Thần Mộ Ii

Chương 500: Thập Phương Trợ Lực






Hỗn Độn vương uy chấn lục giới, vũ nội hiếm gặp đối thủ lúc này giận dữ nhảy tưng tưng, khí chất quân lâm thiên hạ, duy ngã độc tôn hoàn toàn biến mất, giống một tên phàm phu tục tử đang bộc phát cơn giận, lớn tiếng mắng chửi.
“Con mẹ nó, Nhân vương ngươi lại làm hỏng đại sự của ta, còn cả tên tiểu tử khốn không biết mọc ở đâu ra, sao lại xuất hiện tại Thập Phương tuyệt vực?”
Hỗn Độn vương hoàn toàn cuồng bạo, hỗn độn thần quang sáng chói quét qua Tiểu lục đạo, Huyết hải trên cao cũng bị khô mất một nửa huyết thủy.

Huyết vụ làn khắp tiểu lục giới, đâu đâu cũng là màu đỏ thê thảm, huyết vụ thậm chí trực tiếp lan ra ngoài, trùm lên Vĩnh hằng sâm lâm rồi bay về hắc ám đại lục.

Mùi máu tanh khiến người ta muốn ói.
Vô tận bạch cốt múa tít, thần ma thi thể gầm gào, Tiểu lục đạo triệt để cuồng loạn, đại chiến quyết sinh tử đã bắt đầu.
Tại hỗn độn cổ địa xa xôi, trong sát na Thập Phương tuyệt vực tiêu tan, tạm thời là tử tịch rồi sôi trào lên.

Bọn Hỗn Độn tử và U La vương chấn kinh cực điểm, cảm gác có hỏi trời cao trăm lần cũng không tin nổi, ngược lại phe Thái cổ thần và những người có quan hệ với Thần Nam lại hoan hỷ cùng cực, trái ngược hẳn với hỗn độn tộc.
“Phụ thân…”
Long Nhi, Không Không, Y Y, Huyền Huyền, Tác Tác đều lao tới.
Bất quá, thần quang rợp trời tỏa rạng, Hồng Hoang Kỳ rung lên phần phật, Nhân vương ngăn chúng lại: “Không nên qua đó, gần Thập Phương tuyệt vực vẫn rất nguy hiểm.”
“Rõ ràng Thập Phương tuyệt vực biến mất rồi.” Y Y hỏi với vẻ không hiểu.
“Không, chưa biến mất, có lẽ là phụ thân các cháu dung hợp lại với Thập Phương tuyệt vực.” Nhân vương lắc đầu, tựa hồ không hiểu lắm.

“A, sao lại thế này!” Không Không vô cùng kinh ngạc.
“Lần này cha biến thành quái vật rồi! Trước đây định nhốt bọn đệ, muội lại nuôi lớn, hiện tại cha biến thành lồng giam thật rồi, không phải định nhốt thật chứ.” Huyền Huyền và Tác Tác co đầu rụt tai, nhỏ giọng lẩm bẩm, chúng vẫn cảnh giác với lời Thần Nam trước kia, nhớ kỹ trong lòng nên cố ý đả kích một chút.
Lúc này Thần Nam vô cùng mê mang, phảng phất không biết chuyện gì xảy ra, trăm năm với hắn khác nào giấc mộng Nam Kha, vốn cho rằng mình đã chết nhưng hiện tại trước mắt xuất hiện những gương mặt quen thuộc, tất cả như mộng như ảo.
“Long Nhi…” Hắn họi trưởng tử.
“Phụ thân!” Long Nhi đáp lại, tỏ ra vô cùng kích động.
“Không Không, Y Y...” Hắn lại gọi hai hài tử.
“Phụ thân, chúng con đây, lần này chúng con mời Nhân vương đến cứu người ra.”
Hắn quay lại nhìn Nhân vương, run giọng hỏi: “Nhân vương, cô là Vũ Hinh?”
“Có lẽ vậy!” Nhân vương tuy lời lẽ rất bình tĩnh, thần sắc bình thản nhưng Thần Nam nhận ra trong mắt nàng dấy lên tia sóng.
“Thiên vị.” Tác Tác và Huyền Huyền đồng thời bĩu môi: “Từ nhỏ, chúng con đã bị cha ngược đãi, hiện tại đến cứu, cha gọi Long Nhi, gọi Không Không, rồi Y Y, sao lại bỏ qua chúng con!”
Thần Nam mỉm cười, đây không phải mộng cảnh, hắn thật sự thoát khốn khỏi Thập Phương tuyệt vực, bèn đưa tay ra, da thịt không hề nhăn nheo mà sáng bóng, nhục thể đầy sức sống, hắn xác định được mình không chết vì già lão.
“Hai con lại đây.” Hắn vẫy tay với Tác Tác và Huyền Huyền.
“À à, định giáo huấn chúng con hả, không có cửa đâu, quyết không qua.” Tác Tác và Huyền Huyền chuẩn bị chạy ngay.
Nhưng Thần Nam cũng không hiểu vì cớ gì, trong sát na đưa tay, một cỗ dao động mạnh không tưởng tượng nổi tràn ra, sức mạnh hùng hậu trùm lên Tác Tác và Huyền Huyền không phòng bị, kéo chúng lại phía hắn.
“Ai da, mau chạy nào.” Hai tiểu bất điểm gào lên nhưng không tránh kịp, lao vút đến chỗ Thần Nam.
Nhân vương hành động, Hồng Hoang Kỳ rung lên, hất Tác Tác văng ngược lại nhưng Huyền Huyền bay đến gần Thần Nam liền biến mất rồi giọng nó từ trong thân thể hắn vang lên.

