Thần Mộc Cào Hoài Không Hết

Chương 121: Ám Toán




Thanh Đồng nhìn bộ dáng sư tôn, không biết làm sao có chút khó chịu.

“Sư tôn dường như có người vướng bận phải không, ở bên kia cửa……” Mạc Thiên Liêu nhỏ giọng hỏi Thanh Đồng.

Thanh Đồng hơi hơi lắc lắc đầu, y cũng không biết người nọ là ai, sư tôn chưa từng nhắc tới trước mặt y, chậm rãi đi tới, cũng dùng một bàn tay dán ở trên cửa:“Sư tôn, người đang sờ cái gì?”

Minh Yên nhìn cửa đá nặng nề, thở dài nói ra hai chữ:“Đan Hi.”

Đôi mắt lưu ly hơi hơi trợn to, Thanh Đồng há miệng thở dốc, đột nhiên không thể phát ra thanh âm nào.

Mạc Thiên Liêu im lặng hỏi thăm mèo nhà mình Đan Hi là ai, liền thấy đôi môi mỏng trên dưới chạm nhau, lại không phát ra tiếng, nhưng hắn đọc hiểu, Thanh Đồng nói là — Chu Tước.

Chu Tước! Khó trách Thanh Đồng nói chưa từng gặp qua Chu Tước, thượng cổ lưu lại bốn thần thú, theo Minh Yên nói, Bạch Hổ còn có rất nhiều tộc nhân ở  trên Thiên Giới, ba chủng tộc còn lại đã tiêu vong, mỗi chủng chỉ còn lại có một con. Mà thế gian duy nhất chỉ có một Chu Tước, thế nhưng lại ở đại lục Thái Bạch.

“Yêu thú phi thăng cần nhật nguyệt đầy đủ, thiên địa âm dương tướng hợp, từ tám ngàn năm trước……” Minh Yên nói đến thời điểm tám ngàn năm, thoáng dừng một chút, chậm rãi thở dài, lại nói tiếp,“Đại chiến Tiên Ma tám ngàn năm trước, thượng tiên cùng đại ma giao chiến, cơ hồ hủy trời diệt đất……”

Ma là chủng tộc đối lập cùng tiên, nhân tộc phi thăng đi tiên giới, ma tộc phi thăng đi ma giới, năm đó trước khi phong bế cửa, người ma giới và tiên giới có thể đi đến đại lục Thái Cực. Sau này không biết vì sao, tiên cùng ma nổi xung đột, dẫn phát tiên ma hai tộc đại chiến, cơ hồ hủy trời diệt đất.

Ma tộc trừ sát hại tiên nhân, ngay cả phàm nhân cũng giết, cuối cùng, vô số thượng tiên đồng quy vu tận cùng đại ma, phần sức mạnh to lớn này đủ để hủy đại lục Thái Cực. Có thượng tiên vì giữ gìn thương sinh, trước khi đồng quy vu tận đóng kín cửa Huyền Tẫn, nhốt tiên và ma vào trong một không gian đặc biệt, phong bế con đường tiên ma đi đến đại lục, đồng thời cũng cắt thành hai mảnh đại lục.

Trong phúc có họa, trong họa có phúc.

Sinh linh trên đại lục có thể sống sót, nhân tu lại nhiễm ma khí, yêu thú không thể phi thăng. Nhưng không biết tình huống bên kia đại lục Thái Bạch như thế nào, đại khái chắc cũng không tốt lắm.

“Cho nên, luyện chế Huyền Giám, mở ra cửa ngăn, là phương pháp duy nhất khiến yêu thú phi thăng.” Minh Yên buông tay ra, nhìn ba chỗ lõm trên cửa.

“Vậy Huyền Vũ và Huyền Châu……” Mạc Thiên Liêu bỗng nhiên nhớ tới Huyền Cơ vẫn luôn cất xác, vậy Huyền Châu kia là cái gì.

“Hai thứ này vẫn đều có,” Minh Yên thở dài,“Các ngươi đi trước đi, nơi này huyết sát quá nặng, ở lâu không tốt.”

“Sư tôn thì sao?” Thanh Đồng dùng tay lay lay ống tay áo Minh Yên.

“Một ngàn năm mới có thể mở một lần, ta lại đây một lát.” Minh Yên khoát tay, ý bảo không sao.

Mạc Thiên Liêu nhìn nhìn sắc mặt Thanh Đồng có chút trắng bệch, không nhiều lời liền ôm y đi ra ngoài.

