"Hừ, có gì đáng sợ! Đừng cho rằng ta không biết tí gì về chính đạo thánh địa của các ngươi cùng tà đạo thánh địa. Bề ngoài lục đạo có vẻ đoàn kết nhưng nội bộ tranh đấu không ngừng, ta biết mình còn chưa mạnh đến mức khiến cho lục đạo liên thủ đối phó đâu nhỉ? Ta chỉ đắc tội với hai người, thằng nhãi của Phá Diệt đạo còn chưa xuất sư, hiện tại căn bản không phải lo đến. Còn tên của Hỗn Thiên đạo mắt mọc trên đầu, ngông cuồng cực độ, tuyệt không chịu mất mặt liên thủ với người khác đối phó ta. Hắn vừa mới xuất đạo đã bị ta cướp mất trấn phái chi bảo, nếu muốn lấy lại thể diện thì phải đơn độc tìm ta quyết đấu đòi lại phương thiên họa kích, bằng không ngày sau hắn đừng hòng có thể ngẩng đầu trong lục đạo!."
Mộng Khả Nhi cười nhạt, dung nhan tuyệt mỹ như đóa tuyết liên trên đỉnh núi cao bừng nở, trong phòng lập tức tràn đầy khí tức thánh khiết, nhu hòa.
"Thần Nam ngươi hiểu biết quá ít về tà đạo lục thánh địa, quan hệ giữa bọn họ phức tạp vô cùng. Ngươi đánh bại Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương, cướp thần kích của hắn, là đại sỉ nhục với hắn, năm đạo còn lại có chịu yên lặng đợi Hạng Thiên xuất thủ chăng? Ngươi sai rồi lại sai, từ xưa đến nay lục đại tà đạo luôn cùng nhau đối kháng chính đạo thánh địa đồng thời, cũng tiến hành minh tranh ám đấu lẫn nhau, đều là vì thành bá chủ lục đạo. Các truyền nhân kiệt xuất nhất của lục đạo cũng tồn tại tranh đấu, đều muốn chèn ép năm đạo kia để chứng minh mình là thanh niên cao thủ mạnh nhất. Ngươi đánh bại, sỉ nhục Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương, vậy theo ngươi, truyền nhân các đạo khác sẽ hành động thế nào?"
"ï¿¥#-ï¿¥#%ï¿¥...%ï¿¥..." Thần Nam trong lòng thầm chửi, theo Mộng Khả Nhi nói, hiện tại hắn hiển nhiên đã trở thành cái đích của truyền nhân ngũ đạo còn lại hướng vào, tất cả ngũ đạo kia đều muốn đánh bại hắn, bề ngoài có vẻ lục đạo đồng khí liên chi, thật ra họ đều muốn gián tiếp chứng minh bản thân mạnh hơn Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương!
"Hừ, ta biết có vài truyền nhân lục đạo đã đến Sở đô, chắc tiên tử cũng thấy áp lực tăng cao? Ta trước biết trươc mắt thì không phải là kết minh, hà tất đến tận đây phân tích quan hệ lợi hại? Muốn liên hợp xuất thủ cứ nói thẳng ra, cần gì phải vòng vo như vậy!"
Đối diện với hai tuyệt sắc mĩ nữ, Thần Nam tuyệt không thấy hạnh phúc chút nào, hai người này ai cũng giỏi bày mưu tính kế, nhất định hiện giờ họ cảm thấy lực lượng của thánh địa chính đạo bạc nhược, muốn kéo hắn gia nhập.
Mộng Khả Nhi hơi hơi tươi cười, nói:
"Giữa chúng ta trước đây xảy ra nhiều chuyện không vui, chúng ta lại từng có lời thỏa thuận tạm thời không tính toán, hiện tại cùng đối phó với người của tà đạo thánh địa, không biết Thần huynh có ý kiến gì chăng?"
Thần Nam đứng dậy:
"Đương nhiên, bất quá ta thấy trước đây chúng ta không có chỗ nào không vui cả. Kỳ thật ta nhớ mãi những phút giây tươi đẹp đó a!"
Dẫu cho Mộng Khả Nhi hàm dưỡng hơn người, nghe hắn nói vậy cũng phải biến sắc, mấy đốt ngón tay bị nắm chặt lại nổi gân xanh. Sở Nguyệt không hiểu, không minh bạch vì sao sư tỷ lại thất thái như vậy.
Đạm Thai cổ thánh địa trọng tại tu tâm, tu vi đến bậc Mộng Khả Nhi, ngoại giới khó lòng quấy nhiễu được tâm nàng, nhưng Sở Nguyệt làm sao biết được giữa sư tỷ và Thần Nam đã phát sinh sự tình gì a? E rằng dù đó là sư phụ của nàng ta mà trải qua những chuyện đó, lại nghe Thần Nam nhắc lại, cùng phải phát cuồng.
