Thần Mộ Ii

Chương 398: Nghịch Loạn Bát Thức






Trên đời quả thật vô số bất ngờ, vô số điều không thể tưởng tượng nhưng vẫn thật sự xảy ra.
Thái cổ cấm kị đại thần Độc Cô Bại Thiên, tấm bia lưu truyền của thời đại đã thật sự gục ngã, còn lưu truyền trong các thiên giai cao thủ nhưng hôm nay lại hiện ra thi thể một cách nhiên thần bí mạc trắc, hợp nhất với Thần Nam, đánh cho Quảng Nguyên không kịp trở tay.
Nhân vật từng khiến cả Thiên cũng kị húy thể hiện thực lực kinh hoàng, thi thể vạn pháp bất diệt chịu nhiều đợt công kích của Quảng Nguyên nhưng vẫn trơ ra.

Hiện tại, Thần Nam và y hợp nhất, há miệng nuốt luôn cánh cửa hủy diệt thế giới mà Hắc Thủ tung ra.
Đó mới là thực lực, sức mạnh tử vong như biển cả bị nuốt hết vào bụng.
Vô tận tử vong nguyên lực bị ép xuống, tử vong đại môn mở ra liền bị đóng lại rồi bị luyện hóa.
Đương nhiên không phải thi thể thật sự nuốt gọn sức mạnh của tử vong giới mà khiến nó không mở ra được.
Quảng Nguyên dần lãnh tĩnh lại, tịnh không có cảm giác thất bại, hoảng loạn, hai mắt nhắm tít thành hai sợi chỉ, hai đạo hào quang sắc như dao nhìn chằm chằm vào thân thể vạn trượng.
Thi thể không hành động gì nữa, lạnh lùng nhìn nhìn Quảng Nguyên, đôi mắt phát ra hào quang âm u vừa giống tử khí vừa giống hàn mang khiến ai nấy lạnh mình.
Nhưng thi thể không hề có sức sống, giống hệt một xác chết lạnh ngắt nhưng thể nội ẩn tàng sức mạnh kinh hồn đang dần được kích hoạt, điều động.
Thần lực hùng hậu như từ dưới biển lớn tĩnh lặng, vực sâu vạn trượng dấy lên, dòng năng lượng trào ra như núi lửa tử khí trầm trầm sống dậy.

Từ những khe nứt cuồn cuộn nham tương dần vang lên những tiếng nổ ầm ầm, cơ hồ sẵn sàng bùng nổ.
“Hỗn độn kính!” Quảng Nguyên không vội động thủ, quát vang lên, trước mặt y xuất hiện bạch quang mênh mông, vẻ mông lung tan biến lộ ra một chiếc kính rực rỡ hào quang chiếu vào Độc Cô Bại Thiên.

Hỗn độn kính này là một khối tinh thạch trong hồng mông hỗn độn do Quảng Nguyên luyện thành, bản thân nó có linh lực cực mạnh, lại được chế thêm nhiều trận pháp huyền diệu mạc trắc nên càng bất phàm.
Có thể chiếu lên chín tầng trời, rọi xuống cửu u, xuyên qua mọi vật trên thế gian, xứng danh linh bảo.

Y muốn hiểu Độc Cô Bại Thiên thế nào, thể nội có gì huyền bí.
Thần quang rực rỡ hóa thành một đạo cầu vồng lao vào thân thể vạn trượng của Độc Cô Bại Thiên, tựa hồ muốn ánh xạ những gì bên trong.

Nhưng một cỗ sức mạnh thần bí mạc trắc đột nhiên từ thi thể bùng lên, chặn đứng thần quang, hơn nữa tỏ ra cực kỳ bá đạo, kích tan tành ngay.
“Hừ.”
Quảng Nguyên hừ lạnh, hỗn độn kính lại phát ra thần quang chiếu vào thi thể, ánh sáng vô cùng chói lòa, phát ra năng lượng đáng sợ.

