Thần Mộc Cào Hoài Không Hết

Chương 67: Đại Hội




Rửa mặt chải đầu một phen, đổi một thân quần áo sạch sẽ, thiêu hủy quần áo đêm qua, kiểm tra lại một lần không thấy có sơ hở, Mạc Thiên Liêu lúc này mới chấn hưng tinh thần theo sư tôn ra ngoài.

Đại hội dựng trên quảng trường lớn nhất ở Lưu Vân Tông, đài cao bốn phương, ba đại môn phái mỗi bên chiếm lấy một phương, một phương khác để cho vài môn phái nhỏ kia, trung gian là diễn võ trường rộng lớn, khắc hình mây trôi theo trăng, phân ra vài nơi.

Đài cao đều do bạch ngọc khắc thành, trên để ghế ngồi, bàn thấp, trên bàn bày hoa quả tươi, rượu ngon.

Người Thanh Vân Tông  vẫn như trước thống nhất một thân màu xanh, sớm đã đến, đều ngồi nghiêm chỉnh; Lưu Vân Tông làm chủ nhà, đương nhiên sẽ tới đầy đủ, tất cả trưởng lão, phong chủ đều tại đây, chỉ trừ tông chủ cùng trưởng lão trông coi Ngọc Sơn không có tới.

Huyền Cơ chậm rì rì nhảy lên đài cao, ngồi xuống vị trí của mình, cúi đầu không nói một lời. Hoa Tình hôm nay ăn mặc cực kỳ diễm lệ, quần áo năm màu dưới ánh mặt trời rạng rỡ phát sáng, khiến người quáng mắt; Ngọc Ly ôm một vại nước nhỏ, ngồi ở bên cạnh Huyền Cơ, ngâm hai tay vào bên trong.

Tử Mạch cùng Bạch Lạc mang theo lễ vật tông môn, tiến đến bái phỏng các phái. Có người Thanh Vân Tông tiến đến bái phỏng,  giao lễ vật cho Hoa Tình, nhìn thấy Ngọc Ly ngâm tay ở trong nước liền hiếu kỳ:“Ngọc đạo hữu đây là đang làm chi?”

“Tu luyện đó,” Ngọc Ly vô tội nhìn hắn,“Làm…… tu sĩ thuần hệ thủy, rời khỏi nước một lát liền khó chịu.”

Mọi người không gì không thán phục, khó trách tuy rằng Ốc Vân Tông người thưa thớt, nhưng vẫn có thể chen chân vào tam đại tông môn, chắc là bởi vì thái độ tùy thời tùy chỗ đều tu luyện này, khiến cho mỗi người đều cực kỳ cường hãn.

Huyền Cơ tặng về cho mỗi người một cuộn dây thừng, khoát tay dỗ bọn họ rời đi.

“Sao lại không thấy Thanh Đồng chân nhân?” Người Lưu Vân Tông nhân thò đầu rón rén, nghe nói tối hôm qua xảy ra chuyện, trưởng lão dặn dò bọn họ chú ý đến người các môn phái.

Đang nói, một luồng sáng trong suốt vạch qua chân trời, trường bào lụa nhám màu tuyết phập phồng ở trong gió, vạt áo dài chừng hơn một trượng lấp lánh sinh quang.

Bởi vì là đại điển long trọng, Thanh Đồng cố ý mặc xiêm y hoa lệ, tuy rằng vẫn là xiêm y trắng thuần, rìa áo thêu hoa văn mây trôi màu lam nhạt, phức tạp mà hoa lệ, lụa nhám* trong suốt dưới ánh mặt trời chiết xạ ra vầng sáng năm màu. Một phần tóc dài đen tuyền buộc lên, ngọc quan cài lên đỉnh đầu, dùng một cây trâm lưu ly nhạt màu cố định.

*từ gốc là giao tiêu = lụa dệt từ cá nhám… để nguyên hán việt thì sợ mọi người quên nên mình mạn phép dịch ra thế.

Đào tơ mơn mởn, hoa khoe sắc thắm, người ấy vu quy, yên bề gia thất*; hoa sen sáng trong, cánh hoa óng ánh, đành đứng xa nhìn, không thể chạm vào.

Mỹ nhân bình thường, để người cảm giác thư thái, nhịn không được vừa thấy lại nhìn; Thanh Đồng như vậy, bất cứ lúc nào, đều khiến người không dám nhìn thẳng, dường như nhìn nhiều một chút là khinh nhờn y.

Mạc Thiên Liêu rất vừa lòng với sự kính sợ này của mọi người, bảo bối là của hắn, ai cũng không cho xem!

Nhẹ phất ống tay áo, Thanh Đồng thản nhiên ngồi xuống, mọi người mới vừa còn nói chuyện trên đài cao của Ốc Vân Tông lập tức im lặng, đều cúi đầu hành lễ. Mạc Thiên Liêu tha ghế đến ngồi bên cạnh sư tôn, hổ mập tự giác nằm dưới chỗ để chân, đảm đương trách nhiệm đệm chân.

