mỡ bôi lên sau đó lấy băng quấn lại để tránh nhiễm trùng.
" Uống cái này đi, nó sẽ không để lại sẹo đâu"_ Nàng đưa Hoàn Dưỡng Đan có luyện từ Hồng Liên cho An Nhiên uống.
" Bây giờ ngươi thử đứng dậy xem có đi tiếp được không"_ Hoàng Ái Ny đỡ An Nhiên đứng dậy.
An Nhiên kêu đau một tiếng rồi ngồi xuống lại... chỉ cần cử động nhẹ là đau thấu lên không chịu nổi được.
" Xem ra ngươi phải dừng ở đây rồi"_ Hoàng Ái Ny bất đắc dĩ nói.
" Vậy ta đưa muội ấy trở về"_ An Hiểu lấy ra quyển truyền tống.
" Tỷ tỷ không cần làm vậy đâu! Muội có thể trở về một mình"
" Không được! Làm sao ta yên tâm được hơn nữa ta đã tự biết bản thân chỉ có thể dừng ở đây thôi"_ An Hiểu mỉm cười nói.
Nhạc Phượng Hy lấy thêm vài viên thuốc kháng sinh và chỉ dẫn An Hiểu cách sử dụng...
An Hiểu và An Nhiên từ biệt mọi người rồi xé hai quyển truyền tống, hai vòng tròn linh thuật xuất hiện bao trọn lấy họ... đến khi họ biến mất.
"Chúng ta đi tiếp thôi"_ Nhạc Phượng Hy nói.
" Khoan đã!!! Không lẽ chúng ta cứ đi như vậy thôi sao???"_ Hoàng Thiên kêu lên, e dè nhìn Vũ Hồng và Hoàng Ái Ny, dù gì họ cũng là phận nữ nhân...😳😳😳
Nhạc Phượng Hy lấy ra một lọ đan dược bạch sứ, vừa mới mở nút lọ ra tức thì trong bình xộc ra hương thơm ngào ngạt của thảo dược.
" Uống cái này có thể cầm cự ở đây khoảng hai canh giờ"
" Thủy dược!?! Ngươi có thủy dược?"_ Hiên Viên Ngạo nhận lấy lọ dược liền phát hiện ra đây là loại thủy dược mà gần đây mọi người đang rất rầm rộ. Nghe nói một lọ thủy dược bậc nhị phẩm đã lên tới 1000 thanh tệ, còn chưa nói các phẩm bậc khác, không ngờ tên Lãnh Phi này lại có được thủy dược nhiều như vậy.
" Đây Băng Tinh Thủy, nếu bình thường uống nó vào thì trong vòng nửa khắc lục phủ ngũ tạng đều sẽ bị ngưng hoạt động, trở thành người băng. Nhưng nơi đây có khá nhiều hỏa linh nên nó có thể tạo lớp bọc băng vô hình bảo vệ cả bên trong lẫn bên ngoài thân thể con người, ngoài ra không có tác dụng phụ nào khác"_ Nàng giải thích.
" Chỉ được hai canh giờ thôi sao? Chúng ta còn không thuận đường ở đây"_ Bạch Khinh Lục nhăn mặt nói.
" Chính vì vậy chúng ta phải thử. Ta không tin ải này ta không vượt qua"_ Nhạc Phượng Hy nói tràn đầy tự tin.
Mọi người bị sự tự tin thuyết phục liền uống thủy dược vào, lập tức cả thân thể trở nên lạnh lẽo, giống như lúc ở băng vực vậy... tuy nhiên mọi người đều không cảm thấy khó chịu thay vào đó là rất thoải mái khi ở nơi có nhiều hỏa linh như vậy.
" Hỏa linh sẽ nhanh chóng làm tan chảy khí lạnh của chúng ta, trước khi hết tác dụng của dược chúng ta phải vượt qua lòng dung nham này"_ Nàng nghiêm túc nhắc nhở.
Cả nhóm bắt đầu tiến sâu vào động...
Đi được khoảng một canh giờ, mọi người bắt đầu cảm thấy khó chịu bởi khí nóng khan xộc vào mũi. Lối đi của hang động ngày càng phức tạp, xuất hiện nhiều ngõ ngách nhỏ, lối đi rẽ nhiều hướng đầy phức tạp. Thỉnh thoảng lại xuất hiện dưới chân những cột dung nham phụt lên hay những cơn rung chấn thất thường.
