11
Chắc do thèm quá lâu, Tô Cùng nhỏ con gầy gò tiêu diệt một hơi hai con vịt nướng.
Lâm Phục chẳng ăn mấy, cứ lẳng lặng ngồi đó cuốn thịt cho Tô Cùng…
Xương vịt Tô Cùng ăn chất thành đống trên bàn, trong thời gian Lâm Phục đi tính tiền, Tô Cùng gom chỗ xương vào đĩa giấy đã dùng rồi cầm khăn giấy lùa hết vụn bánh vào đĩa.
Làm xong xuôi, Tô Cùng tới chỗ Lâm Phục, nghiêm túc nói cảm ơn: “Cảm ơn anh mời tôi ăn vịt nướng, tôi vui lắm.”
Nụ cười nhẹ no nê và cảm kích từ tận đáy lòng trên khuôn mặt thanh tú chưa hết nét trẻ con như mũi tên găm thẳng vào tim.
“… Đừng khách sáo.” Lâm Phục bình thản quay mặt đi, ôm ngực.
Khi về, chiếc xe hỏng động cơ bất tử của Lâm Phục đã bị kéo đi, Tiểu Trương gọi chiếc khác từ công ty đến, đang chờ Lâm Phục trong xe.
“Vậy tôi về đây.” Tô Cùng lễ phép chào, “Tạm biệt.”
Lâm Phục phóng khoáng vẫy tay, xảo quyệt đáp lại bằng câu “Mai gặp lại.”
Tô Cùng vui vẻ ngâm nga, nhảy nhót lên lầu.
Lâm Phục cứ dõi theo bóng lưng gầy gầy của Tô Cùng mãi đến khi cậu biến mất vào hành lang tối đen.
Tiểu Trương mở cửa xe, nhắc Lâm Phục đứng sừng sững như mọc rễ: “Sếp Lâm, mời ngài lên xe.”
Khả năng kiềm chế mà sếp Lâm nhà chúng ta vẫn tự hào sắp tan nát rồi.
“… Đi thôi.” Lâm Phục nói nhỏ.
Tiểu Trương: …
Hình như sếp Lâm của chúng ta sắp cảm động đến phát khóc vì cậu bé trong sáng không biết giả tạo kia rồi.
12
Hôm đó, Tô Cùng đẩy xe trên công trường cả ngày, mặt mũi lấm lem xách mấy túi thức ăn về nhà.
Tuy cực khổ nhưng một lần nhận lương mua đủ thức ăn cho mấy ngày, làm thêm mấy ngày nữa là trả được tiền điện nước cậu nợ rồi.
Tô Cùng nghĩ vậy, cười tíu tít rửa rau trong bồn nước.
Tiếc là không được làm lâu, thần nghèo làm lâu ở công trường nói không chừng phải bỏ dỡ thi công.
Thau rửa mặt mới mua để trong bồn rửa, hứng đầy thau nước rửa rau, Tô Cùng bưng thau vào phòng tắm, đổ vào chậu nước lớn hơn, dùng để dội cầu với lau nhà.
Đổ hết hai lần nước mới rửa rau xong.
Tô Cùng xào cải trắng, đựng bằng cái đĩa mẻ, để cái màn thầu bên rìa, rồi ngồi lên giường bưng đĩa ăn.
Ăn một lúc, Tô Cùng nhỏ bé đáng thương nhớ đến thịt vịt nướng hôm qua.
Thơm quá… Tô Cùng nhớ lại, liếm môi rồi rút cuốn sách giở nhiều đến gần rách dưới gối ra.
“666 món ăn gia đình chọn lọc từ heo bò dê”
Tô Cùng mở sách để trên đùi, lật từng trang, nhìn từng tảng từng tảng thịt to trong sách, nhai cải trắng, nuốt màn thầu.
Bỗng, có người gõ cửa.
Tô Cùng bỏ sách và đồ ăn một nửa xuống giường, ra mở cửa, “Ai vậy?”
“Là tôi.” Lâm Phục ho khẽ.
Tô Cùng mở cửa, hoang mang nhìn Lâm Phục, như đang hỏi “Sao anh lại tới nữa”.
Lâm Phục giơ giơ hai túi đồ to trong tay, cười dịu dàng, “Tôi mang chút đồ đến.”
“Ơ… Mời vào.” Tô Cùng nghiêng người cho Lâm Phục vào.
Lâm Phục vào nhà, cẩn thận để túi xuống cái ghế thiếu chân, lấy chiếc hộp chữ nhật trắng trong một túi ra mở nắp cho Tô Cùng nhìn.
Trong hộp có cái Iphone trắng bạc.
