Thần Mộ

Chương 138: Sinh tử chi mê




Trong Hư Thiên Ảo Cảnh, tiên khí dày đặc, những loài hoa kỳ lạ đua nhau nở, cỏ xanh phủ khắp mặt đất, tiên hạc bay lượn, bạch vượn vui mừng nhảy nhót giống như trong cõi tiên.

Tuy nhiên ở thế giới tươi đẹp hài hòa thế này lại có ám lưu tràn ngập. Tám nam nữ thanh niên đang chú ý quan sát một nam một nữ trong đám hoa. Trên thân nam nhân không có một mảnh vải, thân hình trần trụi phát ánh sáng nhẹ nhàng, nhưng hai mắt gã lại ảm đạm vô thần, vẻ mặt hoảng hốt.

Người con gái mặc dù quần áo xộc xệch, tóc tai rũ rượi, nhưng khó có thể che lấp được vẻ đẹp tuyệt thế. Thân hình duyên dáng yêu kiều của nàng phát ra luồng khí thánh khiết, làn da trắng như tuyết, da thịt mịn màng ẩn hiện. Tuy nhiên lúc này trên dung nhan xinh đẹp lộ ra vẻ xấu hổ giận dữ. Cô nàng lấy tay chỉ nam nhân lõa thể ở trước mặt, một câu cũng không nói được lên lời, toàn thân hơi run rẩy.

Mông Khả Nhi không thể ngờ rằng lại có một ngày như thế này. Đường đường là truyền nhân kiệt xuất nhất của Đạm Thai cổ thánh địa lại cùng với một người đàn ông lõa thể quấn lấy nhau. Điều này khiến cho nàng ta vô cùng xấu hổ và tức giận. Lòng nàng rối loạn như muốn điên lên.

Ba người thanh niên nam nữ ở bên ngoài nhìn nhau. Bọn họ sao có thể nghĩ rằng có thể xảy ra cảnh tượng như thế này chứ. Truyền nhân của Đạm Thai cổ thánh địa trong mắt mọi người vô cùng thánh khiết. Truyền nhân kiệt xuất nhất Mộng Tiên Tử từ trước tới giờ đã có danh tiếng không nhỏ ở đại lục, là hóa thân của chính nghĩa, là biểu tượng của vẻ đẹp và sự trinh tiết, là tiên tử xuống phàm trần, nhưng trước mắt lại...

Thần Nam căn bản không cảm nhận được ánh mắt khác thường của tám người đó. Dường như hắn cũng chưa nhận thấy giai nhân tuyệt thế trước mắt đang bừng bừng sát khí trong người. Hai mắt vô thần, hắn đang dùng ngôn ngữ của người viễn cổ Tiên Huyễn đại lục, lẩm bẩm: "Ta là người bị người ta Nghịch thiên cải mệnh... Ta là một người chết... Sức mạnh Thần ma cũng khó có thể che lấp được tử khí mênh mông như biển cả đó... Nghịch Thiên Cải Mệnh..."

Lời nói của Vô Danh Thần ma làm tâm trí hắn chấn động mãnh liệt. Hắn đường như hiểu ra điều gì, cảm thấy trong lòng vô cùng buồn khổ.

"Nghịch thiên cải mệnh là một sự cứu mạng đầy thiện ý hay là còn có một âm mưu gì khác nữa? Người đã Nghịch thiên cải mệnh cho ta là ai? Là hắn tặng cho ta sức mạnh của Thần ma hay là sự tích tụ của Thần Ma Lăng Viên? Ta là một người chết đang sống hay sao? Trên người ta quả thật có tử khí mênh mông như biển cả hay sao? Ta rốt cuộc là được người ta vô tình cứu hay là bị người ta khống chế vận mệnh đây?" Thần Nam trong lòng đầy nghi ngờ. Hắn cứ tự hỏi đi hỏi lại mình.

Gió thổi nhẹ nhàng, Lục Ngọc Bảo Thụ lay động phát sáng, từng trận hương thơm ngào ngạt thấm sâu vào mỗi người. Chỉ có điều suy nghĩ của mọi người lúc này thật khó đoán biết.

Từ chỗ hai người, một cỗ sát khí lạnh lẽo mãnh liệt lan ra xung quang. Cỗ sát khí lạnh thấu xương này khiến cho mọi người xung quang run rẩy. Một luồng kiếm khí phóng lên trời, sau đó hạ xuống chém thẳng về phía Thần Nam.

