Thần Chiến là người thế nào? Tựa hồ không mấy ai hiểu được nhưng biết rằng nhân vật như ông xứng danh thiên kiêu.
Thiên địa có những bậc nhân kiệt như thế, quả danh xưng thiên kiêu chuẩn bị sẵn cho họ.
Trong thời gian ngắn nhất, ông liên tục đột phá, đạt đến danh hiệu cao thủ đứng đầu thiên hạ, còn không ai biết ông tu luyện thế nào, mà chỉ thấy ông đột phá không ngừng.
Đột phá! Lại đột phá! Liên tục tự vượt lên bản thân.
“Cho ta thời gian, không cần phục sinh Viễn tổ mà ta sẽ vượt qua Viễn tổ.” Thần Chiến lúc trẻ từng nói những lời hào ngôn tráng ngữ như thế, không phải do tính tình lỗ mãng của thiếu niên vô tri mà là tự tin tuyệt đối, tâm có rộng thì thế giới mới lớn, đó là Thần Chiến.
Nhân ảnh cao lớn đột phá thời không phong tỏa không coi sức mạnh do bát đại vương hầu bố trí ra gì.
U La vương không tin vào mắt mình, y cho rằng dù Ma Chủ có đột phá cũng không thể dễ dàng xông vào.
Mà người này….
lại ….biến thái đến thế! Không sai, chỉ có thể dùng từ biến thái hình dung.
Ở đây, U La vương và Hỗn Độn tử tu vi cao nhất, những người khác không kém bao nhiêu, bát đại cao thủ phong tỏa thời không nào phải trò đùa, họ vốn cho rằng không có nhục thể nào đột phá nổi phong tỏa đó.
Nhưng … thanh niên nhân anh tư bột phát, thân thể cao lớn này lại làm được, quá đáng sợ.
“Y là….
Thần Chiến.” Đa Mục vương kinh nghi bất định: “Ta biết lai lịch y, từng nhe nói nhân vật này là thiên tài hậu bối nhưng… không ngờ lợi hại đến thế.” Y nhanh chóng dùng tinh thần lạc ấn truyền hiểu biết của mình cho những vương hầu khác.
“Lại là hậu nhân của Thần lão ma.”
Ai nấy nghiến răng, đồng thời không dám tin.
“Thần lão ma e rằng cũng không có tu vi cỡ này.”
“Y không phải Đồ Đằng chí tôn chuyển thế nên không mang khí tức từng quen thuộc, một người sao lại đạt đến cảnh giới này được.”
Thần Chiến xuất hiện quá chấn động, những Hỗn Độn vương hầu nhất thời sửng sốt, bát đại cao thủ cùng bị chấn trụ.
Thân ảnh cao lớn đến nơi, cường giả tư thái bao trùm bát phương chấn nhiếp lòng người, dù bọn Đa Mục vương cũng kinh hãi.
“Gia gia…” Không Không kêu lên, lao tới chỗ Thần Chiến dầu tiên, trong năm huynh muội, cậu là ngươi duy nhất từng gặp qua Thần Chiến.
Long Nhi, Y Y, Huyền Huyền, Tác Tác cũng xông lên, định xung phá phong tỏa của bát đại vương hầu.
Hỗn Độn tử, U La vương và các vương hầu lập tức tỉnh lại, xuất thủ ngăn bọn Không Không.
Dù Thần Chiến lợi hại, đột phá được thời không phong tỏa, nhưng các vương hầu tin rằng ông không vượt hơn họ, quyết không thể để ông hợp lại với mấy hai tử.
Bất cứ giá nào cũng không được phép để bọn Không Không thoát khỏi hoang mạc, bức Đồ Đằng chí tôn vào Thập Phương tuyệt vực là mưu đồ quan trọng nhất, nếu thành công ắt hỗn độn tộc từ đây hết lo lắng.
