Thần Nhãn Thế Giới

Chương 4: Cô nương, đây là chưng dụng




Tôn Vĩnh Sinh nhìn cái kia một đoàn liệt diễm bay tới hết cả hồn, hắn có thể cam đoan trúng đòn này không bị nướng chết cũng phải lột da. Cả người nhanh chóng lộn xang một bên né tránh.

Đúng lúc này Tiểu Ly thình lình xuất hiện phía trước Tôn Vĩnh Sinh, nhỏ nhắn trắng nõi ngọc thủ nâng lên, phía trước không gian hơi biến động một chút, hình thành một cái trong suốt tấm chắn. Tinh xảo khuôn mặt lại tỏ ra hơi hờ hững, như không có cái gì quan trọng.

Dương Minh nhìn thấy Tiểu Ly một mình đứng trước hỏa diễm, trong lòng hảng hốt không thôi, Đoàn này liệt diễm không chỉ là trong cơ thể hắn vốn có hỏa diễm, lại phối hợp với của hắn võ kĩ, dẫn đến nhiệt độ cao đến quá mức, nếu mà bùng nổ có thể dẫn đến xung quanh mười mét đều phá hủy, một cái yếu đuối cô nương lại xinh đẹp như vậy chỉ sợ hương tiêu ngọc vẫn.

Bất quá, hắn phóng ra võ kĩ lại không thể thu vào, trong lòng tràn ngập tiếc nuối, nếu mà có cái giai nhân này hầu hạ, nhân sinh sau này còn không vô tận sung túc.

Cái này Dương Minh đến hiện tại vẫn còn suy nghĩ như vậy hiên nhiên vừa rồi hắn cũng không để ý Tiểu Ly vừa ngưng tụ ra cái kia vô thực lưỡi kiếm, còn nghĩ đem nàng hót vào túi.

Dương Minh đang trong lòng nuối tiếc, lại nhìn Tiểu Ly bộ mặt như gặp quỷ không thể tin được, đoàn nóng rực liệt diễm đến gần nàng hai mét đều bị tản ra hai bên, không chạm vào nàng một chút nào. Đẻ ý liền thấy ngay trước nàng xuất hiện một bức tường cũng trong suốt giống như khi nãy thanh kiếm.

Tôn Vĩnh Sinh trông thấy nàng biểu hiện trong lòng không nhịn chép miệng kinh hãi. Con mẹ nó, lão tử đoán chính là không sai, quả nhiên là cao thủ tối cường đội lốt tiểu cô nương yếu đuối cốt truyện. Nâng nhẹ tay liền có thể cản uy lực như vậy võ kĩ, hơn nữa bộ mặt còn nhẹ nhàng như vậy, chỉ sợ năm thành sức lực liền không dùng.

Lúc này hỏa diễm tiêu hao gần như toàn bộ, trên đầu Tiểu Ly lại xuất hiện trong xuốt lưỡi kiếm, một đường đâm thẳng vào ngực Dương Minh.

Dương Minh nhìn thấy hỏa diễm dần tan biến, cả người lâm vào trạng thái đóng băng, bất chợt một cái tử vong khí tức xuất hiện làm sau gáy hắn lông tơ đều dựng lên, không cần biết thế nào,

cả người vận hết sức lực bật mạnh lên cao.

Một thanh trong suốt như không khí bay qua vị trí hắn vừa đứng, rất nhanh lại tan biến.

Thân thể đáp xuống mặt đất, sau lưng mồ hôi ướt sũng, sinh tử cảm giác vừa qua nhưng vẫn làm hắn thở hồn hộc. Lại nhìn thấy đang đứng hờ hững Tiểu Ly hắn liền biết chính nàng là người ra tay.

Bây giờ hắn thật triệt để sợ hãi, thì ra cô nương này mới chân chính là cao thủ, vậy mà lúc nãy mình còn muốn để cô nương này về hầu hạ, quả thật là muốn chết. Đối mặt dạng này cao thủ, chỉ có thể chốn, sau đó hắn lại nhờ phụ thân hắn ra mặt, giết chết tên tiểu tử kia, lại phế cô nương kia tu vi để nàng làm thê tử mình.

Tôn Vĩnh Sinh nếu biết trong lòng Dương Minh đang nghĩ gì, liền sẽ khinh bỉ nhổ một triệu bãi nước bọt dìm chết hắn, đến lúc này vẫn còn ham mê nữ sắc, quả thật không biết để hắn tử vong bao nhiêu lần cho đủ.

Tiểu Ly nhìn thấy Dương Minh tránh thoát, trong lòng hơi kinh ngạc, dù gì tốc độ thanh kiếm của nàng cũng rất nhanh, nhưng là cũng chỉ hơi kinh ngạc, sau lưng không khí kiếm biến thành hai thanh, nàng vô cùng ít sát sinh, đến giờ sinh mệnh bị nàng trực tiếp giết qua chỉ sợ không quá mười.

