Edit+beta: LQNN203
Sau khi Hạ Khiếu nói tên của mình, để đối phương rời đi.
Anh không biết hàng xóm của anh đã thay đổi, cũng không quan tâm.
Đối với anh, những gì diễn ra tối nay cũng chỉ là chuyện không có chút ấn tượng.
Sau khi đối phương rời đi, anh cũng quên chuyện này.
Khi Đường Miểu gõ cửa, Hạ Khiếu vừa mới rời giường.
Anh nhận được cuộc gọi từ một người bạn trong ban nhạc, muốn ăn tối cùng nhau để nói về bài hát mới.
Sau khi Đường Miểu rời đi, Hạ Khiếu cũng thay quần áo, thay xong quần áo, Hạ Khiếu liền rời nhà đi ra ngoài.
Nơi người bạn hẹn ăn cơm là một quán ăn khuya không tồi.
Mùa hè ở thành phố Hoài Thành, ban đêm nóng nực lạ thường.
Quán ăn khuya nằm ở khu phố cổ Hoài Thành, dọc phố có những ngôi nhà thấp tầng.
Trong nhà nướng thịt, bên ngoài kê bàn ghế nhựa, lúc này có hai, ba bàn khách đang uống bia, Hạ Khiếu bước xuống taxi, đi tới bàn chỗ bạn mình.
"A Khiếu."
Ngay khi Hạ Khiếu đến, tay guitar Tề Viễn đang ngồi trên bàn gọi anh.
Hạ Khiếu đi đến bên cạnh anh ta, hai người đơn giản đối mặt nhau một cái, Hạ Khiếu liền ngồi bên cạnh anh ta.
Sau khi ngồi xuống, Hạ Khiếu cùng tay bass Lâm Diệp và tay trống Cát Bang cũng chào hỏi nhau.
Đây là bốn thành viên chính của ban nhạc Vang Bóng Một Thời.
Vang Bóng Một Thời được thành lập bởi Hạ Khiếu khi mới mười bảy tuổi và Tề Viễn, ban đầu ban nhạc rất vắng vẻ, sau này thêm Lâm Diệp và Cát Bang gia nhập, ban nhạc dần củng cố, đến bây giờ Hạ Khiếu hai mươi ba tuổi, ngót nghét cũng đã sáu năm.
Trong sáu năm qua, Vang Bóng Một Thời cũng đã đạt được một số danh tiếng trong giới ban nhạc với phong cách ban nhạc độc đáo của mình.
Tất nhiên, danh tiếng của ban nhạc sẽ không tồn tại lâu bởi chỉ riêng phong cách của ban nhạc, tiếng vang đầu tiên của sự nổi tiếng và phổ biến là một bài hát do Hạ Khiếu viết cách đây sáu năm.
Trong ban nhạc Vang Bóng Một Thời này, Hạ Khiếu là nòng cốt.
Ngoài việc anh là ca sĩ chính và là người chơi keyboard của ban nhạc, một lý do quan trọng khác là hầu hết các bài hát của ban nhạc đều do anh sáng tác.
Hạ Khiếu có phong cách độc đáo của riêng mình trong âm nhạc và bài hát, cũng như nguồn cảm hứng bất tận và những ý tưởng mới.
Đây cũng là lý do quan trọng cho sự phát triển của ban nhạc, đối với những người hâm mộ âm nhạc, những ca khúc mới của Vang Bóng Một Thời dường như chưa bao giờ bị ngắt quãng, cũng không hề gây khó chịu khi nghe.
Đối với một ban nhạc, việc tụ họp giữa các thành viên, ngoài việc tập dượt trong phòng tập, còn là một cuộc gặp gỡ giữa các thành viên về các bài hát và màn biểu diễn mới.
Nhưng phàm đã thành lập một ban nhạc, trời sinh đều mang theo vẻ nổi loạn trong xương máu không kiềm chế được.
Mà những cuộc họp mặt của Vang Bóng Một Thời cũng được tổ chức rất tùy ý, ở quán ăn khuya, quán bar, hay thậm chí là ở hậu trường khi kết thúc buổi biểu diễn...
Dù sao chuyện này, mọi người cũng xem ý của Hạ Khiếu, ca khúc là do anh viết, một khi anh muốn nói chuyện là có thể đưa mọi người lại gần nhau rất nhanh.
Vốn dĩ tối nay bọn họ chỉ ăn tối cùng nhau, với trình độ ban nhạc của họ như bây giờ, đã có lời mời và biểu diễn cho các lễ hội âm nhạc.