Nhạc Phượng Hy nhắm mắt cảm nhận theo sự chỉ dẫn của Hỏa Phụng...
" Bên trái..."
" Sao ngươi biết đó là lối ra?"_ Hiên Viên Ngạo thắc mắc.
" Ta đoán vậy thôi nhưng ngươi cũng tự đi theo lựa chọn của ta đấy thôi~"_ Nàng nhún vai rồi đi tiếp.
Kia rồi! Đây là vùng trung tâm của núi lửa. Dòng dung nham nóng đỏ sôi ùng ục, thỉnh thoảng lại nghe tiếng xèo xèo khi dung nham va chạm vào thành đá.
" Kết giới kìa!"_ Vũ Hồng reo lên, tay chỉ về phía vầng sáng trắng quen thuộc của kết giới.
Chỉ cần đi băng qua dòng dung nham này qua bên kia bở đá là có thể chạm kết giới rồi!
Chỉ là cần phải nhảy qua các bậc đá nhỏ để làm cầu qua bên kia bờ... nhưng ai biết được bậc đá kia có chắc chắn không? Lỡ may chân vừa chạm vào nó liền vỡ ra thì ngay cả thần tiên cũng bị thiêu cháy dưới dòng dung nham này.
Tống Vỹ Tinh chen lên trước, không nói một lời nào liền đạp chân nhảy lên bậc đá rồi linh hoạt nhảy từ bậc này sang bậc khác cho đến khi tới đích.
Hoàng Ái Ny há hốc mồm nhìn Tống Vỹ Tinh bên kia bờ... sao hắn qua nhanh vậy?! Ít nhất cũng nói một lời cho người khác biết chứ? Lỡ hắn không may sảy chân hay bị sập đá thì chẳng phải hắn mất mạng sao? Hắn không biết quý trọng bản thân gì cả!!! Nàng thật lo lắng a...
Khoan đã!? Sao nàng lại lo lắng cho hắn ta chứ??? Chắc là ở đây nóng quá nên đầu óc có vấn đề... chắc là vậy rồi!!!
" Tống Vỹ Tinh cũng đã qua bên kia an toàn rồi, chúng ta cứ vậy mà qua thôi"_ Nhạc Phượng Hy nói.
Mọi người gật đầu liền xếp hàng nhảy qua, Nhạc Phượng Hy là người cuối cùng.
" Tiểu Phụng, có thấy nó ở đâu không?"
" Lạ thật! Muội cảm nhận nó rất gần nhưng lại không thấy nguyên thể của nó"
" Không còn thời gian nữa..."_ Nhạc Phương Hy lau lau mồ hôi, sức nóng càng ngày càng mạnh, tác dụng của thủy dược lại sắp hết tác dụng... không lẽ nàng phải bỏ qua bảo vật kia sao?
" Hay là chúng ta bỏ đi! Thân thể của tỷ sắp không chịu được rồi kìa"_ Hỏa Phụng lo lắng.
Nhạc Phượng Hy thở dài đầy nuối tiếc, phi thân nhảy lên bậc đá đầu tiên bỗng...
" Tỷ tỷ coi chừng!!!"_ Tiếng Vũ Hồng hét lên.
Xoẹt! Rầmmm!!!
Một băng phi phóng vào đúng bậc đá mà nàng đang đứng. Nàng nhanh chóng nhảy lùi lại vào bờ... bậc đá dị vỡ nát rồi tan chảy vào dung nham đỏ rực.
Nàng giận dữ ngước lên nhìn người đã gây ra chuyện này...
Lâm Như Tuyết cao ngạo bay lơ lửng trên không trung, cả người được bao trùm bởi ánh sáng bạc nên không bị ảnh hưởng bởi sức nóng khủng khiếp của dung nham.
" Lãnh Phi, chúng ta đã gặp lại nhau"_ Lâm Như Tuyết cười lạnh nhìn nàng.
" Không biết Lâm tiểu thư hành động như vậy là có ý gì?"
" Tất nhiên là muốn thách đấu lại với ngươi rồi... lần này sẽ lấy tính mạng ra để cá cược, chỉ có thể một trong hai chúng ta chết ở đây thì cuộc thi đấu mới kết thúc. Người đồng ý chứ?"
" Tại hạ còn có thể không đồng ý?"
" Tất nhiên là... không rồi"_ Lâm Như Tuyết vẫn giữ nguyên nụ cười.
