Thần Mộ

Chương 177: Phong ấn đích lực lượng




Thần Nam đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này, nhanh chóng lao lên phía trước, nhảy lên vượt qua bốn năm trượng, trường đao dựng đứng chém mạnh xuống. Một luồng ánh sáng chói lòa, chém thẳng về phía Mộng Khả Nhi.

Mộng Khả Nhi làm sao có thể không để ý tới Tử kim Thần long được. Nàng ta hận con rồng bỉ ổi này tới thấu xương, nhưng lúc này phải đối diện với Thần Nam ở ngay trước mặt, nàng chỉ có thể điều khiển phi kiếm chém mạnh một nhát ra phía sau rồi thu về, sau đó thúc cánh Ngọc Liên lao về phía Thần Nam. Ánh sáng ngũ sắc lấp lánh chói mắt, làm khắp sơn cốc rực sáng.

"Keng!"

Trường đao và cánh Ngọc Liên va vào nhau, phát ra tiếng kim loại va đập chấn động đất trời, vọng mãi không thôi.

Lần này Thần Nam không thông qua luồng khí phát ra từ trường đao để chống cự với cánh Ngọc Liên của Mộng Khả Nhi mà vận dụng quyết chữ 'niêm', lực lượng mạnh mẽ của trường đao đều tập trung dồn vào ẩn chứa trong mình thanh đao. Trường đao phá vỡ tầng tầng ánh sáng ngũ sắc, từ phía trên, chém mạnh vào cánh Ngọc Liên.

Hắn làm vậy vì biết rằng nguyên thần của những người tu đạo có quan hệ vô cùng mật thiết với pháp bảo của họ, nếu như có thể công phá pháp bảo đó thì cơ thể tu đạo gia cũng sẽ bị thương. Mộng Khả Nhi mặc dù tu luyện cả hai thứ võ và đạo nhưng một nửa vẫn là kẻ tu đạo, huống hồ thần thông mà nàng ta sử dụng lúc này chính là thuật ngự vật của đạo gia, nếu như có thể khiến cho cánh Ngọc Liên bị tổn hại thì nguyên thần của nàng ta nhất định cũng sẽ bị chấn động.

Nhưng cánh của Ngọc Liên vừa là ngọc mà cũng không phải là ngọc, là cánh của chí bảo Ngọc Liên đài của đạo gia, những đao kiếm thông thường không có thể làm tổn hại được, cho dù là Tứ Giai cao thủ hùng mạnh đã dùng toàn bộ sức mạnh, cũng đừng có nghĩ có thể phá huỷ nó được chút nào.

Tiếng kim loại va vào nhau chấn động đất trời, đinh tai nhức óc. Hổ khẩu của Thần Nam bị chấn động tới độ muốn toạc ra, chân khí trong người như sôi lên. Hắn kêu lên một tiếng, miệng vọt máu tươi, cả người bị đánh bật ra mười mấy trượng.

Mộng Khả Nhi như không bị ảnh hưởng chút nào, nhanh chóng thu hồi cánh Ngọc Liên, vận chuyển thần thông đầy cánh Ngọc Liên thứ hai lại tiếp tục lao đi. Đúng lúc cánh Ngọc Liên chỉ còn cách Thần Nam không quá vài trượng, nét mặt của nàng ta đột nhiên tái nhợt. Nàng vội vàng giữ bình tĩnh, nhanh chóng vận công điều khí một hồi.

Chính vì thế, uy lực của cánh Ngọc Liên thứ hai rõ ràng đã giảm đi vài phần. Thần Nam giương trường đao chém nghiêng đi, đòn tấn công lập tức lao đến cánh hoa, còn hắn thì không bị bật ra như những lần trước. Lần này, hắn sau khi đánh bật được phiến Ngọc Liên có chứa đựng sức mạnh khủng khiếp, đã nhanh chóng giữ được thăng bằng.

Thần Nam nghi hoặc, chẳng lẽ lúc hắn dồn toàn lực tấn công cánh Ngọc Liên, nguyên thần của Mộng Khả Nhi đã bị chấn động chút ít! Nhưng hình như không phải vậy.

Lúc này Mộng Khả Nhi đã hồi phục, hai mắt sáng long lanh phát ra sát khí đằng đằng, lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía Thần Nam. Nguyên khí thiên địa đang dao động kịch liệt ở xung quanh cho thấy được rằng nàng ta đang tập trung sức mạnh, chuẩn bị ra tay.

Thần Nam kinh hãi, thực lực của Mộng Khả Nhi quá đáng sợ. Cho dù trong người nàng ta không có sức mạnh đáng sợ bị phong ấn thì có lẽ võ công của nàng ta cũng đã đạt tới Tứ Giai trung cấp cảnh giới, thậm chí còn cao hơn.

Chỉ có điều, lần nào nàng ta cũng không muốn hoặc có lẽ không thể dùng toàn bộ sức mạnh để đối phó với hắn. Chính đây là điểm làm hắn cảm thấy kỳ lạ. Có sức mạnh, lại không thể tùy ý sử dụng, nhưng nàng ta đã có sức mạnh đáng sợ như thế, nói rằng nàng ta là một trong mười thanh niên cao thủ của toàn đại lục đúng là không phải chỉ là những lời đồn đại.

Nguyên khí trong không trung dao động càng ngày càng kịch liệt, người Mộng Khả Nhi phát ra ánh sáng chói lóa, Ngọc Liên đài đột nhiên xuất hiện dước chân, nàng ta bồng bềnh trên không trung.