Thanh Đồng cũng không để ý mọi người, tiếp nhận nước trà Mạc Thiên Liêu đưa qua nhấp một ngụm. Ngọc Ly chuyển vại nước trốn qua một bên, Hoa Tình cũng tận lực đứng cách xa sư thúc nhất.

Mọi người thức thời tán đi, Mạch cùng Bạch Lạc đi tặng lễ cũng trở lại.

Không bao lâu, đài cao nằm giữa, mây trôi theo trăng ầm ầm dâng lên, chuông trống trỗi lên. Một đạo khí thế cường đại phủ trời đạp đất mà đến, tông chủ Lưu Vân Tông Lưu Mang chân nhân trong thời gian ngắn xuất hiện ở trên đài, cười vang nói:“Chư vị đợi lâu!”

Lưu Mang chân nhân tuy rằng cười, nhưng thoạt nhìn sắc mặt không được tốt. Mạc Thiên Liêu nhướn mày, ném đi một nửa bảo vật trấn phái, giả vờ cách mấy cũng không thể nào che dấu được khó chịu trong lòng.

Quả Văn Ngọc ba mươi năm ra nụ một lần, lại cần ba mươi năm nở hoa, ba mươi năm kết quả, thêm nhiều lần mười năm mới có thể chín, tổng cộng lại, cần một trăm hai mươi năm mới có được quả chín thành thục. Điều này sao không làm cho mọi người trong Lưu Vân Tông đau lòng.

Mười phong chủ Lưu Vân Tông ngồi thành một hàng.

Đinh trưởng lão làm luyện khí đại sư có tư lịch rất sâu, ngồi trên vị trí gần với tông chủ, trưởng tử Đinh Tử Kim đứng ở phía sau lão, giương mắt nhìn Đinh Tử Ngọc ngồi trên chủ vị phong chủ cuối cùng.

Đinh Tử Ngọc lớn lên rất là xinh đẹp, mi nhãn giống người mẹ lô đỉnh đã chết đi của gã, mang theo vài phần hồ mị. Hôm nay sắc mặt tái nhợt, hoàn toàn không có ý khí hưng phấn lúc trước vừa lên làm phong chủ.

Trong lòng Đinh Tử Kim cười nhạo, cái trận nó bày kia chỉ là nửa vời hời hợt mà thôi, bởi vì tuyên bố là đại trận hộ bảo của Đoán Thiên tôn giả, tông chủ mới yên tâm để nó đi bố, giờ không phải xảy ra chuyện hay sao? Nói vậy sáng nay bị tông chủ hung hăng thu thập, sắc mặt mới không tốt như vậy.

“Nhờ các vị không chê, hôm nay tụ họp ở Lưu Vân Tông, khai mạc đại hội ba phái. Mọi người đều biết, từ hồi đại chiến Tiên Ma, ba tông môn lớn chúng ta……” Lưu Mang chân nhân ở trên đài chậm rãi nói, từ đại chiến Tiên Ma giảng cho tới hôm nay.

Năm đó Tiên Ma đại chiến, hủy đi rất nhiều tông môn lớn, mà linh khí trời đất lại thay đổi rất lớn, may mắn vẫn còn vài tông môn vì để sinh tồn trong hoàn cảnh ác liệt lúc ấy, hợp thành liên minh tông môn, cũng chính là tiền thân đại hội ba phái. Cách một khoảng thời gian, các tông môn đều sẽ tụ tập cùng một chỗ, trao đổi luận bàn với nhau, gặp phải chuyện lớn cũng sẽ cùng nhau thương thảo.

Dõng dạc tự thuật khiến nhiều tiểu bối nghe được máu huyết sôi trào, Thanh Đồng nâng tay, dùng mu bàn tay trắng trong như ngọc nhẹ che môi mỏng, ngáp một cái.

“Mệt à?” Mạc Thiên Liêu kéo bàn tay kia vào lòng bàn tay mình thưởng thức.

“Ừ.” Thanh Đồng quay đầu nhìn hắn, tối hôm qua không ngủ, giờ nghe Lưu Mang chân nhân dong dài y liền mệt nhọc, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng bởi vì ngáp nổi lên một tầng hơi nước, lúc nhìn về phía Mạc Thiên Liêu, không tự giác mang theo vài phần ấm ức.

Bị ánh mắt kia nhìn khiến trong lòng nổi lên một trận tê ngứa, Mạc Thiên Liêu nắm tay đến bật ra gân xanh, mới nhịn xuống xúc động không kéo người vào trong lòng ôm ấp một chập.

“Mục đích chính của đại hội lần này, vẫn là trao đổi luận bàn như trước, đương nhiên còn có chuyện quan trọng,” Lưu Mang chân nhân cố ý dừng một lát, sờ sờ râu, có chút kiêu ngạo nói,“Ba trăm năm trước, Đoán Thiên tôn giả vẫn lạc, lưu lại một tòa ma cung không người có thể vào……”

Mạc Thiên Liêu đang chuyên chú dỗ mèo nhà mình sửng sốt, lập tức vểnh tai. Sao giờ lại nhắc đến ma cung của hắn?

