Hai mắt Thần Nam lấp lánh tinh quang, Cầm Long thủ lại bung ra, kim sắc quang chưởng chụp lấy ngọc chưởng, rồi rất nhanh chóng lùi lại, hắn dụng sức ôm vào trước ngực, sau đó nhanh chóng lui khỏi vùng chấn động.
Những người đứng quanh đều là tu luyện giả nên đều nhìn thây rõ ràng, đều lờ mờ đoán rằng đó là tiên bảo trong truyền thuyết, nhiều người điên cuồng lao tới tính chuyện cướp đoạt.
Thần Nam kinh hãi, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh trở lại, vừa rồi hắn đã thấy uy lực đáng sợ của ngọc thủ, bây giờ không dùng thử còn đợi đến bao giờ? Hắn chầm chậm truyền công lực vào ngọc thủ rồi hướng thẳng vào đám người đang như thủy triều xông tới.
"Ầm, ầm, ầm." Tiếng nổ động trời vang lên, một đạo quang chưởng khổng lồ ập tới.
"A, a, a..." Một loạt tiếng kêu thê thảm vang lên, đám người xông lên trước tức khắc bị đánh bay đi, ai nấy đều thổ huyết không ngừng, có người xem ra đã xong mạng rồi.
Thần Nam nhìn ngọc chưởng trong tay, kinh ngạc đến há hốc miệng, dị bảo tuy đã bị phong ấn mà uy lực vẫn còn khủng bố đến cực điểm.
Nhất thời mọi người quanh đó đều bị dọa cho kinh hãi, không ai dám xông lên. Thấy Thần Nam đang khua khua ngọc chưởng to lớn đó, mọi xung quanh đều nhanh chóng lùi lại phía sau như nước triều rút.
Lúc này, từ dưới lòng đất truyền lên một trận khủng bố ba động, mặt rung lên bần bật, dưới lòng đất phảng phất muốn sụp xuống. Một dải hào quang xanh thẫm lao vút lên trời mang theo yêu khí đậm đặc, hiển nhiên là bay về hướng Côn Luân yêu tộc. Liền đó ba Tây phương tu luyện giả thần bí mà đáng sợ đuổi sát theo, rồi ba Lão quái vật trong nhóm Lão yêu quái, theo sau cùng là ba hồng mao thi sát cao lớn như ba viễn cổ cự nhân, cũng đã tiến vào bầu trời.
Nhưng cũng chỉ có bốn tuyệt thế cao thủ tiến tới những người khác không ai dám xông lên.
Hơn mười tuyệt đỉnh cường giả tu vi cực cao bắt đầu hỗn chiến trên không, tiếng nổ vang trời, hào quang chói lọi chiếu sáng cả bầu trời đêm, khiến một nửa đế đô sáng như ban ngày, áp lực khủng khiếp lan ra khắp bốn phương tám hướng.
Mặc dù mười cường giả đứng cách mặt đất cả ngàn thước, nhưng mọi người trong Hoàng cung đều cảm giác được một cỗ áp lực đáng sợ, trầm trọng đến độ làm mọi người thở không nổi. Những người quan chiến kinh hãi vô cùng, đại chiến kinh hoàng, thi sát khủng khiếp khiến họ há mồm trợn mắt, đồng thời cũng ngầm dấy lên cảm giác sợ hãi.
Trong mười cường giả hỗn chiến trên không, ba thi sát năng lực chịu đòn vô cùng khủng bố, nhưng thực lực chiến đấu chân chính lại kém hẳn các cường giả khác. Không lâu sau đã có một thi sát bị đánh văng xuống đất, nó liên tục gầm rú khiến đám đông rợn tóc gáy.
Đúng vào lúc thi sát định tiến lên không trung thì nó đột nhiên phát hiện Thần Nam, trong tay đang có ngọc chưởng phát sáng chói mắt, hắn đang đứng bên địa quật, quỷ khí lạnh lẽo của thi sát đối với khí tức thánh khiết sung mãn của ngọc chưởng thì luôn tràn đầy hận ý, nó hung ác hướng tới Thần Nam tấn công, tựa hồ như muốn triệt để hủy đi ngọc chưởng.
"Ta cẩn thận, ác quỷ này lại dám nhắm vào ta!" Thần Nam vội vàng mang ngọc chưởng dụng lực vung lên. Lần này hắn dùng toàn lực, không hề bảo lưu chút nào.
Trong tiếng 'Oanh long long', quang chưởng chói mắt ào ạt tràn lên, biến thành khổng lồ, cuối cùng hóa thành phương viên cả chục trượng, quang chưởng khổng lồ nhanh như một tia thiểm điện. Tấn cônng thẳng vào thi sát đang lao tới.
"Ầm.' Một tiếng vang, động cả đất trời, hồng mao tà vật cao cả chục trượng bị đánh nát thành bốn, năm mảnh, chỉ trong chớp mắt đã mất mạng.
