Thần Nhãn Thế Giới

Chương 3: Yêu đan




To con đệ tử bị Tôn Vĩnh Sinh một quyền miểu sát,dẫn đến trong lòng những tên đệ tử khác nhấc lên kinh đào hải lãng, một cái luyện thể tam trọng cứ như thế chết.

To con đệ tử trước khi chết càng không thể tin được, chính mình vừa mới đột phá luyện thể hóa khí đệ tam tầng, dù cân cơ chưa ổn định nhưng là cũng có gần ba trăm cân khí lực, ngay cả bản mệnh vũ hồn còn chưa sử dụng lại bị không biết gia hỏa một quyền đánh thổ huyết chết ngay tại chỗ.

Hắn thật không cam tâm, lần này chuyến đi bọn hắn ai cũng được kha khá thu hoạch, tuy nhiên hắn lại là người thu hoạch lớn nhất thậm chí vượt qua Dương Minh gấp nhiều lần.

Đầu hắc xà bọn hắn đánh giết, ngoài yêu hạch đưa cho Dương sư huynh, chính hắn còn vụng trộm được mật viên kim đan từ thể nội hắc xà đó.

Cái này làm hắn kinh hỉ không thôi, thậm chí suýt để mấy tên kia phát hiện. Yêu đan tỉ lệ sinh ra so với yêu hạch khó gấp bội, cũng chính vì điều này hắn mới lừa qua được mấy tên sư huynh sư đệ khác, ai có thể tin hắc xà bọn hắn giết lại có yêu đan.

Có yêu đan yêu thú đều là trời cao chiếu cố, có thiên phú, huyết mạch siêu cường, vượt cấp khiêu chiến dễ như ăn cơm. Bọn hắn giết được yêu xà này trăm phần trăm là lúc nó bị thương hoặc mới sinh sản mới có thể yếu đến mức để bọn hắn chém giết.

Yêu đan chính là tu sĩ vật đại bổ, nó không khiến tu vi tăng tiến quá nhiều nhưng là nó lại có thể giúp võ hồn tiến giai, ngoài ra nếu võ hồn có đặc điểm tương tự có thế có mấy thành cơ hội lĩnh ngộ yêu thú đó một hạng thiên phú, vì vậy giá trị của nó còn vượt qua cả trích tinh thảo, cấp một yêu đan bán đấu giá đều trên chục vạn kim.

Hắn tin tưởng mình luyện hóa yêu đan này, võ hồn khẳng định từ nhất tinh tăng lên nhị tinh, thiên phú tăng thêm một mảng lớn, hoàn toàn có thể sánh ngang với Dương Minh, tu luyện mấy chục năm nữa nhất cử đột phá luyện khí hóa hình cảnh, làm tông môn hắn nội môn trưởng lão, lúc này hắn muốn mỹ nữ, muốn tiền còn không có, vui vẻ tận hưởng còn lại cuộc đời.

Bất quá, những cái này cũng chỉ suy tưởng, hắn lúc này hồn đã về cửu u.

Dương Minh đám người xác tực to con tiểu đệ khí tức đoạn tuyệt xong, trong lòng kinh hãi, nhịn không được nuốt xuống một ngụm nước bọt.

Tên to con đệ tử này tuy là bọn hắn sư đệ, nhưng mà tu vi cũng chỉ dưới Dương Minh, nhưng lại bị một quyền miểu sát, chính mình đặt vào chỉ sợ còn càng nát, cả người đều run run trong lòng sợ hãi dâng lên.

Dương Minh bộ mặt không thể tin được, chính hắn cũng không chắc chắn mình không sử dụng cao cấp võ kĩ mà có thể một quyền đập chết như Tôn Vĩnh Sinh làm, cái này hắn biết mình thật vỗ vào thiết bản.

Tôn Vĩnh Sinh cũng mặt mày khó hiểu, vừa rồi hắn ra quyền không mạnh lắm, chỉ nghĩ giáo huấn bọn hắn một chút, làm sao tên to con kia liền ngỏm củ tỏi, chẳng lẽ...