Lại nói từ đầu, năm đó đại trận ma cung tuy rằng bị người từ bên trong phá giải, khiến vô số tu sĩ tiến vào vây giết Đoán Thiên, nhưng sau khi Đoán Thiên rời khỏi ma cung, đại trận ma cung lại tự mình mở ra. Tuy rằng đã bị hao tổn, nhưng uy lực vẫn không thể khinh thường như trước, mà toàn bộ khắp nơi trong Ma cung đều là trận pháp. Lấy trình độ si mê của Đoán Thiên đối với trận đạo, nhất định mỗi một bước đều có cấm chế, ngay cả trên bồn cầu nhà xí đều có trận pháp chuyển dời, có thể nghĩ, vài tên tùy tiện tiến đến tìm tòi bí mật, đều là không thể toàn thân trở ra.

Trận dịch Thập Sát cốc, Tu Chân giới thương vong thảm trọng, vì phòng ngừa các môn phái lại tổn thất tinh anh, ma môn cùng tông môn chính đạo liên hợp lại, dựng lên một đạo cấm chế, bảo vệ ma cung Đoán Thiên, chỉ có người nắm giữ lệnh bài mới có thể tiến vào.

“Lại nói, cái này vẫn là ngươi đề nghị.” Huyền Cơ quay đầu nhìn về phía Thanh Đồng mệt rã rời.

Ánh mắt Mạc Thiên Liêu sáng quắc nhìn về phía sư tôn.

Thanh Đồng trừng mắt nhìn Huyền Cơ, hừ một tiếng không nói lời nào.

Mạc Thiên Liêu mím môi nhịn cười, không ngờ hắn lại nuôi một con mèo biết giữ nhà, nhưng mà, cái này không phải là phong cách của đám người ma đạo đó:“Đám người ma đạo sao lại đồng ý?”

“Nghe nói là đệ nhất tôn giả ma đạo ra mặt, chia đều thế lực của Đoán Thiên tôn giả ra ngoài, chỉ lưu lại Ma cung, nói người đã chết rồi, đừng quá phận.” Tử Mạch nói nhiều nhiệt tình xen mồm.

Minh Yên? Mạc Thiên Liêu hơi hơi nhíu mày, nói thật ra, hắn cùng Minh Yên nhiều năm như vậy cũng không cùng xuất hiện, bởi vì người này thật sự quá mạnh, mạnh đến mức căn bản không cần linh bảo Đoán Thiên luyện chế, cứ ru rú trong nhà.

Đệ nhất tôn giả ma đạo, thường thường còn gánh vác trách nhiệm điều hòa mâu thuẫn khắp nơi, duy trì cân bằng hai đạo chính ma, Minh Yên tôn giả rất ít khi ra tay, Ma đạo vẫn trong trạng thái cực kỳ rời rạc, Mạc Thiên Liêu như thế nào cũng không nghĩ tới, sau khi hắn chết người này vì hắn nói lời công đạo.

Thanh Đồng buông mắt, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Mạc Thiên Liêu cầm tay y, khẽ khàng ghé vào lỗ tai y nói:“Nói như vậy, những thứ của chúng ta vẫn còn ở đó?”

“Cái đó cũng khó mà nói.” Thanh Đồng liếc mắt nhìn hắn, tuy rằng bề ngoài không cho người khác tới gần, nhưng các môn phái đều có lệnh bài, thường xuyên sẽ phái người biết trận pháp tiến đến nghiên cứu, không chừng có người có thể phá trận lấy đồ này nọ.

Trên đài, Lưu Mang chân nhân còn ở  dõng dạc tự thuật, mấy năm nay, các môn phái thường xuyên phái đại sư trận đạo tiến đến nghiên cứu, nhưng mãi vẫn không có kết quả, nhưng năm nay, rốt cuộc có tiến triển đột phá. Nói đến đó, lại ngoắc tay với Đinh Tử Ngọc ngồi ở vị trí cuối cùng:“Đây là phong chủ ta mới tấn phong, đại trận cũng là người này phá giải.”

Đinh Tử Ngọc thấy tông chủ triệu hoán, lập tức nhấc chân đi qua, đứng ở bên cạnh Lưu Mang chân nhân, nâng tay ôm quyền hành lễ.

Đồng tử Mạc Thiên Liêu đột nhiên rụt lại, trên cổ tay Đinh Tử Ngọc nâng lên, có mang một bảo hộ cổ tay khảm đầy bảo thạch màu lam, dưới ánh mặt trời rạng rỡ phát sáng, chính là một đôi vòng tay chứa đồ của hắn cùng Thanh Đồng hợp thành!

______________

* Bản gốc:

Đào chi yêu yêu

Chước chước kỳ hoa

Chi tử vu quy

Nghi kỳ thất gia

(桃之夭夭/ 灼灼其花/ 之子于歸/ 宜其室家)

Nghĩa:

Nhánh đào mơn mởn

Rực rỡ muôn hoa

Theo chàng về nhà

Yên bề gia thất.

Dẫn hai chữ này, ý thơ muốn chỉ về sự tốt đẹp trong cuộc sống, sự hòa hợp âm dương trong vạn vật.

Bản trong chương trên là mình tự edit lại.