Đặc biệt là vào mùa hè, là khoảng thời gian cao điểm của lễ hội âm nhạc, ban nhạc không hề nhàn rỗi trong thời gian này, chỉ vừa mới trở về biểu diễn tại lễ hội âm nhạc Nam Thành cách đây một thời gian.
Sau khi trở về, ban nhạc chỉ chờ buổi biểu diễn tiếp theo.
Đối với ban nhạc nổi tiếng như họ, nhìn chung không thiếu cơ hội biểu diễn, từ các lễ hội âm nhạc trên khắp đất nước đến các livehouse ở Hoài Thành.
Ngay cả livehouse ở địa phương, Vang Bóng Một Thời đã trở thành đêm chung kết của ban nhạc lúc nửa đêm.
Sau khi Hạ Khiếu ngồi xuống, Tề Viễn liền gọi món cho anh, hỏi: "Muốn uống bia không? Muốn ăn thịt gì, để tôi nhờ ông chủ nướng vài xiên cho cậu."
Bốn thành viên của Vang Bóng Một Thời, đều không cách tuổi nhau lắm, đặc biệt là Tề Viễn và Hạ Khiếu, hai người là bạn lớn lên cùng nhau, bằng tuổi nhau.
Trong ban nhạc, mối quan hệ của họ cũng là tốt nhất.
Hạ Khiếu thường phụ trách biểu diễn và sáng tác bài hát, trong khi đó Tề Viễn phụ trách công việc bên ngoài ban nhạc, thường liên hệ trực tiếp với anh ta để biểu diễn và những thứ linh tinh khác.
Sau khi Tề Viễn nói xong, Hạ Khiếu gọi món mình muốn ăn.
Tề Viễn hớn hở chạy tới nói với ông chủ, nói xong quay lại mang cho Hạ Khiếu một chai bia lạnh.
Không mất nhiều thời gian các món của Hạ Khiếu được dọn lên, mọi người cùng nhau uống bia, ngồi trên ghế nhựa, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
Lúc Hạ Khiếu đến quán ăn khuya đã tám giờ tối.
Gần đây ở Hoài Thành trời có thể có mưa, ban đêm đặc biệt nóng, trong không khí đầy những cơn nóng hầm hập và ẩm ướt.
Ngay cả trong một môi trường không thoải mái như vậy, cũng không thể ngăn sự nhiệt tình của việc ra ngoài ăn uống và buôn bán.
Chín giờ tối, ngoài quán ăn nơi đám Hạ Khiếu đang ngồi, một số quán ăn khác cũng được dọn ra.
Bốn năm người tụ tập tại một bàn, cửa quán ăn lụp xụp có treo một ngọn đèn công suất lớn, chiếc quạt to đùng ầm ầm xen lẫn tiếng trò chuyện của mọi người bên ngoài.
Đây là thị trấn cổ của Hoài Thành.
Từ khi Hạ Khiếu còn nhỏ, nơi này đã là một con phố đông xe cộ qua lại, vào những đêm hè càng đông hơn.
Nơi nhiều người, cơ hội kinh doanh đương nhiên không thể tránh khỏi.
Khi mọi người đang dùng bữa, một số người bán hoa và những người bán phụ kiện nho nhỏ sẽ đến bàn ăn của các quán ăn, hỏi đối phương xem họ có muốn mua hoa và phụ kiện không.
Trong số những người bán hoa và phụ kiện này, cũng có một số người khác.
Thời tiết quá nóng, Hạ Khiếu như bình thường ăn chút đồ ăn, sau đó anh ngồi đó và nói chuyện phiếm với đám người Tề Viễn.
Hạ Khiếu đang ngồi trên ghế nhựa, nghe Tề Viễn nói về kế hoạch ngày mai đi biểu diễn livehouse, ánh mắt anh lướt qua đám đông ồn ào mà dán chặt vào một bóng người gầy gò cách đó không xa.
Đó là một cậu bé khoảng mười ba, mười bốn tuổi.
Cậu bé mặc đồng phục học sinh với cây đàn guitar trên tay.
Cậu bé đang lang thang từng mép bàn, hỏi han điều gì đó.
Sau khi cậu bé nói ra ý định của mình, đối phương nhìn thấy bộ dạng của cậu, đa số đều lắc đầu từ chối.
Không bao lâu cậu bé đi đến bàn của đám Hạ Khiếu.
"Thưa ngài."
