Thần Nữ Ngạo Cuồng Thiên Hạ

Chương 1: Xuyên Không (1)




Tại rừng XXX...


Nhạc Phượng Hy đang ở sâu trong rừng, trên tay cầm một cuốn sách, ở trên đó là nhiều hình ảnh cây thuốc, thảo dược... đôi mắt phượng linh hoạt nhìn ngang nhìn dọc xung quanh sau đó....


" A! Cuối cùng thấy mày rồi...tình yêu"


Nhạc Phượng Hy vui mừng reo lên khi thấy một loại thảo mộc đang mọc ở vách đá mà... vách đá đó đang nằm sừng sững ở sát bờ vực. Cô không ngại nguy hiểm leo lên hòn đá. Tay cô khi cách cây thảo mộc chỉ còn một gang tay, chỉ một chút thôi, cô cố gắng nhoài người hơn... Chân Nhạc Phượng Hy bất chợt bị chuột rút mà mất thăng bằng sau đó... và sau đó... một màng tối thui bao trùm lên đầu cô.


Khi mở mắt ra, Nhạc Phượng Hy phát hiện ra là cô đang bay... đúng! Chính xác là cô đang bay. Thích thú khi mình đang lơ lửng trên cao, làm sát thủ bao nhiêu năm mà cô chưa từng được bay như thế này, nếu như vậy thì muốn đi đâu cũng được, cô cũng không cần mạo hiểm leo lên leo xuống để hái thuốc... khoan đã!? Cô nhớ là mình đang hái thuốc thì bị ngã xuống vực mà... sao bây giờ... không lẽ cô đã... chết???


" A hừm! Cô vui chơi đủ chưa?"_ một giọng nói vang lên ở sau lưng cô


Theo thói quen của sát thủ, Phượng Hy chuẩn bị thế tấn công và quay lại... trước mắt cô là một nam tử vận một bộ cổ trang Trung Quốc màu trắng, mái tóc đen được búi lên một phần, còn để một phần thả dài đến cả lưng... tóc hắn dài còn hơn cô chứ! không thấy nóng à? Còn thêm bộ đồ rườm rà đó nữa... đang đóng phim à?


Nam tử thấy ánh mắt đầy nghi hoặc của Nhạc Phượng Hy, hắn đen mặt... nhìn cô bây giờ như muốn lột hết hắn ra để nhìn, để nghiên cứu kỹ hơn.


" Cô... cô đừng nhìn nữa"


" Hừ! ngươi là ai?"


Cuối cùng cô ta cũng nhớ đến mấu chốt rồi! _ Nam tử mừng thầm trong lòng, chứ nếu không hắn cũng không biết nên bắt đầu từ đâu. Tại sao lại là hắn, chỉ vì chơi cờ thua với đồng nghiệp mà bây giờ hắn phải làm việc này, cứ nhìn cô ta là không biết phải giải thích với cô ta ra làm sao nữa, lỡ như làm cô ta tức giận là mình toi đời... thật là... thôi đến đâu thì hay đến đó vậy, mong là mình sẽ toàn thây trở về T_T


" Khụ... ta là người vận chuyển kết thông với các không gian"


" Cái gì vận chuyển... rồi không gian gì nữa? Mà thôi, chuyện đó không quan trọng, mau nó cho ta biết có phải ta đã chết rồi không?"


" Quả nhiên là thần... à mà không... khụ khụ đúng rồi, cô đã chết... nhưng cô có thể sống lại"


" Thật sao?"_ Nhạc Phượng Hy vui mừng, bản thân cô cũng không lưu luyến gì, làm sát thủ có thể mất mạng bất cứ lúc nào nhưng nếu cô có cơ hội sống thì làm sao cô bỏ qua được chứ ^0^


" Tuy nhiên..."_ nam tử thấy cô đang vui mừng, miệng không sao có thể thốt lên câu tiếp theo " Ực mình phải bình tĩnh, không sao không sao"_ hắn tự thầm an ủi bản thân." Cô được sống nhưng là ở thế giới khác, bởi vì ở thế giới của cô thân xác cô đã bị phá hủy rồi"


" Sao? Tức là ta được xuyên không như mấy cuốn tiểu thuyết hả?"