Không giống với thường ngày, lần này Mộng Khả Nhi điều khiển Ngọc Liên đài thì toàn thân phát ra một cỗ khí tức có uy lực khủng khiếp, một luồng sức mạnh đáng sợ tuôn trào cuồn cuộn trong không trung, những cây hoa trà may mắn sống sót ở xa xa trong chớp mắt cũng nát vụn, hóa thành những mảnh vụn bay rợp trời.

Ánh sáng của Ngọc Liên đài chói lòa, bảy cánh hoa còn lại trên Ngọc Liên đài cũng tách ra, bắt đầu bay lượn, phát ra ánh sáng ngũ sắc, một luồng khí thần thánh tràn ngập khắp nơi. Chín cánh Ngọc Liên trong suốt, lấp lánh không ngừng bay lượn quanh người Mộng Khả Nhi, ánh sáng ngũ sắc rực rỡ khắp bầu trời, thánh khiết giống như tiên khí.

Quanh người Mộng Khả Nhi dường như có vô số những cánh Ngọc Liên bay lượn , vùng hư không chỗ nàng đứng như có mưa hoa tuôn rơi, những cánh hoa nhỏ bé bay lượn giữa chín cánh hoa khổng lồ, hương thơm ngào ngạt.

"Grwào... Mẹ mìn này thật là lợi hại! Này, tiểu tử ngươi sao lại ngươi lại vô dụng như thế hả? Việc gì phải chạy?" Tử kim Thần long phát hiện ra Thần Nam chạy thẳng ra ngoài sơn cốc, nhanh chóng chạy theo, kêu gào: "Tiểu tử ngươi thật đáng xấu hổ, sao lại bỏ chạy?"

Thần Nam tức giận nói: "Thật ngu ngốc! Ả ta giờ lại mở phong ấn trong người, thực lực đã đạt tới cảnh giới của Ngũ Giai tuyệt thế cao thủ, nếu không chạy, khó mà thoát chết được."

"Grwào... Thật không tưởng được! Mẹ mìn này sao lại thần thông quảng đại như vậy chứ?"

Mộng Khả Nhi dường như có chút thống khổ, vẻ mặt có lúc trở nên nhợt nhạt, nhưng sóng sức mạnh phát ra thì vẫn càng ngày càng mạnh, chỉ có điều nhất thời không thể đuổi được Thần Nam. Nàng ta dường như đang nỗ lực khống chế điều gì đó.

Thần Nam một tay túm lấy đuôi Tử kim Thần long, cùng nó bay lên trên không, lao nhanh ra ngoài sơn cốc. Hắn thở dốc nói: "Cuối cùng ta cũng đã hiểu được rồi. Ả không phải không bị thương mà chỉ là đang cố gắng kìm chế nó mà thôi. Chỉ cần có thể tránh được đòn tấn công tiếp theo của ả, đợi tới khi sức mạnh đáng sợ của Ngũ Giai tuyệt thế cao thủ đó mất đi, chúng ta có thể dễ dàng bắt và giết ả. Trước mắt chúng ta nhất định cần phải cố gắng cầm cự một lát. Nhanh, hạ xuống! Không được bay cao nữa! Hãy bay trong sơn lâm, tránh để cô ta phát hiện ra."

Một người, một rồng, nhanh chóng vụt ra ngoài sơn cốc, vượt qua những đám cây cối um tùm, nhanh chóng lao về phía trước.

"Gwào... Thật là đáng sợ! Mẹ mìn này đúng là đáng sợ như thế thật sao?"

Thần Nam trả lời: "Đương nhiên! Nếu như sau khi phong ấn trong người ả mở ra, thực lực đạt tới Ngũ Giai cảnh giới, đừng nói tới ta và ngươi mà đến mười Tứ Giai cao thủ e rằng cũng không phải là đối thủ của ả. Bây giờ ta cuối cùng cũng đã biết rồi, ả ta hết lần này tới lần khác bị sức mạnh của phong ấn phản lại, nội thương đã vô cùng nghiêm trọng, chỉ là ả ta dùng mật pháp để khống chế lại mà thôi, nhưng cứ khống chế như vậy cũng không phải là biện pháp hay, một khi phát tác, vết thương sẽ càng trở nên nghiêm trọng.

"Gwào... Nói như vậy, ta chạy thoát từ trong tay ả, không phải là màn kịch mà ả ta bày ra, mà là lúc đó vết thương của ả ta thực sự phát tác?"

Thần Nam lắc đầu nói: "Không! Đó chính là màn kịch mà ả bày ra. Con đàn bà này tâm cơ rất thâm độc, muốn mượn cơ hội này để tiêu diệt ta, tuy nhiên e rằng ả sẽ bị chính sức mạnh của phong ấn trong người phản lại thôi. Người tính không bằng trời tính, chỉ cần chúng ta có thể tránh được đòn đánh tiếp theo của ả ta, đợi tới khi sức mạnh phong ấn trong người của ả ta mất đi, sự sống chết của ả sẽ nằm trong tay chúng ta!"

Đúng trong lúc này, một luồng sức mạnh khủng khiếp từ xa xuyên tới, sức mạnh cuồn cuộn tuôn trào. Cả khu sơn lâm như rung chuyển.

Mộng Khả Nhi đứng trên Ngọc Liên đài, quanh người phát ra ánh sáng ngũ sắc. Tuyệt thế giai nhân áo trắng hơn tuyết, tóc dài tung bay, xung quanh cuồn cuộn tiên khí, giống như cửu thiên huyền nữ giáng trần, toàn thân phát ra ánh sáng thánh khiết.