Bọn tiểu công chúa, Long Vũ, Khải Lợi, Đông Phương Phượng Hoàng đứng gần rìa Hoàng cung đền trợn mắt kinh ngạc. Dựa vào quan hệ với tiểu công chúa, bọn họ chiếm được vị trí cao nhất trong hoàng cung, thuận lợi để quan sát, cũng là kiến trúc an toàn nhất ở nơi đây.
Mọi tình huống từ đầu đến giờ đều không thoát khỏi mắt họ, giờ đây ai nấy đều như người gỗ cứng đơ, hồi lâu sau mới hô lên kinh hãi: "Trời ơi!" "Thật là bất khả tư nghị." "Đáng sợ a!"
Hai thi sát tham gia hỗn chiến trên không hình như cũng bị trúng đòn, phát ra những tiếng kêu thét chói tai, khiến những người quan chiến bên dưới bất giác phải bịt tai lại,thanh âm này thật quá tà dị. Dường như là muốn triệu hoán hồ phách bọn họ vây!
Một việc kì dị tức thì phát sinh. Thi sát bị Thần Nam dùng ngọc chưởng đánh nát hóa thành một dải khí lưu màu máu tụ về phía hai thi sát trên không.
Từng tràng quỷ khiếu chấn động chân trời, khí lưu màu máu phảng phất hóa thành ngàn vạn oan hồn nhanh chóng tiến về phía hai thi sát.
"Wào.o..." "Wào.o..."
Hai thi sát đã đem toàn bộ luồng khí lưu huyết hồng nhập thân thể, hải mắt càng thêm rực rỡ quỷ hỏa, lực lượng cơ hồ đã tăng lên nhiều lân, bọn chúng liên tục gào thét chói tai khiến mọi người rợ tóc gáy.
Tiếng thét vừa ngừng, hai thi sát rời khỏi vòng chiến, nhìn Thần Nam với vẻ hung tàn, máu đỏ liên tục nhỏ ra phía ngoài từ hai miệng, sau đó hướng Thần Nam nhằm đến. Thần Nam cả kinh, hai ác quỷ đột nhiên nhằm vào hắn, thật sự là lại gặp phải phiền nhiễu rồi. Hắn vội vung ngọc chưởng to lớn dùng lực mạnh mẽ vung tới, quang chưởng to lớn phát ra ánh sáng trong suất như ngọc, càng lại gần thì càng thêm to lớn, rất nhanh hướng lên phía trên đáp lại,.
Hai tà vật nhìn thấy tình thế như thế, cũng rất nhanh lùi lại phía sau, chúng biết chỗ đáng sợ của ngọc chưởng, không dám trực tiếp đỡ lấy. Nhưng tốc độ của quang chưởng quá nhanh, nháy mắt đã lao lên không đánh trúng mình hai thi sát, đẩy chúng văng đi gần trăm trượng! . Khoảng cách này quá xa, hai thi sát chỉ liên tục phun ra từng ngụm máu tanh lớn, nhưng chưa hề nguy hiểm đến sinh mạng. Chúng liên tục gầm rú, nhìn tập trung vào Thần Nam từ trên cao.
Ba tây phương tu luyện giả ở trên không thấy quang chưởng rơi vào tay một tứ giai tu luyện giả mà có uy lực như vậy, đều lộ ra nét ngạc nhiên lẫn hưng phấn. Một trong ba người, Quỳnh Ân Tư đột nhiên thoát khỏi vòng hỗn chiến, hướng về phía Thần Nam tung ra một đạo kiếm mang lóa mắt, quang mang trải rộng như thiên giới thần quang, nhanh như một tia thiểm điện hướng Thần Nam kích tới.
Thần Nam kinh hoàng, cao thủ trên cả lục giai đang xuất thủ với hắn, ba động khủng khiếp khiến hắn cảm thấy áp lực vô cùng to lớn, vội vàng vung ngọc chưởng hướng lên phía trên xuất chiêu:
"Oanh long long (Bùm bùm, ầm ầm)" Quang chưởng to lớn đánh tan đạo kiếm mang, sau đó còn bay lên trên cả trăm mét nữa rồi mời tiêu tán. Uy lực tuyệt luân của ngọc chưởng khiến tất cả đều cảm thấy sợ hãi, không ngờ nó đủ khả năng làm cho một tứ giai cao thủ trực tiếp tiếp một đòn của lục giai cao thủ.
Những người quan chiến trong hoàng cung, mặc dù ai cũng có ánh mát thèm muốn xong không ai dám xông lên tranh đoạt.