Có lẽ ngoại hình của đám Hạ Khiếu quá phong cách.
Khi ôm cây đàn guitar đến, cậu bé có hơi rụt rè.
Đầu tiên cậu bé gọi một tiếng, cả bốn người đàn ông đều nhìn cậu bé, cậu bé hỏi Lâm Diệp, người trông thân thiện nhất.
"Muốn nghe một bài hát không ạ?"
Cậu bé nói xong, bốn người trên bàn im bặt.
Trầm mặc qua đi, Tề Viễn nhìn Lâm Diệp, Lâm Diệp nhìn Cát Bang, sau khi ánh mắt của cả ba chạm nhau, rồi đồng thời nhìn Hạ Khiếu đang ở một bên, cười thành tiếng.
Đối với họ mà nói, từ trước đến giờ họ luôn hát cho người khác nghe, rất ít người hát cho bọn họ nghe.
Trong tiếng cười của ba người, Lâm Diệp và Cát Bang cười có phần kiềm chế, trong khi đó Tề Viễn cười một cách không kiêng nể gì, thậm chí còn vừa vỗ đùi vừa cười.
"Ha ha ha! A Khiếu, cậu có muốn nghe hát không?"
Khi ba người họ cười, cậu bé có vẻ sợ hãi trước phản ứng của ba người, theo bản năng muốn bỏ đi, trước khi rời đi lại có can đảm, hướng ánh mắt của mình về người đàn ông cao lớn, người trông có vẻ không dễ chọc nhất.
So với nụ cười của ba người kia, vẻ mặt của người đàn ông không quá cường điệu, nhưng trong mắt lại có một chút ý cười, không đáng sợ, lại có chút thân thiện.
Nhìn thấy nụ cười của anh, tâm trạng lo lắng của cậu bé cũng được giải tỏa.
"Hôm nay đã hát chưa?" Hạ Khiếu hỏi.
Hạ Khiếu hỏi câu này, cậu bé nhìn anh, tay cầm cây đàn hơi siết chặt, nói: "Vẫn chưa."
Những chuyện nghe hát như vậy thật quá ảo tưởng.
Khác với bán hoa và bán phụ kiện, bỏ tiền bán hoa bán phụ kiện cuối cùng vẫn có đồ thật trong tay, nhưng sau khi nghe hát rong xong, sẽ không thể để lại bất cứ thứ gì.
Hơn nữa ngoài chuyện hát này, còn phụ thuộc vào người hát rong hát hay như thế nào.
Nếu hát hay, liền sẽ được cho tiền, nhưng cậu bé này rõ ràng là chỉ có năng lực trung bình, cậu ôm cây đàn trong tay, hận không thể cứ bất động mà ôm.
"Hát đi."
Sau khi cậu bé nói xong, Hạ Khiếu đã nói ra lời này.
Có lẽ Hạ Khiếu không còn khiến cậu bé cảm thấy lạnh nhạt nữa, mặc dù cậu bé vẫn còn một chút lo lắng, nhưng tâm trạng của cậu đã thoải mái rất nhiều.
Nghe những gì Hạ Khiếu nói, trong mắt cậu bé nhảy nhót lên một lúc, sau đó ngón tay của cậu gảy dây đàn, vừa chơi vừa hát.
Cậu bé hát bình thường.
Cậu hát một bài nhạc pop rất bắt tai, giai điệu không phức tạp, hầu hết mọi người đều có thể học được.
Ngoài ra, cậu bé chơi guitar không thành thạo lắm, thậm chí còn bỏ sót một vài nốt ở đoạn giữa và lỡ vài nhịp.
Cậu bé cuối cùng càng ngày càng hát kém tự tin, càng về cuối thì giọng gần như không còn.
Hát ở trình độ này, gần như đã phá nát hình tượng của chính mình.
Thậm chí có thể nói, khi cậu đang hát, những người ở bàn bên cạnh cũng nhìn về phía bên này, sau khi nghe bài hát của cậu bé, tất cả đều cười.
Cậu bé bị cười nhạo khiến mặt đỏ lên, cúi đầu cầm cây đàn, có chút ngượng ngùng đòi tiền.
Ngay khi cậu bé đang đứng đó cứng đờ, người đàn ông hỏi.
"Ăn cơm chưa?" Đứa nhỏ ngẩng đầu liếc anh một cái.
Sau khi nhìn anh, nó lắc đầu.
Trẻ con mà có thể chạy ra ngoài ban đêm để hát rong, có thể thấy có nỗi khổ gì đó.