" Lâm Như Tuyết!!! Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"_ Hoàng Ái Ny đứng bên kia bờ, mắt giận dữ nhìn Lâm Như Tuyết.
" Công chúa điện hạ. Đây là chuyện riêng của ta và hắn, mong công chúa và những người ở đây không nên xen vào..."
" Hắn là bằng hữu của ta, sao ta không xen vào được chứ??? Người mà dám đụng vào một sợi tóc của hắn, ta sẽ diệt cả gia tộc nhà ngươi!!!"_ Hoàng Ái Ny phẫn nộ.
" Mong công chúa không nên nói bậy. Người muốn nói diệt là diệt thì không phải đã công bố khiêu chiến với Lâm gia ta và... Thần Giáo?!"_ Nàng ta còn nhấn mạnh hai từ "Thần Giáo"
" Lâm Như Tuyết ngươi dám thách ta sao?"
" Ái Ny, không được nói nữa"_ Hoàng Việt Minh chặn Hoàng Ái Ny lại.
" Ca ca!!!"
" Lâm Như Tuyết! Đây là bí cảnh của học viện, ngươi lại ở đây vô cớ gây sự, ngươi không sợ làm mất mặt Lâm gia sao?"
" Thái tử điện hạ. Tiểu nữ chính là vì nhận lệnh từ gia gia rằng tại đây giải quyết hết cả ân oán của Lâm gia với Lãnh Phi, mong bên hoàng thất sẽ không xen vào chuyện riêng của Lâm gia"
Tay Hoàng Việt Minh nắm chặt thành nắm đấm... nàng ta dám lấy Lâm gia và Thần Giáo ra chống lưng, còn hắn chỉ vì là thái tử của đế quốc này mà ngay cả việc bảo vệ người hắn yêu cũng không có tư cách.
Nếu được thì hắn nguyện từ bỏ hết tất cả để có thể ở bên nàng, bảo hộ nàng...
Hắn đã quyết định rồi!!! Bằng mọi giá hắn phải bảo vệ nàng! Sau này hắn sẽ tạ tội lại với phụ hoàng và mọi người...
Hoàng Việt Minh định lấy kiếm ra thì lại bị Đông Phương Triệt cản lại.
" Không được..."
" Bỏ ra"_ Hoàng Việt Minh gằn giọng.
" Nguy rồi! Dược đã hết tác dụng..."_ Hoàng Thiên kêu lên, nhìn y phục của hắn đang dần ửng đỏ sau đó bốc cháy lên, Bạch Khinh Lục nhanh chóng vận thủy lực dập tắt...
" Chúng ta phải rời khỏi đây"_ Đông Phương Triệt nói
" Không được!!! Tỷ tỷ còn ở bên kia! Ta sẽ không đi đâu hết! Bỏ ta ra!!!"_ Vũ Hồng vùng vẫy ra khỏi vòng tay của Hoàng Thiên
" Tỷ tỷ?"_ Hiên Viên Ngạo cau mày nhìn thái độ của Vũ Hồng.
Bên đó chỉ có Lâm Như Tuyết và Lãnh Phi... không thể nào Lâm Như Tuyết là vị tỷ tỷ mà Vũ Hồng nói...
Chẳng lẽ...?!
Lãnh Minh Dực, Tiêu Vận và Dương Hàn Long vẫn tiếp tục im lặng, mắt đăm chiu nhìn Nhạc Phượng Hy...
" Hãy ra trước đợi ta..."_ Nhạc Phượng Hy mỉm cười truyền âm cho bọn hắn.
Dương Hàn Long chần chừ nhìn nàng... hắn không thể bỏ nàng mà đi được, có chết hắn cũng muốn bên cạnh nàng.
" Đi thôi"_ Lãnh Minh Dực chợt lên tiếng.
" Ngươi không lo cho nàng sao???"_ Hoàng Việt Minh tức giận nắm lấy cổ áo Lãnh Minh Dực.
Tiêu Vận im lặng cau mày nhìn Lãnh Minh Dực...
Hắn biết... Lãnh Minh Dực cũng rất lo cho nàng thậm chí còn là người lo lắng cho an nguy của nàng nhất. Bởi hắn ta là người hiểu nàng hơn bất kỳ ai nên mọi việc hắn ta quyết định đều là vì nàng...