Lưu Mang cùng Lưu Bích còn ở chỗ, lúc trước bọn họ nói chuyện, hai người nghe được rõ ràng thấu đáo, bộ dáng đầy mặt khiếp sợ, mãi đến khi Mạc Thiên Liêu đi ngang qua bên cạnh bọn họ mới hồi phục tinh thần lại.

“Theo hắn!” Lưu Mang chân nhân cuống quít đứng dậy, theo Mạc Thiên Liêu đi.

Mạc Thiên Liêu liếc nhìn hai người bọn họ, cũng không để ý, tùy ý bọn họ để bọn họ theo cùng.

Xuyên qua đường nhỏ, đi đến lối rẽ, huyết trận thật lớn vẫn còn thoạt sáng thoạt tối.

Mảnh đất huyết sát chính là vùng đất cực hung, nếu muốn tiến vào, thì cần dùng máu tươi tẩy đi cựu sát, nhưng cùng lúc đó sẽ hình thành tân sát. Cũng khó trách tám ngàn năm qua khí huyết sát nơi này chưa bao giờ tiêu tán, hóa ra là cách mỗi một ngàn năm sẽ có người tiến đến bổ sung.

Núi Thái Huyền đích xác có di tích thượng cổ, chỉ là không phải bảo tàng như mọi người suy nghĩ, mà là cửa Huyền Tẫn kết nối hai giới. Cách mỗi một ngàn năm, có thể mở ra một lần.

Cho nên Minh Yên hẳn tính đến thời gian mở cửa, tiếng nổ kinh động trời đất kia là do hắn làm ra, mục đích chính là hấp dẫn tu sĩ vây công Ốc Vân Tông đi núi Thái Huyền.

Mạc Thiên Liêu không chút nào lưu luyến mà men theo đường đi ra ngoài, Lưu Mang chân nhân do dự một lát, nhìn nhìn lối rẽ khác, kéo Mạc Thiên Liêu lại:“Đoán Thiên, trong động này đều là chí bảo thượng cổ, ngươi một chút cũng không động tâm sao?”

Lưu Mang còn què một chân, bởi vì có thể ngự khí, ngược lại hành động tự nhiên, nhìn vài sơn động kia, vẫn có chút rục rịch. Mấy năm nay tu vi gã có chút trì trệ không tiến, nói không chừng trong sơn động này có đại cơ duyên thuộc về hắn.

“Nếu ngươi muốn đi thì tự đi, không ai cản ngươi cả.” Mạc Thiên Liêu mặc kệ hắn.

“Bên trong này đích xác có bảo vật đại chiến Tiên Ma lưu lại, chỉ là sau khi tiên ma cường đại chết rồi, những thứ của bọn họ cũng sẽ có oán khí, cầm cũng không có chỗ tốt gì.” Thái Thủy miệng rộng bay lên, dùng giọng điệu “Ngươi ngu quá đi” giáo huấn Lưu Mang.

“Phải không……” Lưu Mang chân nhân cúi đầu, lúc Mạc Thiên Liêu nhấc chân rời, đột nhiên đánh về Thanh Đồng đang đi ở phía sau, ôm chặt y nhảy vào trong một hang động.

“Thanh Đồng!” Mạc Thiên Liêu cả kinh, lập tức đuổi theo.

Trong động này có đủ loại trận pháp thiên hình vạn trạng, chỉ có đại sư trận đạo như Mạc Thiên Liêu mới có thể phá giải, có yêu thú hắn nơi tay, cũng không tin hắn sẽ không ngoan ngoãn theo tới.

Ý tưởng của Lưu Mang là tốt, nhưng……

Sâu thẳm trong sơn động từng trận âm phong nổi lên, thanh âm sột soạt không dứt bên tai, có thứ dinh dính gì đó đang không ngừng tới gần, khiến người lông tóc dựng đứng, Thanh Đồng trở tay đánh một chưởng lên ngực Lưu Mang chân nhân, Lưu Mang cuống quít tránh né, hai người lập tức tách ra.

Trên vách tường có vô số trùng Xi Vưu bám vào, lúc Thanh Đồng đụng lên tường nháy mắt liền biến thành mèo nhỏ, xoay người ngự khí trong không trung, vững vàng rơi xuống đất. Lưu Mang tuy rằng cũng phản ứng không chậm, thế nhưng thân hình quá mức to lớn nên dính phải mấy con côn trùng, lập tức nâng tay, lấy linh hỏa thiêu đốt.

