Tịnh Tuyết như chết lặng đi. Mọi người có biết nàng đã nhìn thấy gì không? Trong phòng, những nam nhân từ già đến trẻ, nhan sắc, loại người tất cả đều có đủ. Ít nhất cũng có khoảng tám, chín người đang cùng nhau làm cái loại chuyện đó với một nữ tử. Mà nữ tử đó lại sở hữu gương mặt giống hệt nàng! Bọn người kia đang trong cơn khoái hoạt nào đâu để ý đến căn phòng sớm đã không chỉ có mình bọn họ. Nữ nhân loã lồ nằm trên giường kia còn phát ra những âm thanh ô nhục rất lớn.
Tịnh Tuyết nắm chặc tay lại. Hảo! Con gương tinh này dám dùng gương mặt nàng làm cái loại chuyện xấu hổ như thế, phá huỷ thanh danh của nàng.
- Các ngươi dừng lại ngay cho ta!!!!!
Giọng nói đầy tức giận của nàng cắt ngang mọi hành động của bọn người kia. Tức thì mọi ánh mắt đều hướng nàng nhìn. Nhưng vừa nhìn xong thì bọn nam nhân kia đều ngớ người:
- Sao lại có đến hai Diện Ảnh thế này?
- Diện Ảnh cái đầu nhà ngươi! - Tịnh Tuyết tức giận quát. Xong, nàng lại gạt hết đám nam nhân qua một bên mà lôi đầu cái gương tinh kia ra giữa phòng.
- Ngươi...tiện nhân! Mau thả ta ra. - Diện Ảnh nắm tay Tịnh Tuyết đang nắm tóc mình, vùng vẫy nói.
"Chát"
Tiếng chát giòn tan vang lên. Trên mặt Diện Ảnh đã in nguyên bàn tay của Tịnh Tuyết. Nàng lạnh lùng nói:
- Các tát này là dành cho ta vì ngươi dám dùng chính gương mặt của ta mà làm cái loại chuyện này.
"Chát"
Lại thêm một tiếng chát vang lên.
- Cái tát này là dành cho các nữ phụ đã bị ngươi làm khổ sở.
"Chát"
- Cái tát này dành cho những nhục nhã mà ta phải chịu.
- Này! Ngươi đang làm gì Diện Ảnh vậy? - Mấy tên thối nam nhân kia bất bình quát.
- Bọn ngu xuẩn các ngươi câm miệng lại cho ta! - Tịnh Tuyết lia ánh mắt sắc bén về phía bọn họ.
Chớp mắt một cái Hoàng Ung đã cầm kiếm đứng chắn trước mặt bọn thối nam nhân kia uy hiếp khiến cho bọn họ không dám tiến lên nữa.
Xong nàng lại nắm tóc Diện Ảnh kéo về sau để mặt ả ta ngẩng lên. Nàng trừng mắt nhìn ả:
- Nói! Tại sao ngươi lại làm cái loại chuyện chó má này?
Diện Ảnh bị Tịnh Tuyết tát đến đầu ốc choáng váng. Khi nàng ta tỉnh lại thì trong lòng lửa giận bừng bừng. Ả ta vừa dùng mống tay sắc nhọn hướng nàng cào tới vừa nói:
- Đơn giản là hút sinh khí tăng cao ma lực thôi.
Tịnh Tuyết tránh né, hừ lạnh một cái. Hướng trong người mình lấy bùa pháp. Nhưng tìm mãi không thấy. Chết!!! Nàng nhớ ra rồi. Vì muốn cứu gia đình của Tiểu Xảo mà nàng đã dùng hết những lá bùa mà mình có để gọi một trận mưa rất lớn...
Diện Ảnh được tự do, hoá phép trên người ả ta xuất hiện một bộ y phục. Ả cười ha hả nói:
- Ha ha! Không có bùa pháp phải không? ngươi không nhớ là mình đã xài hết chúng khi cứu gia đình của Tiểu Xảo gì đó sao?
- Yêu...yêu quái!!!! - Bọn nam nhân và tiểu nhị, chủ quán kinh hô. Vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Tiểu Xảo hai mắt mở to. Tịnh Tuyết tỷ vì muốn cứu gia đình nàng mà đã dùng hết mấy lá bùa? Không phải bùa của pháp sư rất quý hay sao? Nó cũng giống như là bùa hộ mệnh vậy. Nếu không có thì e rằng...
- Nguyệt Nhan tỷ... - Tiểu Xảo hớt hải kêu.
Diện Ảnh nhếch mép cười, đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt Tịnh Tuyết. Hoàng Ung dùng kiếm lao thẳng đến phía ả nhưng lại bị ả nhẹ nhàng đẩy búng tay một cái hắn đã văng vào vách tường.
A Tố nhe răng trợn mắt uy hiếp ả. Nhưng ả nào biết hồ yêu nam tử pháp lực cao cường đã hành hạ ả lúc trước là nó nên rất đắc ý mà hất nó ra khỏi người Tịnh Tuyết.
Tịnh Tuyết lùi lại từng bước. Chết tiệt! Bây giờ nàng cũng không có bùa pháp. Phải làm sao bây giờ?
Tiểu Xảo thấy Tịnh Tuyết đang gặp nguy hiểm liền cầm cánh cửa đã bị Tịnh Tuyết đạp hư ném về phía Diện Ảnh. Ả ta phất tay áo, tức thì cánh cửa văng ngược trở lại Tiểu Xảo. Đập thẳng vào người nàng khiến cho đầu nàng chảy máu.
- Hoàng Ung, A Tố, Tiểu Xảo... - Tịnh Tuyết nhỏ giọng gọi.
Diện Ảnh kia một trận cuồng tiếu. Trong kucs ả giam nàng vào thân xác của mình và sử dụng cơ thể của nàng, ả đã xem hết được quá khứ của nàng ta rồi. Ả ta nhếch miệng, nâng cầm nàng lên:
- Ta nói...đứa trẻ như ngươi cũng thật tội nghiệp. Cha mẹ mất sớm từ lúc sáu tuổi. Sống trong sự nghi kị và cung phụng của mọi người. Con yêu quái sâu trong người ngươi cũng rất đẹp. Nào! Hãy cho ta thấy nó đi.
Ả ta đưa tay lên trán Tịnh Tuyết. Ở chỗ đó liền phát ra ánh sáng mà xanh. Ả ta là gương tinh. Mà gương chính là nơi ngược với thế giới thực tại, là nơi bắt cầu của ma quỷ đến với nhân gian, cũng là nới có thể thấy con người hoàn toàn trái ngược của người sôi. Vì vậy mà ả có khả năng thao túng tìm ra mặt trái của con người cùng vạn vật.
- Aaaa!!! - Tịnh Tuyết đau đớn hét lên. Bên huyệt thái dương của nàng thoắt ẩn thoắt hiện đó lam liên. Móng tay cũng dần dần dài ra...