Thần Chiến bay tới, nói với mấy hài tử: “Các con đến đây, để ta xem ai dám cản trở.”
Đa Mục vương không tin tà quái, dù Thần Chiến đột phá cách đoạn thời không nhưng y chỉ cho rằng đối phương có năng lực phá trừ phong ấn chứ không tin tu vi của đối phương đạt đến cảnh giới không thể ngưỡng vọng.
“Chặn ta thì chết.”
Mái tóc Thần Chiến dựng lên, lao vút tới, trong sát na giao thủ, một đạo thần quang quét qua, trùm lên Đa Mục vương, y hét lên rồi biến mất.
Hỗn Độn tử và U La vương suýt nữa rớt tròng mắt, không thể tin nổi, mới nhìn nhau một lần mà Đa Mục vương tựa hồ đã tan biến.
“Gia gia!” Hai tiểu quỷ Huyền Huyền và Tác Tác mắt lóa ngàn sao, sùng bái đến chết được, vị gia gia lần đầu gặp mặt này quá mạnh.
Không Không cũng há hốc mồm, cậu cũng biết Thần Chiến rất mạnh, nhưng giờ đây là biến thái nên cậu không dám tin, Long Nhi và Y Y cũng trợn trừng mắt, cảnh tượng trước mắt quá chấn kinh.
“Còn không mau qua đây.” Thần Chiến nói với mấy hài tử.
Ngự Phong vương đỏ lựng mắt, giao tình giữa y và Đa Mục vương thâm hậu, bèn quát vang: “Chạy đâu.” Rồi tung một đòn vào Thần Chiến, nhưng hủy diệt khí tức tan biến vô ảnh vô tung trước mặt Thần Chiến, mắt ông sáng lên thần quang, trùm lên Ngự Phong vương, lại một tiếng hô rồi y biến mất.
Dù tu vi đạt đến mức Hỗn Độn tử, U La vương cũng cảm giác lạnh người, cảnh giới đó không thể chiến thắng, con người đạt nổi sao? Phải là Thiên đạo mới đúng.
Thần Chiến chầm chậm bay tới, lục đại vương hầu còn lại lùi lại.
Khuê Mộc vương hơi do dự, động tác chậm một chút, kết quả Thần Chiến hừ lạnh, tay phải phát ra một vòng hào quang quét tới, Khuê Mộc hét lên rồi tan biến trong làn sáng.
“Có gia gia mạnh thế này, chúng ta còn sợ gì!” Huyền Huyền và Tác Tác hưng phấn đỏ bừng mặt, những nhớ đến Thần Nam ở dưới Thập Phương tuyệt vực, lập tức ủ rũ: “Đáng tiếc, cha bị bọn chúng hại chết.”
Hỗn Độn tử và U La vương quá ư kinh hãi, Thần Chiến xuất hiện, hoàn toàn đảo lộn mọi tu luyện thể hệ hiện tại, sức “mạnh” này không thể tưởng tượng nổi, cao thủ như họ, làm gì có chuyện cất tay là tiêu diệt được.
Thần Chiến khiến ngũ đại vương hầu nhanh chóng lui lại, thu ngay sức mạnh cách đoạn thời không, họ phải dốc sức bảo vệ bản thân bởi Thần Chiến mạnh đến mức biến thái.
Bọn Long Nhi quả đang sùng bái gia gia, Thần Chiến khẽ vung tay đã tiêu diệt được tam đại vương hầu, tất cả vượt ngoài tưởng tượng, gia gia trong truyền thuyết thật sự xứng danh tuyệt đại thiên kiêu, không ai ngăn nổi.
Cả nhóm nhanh chóng lao đến chỗ ông.
“Gia gia!”
“Gia gia!”
Huyền Huyền và Tác Tác giang tay, cùng nhảy vào Thần Chiến, kết quả lại trực tiếp xuyên qua thân thể ông.
“A, gia gia…” Cả hai hô lên kinh hãi.