“Cha xấu xa, định nhốt con trong này nuôi lớn, mau thả ra! Đáng ghét, lại nhốt con trong căn nhà nhỏ xíu, không có ánh sáng này.

Cha mà không thả, nhi tử sẽ vượt ngục phi pháp.” Tiếp đó là những tiếng bình bình không ngớt, Huyền Huyền tựa hồ đang đập phá gì đó.
Thần Nam ngạc nhiên, ngoài xa bất kể Thái cổ thần hay hỗn độn tộc đều kinh ngạc vô cùng, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Bọn Long Nhi định tới, Nhân vương ngăn lại: “Không được qua, thân thể phụ thân cháu và Thập Phương tuyệt vực đã dung hợp.

Thập Phương tuyệt vực thành một bộ phận thân thể của y.”
“A, cha xấu xa quả nhiên định nhốt con trong Thập Phương tuyệt vực, con quyết đấu đến cùng, Đạm Đài mụ mụ sẽ tìm cha thanh toán.

Con sẽ đổ dầu vào lửa, trút sương xuống tuyết, ném đá xuống giếng, nhân tai họa mà thu lợi.”
“Sao thế nhỉ?” Thần Nam không hiểu, hắn biết rõ chỗ đáng sợ của Thập Phương tuyệt vực, chỉ ba ngày mà thiên giai nhục thể suy lão không thành hình dáng gì, sức mạnh toàn thân tan hết, hắn sợ Huyền Huyền xảy ra bất trắc nên vội thử cứu cậu bé ra.
Bất quá, nguy hiểm không xảy ra, thần thức ý niệm vừa động, Huyền Huyền liền xuất hiện ngay trước mặt khiến hắn thêm một lân ngạc nhiên, thần niệm động, Huyền Huyền vừa đào thoát lao lung chưa kịp cao hứng lại bị hút vào trong Thập Phương tuyệt vực.
Thần Nam lập tức hiểu ra, thả tiểu bất điểm ra.
“Oa, cha quá khủng khiếp.” Huyền Huyền chạy vù đi như làn khói.
Ánh mắt Thần Nam vẫn sáng như sao, tuy không hiểu sao mình qua được trăm năm nhưng hiểu rằng Thập Phương tuyệt vực trở thành vật dụng của mình.

Nhận rõ tình hình chung quanh, hắn không hề do dự, nhanh chóng lao vào Hỗn Độn tử và U La vương, thân thể có đại sát khí kinh nhân, giờ không sử dụng còn đợi bao giờ.
Hỗn Độn tử sống qua vô tận tuế nguyệt, có gì chưa thấy qua, lập tức chạy đầu tiên.

U La vương cũng cực kỳ nhanh nhẹn, lướt đi ngay.
Thập nhị Hỗn Độn vương hầu tỏa đi bốn phương tám hướng, Đa Mục vương hơi chậm một chút, bị Thần Nam đuổi kịp, dao động năng lượng kinh nhân tràn lan, một đạo thần quang quét trúng thân thể, y biến mất ngay, bị khốn trong Thập Phương tuyệt vực.
“Không, thả ta ra.” Tiếng Đa Mục vương hét lên kinh hoàng.
Thần Nam lưu lại đạo đạo tàn ảnh trên không, đuổi theo mười một Hỗn Độn vương hầu còn lại, ai nấy như nhìn thấy quỷ, cắm đầu trốn tránh.
“Không cần chạy, đứng xa công kích.” Hỗn Độn tử hét lên: “Hắn chỉ phát huy được uy lực Thập Phương tuyệt vực trong phạm vi nhất định.” Nói vậy nhưng y vẫn trốn ngoài xa.
Mười một Hỗn Độn vương hầu công lực trác tuyệt, giữ cự ly công kích Thần Nam điên cuồng nhưng khiến tất cả ngạc nhiên là Thập Phương tuyệt vực lại nổi lên, bao phủ lấy hắn, năng lượng rợp trời đổ tới bị hút mất quá nửa.

