Thần Mộ Ii

Chương 426: Lá Xanh Lại Xuất Hiện!






Đó là trận nam nữ chi chiến khó lòng tưởng nổi, lưỡng đại thiên giai cao thủ trần trụi tranh đấu với nhau.

Đạm Đài Tuyền bình thường cao cao tại thượng, như xuất trần tiên tử giờ toàn thân lõa lồ, thân thể tuyệt đẹp phát ra ngọc quang lấp lánh và dụ hoặc vô hạn, quấn lấy Thần Nam.

Trận chiến đấu hương diễm mà ám muội cực điểm.
Hỏa diễm màu hồng cháy rực khiến cả hai thở hồng hộc, vẫn liều mạng tương tranh.
Đạm Đài Tuyền phong tư tuyệt thế, mái tóc dài đen như mực buông xuống như dòng thác, cần cổ trắng ngần tú lệ như thiên nga, vòng eo mềm mại như mĩ nữ xà, cộng thêm cặp mông nở nang, đôi chân dài…Dù đang chiến đấu kịch liệt mà không mất đi vẻ đẹp diệu cực, xứng đáng điên đảo chúng sinh.
Tuy là trận chiến hương diễm cực điểm nhưng ngập sát cơ, lúc nào cũng có thể bị dồn vào tử địa.

Đạm Đài Tuyền có lúc cưỡi lên Thần Nam liên tục tung đòn, có lúc bị hắn cưỡi lên trả đòn, liên mồm mắng chửi nhau, tuyệt sát thủ đoạn không chừa lại chút gì.
Nhưng từ lúc cửa tình dục trong quá trình tôi luyện thất tình lục dục bắt đầu, tất cả dần thay đổi, trận chiến trở nên cực chậm, bản năng khiến cả hai muốn lại gần, nhưng không phải để chiến đấu, hơi thở nặng hơn hẳn.
“Tên khốn vô sỉ.”
“Đồ nữ nhân hạ tiện.”
Không biết từ bao giờ, bầu không khí cực kỳ vi diệu trải ra, sau cùng họ gần như cuồng loạn, vừa mắng nhau hết lời, kịch liệt cấu xé nhau, rồi quấn lấy nhau lăn vào trong rừng, liền đó những tiếng động khiến người ta đỏ mặt, tim đập mạnh vang lên…
Sinh tử đại chiến sau cùng lại thành nam nữ chi chiến nguyên thủy nhất, kết cục này có ai tưởng tượng ra.
Khung cảnh đó làm cho ai nhìn thấy cũng sững sờ, hai người quấn lấy nhau điên cuồng hợp lại, lăn lộn, giãy giụa để ép đối thủ xuống dưới.

Đó… tựa hồ là một trường chiến đấu.


Chiến đấu vì danh dự… và nam nữ chiến đấu.
Hào quang màu hồng che kín tầng không hải đảo, sắc thái ám muội quái dị lan tràn.
Tiếng thở kinh tâm động phách hồi lâu vẫn không dừng lại, hỏa diễm màu hồng trên không dần thu liễm, bao phủ hai người trong khu rừng đang “chiến đấu” không ngừng vì danh dự.
Dần dần, hỏa diễm hóa thành dịch thể thực chất rồi đặc lại.
Phía ngoài còn đáng gọi là hỏa diễm, bên trong tuy nóng cực điểm nhưng không phải liệt hỏa mà tích tụ thành một chiếc kén lớn màu hồng.
Trong lúc hai thiên giai cao thủ xuất thủ để xem ai hơn ai, mắng mỏ nhau thậm tệ thì chiếc kén hoàn toàn bao lấy họ.
Nam nữ chi chiến và hải đảo đều cuồng loạn…
Mấy ngày sau, tiếng thở mới đình chỉ, trên hả đảo an tĩnh lại, hai người cuồng loạn chiến đấu tựa hồ dừng tay.

Chiếc kén hồng đường kính cả chục thước phát sinh biến hóa, hỏa diễm màu hồng chuyển sang màu lam, nửa ngày sau biến hẳn thành sắc lam.
Nhưng lần này không phải cả hòn đảo đều thế, chỉ có quanh chiếc kén đổi màu, tựa hồn hỏa diễm tinh hoa của toàn đảo tập trung về đây.
Hiện tượng khác thường, tôi luyện càng hung hiểm.
Lúc này cả hai đang thần du thái hư, tuy dung hợp lại nhưng tạm thời chỉ có thân thể bất động, thân thức tiến vào cảnh giới kỳ diệu, liên tục tranh đấu trong ảo cảnh do chiếc kén màu lam tạo ra.
Đương nhiên, Thần Nam cùng Đạm Đài Tuyền đang trải qua một lần biến hóa trong “Thất Tuyệt tôi luyện.”
Mấy ngày sau, chiếc kén lam chuyển thành màu vàng chanh, hào quang xung thiên, hỏa diễm đằng đằng vây phủ.
Màu sắc liên tục thay đổi, từ vàng chanh thành tím… trải qua cả bảy màu.