Thần Chiến biến sắc, quát khẽ: “Đi nào.” Thân thể nhanh chóng mờ đi, hóa thành một dải hào quang, nhanh chóng bao lấy năm hài tử, thoát khỏi khu vực với tốc độ hơn cả quang tốc, rồi rời khỏi luôn hỗn độn cổ địa.
“Bị lừa rồi.” Hỗn Độn tử gầm lên.
“Đuổi.” U La vương giận dữ gầm vang.
Mấy vị Hỗn Độn vương hầu tựa hồ tỉnh mộng, cùng bay lên, đuổi theo hướng Thần Chiến bỏ chạy.
Đồng thời, không gian quanh đó vỡ tan, Đa Mục vương vốn “bị tiêu diệt” quay lại, gầm lên diên tiết: “Chết tiệt, y đưa ta đến không gian vô danh, lại khiến thời gian thác loạn.”
Cạnh đó, Ngự Phong vương đã “tịch diệt” cũng xuất hiện, quát vang: “Bị lừa rồi, y không phải kẻ nhấc tay tiêu diệt được chúng ta, ta sơ ý bị y đưa đến thời không hỗn loạn trong quá khứ.”
Rồi Khuê Mộc vương lại xuất hiện, y không bị tiêu diệt mà cũng bị Thần Chiến đẩy vào thời không hỗn loạn, tạm thời bị khốn trong đó.
“Ta biết rồi, sao lại có kẻ mạnh đến mức đó.” Hỗn Độn tử vừa đuổi theo, vừa gầm lên, cơ hồ quên mất tình cảnh bị dọa nạt vừa nãy.
“Nhưng, y quả có thủ đoạn, lại khiến tất cả chúng ta có ảo giác.” U La vương cảm thán.
Thiết Chân vương nói: “Y xuất hiện quá chấn động, lại xuyên thấu cách đoạn thời không, chúng ta mới cho rằng y quá mạnh.”
Lúc này, bát đại vương hầu đều tỉnh ngộ.
“Đúng, vì sao y lại đột phá cách đoạn thời không được nhỉ? Trừ phi sức mạnh hơn hẳn chúng ta, hoặc giả tối cao pháp tắc của Thiên đạo.”
“Vừa nãy các vị cũng thấy, thân thể y hư ảo, tựa hồ là thuần túy linh thức.”
“Lẽ nào y từ Thiên đạo quay về, mượn sức Thiên đạo tiến vào cách đoạn thời không?”
“Đúng vậy, ta từng nghe chuyện đó, là linh thức ấn kí từ Thiên đạo giáng xuống.”
“Xem ra chúng đã đấu với Thiên đạo, những kẻ đó đều rõ bỏ nhục thể, hóa thành pháp tắc sinh mệnh thể như Thiên đạo.”
“Thiên đạo là gì, có ai nói rõ ràng được đâu, nhưng y nhất định từ đó về.”
Bát đại vương hầu suy đoán một lúc, cũng hiểu ngọn ngành nhưng thời gian không đợi, lúc hiểu ra thì đã muộn, Thần Chiến không còn bóng dáng nữa.
“Grào…” Phía trước vang lên tiếng gầm chấn thiên, một con Thiên Long lấp lánh kim quang, vũ động long thể khổng lồ phá tan vô tận hỗn độn hải, chính thị Long Bảo Bảo.
Cách đó không xa là một thanh niên mặc chiến giáp màu tím, vụ khí tím sẫm bao quanh người, là Tử Kim thần long sau khi biến hóa.
Ở đằng sau là thủ mộ lão nhân cầm Sinh Tử bàn cùng Huyên Huyên phong hoa tuyệt đại, cả Thời Không đại thần pháp lực thông thiên, khí tức của lục hồn thiên nữ đến gần.
Lúc đó Thần Chiến mang theo năm hài tử mới dừng lại.