Mộng Khả Nhi trong lòng đại hận, nhưng phải cố nhịn, dần bình tĩnh lại. Nàng cảm giác Thần Nam vô cùng đáng ghét, rõ ràng hắn có ý kích nộ nàng, phá đi tâm cảnh, quấy nhiễu tu tâm của nàng.
Thấy Mộng Khả Nhi chớp mắt đã khôi phục bình tĩnh, ánh mắt càng lúc càng trong sáng, Thần Nam trong lòng chợt động, thầm than:
"Không nên bức quá, cứ thế này mình lại trở thành hòn đá mài ép ả đến cảnh giới cao hơn, không những không phá hoại tu hành mà ngược lại còn thành toàn cho ả. Ồ, không ngờ nữ tử này lợi hại như vậy."
Mộng Khả Nhi sau khi bình tĩnh lại, bắt đầu phân tích cho Thần Nam hiểu về truyền nhân các thánh địa đã đến Sở đô, bảo hắn không nên xung đột với họ mà đợi truyền nhân của Thiếu Lâm Tự và Tử Tiêu cung lộ diện hẵng hành động cũng không muộn.
Thần Nam đương nhiên biết Mộng Khả Nhi không phải là lo lắng gì cho hắn, e rằng đến lúc thật sự hành động, hắn trở thành thuốc pháo cho chính đạo thánh địa. Hiện giờ cục thế chưa rõ ràng, hắn vẫn còn thời gian tính toán đối sách.
Mấy ngày tiếp theo, Thần Nam ở bên cạnh chiếu cố Long Vũ, giúng nàng liệu thương, thời gian còn lại thì đi khăp các tửu lâu ở đế đô, tất nhiên nghe được rất nhiều tin tức liên quan đến chính đạo thánh địa và tà đạo thánh địa.
Đồng thời hắn hiểu rằng Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương chắc chắn là người đầu tiên tìm mình, Hạng Thiên quyết không để cho người khác động thủ với hắn.Bới vì nếu người đó đánh bại Thần Nam cũng có nghĩa là đánh bại luôn Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương, Hạng Thiên vừa mới xuất đạo, tâm cao khí ngạo, khó lòng chịu nổi sự sỉ nhục này!
Sự thật, Thần Nam cũng phi thường hi vọng Hạng Thiên tìm hắn sớm một chút, kết thúc luôn ân oán giữa song phương. Hắn muốn nhân lúc Long Vũ còn ở Sở đô, giúp nàng báo mối thù một chưởng.
Hoàng cung Sở đô xuất hiện thần vật khiến bát phương phong vũ tụ tập, rồi các vô địch cường giả đại chiến trên hoàng cung đã khiến cả tu luyện giới kinh ngạc. Sự tình đã qua gần mười ngày mà nhưng tu luyện giả đổ tới không hề giảm đi, ngược lại liên tục tăng lên. Nhiều người tới đây để chứng kiến một trường hội họp lớn.
Mấy ngày nay, các quán hàng ăn uống ở Sở đô sinh ý dồi dào, các khách sạn làm ăn càng tốt, cũng có thể nói rằng lần này Sở đô phong vân những lại trực tiếp tác động tăng trưởng kinh tế của thành Bình Dương.
Mười ngày sau đại chiến ở hoàng cung Sở quốc, Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương vẫn chưa tìm tới Thần Nam, ngược lại có truyền nhân một tà đạo thánh địa khác phái người tìm đến, mời hắn đi uống trà.
Thần Nam bật cười, hắn đeo phương thiên họa kích đi lung tung khắp các tửu lâu, vốn định khiến Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương mất mặt mà phải xuất hiện, không ngờ bị người khác nhận ra.
Hoàng Hạc lâu là đệ nhất danh lâu của Sở đô, thậm chí là đứng đầu Sở quốc cũng không ngoa. Trước khi Sở quốc định đô ở đây, ngôi lầu đã tồn tại, có gần ngàn năm lịch sử, đã trải qua mấy lần tu sửa.
Bao nhiêu đời nay, vô số tao nhân mặc khách đã để lại danh họa tuyệt cú trên Hoàng Hạc lâu khiến ngôi lầu nổi danh khắp Đông đại lục. Hơn nữam ngàn năm gần đây, tại ngôi lầu từng ba lần xảy ra đại quyết chiến giữa các vô địch cường giả, đương nhiên lúc đại chiến, song phương đều khéo léo chống đỡ luồng lực to lớn mạnh mẽ, không làm tổn hại đến cái bàn cái ghế nào trong lầu khiến Hoàng Hạc Lâu danh truyền tu luyện giới.