Dao động bên trong chiếc kén càng lúc càng mạnh.

Tôi luyện sắp đến giai đoạn cuối, nếu hai người qua được, coi như xong một lần biến hóa.
Sau cùng, hào quang bảy sắc vút lên trời, liệt diễm bên ngoài chiếc kén đột nhiên tan biến rồi điên cuồng cháy rực, bảy màu hào quang đồng thời chiếu rọi lên mây.
Chiếc kén sáng chói lên như quang cầu, hồng mang bảy màu chiếu rực thiên địa như vàng dương bảy màu đang sáng soi.
Hai người trong kén tỉnh lại, tiếng đấu đá, mắng chửi lại vang lên, nhưng hai người ở cùng một chỗ nên âm thanh khác hẳn, tiếng thở lại vang vọng… tỉnh lại là cuồng loạn.
Cuối cùng, hào quang bảy màu bùng lên, chiếc kén nở to rồi vỡ nát.
Mỗi thốn không gian trên hải đảo đều tràn ngập linh khí, dao động năng lượng vô tận như đại hải, tràn ra khắp trời.
Một đôi thanh niên nam nữ lõa lồ rú lên kinh hoảng, nhanh chóng tách nhau trên không, lần lượt hút lấy linh khí.
Hào quang bảy màu như có linh tính, hóa thành đạo đạo linh long quấn quanh Thần Nam và Đạm Đài Tuyền, không chỉ nguyên khí vô tận chảy vào thể nội họ mà không ngừng ngưng tụ bên ngoài, tựa hồ thành một lớp cổ lão chiến giáp, lấp lánh hào quang kim thuộc.
Nhưng chỉ có Đạm Đài Tuyền hình thành được huyền bí chiến giáp mà trắng bạc lấp lánh lãnh quang khiến nàng càng đượm vẻ cao khiết, đồng thời lộ rõ khí khái anh thư, loáng thoáng hiện lên nét linh động phiêu dật, động nhân khôn tả.
Thần Nam đã không ngưng tụ thành chiến giáp cổ lão thần bí mà làn da nứt ra, thể phách cường kiện sinh thêm một lớp da màu cổ đồng lấp lánh như vạn cổ bất diệt chi thân.
Đó là một lần biến đổi.
Cơ thể mới của Đạm Đài Tuyền muộn hơn Thần Nam một chút, lúc chiến giáp thương tang huyền bí triệt để ngưng tụ xong liền ẩn vào thân thể.

Lúc đó, da nàng mới nứt ra, mọc lên làn da mới óng ả, nuột nà hơn cả anh nhi, đòng thời lấp lánh ngọc quang, cũng là vĩnh hằng bất diệt chi thể.
Cả hai gặp được kỳ ngộ, Thần Nam không có chiến giáp nhưng với hắn, đó cũng là ân tứ.
Hắn cảm giác được cơ thể mới cực kỳ hùng mạnh, toàn thân có một luồng sức mạnh dùng mãi không cạn, muốn tìm cao thủ như cái thế ma vương Hắc Khởi và Thái cổ cự hung Huyền Hoàng đại chiến một phen, kiểm nghiệm xem đã đạt tới cảnh giới nào.
Lúc hào quang tan hết, Đạm Đài Tuyền mở bừng mắt, nhìn ngọc thể mới của mình, hồi tưởng lại những gì xảy ra, rít lên chói tai: “Không, không thể nào.”

Chiến giáp màu bạc huyền bí hiện lên, che kín thân thể đoạn cảm giác xấu hổ vô cùng khiến nàng ngất đi, từ không trung rớt xuống, mặt đất nứt ra một khe lớn.
Thần Nam cũng tỉnh lại, thần sắc vô cùng phức tạp, chầm chậm đến cạnh Đạm Đài Tuyền, vung chưởng lên định đánh xuống, nhưng sau cùng đành quay người bước đi.
Hải đảo bị cấm cố không còn gì ngăn cản, hắn bay lên, nhanh chóng lướt khỏi hải đảo, lấy ra một bộ y phục trong nội thiên địa, mặc lên rồi bay về hướng bắc.
Mặt biển đen ngòm bên dưới cuộn trào, quấn quít tử khí vô tận nhưng Thần Nam không muốn xảy ra chuyện gì hay chuốc phiền phức nên không để ý.
Đệ lục giới quá rộng, hắn dùng cực hạn tốc độ không ngừng phá toái hư không mà mất ba ngày mới thoát khỏi vùng biển đen ngòm tiến vào một vùng biển khác màu lam rực rỡ.