Hỗn Độn tử, U La vương biết đại thế đã mất, đối phương hoàn toàn đủ sức đấu với họ.
Đa Mục vương quát: “Thần Chiến, ta muốn quyết đấu với ngươi.” Rút lui kiểu này khiến y không cam tâm, không nuốt trôi nổi cục tức, bát đại vương hầu đều bị Thần Chiến lừa gạt.
“Được.” Thần Chiến tiến tới, quát vang: “Vạn Cổ Giai Không!” Hào quang chói lòa rợp trời đổ tới, dù Đa Mục vương toàn lực tránh né vẫn bị quét trúng, gầm lên vang dội rồi lui xa ngàn trượng.
Ngự Phong vương hỏi: “Đa Mục, huynh có sao không?”
“Lợi hại, ta bị tước mất ba ngàn năm tu vi.” Đa Mục nghiến răng, ba ngàn năm tu vi với lão bất tử như y không là gì, nhưng cứ liên tục như thế, ắt y cũng không chịu nổi.
Sử dụng pháp tắc xong, thân ảnh cao lớn của Thần Chiến hơi mờ đi, năm hài tử cạnh đó kêu lên kinh hãi: “Gia gia sao vậy?”
Thần Chiến lùi đến cạnh cả nhóm: “Ta không sao, ta không thể ở lại thế giới này lâu, sắp tan biến rồi.”
“A, sao lại thế, gia gia…”
“Đừng lo, đây chỉ là thần niệm do ta ở cửu thiên phát ra, bản thể không sao.”
“Gia gia mạnh thật.”
Thời Không đại thần tiến tới nói với Thần Chiến: “Các vị đã rũ bỏ nhục thể, tiến vào Thiên đạo?”
“Vẫn chưa, chỉ đợi mọi việc xong xuôi đã.”
Thời Không đại thần gật đầu: “Ta hiểu rồi, hàng ngày ta vẫn quan sát Thần ma đồ, thật ra phải đợi đến khi nào?”
“Lúc chúng ta quét sạch chướng ngại trên cửu thiên, các vị dọn hết ẩn hoạn ở không gian phá toái này… không được, ta không còn thời gian, phải đi rồi.” Thần Chiến quay lại nói với năm hài tử: “Tâm có lớn, thế giới mới rộng, thiên địa vạn vật đều ở trong tâm chúng ta, thế giới tồn tại vì chúng ta, hãy khai mở sức mạnh trong tâm các con.”
Nói đoạn, thân thể ông mờ hơn.
“Gia gia… phụ thân chúng con bị chúng hại chết…”
Thân hình Thần Chiến hơi ngừng lại: “Ta chỉ cảm ứng thấy các con suýt gặp bất trắc, mới dốc lực hiển hóa, các con đi tìm nhân vương mở Thập Phương tuyệt vực xem có gì.”
Thời Không đại thần cạnh đó kinh hãi: “Hiện tại phải mời nhân vương sao? Nàng ta đã hoàn toàn khôi phục chưa, nếu xuất hiện, Hỗn Độn vương khẳng định cũng xuất hiện.”
Thần Chiến gật đầu: “Đến lúc giải quyết rồi, lúc đó những người trên cửu thiên sẽ quay về.”
Thân ảnh ông hoàn toàn mờ đi, hóa thành một vùng ánh sáng mông lung, truyền lại giọng nói rõ ràng, lạnh lẽo: “Tuyên Cổ Thông Thông!”
Cùng lúc, bát đại cao thủ bọn Hỗn Độn tử, U La vương nhao nhao quát vang, đồng thời bị mất một ngàn năm tu vi, Thần Chiến hoàn toàn mất bóng.
Thủ mộ lão nhân hết sức kinh ngạc, nói với Thời Không đại thần: “Ngươi nói với vãn bối như vậy sao?”
“Y là một biến số.” Thời Không đại thần tựa hồ có cảm ứng.