Dương Hàn Long nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của nàng nhưng rất kiên cường... nàng đang đau đớn chống chọi lại sức nóng đang xâm nhập vào thân thể, tà áo dần bị cháy xém... nhưng nàng lại không hành động gì cả. Có vẻ nếu như bọn hắn vẫn còn ở đây chưa chịu rời đi, nàng vẫn sẽ cắn răng chịu đau đớn chờ bọn hắn rời đi.
" Hãy mau trở về"_ Dương Hàn Long truyền âm đến cho nàng.
Nhận thấy hành động gật đầu của nàng, hắn mới quay lưng đến chỗ Vũ Hồng đang vùng vẫy, hắn đánh sau cổ Vũ Hồng cho nàng ta bất tỉnh rồi giao lại cho Hoàng Thiên bế vào kết giới.
Còn Tống Vỹ Tinh cũng đã sớm vác Hoàng Ái Ny lên vai, mặc sự la hét, đánh đấm của Ái Ny mà đi vào kết giới.
" Nếu còn không đi, nàng sẽ chỉ cứ đứng đó chịu đau đớn mà thôi"_ Tiêu Vận vỗ vai Hoàng Việt Minh.
Hoàng Việt Minh giật mình nhìn Nhạc Phượng Hy bên kia... quả thật nàng như lời của Dương Hàn Long nói... nàng đang đợi mọi người rời đi an toàn nhưng còn bản thân nàng thì sao?!
" Nếu nguy hiểm nàng ấy có thể dùng truyền tống để quay về học viện mà"_ Đông Phương Triệt cố thuyết phục Hoàng Việt Minh.
" Ngươi đừng để ta phải làm như với Vũ Hồng"_ Dương Hàn Long gằn giọng tỏ thái độ mất kiên nhẫn.
Người bĩnh tĩnh, lãnh đạm như Dương Hàn Long mà còn tỏ ra thái độ như thế này thì chỉ có việc liên quan đến nàng thôi...
Hoàng Việt Minh trừng mắt nhìn Lâm Như Tuyết...
Nếu hắn phát hiện nàng có chuyện gì xấu thì hắn sẽ tìm diệt Lâm Như Tuyết và cả Lâm gia để đền tội... dù có phản lại triều đình, đế quốc hắn cũng mặc tất cả!!! Đối với hắn, nàng mới quan trọng nhất!
Bọn hắn nhìn nàng lần cuối rồi bước vào kết giới...
" Bây giờ chỉ còn ta và ngươi... Lãnh Phi"_ Lâm Như Tuyết cười lạnh.
Lãnh Phi à~ hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi, nơi đây chính là mồ chôn của ngươi.
Nhạc Phượng Hy nhẹ mỉm cười... nếu bọn họ không chạy đi, nàng sợ cuộc đấu này sẽ ảnh hưởng đến tính mạng bọn họ mất!!!
Tà áo Nhạc Phượng Hy bỗng bị dập tắt, không còn cháy lan lên nữa... cả người nàng phát ra ngọn lửa đỏ rực...
Lâm Như Tuyết cứ ngỡ Lãnh Phi bị chính nguồn hỏa linh trong đây thiêu chết liền cười lớn vang vọng cả động đá...
" Hahahahaha...Lãnh Phi à~ số ngươi xấu quá mới gặp ta rồi chết thảm ở đây, nếu có trách thì hãy trách bản thân ngươi quá ngu ngốc dám chống đối ta, chiếm đoạt những thứ thuộc về ta"
" Vậy sao?"_ Trong ngọn lửa bập bùng đó phát ra giọng nói quen thuộc.
Lâm Như Tuyết ngưng cười... nàng không nghe lầm?! Hắn chưa chết sao?
Ngọn lửa vẫn cứ cháy mãnh liệt ngày càng lớn dần rồi...
Uỳnhhh!!!
Ngọn lửa nổ lớn, đá từ trên cao vì chấn động đó mà liên tục nứt ra và rơi xuống, dòng dung nham nóng rực ngày càng sôi nhiều hơn...
Nhạc Phượng Hy xuất hiện với bộ y phục đỏ rực, mái tóc đen dài nổi bật với cây trâm hạt châu đỏ, đôi thủy mâu được điểm đỏ ở đuôi mắt... Nàng như mỹ nhân trong tranh bước ra mang đầy sự yêu mị, quyến rũ...
Nàng nở nụ cười nhìn Lâm Như Tuyết, đôi môi đỏ mọng bật lên giọng nói đầy mị hoặc...
" Trò chơi bắt đầu"