Năm ngày phi hành liên tục mới thấy đất liền rộng lớn xuất hiện ở tận đầu hải dương.
Mặt đất mênh mang tràn ngập thương tang khí tức, tuy chưa đến gần nhưng hắn cảm ứng được vùng đất này không tầm thường, làn thần thổ nuôi dưỡng vô số anh linh.
Hắm cảm thụ được phong vận thần kỳ đặc biệt của vùng đất.
Những ngọn núi cao đến mây xanh, những hồ nước rộng như biển, những dòng sông dài mấy chục vạn dặm gầm gào.

Quả là một dải sơn hà mênh mông, cổ đại lục khiến người ta sinh lòng ngưỡng vọng.
Cùng lúc, Đạm Đài Tuyền đang phi hành khắp mặt biển vô tận, nghiến răng nghiến lợi tìm tung tích Thần Nam, “kỳ sỉ đại nhục” này nàng nhất định phải báo.
Thần Nam đã phi hành mấy chục vạn dặm mà vẫn mon men ngoài rìa cổ đại lục rộng lớn này, thật không tưởng tượng nổi nó lớn bao nhiêu, tựa hồ ngũ giới cộng lại cũng không so được.
Mấy ngày nay, hắn không phát hiện bóng người, nhưng đại lục có rất nhiều chủng loại động thực vật, chứng tỏ nó là một cổ đại lục sống động, tuyệt không phải một phiến tử vực.
Lại phi hành thêm hai ngày, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy người, hơn nữa là một thiên giai cao thủ quen thuộc.
Quả là kinh hỉ bất ngờ.
Một trung niên y sam lam lũ như khiếu hóa tử đang cúp đuôi bỏ chạy, đóc tóc rối bời, hai mắt đỏ ngầu, toàn thân hôi thối.

Chính thị lão nhị Mã Tư của phe đệ ngũ giới quân vương Đức Mãnh.
Hiển nhiên Mã Tư cũng phát hiện Thần Nam, thần sắc khó coi biến ngay, cười lạnh lùng: “Tiểu cẩu, ngươi lại vào đệ lục giới, hiện tại chỉ có mình ngươi, ha ha… không có ai quấy rầy, ngươi chết chắc rồi.


Gia gia phải đày đọa ngươi một phen.”
Thần Nam bất ngờ, cười lạnh đáp: “Hóa ra là bại tướng thủa xưa, hiện tại còn dám sính cường trước mặt ta sao? Không phải ngươi bị đả kích ở đây đến mức tinh thần thác loạn đấy chứ?”
“Quá khứ thì không những giờ giết ngươi thật dễ như giết xú trùng.” Mã Tư cười vang, gần như phát cuồng.
“Đầu óc ngươi có vấn đề hả?” Thần Nam cười lạnh: “Ngươi đã hoành tráng thế sao còn bỏ chạy như chó nhà có tang, còn chút nào dáng vẻ quân vương cao vời chăng?”
“Bởi người đệ lục giới quá đáng sợ, hơn nữa lại một nhóm đấu cuồng nhân đuổi theo mình ta, bằng không làm gì có ai giết nổi ta.” Mã Tư hình như bị đả kích, dừng lại gầm hét lên, sắc mặt nanh ác vô cùng.
“À, chắc đã gặp được gì đó nhỉ?” Thần Nam nhanh nhạy cảm ứng được thể nội Mã Tư ẩn chứa một vật kỳ quái.
“Ha ha…đương nhiên, đương nhiên! “ Mã Tư cười điên cuồng: “Ngươi biết không, lúc trước tàn phá thế giới tan vỡ, trong thiên địa từng rơi xuống bốn phiến lá xanh, hiện này nó tái hiện, dự báo trong một ngày tới sẽ có một giới hủy diệt.

ha ha ta may mắn có được một chiếc, đúng là ân tứ ngàn đời, sức mạnh ẩn chứa trong đó đủ để hủy diệt nhiều thiên giai cao thủ!”
“Lá xanh?” Thần Nam nghi hoạc nhìn y.
Mấy hôm nay Mã Tư toàn bị người ta truy sát, bị kích kích cùng cực, cần tìm chỗ phát tiết, vừa hai kẻ địch Thần Nam tìm tới cho y có chỗ xả cục tức, nên không che giấu gì: “Đương nhiên, lá xanh trong lời đồn cổ xưa lại xuất hiện.

Ngươi xem này.”
Một dải lục quang từ thể nội y nổi lên, che lấp tầng không trên đầu.

Giữa vùng hào quang, có thể thấy rõ trên chiếc là viết một chữ sáng chói: đạo!
Thần Nam thầm cả kinh, nhìn thấy chiếc lá, lại nhớ lúc xuyên qua thời không, ở thời điểm cách đoạn Thái cổ đã thấy bốn chiếc, tất cả đều y thế này.

Chỉ là chiếc lá này có ẩn chứa sức mạnh đáng sợ.
Lại một thế giới nữa sẽ bị hủy diệt? Tim Thần Nam đập thình thình.