Tô Cùng tròn mắt, ngạc nhiên thành tiếng, “Oa…”
Lâm Phục bình thản giải thích: “Cậu không có di động, khó liên lạc lắm.”
Tô Cùng đau thương nhìn di động, cúi đầu xoắn xoắn mấy ngón tay nhỏ, “Nhưng… Cái này phải đến mấy chục triệu, nó đắt như vậy, tôi sợ sẽ làm hỏng.”
“Không thể nào, cái này tôi mới mua hôm nay mà.” Lâm Phục lấy điện thoại ra, mở máy, gọi vào số mình rồi đưa máy cho Tô Cùng, “Có sim bên trong rồi, cậu chỉ việc dùng thôi.”
Tô Cùng vẫn do dự, “Nhưng mà…”
Lâm Phục nhíu mày, giả vờ giận, “Cậu không dùng tôi sẽ buồn.”
“Anh đừng buồn mà, để tôi thử.” Tô Cùng dè dặt dùng đầu ngón tay nhón lấy cái di động, trong mắt vừa lo vừa mừng.
Điện thoại Lâm Phục reo, điện thoại mới của Tô Cùng gọi tới, Lâm Phục bắt máy, “Alô?”
Giọng nam trầm từ tốn của Lâm Phục vang lên trong điện thoại lẫn đối diện, Tô Cùng do dự một lúc rồi rụt rè lên tiếng, “Alô…?”
Trông cứ như cả đời cậu chưa từng nói chuyện qua điện thoại vậy.
“Cậu xem, bình thường cả mà.” Lâm Phục cong môi, cười tự tin.
Vừa dứt lời, điện thoại trong tay Tô Cùng trắng màn hình.
Nụ cười tự tin của Lâm Phục đông cứng: …
“A!” Tô Cùng hoảng hốt ấn tới ấn lui, ôm một tia hy vọng hỏi: “Sao vậy, hết pin hả?”
Lâm Phục gian khổ đáp: “… Mới sạc đầy.”
Màn hình điện thoại vùng vẫy chớp lóe vài cái, tắt ngúm.
Lâm Phục lấy lại điện thoại từ tay Tô Cùng, thử mở máy, không chút phản ứng.
“Xin lỗi…” Tô Cùng rầu rĩ rũ đầu như vừa phạm lỗi, “Lại bị tôi làm hư rồi.”
Bây giờ Lâm Phục không mê tín tới mấy cũng khó lòng thuyết phục bản thân.
“Không phải tại cậu.” Lâm Phục vứt điện thoại hỏng vào hộp, thở ra một hơi dài thượt, suy ngẫm một chốc rồi hỏi: “Chạm vào thứ gì đắt là hỏng ngay? Còn thứ không đắt thì sao?”
Tô Cùng lắc đầu, “Thứ không đắt thì không hỏng, nhưng với tôi mà nói cứ di động là đắt rồi.
“Tôi có cách rồi.” Mắt Lâm Phục sáng lên, xách túi kia lên lắc lắc, nói rấtt ự nhiên: “Ngày mai nói tiếp, ăn cơm với tôi đã.”
“Thật ra tôi đang ăn…” Tô Cùng chỉ chỉ cải trắng xào, nửa cái màn thầu với cuốn sách dạy nấu ăn dùng kèm trên giường.
Lâm Phục liếc nhìn, hiểu ra ngay.
“Sao anh lại đặc biệt đến nhà tôi dùng cơm vậy?” Tô Cùng rụt rè hỏi.
Lâm Phục không trả lời mà xoay lại, đưa lưng vào Tô Cùng hít sâu mấy hơi.
Tô Cùng đụng đụng lưng anh, “Anh sao vậy?”
“Tôi không sao.” Lâm Phục tỉnh táo quay lại.
“Mắt anh hơi đỏ.” Tô Cùng lo lắng.
“Tại đói.” Lâm Phục ngắn gọn.
Tô Cùng: …
Lâm Phục xách đồ ăn sải bước tới giường Tô Cùng, lấy đồ ăn thơm ứnc mũi trong túi ra, lót khăn giấy lên giường, nói nhỏ: “Còn không chịu nhanh qua ăn cơm với tôi?
“A, được.” Tô Cùng ngơ ngác đáp.
“Ăn đi.” Lâm Phục gắp mấy miếng thịt cho vào hộp của Tô Cùng.
Tô Cùng hạnh phúc chóp chép, vừa ăn vừa cười, sau mông cậu mà có đuôi thì nhất định nó đang vẫy như quạt gió.
Lâm Phục không nói tiếng nào, không ngừng gắp thịt cho Tô Cùng.
Ngày mai làm cách nào cũng phải mua bàn cho em ấy, Lâm Phục đứt ruột nghĩ.