Tuy nhiên, trên người này lại tỏa ra thứ làm cho nàng chán ghét đến cực điểm, hơn nữa bị bọn hắn xâm hại ánh mắt, lúc này nàng thật động sát tâm.

Dương Minh phát hiện xua lưng Tiểu Ly hai thanh kiếm, hai tròng mắt co lại, sợ hãi lan tràn đến toàn cơ thể, hắn tránh được một thanh là hết sức, lúc này lại thêm hai thanh, trăm phần trăm một phát ợ ra rắm.

Hắn cắn răng, trong người linh lực điên cuồng vận chuyển, hai tay đấm thật mạnh xuống đất. Xung quanh liên tục hỏa trụ từ phía đất tung lên, che kín xung quanh, lại có vài cái từ phía Tôn Vĩnh Sinh chỗ bay lên, bất quá đều bị Tôn Vĩnh Sinh và Tiểu Ly hai người dễ dàng né tránh.

Chính mình dốc toàn lực thi triển hỏa trụ xong, hắn liền quay lưng lại chạy như bay, hắn biết được loại này quần công võ kĩ cũng không có tác dụng gì, thoát khỏi đây mới là thượng sách.



Hắn đang hết sức chạy bỗng dưng dừng quay người lại, hai tròng mắt dần dần biên thành màu phiếm hồng miệng còn hơi cười cười, như đang ở trong mê vụ, rất nhanh một thanh trong suốt kiếm liền xuyên thẳng qua ngực, làm cho hắn phụt một bãi máu.

Ngồi xụp xuống đất, cả người kinh hoàng, gian nan kêu lên " Linh hồn công kích, ngươi.. là.. nhãn sư? "

Tôn Vĩnh Sinh gật cả mình, một mặt chấn kinh nhìn về Tiểu Ly, trong lòng kinh đào hải lãng, cô nương này lại là cả vạn người mới có được nhãn sư, hơn nữa nhìn nàng biểu hiện đẳng cấp lại còn không kém. Lại thêm vừa rồi Dương Minh hai mắt đờ đẫn, chẳng lẽ cô nương cãng là sử dụng mị thuật nhãn sư.

Nhìn thấy Tôn Vĩnh Sinh vẻ mặt, Tiểu Ly liền vội giải thích " Ta sử dụng là huyễn thuật, đâu phải cái nào mê hoặc địch nhân đều là mị thuật "

Tôn Vĩnh Sinh một mặt hiểu ra bộ dạng, lại suy nghĩ lúc nãy Tiểu Ly chiến đấu, mẹ nó quả thực ngưu bức, hắn thật tò mò mình có hay không có thể thức tỉnh nhãn lực, dù gì nhãn lực chính là từ linh hồn mỗi người diễn sinh ra, hắn cơ thể này linh hồn không phải là cái trước kia yếu kê chủ nhân cũ, có thể một hồi thử xem.

Dương Minh thấy hai người bọn họ tiến gần, cả người run liên tục lùi lại, miệng hoảng loạn đe dọa

" Các..các ngươi không được giết ta, cha của ta thế nhưng là Vân Sơn tông nội môn trưởng lão, là Luyện khí hóa hình cảnh cường giả, nếu các ngươi giết ta các ngươi chắc chắng chết không yên "

Luyện Khí hóa hình chính là Luyện thể hóa khí một cái cảnh giới tiếp theo, một kích cũng có thể phá một tòa núi cao.

Tôn Vĩnh Sinh trông Dương Minh như là sắp tè ra quần, cảm thấy buồn cười hết sức, dạng này người lúc bình thường bắt nạt ức hếp người khác, ăn cướp trắng trợn, lúc bị ngược sát liền kêu bối phận ra ức hiếp, quả thật là năm cặn bã.

Lúc đầu hắn cũng không muốn để tên nào thoát, trên người mình mang bảo vật, thả hắn đi chắc chắn là một cái đại phiền phức, bất quá, trước khi hắn chết phải để lại một điểm lợi ích.

Tôn Vĩnh Sinh hai tay xoa xoa nhìn chằm chằm vào Dương Minh, miệng cười nham hiểm, khiến cho Tiểu Ly hơi dịch ra một chút, còn Dương Minh rùng cả mình, hay tay che người

" Ngươi...ngươi tên biến thái này,mau cút ra, nếu ngươi đụng vào ta, ta sẽ giết cả nhà ngươi "

Tôn Vĩnh Sinh mặt mày đầy hắc tuyến, gân xanh nổi lên, nêu không phải chưa xong việc hắn thật liền một quyền đập chết tên súc sinh này

" Đụng cái em gái ngươi, mẹ nó mau nôn hết bảo vật ra, ta cho ngươi chết nhẹ một điểm "

Hắn hiện tại có thể tu luyện, nhưng là tư nguyên một giọt cũng không có, tên này là tông môn trưởng lão con, khẳng định tư nguyên không thiếu.