Hắn liền vỗ trán một cái, quên mất rằng vừa rồi lực lượng của hắn từ một cái cay gà yếu đuối mạnh lên mấy chục lần người bình thường, còn chưa quen thuộc dẫn đến cảm giác sai lệch.

Cái này phiền phức a, nhìn mấy tên này chính là cùng một cái tông môn, mà tên Dương Minh kia chống lưng cho địa vị còn không nhỏ, mình giết bọn hắn đệ tử, tông môn khả năng sẽ không có khả năng để mình yên, bằng mình lúc này khả năng đảm đương không nổi, không những thế còn có mẫu thân tại nhà, cái này thật không ổn. Nghĩ đến lúc này, ánh mắt hắn trở nên lãnh ý.

Lúc này bên cạnh hắn Tiểu Ly kinh ngạc kêu lên " A, công tử ngươi thật mạnh, ta còn đang định xuất thủ cứu ngươi đâu?"



" Hừ! Đương nhiên, mấy cái cay gà làm được gì ta, nếu ngươi theo ta, cho ta thêm chút linh thảo, đảm bảo kí hợp đồng bảo kê ngươi cả đời luôn " Tôn Vĩnh Sinh vô sỉ nói ra

Dương Minh nhìn Tôn Vĩnh Sinh hai người vui vẻ trò chuyện coi bọn hắn thành không khí, lại nhìn thấy mấy tên sư đệ sợ hãi, liền tức giận quát lên, mặc kệ thế nào hắn cũng phải lấy được Trích tinh thảo, còn bên cạnh mỹ nữ.

" Còn không lên cho ta giết hắn báo thù cho sư đệ, hắn chính là một cái thể tu mà thôi, mau sử dụng võ kĩ, ngược chết hắn cho ta "

Còn lại hai tên sư đệ nghe xong lấy lại tinh thần. Đúng a, tên kia không có tu luyện, chỉ là đơn thần thể tu, chỉ cần bọn hắn sử dụng bản mệnh võ hồn, lại sử dụng võ kĩ, còn không ngược được hắn.

Suy nghĩ xong, hai tên sư đệ liền gọi ra của mình võ hồn, xông thẳng về Tôn Vĩnh Sinh phía.

Một tên hơi gầy đệ tử gọi ra võ hồn là một thanh khí linh màu trắng kiếm dài khoảng một thước, cùng bình thường thanh kiếm không khác, chỉ có vẻ cứng hơn một chút, xong hắn liền thi triển một bộ cơ bản kiếm pháp hướng về Tôn Vĩnh Sinh yết hầu.

Còn lại tên đệ tử, gọi ra chính là thú linh, móng tay dần sắc bén, lưng nhô lên dần biến thành màu đen, tròng mắt trở nên lãnh huyết, miệng kêu gừ gừ, cái này Tôn Vĩnh Sinh cũng chẳng biết là cái gì động vật, cả người hắn tốc độ cùng sức mạnh tăng gấp đôi, quay xang thi triển một cái U minh trảo võ kĩ.

Đối đầu hai người tấn công đến, Tôn Vĩnh Sinh không dám khinh nhờn, nghiêng người tránh thoát kiếm kĩ, dùng chân đạp vào eo tên dùng kiếm đệ tử để hắn bay ra, tay phải nắm lấy đoản đao đỡ lấy U minh trảo.

Keng một tiếng, Tôn Vĩnh Sinh cảm thấy tê dại cả tay, lại có cảm giác hơi đông cứng, cũng không phải khí lực của hắn không đủ, mà là do võ kĩ đối phương hàn khí hiệu quả xâm nhập.

" Cút! "

Hét mạnh một tiếng, Tôn Vĩnh Sinh tay trái huy mạnh một quyền vào bụng tên hóa thú đệ tử, khiến hắn hộc máu bay ngược lại chục mét.

Một quyền này hắn dùng hết sức, nhưng là tên kia cũng không chết, hiển nhiên là do sử dụng thú linh nguyên nhân, quả nhiên lúc nãy nếu tên to con đẹ tử lúc nãy sử dụng của hắn bản mệnh võ hồn, Tôn Vĩnh Sinh cũng không phải dễ dàng như vậy giải quyết.