Mộng Khả Nhi phẫn nộ ra đòn, phi kiếm phóng ra, kiếm quang rực sáng, tràn đầy sát khí, chém thẳng xuống đầu Thần Nam.

Thần Nam mặc dù rơi vào trạng thái mơ màng nhưng không phải tinh thần đã hoàn toàn mê loạn. Sát khí đáng sợ trong chớp mắt làm hắn bừng tỉnh. Bản năng tự vệ trỗi dậy thúc đẩy hắn vận Thần Hư Bộ nhanh chóng tránh sang một bên.

Phi kiếm có liên hệ mật thiết với tinh thần của tu đạo giả, hành động theo tâm ý tu đạo giả, trong khoảng cách gần có thể tùy ý điều khiển giống như dùng tay. Lúc phi kiếm đâm không trúng lập tức nó thay đổi phương hướng, hóa thành một luồng ánh sáng cầu vồng rực rỡ một lần nữa bay tới tấn công Thần Nam.

Lãnh khí mãnh liệt khiến cho nhiệt độ của không khí ở xung quanh nhanh chóng hạ xuống. Sát khí khủng khiếp phát ra khiến cho những động vật nhỏ bé ở quanh đó sợ hãi bỏ chạy toán loạn. Không khí hài hòa đột nhiên biến mất, những luồng kiếm khí vang lên "soạt soạt" phóng ra xung quanh, những bông hoa dập nát, những chiếc lá rách tươm rơi xuống lả tả, mảnh vụn bay khắp nơi.

Xung quanh đám hoa giống như rơi vào một mùa đông giá rét. Kiếm khí ngút trời bay ngang dọc, phi kiếm quang hoa bắn ra tứ phía đuổi theo Thần Nam chém ngang chém dọc. Nếu như không phải hắn có bộ pháp lợi hại vô cùng thì sớm đã bị thương dưới phi kiếm rồi.

Thần Nam dần dần tỉnh táo lại. Hắn đương nhiên biết được rằng tại sao Mộng Khả Nhi phải giết hắn, nhưng lúc này đây tất cả những giải thích đều chẳng có tác dụng gì. Thị thị phi phi trong lòng hai người đều hiểu rất rõ, đối phương muốn giết hắn chính là vì phản ứng bản năng khi phẫn nộ.

Hắn rút trường kiếm ở sau lưng ra, vung kiếm chống lại phi kiếm với sát khí ngùn ngụt trên không trung. Ánh sáng lấp lánh màu hoàng kim phát ra từ trường kiếm va chạm vào phi kiếm làm quang hoa bắn ra tung toé, phát ra một luồng ánh sáng chói mắt. Không khí xung quanh cuộn xoáy mãnh liệt, khiến cho cây cối xung quanh bị bẻ tới mức cành rơi lá rụng. Phi kiếm sau khi bị ngăn cản cũng chỉ dừng lại giây lát sau đó lại như mới bắt đầu, tốc độ không hề thay đổi, lại tiếp tục nhanh chóng chém về phía Thần Nam.

Thần Nam kinh ngạc, thầm sợ hãi trước võ công cao cường của Mộng Khả Nhi. Hắn vội vàng tập trung toàn bộ công lực của toàn thân dồn lên cây trường kiếm. Cây trường kiếm được rèn bằng thép chỉ trong chớp mắt từ hợp kim thép hóa thành vàng. Trường kiếm kim quang lấp lánh, kiếm khí dày đặc, nó giống hệt như một sinh mệnh nhẹ nhàng rung động, phát ra từng đợt ánh sáng lấp lánh.

Trường kiếm màu hoàng kim lao thẳng vào thanh phi kiếm có ánh sáng chói mắt, kèm theo là một tiếng nổ lớn. Quang mang rực rỡ phát ra xung quanh, người Thần Nam bay ngược ra. Trường kiếm trong tay hắn nghiễm nhiên bị chém gãy, chỉ còn lại một đoạn trong tay hắn. Hắn cảm thấy ngực mình đau tức, cổ họng có gì đó ngòn ngọt, một ngụm máu tươi phun ra ngoài.