Tiểu Ly nghe nói, miệng trách móc kêu lên " Tôn công tử, ngươi đây là cướp bóc, trong sách dạy như vậy là thật xấu "

Tôn Vĩnh Sinh khóe miệng co giật, nhẹ nhàng giải thích " Cô nương, ngươi từ trước đến giờ chẳng lẽ chưa ra khỏi nhà lần nào, cái này gọi là trưng dụng a, nhà ngươi giàu như thế làm sao có thể cảm nhận được cảm xúc của ta "

Tiểu Ly mạc danh kì diệu gật đầu, liền không nói gì nữa quay đầu ra gốc cây ngồi.

Dương Minh nghĩ mình bảo bối bị cướp mất, miệng cắn răng " Không thể, đây là sinh mạng thứ hai của ta, dù chết ta cũng không đưa cho ngươi "

Tôn Vĩnh Sinh ôn hòa cười " Ân, khá cứng cỏi, nhưng là ngươi cần sinh mạng thứ nhất hay là cái thứ hai hơn, hay là ta đưa ngươi trứng đập nát, trợ giúp ngươi đoạn tử tyệt tôn, hoặc là bắt mấy con man thú cái phần dưới lại có nhiều gai một chút, trộn thêm một chút dược tình để ngươi với bọn chúng thoải mái sinh hoạt, để ngươi chết như vậy có hơi lãng phí, còn cái này nữa, không thì để ngươi cùng mấy con cường tráng một chút khỉ đực cùng làm phim hành động, yên tâm bọn chúng rất khỏe mạnh làm một ngày liên tục không sao. Ân, cái này cũng rất hợp lý "

Tôn Vĩnh Sinh lại một mạch liên tục nói ra các vị xuyên không tiền bối thủ đoạn, khiến cho Dương Minh tâm tình chìm vào đáy cốc, nếu để hắn chịu những thứ này còn sống không bằng chết. Lúc này hắn liền thỏa hiệp

" Ta có thể đưa hết cho ngươi, nhưng là ngươi phải cho ta một con đường sống "

" Thành giao! " Tôn Vĩnh Sinh vui vẻ nhận lời

Dương Minh tháo trên tay chiếc nhẫn đưa cho Tôn Vĩnh Sinh " Cái không gian giới chỉ này chứa tất cả bảo vật của ta, ta đã xóa linh hồn ấn kí, ngươi có thể tự do lấy ra. "

Tôn Vĩnh Sinh bắt lấy chiếc nhẫn kiểm ta không có việc gì xong, liền phi đao đâm thẳng qua họng của Dương Minh khiến hắn trợn tròn mắt

" Ngươi... "

Cười lạnh một cái, không phải linh hồn ấn kí phiền phức, người nào cưỡng ép mở ra sẽ bị lưu lại một đạo ấn kí trong người, từ đây có thể sẽ bị người khác tìm tới. Còn không phải cái này, Tôn Vĩnh Sinh hắn liền phi thẳng đao từ trước, mới không nói nhiều lời như vậy.

Giải quyết xong Dương Minh, hắn liền cất bước về mấy tên tên sư đệ, còn tốt mấy tên còn lại không có linh hồn ấn kí, mị xà nữ nhân bị đánh ngất, phát hiện trong giới chỉ của nàng tồn tại mấy cái đầu trẻ em, nhìn cái này xong hắn liền trực tiếp cho một đao, đúng thật là một cái điên ả đàn bà.

Nghĩ đến này hắn cảm thấy mình cũng thật huyết tinh, mặc kiếp trước hay kiếp này hắn một cái người sinh mệnh đều chưa động, cho dù mấy tên này cũng không phải thứ tốt lành gì, nhưng là lúc này giết một điểm đều không có, bất quá, hắn cũng không khó chịu gì, đi lên con đường cường giả, ai còn không trải qua huyết tinh vạn dặm, thây chất thành núi.

Lục đến chỗ to con đệ tử, hắn phát hiện trong người hắn lại có một viên màu vàng óng, khắc đường văn yêu đan. Trên tay cầm vàng óng đồ vật, cả người hắn đều run cầm cập.

Con mẹ nó, hôm nay đúng là vận may bạo phát X trăm lần, lật tay lại tìm được đối với đan nghèo bọn hắn là trong truyền thuyết yêu đan, cái này không quá đáng, có cái này yêu đan hắn còn không lo mình không tinh võ hồn không thể tu luyện. Dương Minh nếu mà biết tên sư đệ này dấu mình yêu đan, còn không từ hoàng tuyền ngoi dậy phụt máu.

Lập tức hắn liền thu vào trong giới chỉ, hận mình không thể chạy bay về nhà sử dụng.

Xong việc hắn nhanh chóng quay người lại Tiểu Ly chỗ ngồi, nàng đang cùng một bụi hoa chơi đùa, bên cạnh còn có một con thỏ trắng, dung mạo xinh đẹp cùng cái kia hồn nhiên khí chất, khung cảnh thật tựa như nhân gia tiên cảnh, cái này làm hắn cũng dại cả người ra, trong bụng dục hỏa liền sôi trào.

Tôn Vĩnh Sinh chấp tay trước ngực lẩm bẩm kêu " Sắc tức thị không, không tức thị sắc "

---