Ngày nay, muốn ra vào ngôi lầu, nếu không phải danh sĩ một phương, cũng là đế quốc quyền quý, đều là người có thân phận, người bình thường khó lòng đặt chân vào.
Thần Nam mà dùng thân phận Sở quốc hộ quốc kì sĩ, tự nhiên ra vào dễ dàng nhưng tình hình Sở đô hiện nay không cho phép hắn phô trương quá mức.
Nhưng người mời uống trà đã suy tính chu đáo, sớm đã phái người đứng dưới lầu chờ đợi, đưa hắn lên tận lầu ba. Lúc người đó lui đi rồi hắn mới được người khác cho biết, người vừa đưa hắn lên lại là lão bản của ngôi lầu.
Hắn hơi sửng sốt, sau đó đẩy cửa căn phòng trước mặt.
Hoàng Hạc lâu là đệ nhất danh lâu của Sở đô, các tửu lâu khác không thể so sánh,trên các bức tường đều treo tranh của danh gia tự vẽ, không phải loại tranh vẽ lại. Cửa sổ lại càng trân quý, được chế tạo bằng lưu ly hiếm thấy, ngoài trời đầy băng tuyết mà trong phòng hoàn toàn không còn dấu vết lạnh lẽo.
Những thứ đó không khiến Thần Nam chú ý, hai mắt hắn nhìn chăm chú vào một thân ảnh kiều diễm ngồi trên chiến ghế trúc đằng trước. Có những người được trời cao ân sủng, vô luận đi đến đâu cũng trở thành tiêu điểm giữa mọi người,trên người họ tỏa ra mị lực vô pháp kháng cự.
Nếu phải dùng hai chữ để hình dung nữ tử đang ngồi trước mặt, đó phải là "hút hồn", dùng từ ngữ để miêu tả sắc đẹp của nàng ta chắc mất một ngày một đêm cũng không tuôn hết ra được những mĩ từ để tán tụng tư thái mê hoặc, thực là chỉ biết cảm thán, nữ tử thế này không nên xuất hiện tại nhân gian!
Nữ tử đó nằm dài trên ghế trúc, chiếc áo da cừu dày không che nổi tấm thân mê hoặc như ma quỷ của nàng, cặp chân dài dường như bằng hoàng kim, cặp mông nảy nở, tròn trịa hết sức khiêu khích, vùng tiểu yêu mềm mại bó thắt lại chỉ vừa một chét tay, hai trái đào tiên vương lên, cần cổ nàng trắng muốt như lông thiên nga, lại rất nuột nà.
Ánh mắt Thần Nam chuyển đến khuôn mặt nữ tử, tức thì đầu óc chấn động, dung nhan diễm tuyệt thiên hạ khiến hắn ngơ ngẩn. Đến giờ hắn đã gặp vô số mỹ nữ, không ai không là cực phẩm nhân gian , từ Sở Nguyệt, tiểu công chúa, Đông Phương Phượng Hoàng, đến Long Vũ, Mộng Khả Nhi nhưng đối mặt với nữa tử này, hắn không khỏi có cảm giác kinh diễm.
Nữ tử này đẹp đến thấm vào xương tủy, diễm tuyệt thiên hạ, tuyệt đại dung nhan tỏa ra nét quyến rũ khác thường, dung nhan hoàn mỹ có thể nung chảy tâm can bất cứ ai. Giờ nàng đang nằm trên ghế, không cố ý quyến rũ nhưng vẫn khiến Thần Nam vốn có định lực siêu cường cảm giác đầu óc quay cuồng.
"Mời ngồi."
Chỉ hai từ ngắn ngủi, giọng nói lại lọt tai khiến hắn tỉnh lại.
Hắn thầm thở dài, lợi hại thật! Nhất định đây là truyền nhân tối kiệt xuất của Tình Dục đạo: Nam Cung Tiên Nhi. Vừa bước vào hắn đã được lĩnh giáo vô thượng tuyệt học của Tình Dục đạo: tuyệt thế mị công ghi trong Tình Dục Cực Tình bảo điển.
Nam Cung Tiên Nhi mỉm cười yêu kiều, trong phòng cơ hồ ngập đầy màu sắc khiến Thần Nam thấy mình như đang lạc trong rừng hoa đào, ca vũ phiêu diêu, dường như từng thân ảnh yêu kiều đang múa hát quanh mình. Hắn ngầm vận công, những âm thanh kia lập tức hóa thành hư vô, hắn lại lắc lắc đầu, rồi thư thả ngồi xuống.