Lúc này, hắn cuối cùng đã hiểu được mình và Mộng Khả Nhi quả thật có một cách biệt không nhỏ. Truyền nhân kiệt xuất nhất của Đạm Thai cổ thánh địa quả nhiên không tầm thường, quả nhiên không hổ là một trong mười cao thủ thanh niên hàng đầu của đại lục, không hổ là truyền nhân hậu bối của Đạm Thai Tuyền.

Mộng Khả Nhi bạch y tung bay, trên dung nhan tuyệt mỹ vẻ xấu hổ phẫn nộ dần biến mất. Tuy vậy sát khí trong mắt nàng thì không hề giảm đi chút nào, cánh tay múa lên, phi kiếm lại một lần nữa bay tới chém Thần Nam.

Thần Nam tức giận vô cùng. Ma Công kinh thiên động địa trong người cũng chuyển biến theo tâm trí hắn, huyền công không ngừng trào dâng, bắt đầu vận chuyển. Hắn đang chuẩn bị cho một trận đại chiến.

Trong lúc này, đệ nhất cao thủ của Thần Phong học viện là Tiêu Phong và cao thủ thần bí của Tiên Vũ học viện là Tiềm Long đồng thời ra tay. Hai người thân thủ nhanh như tia chớp xông lên, ở chỗ cũ chỉ để lại hai tàn ảnh. Một đao một kiếm đan chéo đánh vào phi kiếm.

"Choang! Choang! Choang!"

Cùng với tiếng nổ kinh thiên, cả ba người Mộng Khả Nhi, Tiêu Phong, Tiềm Long đều lảo đảo. Ba người đều bất giác lùi lại phía sau một bước, phi kiếm quang hoa tứ xạ bay trở về trong tay của Mộng Khả Nhi, sát khí trong hiện trường giảm đi, lại trở về bình thường.

Những người đứng xem xung quanh kinh ngạc. Thực lực của Mộng Khả Nhi quả thật cao cường vô cùng, hai cao thủ liên thủ lại cũng chỉ có thể cầm hòa với nàng ta. Tuy nhiên Thần Nam lại không cho rằng như vậy. Hắn đứng gần nhất nên đã nhìn thấy Tiêu Phong và Tiềm Long đang giấu thực lực không toàn lực ra tay. Tuy vậy cũng có thể thấy rằng thực lực của Mộng Khả Nhi quả thực vô cùng cường đại.

Tiêu Phong mặc dù tướng mạo thô kệch những không phải là một người thô thiển. Gã khuyên giải: "Hai người xin bớt giận! Lúc này chúng ta nên đoàn kết lại. Người mình cả, không nên động tới binh đao. Chúng ta nên đồng tâm đối phó với bên ngoài, nghĩ cách để rời khỏi nơi này."

Tiềm Long cũng nói một cách nghiêm túc: "Tiêu huynh nói rất đúng! Chúng ta tuyệt đối không nên thù hằn lẫn nhau. Vừa nãy chúng ta đều rơi vào ảo giác đáng sợ, những sự việc xảy ra trong ảo giác đều là... "hiểu nhầm" thôi, đây không phải là lỗi của ai cả. Tất cả đều là do Vô Danh Thần ma."

Thần Nam nhân cơ hội này vội vàng nhặt quần áo rơi trên mặt đất mặc vào người.

Lúc này những người khác đều lần lượt bước tới khuyên giải Mộng Khả Nhi. Tình hình mặc dù vẫn rất căng thẳng nhưng cục diện động binh đao không còn tồn tại.

Mộng Khả Nhi dần dần bình tĩnh lại, suy nghĩ những hình ảnh trong ảo giác, khuôn mặt nàng ta có chút nghĩ ngợi. Trong ảo giác đáng sợ nhưng lại ấm áp đó, lại chính là nàng chủ động nhào về phía Thần Nam. Hơn nữa cũng chính là nàng đã cởi quần áo của cả hai người!

Mộng Khả Nhi không hổ là truyền nhân kiệt xuất nhất của Đạm Thai cổ thánh địa, chỉ trong thời gian ngắn nàng đã thu lại sát ý trên khuôn mặt, vẻ mặt lại bình tĩnh, tuyệt đối không nhắc tới chuyện ban nãy như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.

Nàng nhìn mọi người một lượt sau đó nói: "Mọi người! Chúng ta hơi lỗ mãng rồi, quả thật không nên vào nơi sâu nhất của mảnh đất chết này, bây giờ bị nhốt trong Hư Thiên Ảo Cảnh, chỉ e rằng khó có thể thoát được ra ngoài."