Sau khi cậu bé lắc đầu, Hạ Khiếu nói với Tề Viễn bên cạnh: "Bảo ông chủ làm một bát mì Dương Xuân."
Sau khi Hạ Khiếu thu xếp xong, Tề Viễn đáp: "Được."
Dứt lời, Tề Viễn còn kéo một cái ghế nhựa lại, nói với cậu bé: "Em ngồi đây đi, anh đến chỗ ông chủ gọi món."
Tề Viễn hăng hái nói, cậu bé nhìn anh ta, sau đó nhìn Hạ Khiếu, cuối cùng ngoan ngoãn ngồi giữa Hạ Khiếu và Tề Viễn.
Khi cậu bé ngồi xuống, cây đàn cậu ôm trong ngực chiếm một khoảng không gian, nhưng cậu không đặt nó xuống.
Hạ Khiếu nhìn cây đàn trong lòng ngực cậu, hỏi: "Cho anh xem được không?"
Sau khi Hạ Khiếu nói xong, cậu bé ngẩng đầu nhìn anh, mím môi, đưa cây đàn cho anh.
Hạ Khiếu nhận lấy cây đàn, đặt những ngón tay trắng nõn và lạnh lẽo của mình vào giữa dây đàn.
Khớp xương tay anh rõ ràng, xinh đẹp dị thường.
Sau khi đặt lên cây đàn, ngón tay Hạ Khiếu lướt trên dây.
Dây đàn được cuốn nhẹ nhàng tạo nên âm thanh của đàn guitar, Hạ Khiếu lắng nghe âm thanh, điều chỉnh dây đàn.
Sau khi chỉnh dây, Hạ Khiếu đặt cây đàn lên đùi, ấn các ngón tay vào dây đàn.
Đây là một màn trình diễn hoàn toàn khác với màn tấu của cậu bé vừa rồi.
Gần như ngón tay của anh đã quét dây đàn, vào lúc âm thanh đầu tiên phát ra từ dưới dây đàn, bàn bên cạnh vừa quay lại thậm chí cả những người ở bàn bên kia nữa đã đồng loạt quay sang bên này.
Cậu bé ngạc nhiên nhìn anh.
Hạ Khiếu là một nhạc sĩ trời sinh, cũng là một ca sĩ chính trời sinh.
Khi những ngón tay của anh lướt trên dây đàn, những dây đàn guitar ban đầu vụng về dao động bình yên dọc theo mặt hồ như những gợn sóng gảy đàn.
Trình độ chơi guitar của anh không cao cũng không thấp, khi giai điệu phát ra, Hạ Khiếu ôm cây đàn hát một bài hát.
Giọng anh không phải là giọng khàn đặc trưng của một ban nhạc rock, mà là giọng hát trong trẻo và trẻ trung.
Ngay cả khi ở một âm vực trầm, người ta cũng có thể nghe thấy sức sống mãnh liệt trong giọng hát của anh.
Loại giọng này không quá hiếm, nhưng trong số những giọng hiếm hoi, Hạ Khiếu lại có một cảm nhận câu chuyện độc đáo và rõ ràng khác.
Giai điệu của bài hát được đi kèm với lời bài hát, giống như một đoàn tàu đang chạy trên đường ray.
Vang Bóng Một Thời.
Trong khi Hạ Khiếu đang hát, môi trường ồn ào xung quanh giống như sóng lúa mì được gió thổi êm ái, từ từ dịu đi.
Ngay cả Lâm Diệp và Cát Bang trên bàn, và Tề Viễn, người vừa mới mang mì ra, cũng lặng lẽ nhìn anh.
Ca hát là một điều bình thường đối với Hạ Khiếu.
Giống như thở, anh hoàn thành một bài hát mà chưa ai từng nghe trước đây với một giọng điệu lười biếng và lạnh lùng.
Cậu bé nghe đến xuất thần, thậm chí khi Hạ Khiếu hát xong cũng không rời mắt khỏi anh.
Các ngón tay của Hạ Khiếu lướt qua các dây đàn, nốt cuối cùng kết thúc với phần còn lại của các ngón tay.
Những ngón tay anh ấn vào dây đàn bên cạnh, ngẩng đầu nhìn lên cậu bé đang nhìn mình.
Nhìn thấy sự ngạc nhiên và kinh ngạc trong mắt cậu bé, Hạ Khiếu cười, nói.
"Thất thần gì vậy?"
"Đi thu tiền.".