Đương nhiên lần này không chỉ đơn thuần là thăm dò, ánh sáng này mà chiếu lên mình thiên giai cao thủ cũng xuyên thành một vết thương khủng khiếp.
Cường quang mãnh liệt xuyên qua sức mạnh thần bí mạc trắc, chút xíu nữa chạm vào Độc Cô Bại Thiên, nhưng thi thể khổng lồ lại hành động, chớp nhoáng biến mất.
Đôi mắt lạnh lùng xạ ra hai đạo tử vong chi quang va chạm với cường quang khiến hư không tan tành.
Đồng thời, thi thể phát ra nguyên lực vô tận, thiên địa nguyên khí quanh đó chịu ảnh hưởng, sôi trào lên, “thế” của thi thể phát ra quá đáng sợ.
Cũng giống luồng ám lưu cuồng bạo từ lòng biển trào lên bề mặt phẳng lặng, như nham tương từ hỏa sơn tử khí trầm trầm phun lên cao.
Vừa nãy thi thể bất động chính là bình tĩnh trước cơn bão lớn, lúc này đã trở nên cuồng bạo, thiên địa tinh nguyên điên cuồng trào ra.

Thể phách cũng thu nhỏ lại còn chừng chín thước.
Thi thể không có linh hồn nhưng uy thế phát ra lúc này khiến bất cứ thiên giai cao thủ nào cũng biến sắc, phảng phất như hồng hoang thú tôn xuất thế.

Thi thể Độc Cô Bại Thiên đượm sắc màu kinh khủng.
Song mục xạ ra lục quang bức nhân, như cương thi vừa tỉnh lại.
Một cấm kị nhân vật đỉnh cao, dám cùng tranh phong với Thiên, thi thể hóa thành cương thi, đúng là một việc đáng sợ.

Tròng mắt lạnh lùng quay lại xạ lục quang vào Quảng Nguyên đoạn lưu lại tàn ảnh tại vị trí cũ, lao vút tới, bàn tay phát ra lục quang sẫm lại, chụp lấy hỗn độn kính.
Quảng Nguyên rúng động, uy lực của hỗn độn kính phát huy đến cực hạn, y tự động bay lên, quay tít trên không, phát ra vạn trượng thần quang, chụp lấy thi thể Độc Cô Bại Thiên.
Đó là linh vật hình thành trong hỗn độn, uy lực không dò nổi, vận chuyển đến cực hạn sẽ phá tan bất kì cản trở nào.

Linh vật cỡ này phi thường hãn hữu, chỉ có cư dân hỗn độn như Quảng Nguyên mới nắm được.
Nhưng hỗn độn kính uy lực tuyệt luân lại không chấn nát được thi thể Độc Cô Bại Thiên, dù hào quang sáng đến đâu thì đối kháng với lục quang sẫm đặc lại cũng thất bại mà co dần.
Độc Cô Bại Thiên đột nhiên chộp lấy hỗn độn kính vào lòng tay, đoạn hai tay chập lại, tử vong sát khí bùng lên, hỗn độn kính bị chấn nát.
“Đáng tiếc quá,” ngoài xa vang lên tiếng tiểu nữ đồng thở dài, Y Y đang hấp háy mắt tiếc nuối.
Thần tình bọn Phượng Hoàng thiên nữ cũng cực kỳ phức tạp, họ không tin Thần Nam ngộ hại, có thể hắn đang ở trong thi thể đáng sợ thần bí mạc trắc, quỷ thần đều kinh kia.

Nhưng như thế quá ư khó tin, sao hắn lại dung hợp vào thi thể đại thần Độc Cô Bại Thiên? Đó là vạn cổ bất diệt thần thể, Quảng Nguyên công kích mãnh liệt mà vẫn không thể hủy diệt, vậy mà huyết nhục Thần Nam lại dễ dàng thấm vào… Những phút giây vừa nãy là chút yên ả trước khi thật sự bùng nổ, hai mắt thi thể lấp lánh u quang, đổ vào Quảng Nguyên.

Tốc độ đáng sợ so với lúc phá toái hư không, đi trong không gian thông đạo còn nhanh hơn mấy phần, không cho người ta cơ hội tránh né, thoáng chốc đã lao đến trước mặt Hắc Thủ.
Thần sắc Quảng Nguyên lạnh tanh, thân thể như ảo ảnh, đại chiến kịch liệt với thi thể Độc Cô Bại Thiên.
Hai dải hào quang quấn lấy nhau, nhanh đến mức không ai nhìn rõ.
Tốc độ quá nhanh, vượt qua quang tốc khiến thời gian bị thay đổi, không gian trở nên mơ hồ, thời không phảng phất như kịch biến.
Nhưng tất cả không diễn ra quá lâu, thi thể Độc Cô Bại Thiên tung một chưởng ấn vào hậu tâm Quảng Nguyên, trực tiếp xuyên qua.