Tất cả mọi người đều không nói gì. Lúc này ai cũng chẳng có cách để thoát ra khỏi nơi này. Mặc dù Vô Danh Thần ma không ở bên cạnh nhưng bây giờ bọn họ cũng đã bị cách ly với thế giới bên ngoài, căn bản không biết làm thế nào để thoát khỏi màn ảo giác này. Nơi đây dường như trở thành một thế giới khác.

Thần Nam thầm than, Mộng Khả Nhi quả nhiên lợi hại, xảy ra chuyện căng thẳng như vậy nếu như là người con gái bình thường sớm đã xấu hổ giận dữ vô cùng rồi, làm sao có thể mặt không biến sắc đứng ở nơi đây. Nhưng nàng ta dường như không quan tâm, không thể quan sát được một chút thay đổi nào. Thần Nam trong lòng chấn động, Mộng Khả Nhi quá giống Đạm Thai Tuyền, tâm tư thâm trầm, sau này cần phải tăng cường phòng bị.

Mọi người lúc này trong lòng đều đang đầy trăn trở, đều nghĩ xem nên làm thế nào để thoát ra khỏi nơi này.

Thần Nam cẩn thận nhìn qua mọi người một lượt, phát hiện Thiếu chủ Lăng gia - một trong mười đại tu luyện thế gia của Đông đại lục - Lăng Vân là đang nhìn hắn có chút oán hận. Điều này khiến hắn trong lòng cảm thấy kinh ngạc. Tuy nhiên ánh mắt tăm tối đó nhanh chóng biến mất.

Thần Nam từ trước tới giờ đều cảm thấy vị Thiếu chủ Lăng gia mặt mày sáng sủa, anh tuấn này dường như vẻ ngoài và suy nghĩ không giống nhau. Mặc dù cử chỉ lời nói của anh ta đều thể hiện ra là được giáo dục rất tốt, nhưng Thần Nam vẫn cảm thấy có chút gì đó giả tạo. Đương nhiên đây hoàn toàn chỉ là một loại trực giác bản năng.

Lúc bước vào vùng đất chết, lúc Mộng Khả Nhi đề nghị chia thành hai nhóm đi tìm kiếm, Lăng Vân luôn cô gắng bảo vệ Mộng Khả Nhi, tìm lý do để nàng đi phía sau. Thần Nam lúc đó nhìn thấy có chút manh mối, có thể thấy rõ rằng, tỏ ý tốt với Mộng Khả Nhi, đương nhiên có thể coi là theo đuổi. Tuy nhiên trong tình hình như vậy, rõ ràng lộ ra sự ích kỉ của anh ta, nguy hiểm dồn cho người khác, an toàn dành cho "người của mình".

Lúc này, Thần Nam nhìn thấy vẻ oán hận trong mắt gã, trong lòng biết rằng gã ta hận hắn và Mộng Khả Nhi lõa thể quấn quýt, tuy nhiên có thể oán giận hắn được sao? Đánh giá của hắn đối với Lăng Vân lại giảm xuống. Gã này rõ ràng không phải là tốt đẹp gì, bề ngoài và suy nghĩ bất nhất, đúng là một kẻ rất độc địa.

Lúc này, nữ ma pháp sư bịt mặt Ngải Lệ Ti của Huyễn Ma Học viện thần bí quay đầu lại hỏi Thần Nam: "Thần huynh! Tại sao huynh lại có thể nói chuyện được với Vô Danh Thần Ma vậy? Huynh làm sao có thể hiểu được ngôn ngữ của nó?"

Những người khác cũng có nghi ngờ này, nghe xong mọi người đều nhìn về phía hắn.

Thần Nam sớm đã biết bọn họ sớm muộn gì cũng hỏi tới câu hỏi này, sắc mặt không hề thay đổi trả lời: "Tôi lớn lên ở một sơn thôn nhỏ cách biệt với thể giới bên ngoài. Nơi đó tương đối lạc hậu, không có liên hệ gì với thế giới bên ngoài. Ngôn ngữ ở nơi đó rất cổ xưa, dường như không có thay đổi gì cùng với sự thay đổi của thế giới bên ngoài. Chính vì vậy mà tôi có thể xem hiểu cổ văn, nghe hiểu được ngôn ngữ cổ. Ngôn ngũ mà Vô Danh Thần ma nói giống như loại ngôn ngữ trong tiểu sơn thôn kia, vì vậy tôi có thể nghe hiểu được."