Ở góc Tây bắc của Hoàng cung, đại công chúa Sở Nguyệt và tiên tử Đạm Đài thánh địa Mộng Khả Nhi, hai người đều lộ ra thần sắc vô cùng kinh ngạc. Ngọc chưởng lấp lánh trong suốt kia không hổ danh là thần vật, uy lực quá ư khủng khiếp. Hai người quay sang nhìn nhau, đều nhận thấy đối phương tâm trạng phức tạp, lo lắng hưng phấn đan xen.
Những người quan chiến ở cạnh hoàng cung đều thầm kinh hãi, họ vẫn đang giữ khoảng cách an toàn cách Cố Thư Khố khá xa, từ đầu đến giờ chưa hề lộ diện.
"Hạng Thiên, tiểu tử kia là Thần Nam, là kẻ đã cướp đi thần kích của ngươi phải không?"
"Hừm", Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương hừ lạnh, nhưng không đáp lại.
"Sư phụ nhà ngươi lần này chẳng kiếm được cái gì a, đã không cướp được thần vật xuất thổ lại còn mang vết thương trên người chạy về. Nếu để ông ấy biết ngươi đánh mất thần kích, nhất định không dễ dàng bỏ qua cho ngươi."
"Ngươi bớt nói mấy câu đồn đại ấy đi! Ta quyết không tha cho tiểu tử đó, thần kích sẽ nhanh chóng quay về tay ta."
Đại chiến phía trên hoàng cung kịch liệt vô cùng, ba tây phương tu luyện giả mấy lần suýt thoát khỏi trùng vây, muốn xông đến chỗ Thần Nam đoạt thần vật nhưng bị những lão yêu ở Côn Luân yêu tộc và ba lão quái cản lại không cho đi.
Thần Nam đang định vứt ngọc chưởng đi, rồi thoát khỏi vòng thị phi tranh đấu này, nhưng thấy ánh mắt hai thi sát trên không nhìn mình đầy hung tàn, hắn lập tức bỏ ngay ý định.
Hai ác qủy này hình như thù rất dai, liên tục lao xuống, mấy lần suýt xé toạc hắn bằng ngọn trảo sắc lẹm. "Soạt", một đạo kiếm khí như cầu vồng chói lọi thẳng tới,cùng vào lúc đó hai thi sát đồng thời xông tới, mấy đạo quang trảo sắc bén vô cùng cũng từ trên không lao đến.
Thần Nam liên tục vung ngọc chưởng, muốn phá trừ đi những công kích hung lệ đang hướng tới hắn. Bất quá lúc này hắn cũng đã bắt đầu thấy mệt mỏi, công lực bọn Gia Cát Thừa Phong và lão yêu quái dồn vào thân thể hắn đã đem ra dùng hết rồi.
Cùng lúc, lão yêu quái ở trên không quát lớn: "Thần huyết phá thi sát, thiên địch trời sinh! Thần Nam ngươi không khai cung còn đợi đến bao giờ?"
"Thần huyết? Thật sự có thể dùng được sao?" Thần Nam lẩm bẩm, nhưng lúc này cũng không còn biện pháp nào khác. Ngọc chưởng mặc dù uy lực tuyệt luân nhưng với công lực của hắn hiện tại không đủ khả năng thể huy động quang chưởng ra phía xa, cũng khó lòng làm địch nhân tổn thương tổn một cách hữu hiệu, lúc này hắn lại phải dùng đến một món đồ phòng ngự khác.
Thần Nam dụng lực đem ngọc chưởng trong suốt chói lọi ấn xuống mặt đất, sau đó đứng thẳng người, lấy Hậu Nghệ cung đeo sau lưng ra, lạnh lùng nhìn những kẻ quan chiến xem những kẻ nào muốn hành động ngu xuẩn.
Tất cả những người đang có hành động lập tức đều dừng lại, bọn họ đều biết nguời thanh niên trước mặt này có thể giương được cây thần cung trong bị phong ấn trong truyền thuyết, bảo cung đang phát ra ánh sáng hắc ám kia, chính là khôi bảo vang danh thiên hạ, cũng không hề kém hơn ngọc chưởng tí nào!
Thần Nam cầm lang nha tiễn vào một tay, huyêt dịch màu đỏ tươi của hắn đã ngấm khắp đầu mũi tên,nhìn vào thật sự thê diễm.Sau đó hắn lắp huyết tiễn vào dây cung, giơ cung lên, dụng lực kéo mạnh.
Đúng vào lúc này, làm mọi người kinh hãi chính là ảo cảnh ở xung quang Thần Nam, đám đông quan chiến có ý định tập kích để đoạt bảo đều dừng bước.
Vô đầu thiên sứ, Tiên tử mù hai mắt, thất tạng chiến thần, ác ma cụt tay .... Truyền thuyết về những thần ma mà thân thể bọ tàn phá lúc này đều đang vây quanh Thần Nam, tử vong khí tức cùng với thần thánh khí tức cùng lúc phát ra , bao phủ khắp nơi.