Động này là nghiêng xuống dưới, hai người mới vừa tranh đấu, đã rơi xuống nơi cách xa cửa động, vừa đứng lên, liền thấy ánh sáng chói lòa quanh mình, vô số Xi Vưu trùng tụ tập cùng một chỗ phong tỏa đường đi.

“Mẹ nó, lại có hai tên ngốc đi vào!” Một thanh âm quen thuộc truyền đến, theo đó là một tiếng sư tử gầm, chính là Thí Địa cũng đang bị vây ở nơi này.

Nơi này là một khốn trận cực kỳ lợi hại, phàm là người đi vào liền khó có thể đi ngoài, Thí Địa che bả vai bị thương, mang theo đại sư tử đi tới, cười nhạo một tiếng:“Ta tưởng là ai, hóa ra là lưu manh nhà ngươi.”

“Grao –” Hắc yểm sư hét lớn một tiếng, vui vẻ chạy đến bên cạnh mèo nhỏ, đưa mũi to lại gần ngửi y, nhất thời được thưởng cho một móng vuốt.

Mèo nhỏ biến thành hình người, vẫy vẫy tay bẩn, ngồi vào trên lưng đại sư tử, biến biến ra nước rửa sạch bàn tay bị dính bùn đất khi nãy.

“Ui, mèo nhỏ ở đây, Đoán Thiên đâu?” Thí Địa nhìn thấy Thanh Đồng, nhất thời trước mắt sáng lên, gã cũng có cùng suy nghĩ như Lưu Mang vậy, nơi này trận pháp tầng tầng, có Mạc Thiên Liêu liền có thể an toàn đi ra!

“Đoán Thiên ở phía sau, tôn giả chúng ta đến bàn giao dịch.” Lưu Mang chân nhân đứng thẳng thân thể, nháy mắt với Lưu Bích đứng ở một bên, Lưu Bích ngay lúc Lưu Mang bắt đi Thanh Đồng liền theo hắn vào, giờ phút này thấy thế, liền đi tới bên cạnh Lưu Mang cùng hắn đứng chung một chỗ.

“Giao dịch gì?” Thí Địa cầm liệt chùy trong tay chầm chậm thưởng thức, tựa hồ Lưu Mang nói một câu không đúng, liền sẽ đập nát đầu hắn.

“Nơi này chỉ có Đoán Thiên có thể đi lại, chỉ cần chúng ta chế trụ con mèo này, sẽ không sợ hắn không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, đến lúc đó, bảo tàng nơi này Lưu Vân Tông nguyện chia đều cùng tôn giả.” Lưu Mang chân nhân cười đến đầy mặt thành khẩn.

Thí Địa khiêng đại chùy lên trên vai, cười nhạo nói:“Ngươi để ta kèm chặt con mèo này?”

Thanh Đồng rửa tay xong, không có khăn tay, lau lau bàn tay xuống lông đại sư tử.

“Như thế nào?” Lưu Mang chân nhân rất có thành ý nói.

“Ha ha ha ha ha……” Thí Địa dường như nghe được chuyện gì buồn cười ghê lắm, đột nhiên cười ha hả. Nếu gã quả thật bắt con mèo này, Đoán Thiên đừng nói dẫn đường cho gã, nhất định sẽ băm gã thành thịt nát.

“Thí Địa, giết Lưu Mang, ta mang ngươi đi ra ngoài.” Thanh âm Mạc Thiên Liêu chợt vang lên ở ngoài trận, trong động này trận pháp tầng tầng, mà nơi nơi đều là trùng, hắn một đường đi tới phí chút thời gian, mới có thể gắng gượng đứng ở bên ngoài khốn trận.

Khốn trận dễ giải nhất là khi ở bên ngoài trận pháp, nếu hắn cũng bị vây ở trong trận, muốn phá đại trận thượng cổ chưa hề thấy qua này nói không chừng phải phí mất vài ngày, nay thời gian quý giá, hắn không thể lãng phí được.

Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:

Lưu manh: Mau, bắt lấy con mèo kia

Đại chùy: Ngươi cho là ta là ngu ngốc sao?

Đại sư tử: Đúng rồi

Đại chùy: Đúng cái gì mà đúng![ nắm lông ]

Đại sư tử: Nói qua bao nhiêu lần rồi không cho nắm lông![ há mồm, cắn ]

Đại chùy: Nói qua bao nhiêu lần rồi không cho cắn mông

Móng Nhỏ: Các ngươi đánh, ta đi trước [ giơ vuốt ]

Lưu manh:……

_____________