Mọi người nghe xong lời hắn nói bán tín bán nghi, chứ không hoàn toàn tin tưởng, nhưng cũng không có cách nào có thể tiếp tục thăm dò.

Đúng lúc trong lòng mọi người còn đang nghi ngờ, trên không trung truyền tới từng đợt dao động năng lượng mạnh mẽ. Một ma ảnh cao lớn bay tới mặt đất tràn ngập hoa tươi, lúc này mọi người cuống cuồng phát hiện ra sự trở về của Thần ma.

Một luồng áp lực cuồn cuộn như biển cả từ trên không trung dồn xuống, mọi người đều vô cùng sợ hãi, không khí nặng nề đè nén xuống khiến cho họ thở không ra hơi, mỗi người trong lòng đều vô cùng khó chịu. Tuy nhiên Vô Danh Thần ma rất nhanh thu lại luồng không khí đáng sợ đó, vẻ mặt mọi người lại dần dần hồi phục lại

Vô Danh Thần ma từ trên không hạ xuống, đôi cánh hai màu của Thần ma đập làm dấy lên từng trận cuồng phong, lỗ lớn trước ngực ông ta máu ròng ròng phát ra hồng quang rực rỡ, nửa đầu nát bét vô cùng dữ tợn, đáng sợ. Không còn nghi ngờ gì nữa, lúc này ông ta đã tỉnh lại. Ông ta đứng trước mặt mọi người, một mắt nhìn không chớp về phía Thần Nam, phát ra ánh sáng màu đỏ huyết giống như muốn xuyên qua người hắn.

Giọng nói của ông ta nhỏ nhưng rất mạnh mẽ: "Tại sao? Tại sao trong lòng ta lại mù mịt như thế này? Tại sao ta cảm thấy từ ngươi cảm giác quen thuộc, dường như ta được nhìn thấy chính mình. Ngươi và ta dường như là một loại người! Không còn nghi ngờ gì ngươi cũng chính là một người bị người ta Nghịch thiên cải mệnh, nhưng không chỉ như vậy! Trong người ngươi rốt cuộc có ẩn giấu điều gì? Tại sao khiến cho ta cảm thấy vô cùng không yên? Sức sống mạnh mẽ, không khí chết chóc cuồn cuộn, tại sao sinh tử là hai loại sức mạnh có tính chất khác nhau lại có thể đan lẫn vào nhau, trên người ngươi rốt cuộc ẩn giấu bí mật như thể nào đây?"

Thần Nam yên lặng nhìn Vô Danh Thần ma, nhưng tim hắn đập loạn lên không ngừng. Vô Danh Thần ma mặc dù quên đi rất nhiều chuyện trong quá khứ, nhưng lại nhắc tới chuyện hắn là người bị người ta Nghịch thiên cải mệnh, Thần ma dường như nhìn thấy hết một số chuyện khó hiểu trên người hắn. Có lẽ ông ta có thể cho hắn biết bí mật tại sao hắn có thể sống lại!

Các cảm giác phức tạp chờ đợi, bất an, căng thẳng, sợ hãi trong lòng hắn đang đan xen với nhau. Hắn muốn tìm hiểu chân tướng, nhưng lại sợ biết được chân tướng.

Trên người Vô Danh Thần ma phát ra tử khí cuồn cuộn. Ông ta lại nói Thần Nam cũng là một người chết, sức mạnh Thần ma cũng khó có thể che lấp đi tử khí cuồn cuộn như biển cả! Theo như cách nói của ông ta, Thần Nam thật không dám nghĩ tiếp. Hắn cũng không dám tin. Trong lòng hắn là cảm giác sợ hãi vô cùng.

"Ngươi đến từ đâu? Rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi có thân phận như thế nào?" Vô Danh Thần ma giọng nói trầm xuống, vẻ mặt nghiêm trọng, dường như những vấn đề này đều bao hàm những sự tình vô cùng to lớn.

Bí mật sắp sửa được mở ra, Trong lòng Thần Nam vô cùng xúc động, câu đố sinh tử bao vây lấy hắn dừng như sắp sửa lộ ra.