Máu tươi văng tung tóe, thiên không nhuộm đỏ.
Quảng Nguyên hừ lạnh, nhanh chóng hợp thể, nhưng y chưa kịp tung ra một đòn tất sát thì thiết thoái cường kiện hữu lực của thi thể quét ngang eo y, trực tiếp đánh gãy.

Huyết vụ lại văng tóe.
“Tiểu bối Thần Nam kia, đừng cho rằng trốn trong thi thể Độc Cô Bại Thiên thì ta không làm gì được ngươi.” Thanh âm lạnh lùng của Quảng Nguyên vang vọng trên không, thân thể tan nát lại hợp lại.
Y không nhìn rõ nội thể đối phương xảy ra điều gì nhưng đoán được rằng linh thức Thần Nam đang chỉ huy tchiến đấu, bằng không một tử thi dù có ẩn chứa sức mạnh kinh hồn cũng không thể linh hoạt như thế được.
“Vạn vật tử tịch, hỗn độn quy chân!”
Giọng Quảng Nguyên vô cùng lạnh lẽo, bất chấp tất cả dùng đến tuyệt diệt chi lực đáng sợ nhất, kiến diện tích vạn dặm chìm vào đổ nát quy về hỗn độn, rồi triệt để giải quyết thi thể Độc Cô Bại Thiên.
Lúc đó hào quang màu lục lạnh lẽo trong mắt thi thể lại sáng rực, tựa hồ do bản năng, hai tay khẽ vạch lên, động tác đi theo quỹ tích huyền diệu mạc trắc.
Quảng Nguyên kinh hãi cực điểm, tỏ ra không tin nổi: “Nghịch Loạn bát thức…sao… sao có thể thế, tuyệt học đáng sợ này sao lại tái hiện? Độc Cô Bại Thiên đã chết, chỉ còn lại thi thể, tiểu tử này biết sao nổi, không thể mà.”

Nghịch Loạn bát thức xuất ra, Quảng Nguyên không còn giữ nổi bình tĩnh, thậm chí có phần hoảng loạn, vùng hỗn độn mênh mông chung quang đang ập tới vang lên những tiếng răng rắc rõ rệt rồi từ từ vỡ nát.
Tất cả do hai tay thi thể đang vạch ra những quỹ tích tà dị, không thể chặn nổi – Nghịch Loạn bát thức.
“Tiểu tử này không thể biết được! Ngay cả Độc Cô Bại Thiên cũng không triệt để hoàn thiện được pháp quyết này, nên không thông suốt.” Quảng Nguyên lẩm bẩm: “Đó… chắc là bản năng của thi thể.

Chắc vậy, Độc Cô Bại Thiên từng trải qua ngàn vạn lần biến đổi, khổ công truy tìm, tuy chưa đến mức chân chính khai sáng ra tuyệt học nhưng thân thể lại có bản năng này.

Sức mạnh hùng hậu ẩn chứa tại thể nội bị tiểu tử điều động, thi thể cứng đơ mới có phản ứng thích hợp, động tác theo bản năng được thực hiện…”
Quảng Nguyên tựa hồ đang suy đoán, đồng thời đẩy mình thoát khỏi lo lắng.
Đôi mắt âm u của thi thể tựa hồ bị đôi tay của chính mình hấp dẫn, tụ hết tinh thần chăm chú quan sát, hình như quên mất đại địch Quảng Nguyên ở trước mặt.
Hai tay vẫn vẽ lên những quỹ tích không thể chế trụ, liên tục biến đổi trên không, Nghịch Loạn bát thức đang thi triển.
“Ầm.”
Khu vực hõn độn vừa kết thành vỡ tan, trời lại hửng lên.
Nghịch Loạn bát thức không thể đoán được.
Trên không trầm tịch, Quảng Nguyên bị cấm cố bên trong, không gian quanh y dần tan đi, quy về vô tận hắc ám hư vô.

Thi thể Quảng Nguyên vỡ ra từng thốn, toàn thân dần tan vào hắc ám vô quang.
Nghịch Loạn bát thức xứng danh diệt thế, bản năng của thi thể đã tạo thành hành động kinh thiên.