Xong một tên, Tôn Vĩnh Sinh liền hướng đoản đao giết về tên cầm kiếm đệ tử.

Cầm kiếm đệ tử nhìn thấy sư huynh bị đánh bay, bị giết đến liền hoảng hốt, tay cầm kiếm liền rối loạn, hiển nhiên thực chiến kinh nghiệm phi thường kém.

Đang chạy đến Tôn Vĩnh Sinh nhìn thấy vậy, liền cười lạnh, lúc này tự dưng hắn khựng lại, đôi mắt tự nhiên trở nên hơi mơ hồ.

Từ phía xa nữ nhân lúc trước bị Dương Minh xờ xoạng, khóe miệng nhếch lên, cả người xung quanh hồng vụ bao phủ, vòng eo càng trở nên thon thả, phần ngực mông càng thêm căng phồng, vô cung có vận vị, khiến cho nam nhân không thể kiềm chế được của mình nguyên thủ bản năng. Hai tròng mắt dựng lên màu vàng như xà nhãn

Mị xà!

Đây chính là của nữ nhân kia võ hồn, phi thường am hiểu mị thuật, chính nàng thi triển một loại mị thuật khiến cho Tôn Vĩnh Sinh mất ý chí.

Dùng kiếm đệ tử thấy có cơ hội mừng rỡ, mũi kiếm đâm thẳng vào Tôn Vĩnh Sinh trái tim.

Tiểu Ly thấy Tôn Vĩnh Sinh gặp nguy hiểm liền ra tay, trên đầu nàng vặn vẹo hiện ra một cái trong suốt lưỡi kiếm tiến thẳng lên.

Đúng lúc này Tôn Vĩnh Sinh đang mê mê hai con mắt liền trợn lên, thở dài một hơi, cũng may tâm hắn kiên định, lúc nãy thật suýt bị yêu nữ kia hớp hồn.

Nhìn thấy kiếm đến, cả người vặn hết sức xang một bên tránh thoát, hai tay hai quyền dầm dập đập vào người cẩm kiếm đệ tử, hắn không có nhục thân cường hãn liền bị đánh bay ngất đi, lại bị Tiểu Ly một cái trong suốt lưỡi kiếm đâm vào, liền rất nhanh không cam lòng chết đi, màu trắng kiếm võ hồn cũng tan biến.

Mị xà võ hồn nữ nhân khuôn mặt bỗng chốc trở nên tái nhợt, kinh hãi không thể tin được

" Không thể, không thể nào, ta linh hồn lực trên một trăm năm mươi, mị thuật của ta làm sao lại có thể bị một tên không tu luyện dễ dàng như vậy phá giải, lại còn bị phản phệ!"

Dương Minh nhìn thấy ngồi xụp xuống bên cạnh mình nữ nhân thầm mắng phế phẩm, mặt hắn cũng đổ mồ hôi, không ngờ đối thủ lại như thế mạnh, nhưng mà hắn cũng xuất ra của mình võ hồn, hắn chính là luyện thể hóa khí đệ tứ tầng đỉnh phong, hắn cũng không tin không giết được tên này.

" A...! "

Dương Minh cả người gồng mình, cơ thể dần dần bành trướng, tóc hắn dần chuyển thành màu đỏ, răng nanh móng vuốt rồi phần đuôi đều mọc ra, trên đầu còn có chữ vương, quanh người còn có lửa cháy.

Bản mệnh võ hồn của hắn là Viêm Hổ

Triệu hồi xong thú linh, Dương Minh há to miệng ngưng tụ phun ra một đoàn liệt diễm, rất nhanh bay đến Tôn Vĩnh Sinh

Tôn Vĩnh Sinh biến sắc, vặn người nhanh chóng tránh thoát, nhưng là Tiểu Ly không biết lúc nào liền đứng trước người hắn, nâng tay lên, tựa như có một bức tường trong suốt, liệt diễm vậy mà chẳng mảy may tiến đến nàng một chút nào.

----