Tuyệt vực như một bảo lũy không thể phá được, phảng phất huyết nhục tương liên với hắn, lại đưa hắn nhanh chóng lao vào Thiết Chân vương.
Thiết Chân vương bay hết hồn vía, đệ nhị cao thủ trong lịch sử hỗn độn tộc gần sánh ngang Hỗn Độn vương cũng bị tuyệt vực dung luyện, lẽ nào dám đem thân mạo hiểm, tăng tốc lên cực hạn.
Thần Nam đứng trên không chợt đổi hướng, phá toái trùng trùng không gian, đột ngột xuất hiện trước mặt Khuê Mộc vương cách đó không xa khiến vị Hỗn Độn vương hầu này mặt mũi nhợt nhạt, liều mạng bỏ chạy.
Tình cảnh khiến các Thái cổ thần kinh ngạc, một mình Thần Nam lại khiến mười một vị Hỗn Độn vương hầu tránh né như rắn rết, tất cả đều chỉ dám đứng xa phát động công kích.
“Đánh rớt Thập Phương tuyệt vực, không để hắn khống chế.” Hỗn Độn tử tuy hò hét nhưng không ai dám đến gần nửa bước, chỉ công kích từ xa.
“A… không!” Tiếng gào kinh sợ vang lên, Thiết Chân vương bị Thập Phương tuyệt vực do Thần Nam khống chế hút mất.
Các Hỗn Độn vương hầu chiến lực vô song vừa phẫn nộ vừa hoảng sợ, tuy có nhất thân tu vi hùng bá thiên hạ nhưng không thể phát huy.
“Giết chúng.”
Thái cổ chư thần cùng hành động, bắt đầu phản kích hỗn độn tộc.

Cùng lúc, Nhân vương nhíu mày, nói với hắn: “Không cần để tâm ở đây, huynh mau về hắc ám đại lục, vào Tiểu lục đạo tương trợ Ma Chủ và Độc Cô Bại Thiên đối phó Hỗn Độn vương.

Ở đây ta ứng phó được.”
Thần Nam không hỏi nhiều, cũng không chần chừ, lướt khỏi hỗn độn cổ địa với tốc độ hơn xa quang tốc, lao đi trong hỗn độn hải mênh mang.
Lúc này, đại chiến trong Tiểu lục đạo đã đến hồi kịch liệt, sáu tiểu thế giới bị hủy diệt bảy lần, cung hợp lại bảy lần.
Thiên cổ đệ nhất Ma Chủ bạch phát như tuyết, mắt như lãnh điện, kiếm khí kinh không ba vạn dặm, ma uy cái thế!
Đệ nhất cấm kị thần ma Độc Cô Bại Thiên sát khí xông lên chín tầng trời, mái tóc tung bay, khí thế bao trùm thiên hạ, quét qua lục đạo, phá toái bát hoang.
Nghịch Loạn bát thức trong truyền thuyết hiện tại có thể đổi thành Nghịch Loạn thập tam thức, hoặc nhiều hơn, khi đệ thập tam thức uy chấn chín tầng trời xuất ra mà chưa có dấu hiệu sẽ dừng lại.
Quỷ Chủ nối thông cửu u thập địa, hủy diệt sát khí xông lên mây xanh.

Thời Không đại thần làm loạn thời không, quán xuyên cổ kim.

Thần gia lão ma vương khí thôn sơn hà, ma khí lan khắp cửu trùng thiên.
“Hung thạch ở đâu, về ngay.” Thanh Thiên và Hỗn Độn vương đồng thời thét vang.
Lúc Thần Nam từ thiên ngoại hỗn độn xuất hiện, vừa hay thấy vô tận quang vũ ngưng tụ trên hắc ám đại lục, dung hợp thành một tảng hung thạch khiến hắn ngạc nhiên.

Đó không phải Trấn Ma thạch sao, hà cớ đột nhiên hiển hiện ở đây, vậy chỉ cốt xưa kia có xuất hiện không.