" Khụ... cô nghĩ vậy cũng được... bây giờ tôi cho cô thấy một vài sự việc của thân phận mà cô sắp mang rồi chúng ta nói chuyện tiếp"_ Hắn nói xung vung tay một cái, không gian thay đổi, sau đó Nhạc Phượng Hy lơ lững trước một căn phòng cổ đại, cô bay xuyên vào phòng thì thấy một bé gái lam y đang khóc, bàn tay nhỏ bé không ngừng lay người phụ nữ nằm trên giường


" Mẫu thân...hức hức...người đừng bỏ nữ nhi mà... oa oa oaaaaa... con hứa sẽ ngoan mà... MẪU THÂN!!!"


Sau đó khung cảnh này liền dao động rồi thoáng một cái Nhạc Phượng Hy lại ở trong một căn phòng khác


" Ả ta chết rồi à?"_ Một người phụ nữ đang ung dung uống trà, mắt lóe lên tia độc ác


" Dạ thưa phu nhân, sau khi đại phu nhân sinh hạ thiếu gia thì bị băng huyết mà chết, còn thiếu gia thì rất yếu... e rằng... sau này người cũng khó..."


" Aha ha ha... đúng là một tin tốt... không uổng ta phí thời gian để hạ độc ả... ha ha ha... ả ta chết hay lắm"


Có vẻ cái chết của người phụ nữ kia đều là do người này chủ mưu_ Nhạc Phượng Hy nhận xét. Sau đó cô xuất hiện ở một vườn hoa, tại đây có hai hình bóng nhỏ bé


" Tỷ tỷ..."_ Một cậu bé dáng vẻ yếu ớt chạy theo cô bé mà lúc nãy khóc vì mất mẹ, nhưng hiện tại cô bé có phần lớn hơn mấy tuổi.


Cô bé không giấu vẻ chán ghét cùng phẫn nộ đẩy mạnh cậu bé xuống đất: "Tránh ra! Ta ghét ngươi! Tại ngươi mà mẫu thân mới mất... tất cả là tại ngươi..."


" Đại tiểu thư... thiếu gia..."_ một nô tỳ trạc tuổi cô bé hấp tấp chạy đến can ngăn


Cô " đại tiểu thư" liếc xéo đứa em trai mình rồi bỏ đi.


" Thiếu gia... người đừng buồn... đại tiểu thư còn thương người lắm... thôi để nô tỳ chơi với người nha"


Nhạc Phượng Hy lại tiếp tục bị đưa đến một khung cảnh khác. Lúc này là ban đêm, một cô gái vận một hồng trang, dáng vẻ trong sáng thuần khiết như tiểu bạch thỏ đang ôm ấp một nam tử, người nam tử cũng được coi là mĩ nam, vận một bạch trang tay cầm quạt ra một dáng thư sinh. Hai người đang tình tứ với nhau thì bị một cô gái khác vận huyết trang, khuôn mặt đầy phấn vặn vẹo chạy đến tách hai người kia ra


" LÂM NHƯ TUYẾT! Ngươi dám quyến rũ hôn phu của ta, ngươi gan lắm!?_ nói xong cô định giơ tay tát thì bị nam nhân kia chặn lại đồng thời đẩy cô ngã xuống đất


" NHẠC PHƯỢNG HY! Đủ rồi đấy! Ta cấm cô đụng đến Tuyết nhi, ta sẽ cùng cô hủy hôn"


" Không được Hạo ca... không... muội không muốn... muội..."


" Người ta yêu là Tuyết nhi, cuộc hôn ước này không đáng ta để tâm... đi thôi Tuyết nhi"


" Hạo ca... hu hu... muội không đồng ý hủy hôn ước... muội yêu huynh..."_ huyết y nữ tử ngồi bệt xuống đất mà khóc, mắt nhìn hai bóng hình kia mãi đến khi họ biến mất trong bóng tối.