Thần Mộ Ii

Chương 393: Đất Trời Chưa Thành Ta Đã Sinh Ra






Vô tận hỗn độn thần quang lóe sáng, sức mạnh thần bí mạc trắc cách đoạn Thái cổ khiến không ai biết thời kì đó xảy ra chuyện gì, ẩn chứa bí mật gì.
Với sức mạnh khủng khiếp ngăn trở đó, không ai có thể xuyên hành về Thái cổ.
Nhưng tiểu quỷ tinh nghịch Không Không lại thò đầu qua, chỉ còn nửa người bên ngoài, đôi chân nhỏ xíu nhẵn nhụi đạp đạp, tựa hồ nỗ lực tiến tới.
Thần Nam há hốc mồm, nhi tử này… quả nhiên không tầm thường.
Nhưng lời nó nói vừa nãy mới khiến hắn kinh ngạc hơn cả, hai tiểu quỷ tự nhiên lại có mộng cảnh như vậy, quả khiến người ta phải suy nghĩ.
“Y Y, các con không lừa ta chứ?” Thần Nam ôm búp bê Y Y lên.
“Không có đâu, chúng con thật sự mơ thấy địa phương cổ quái này, không ngờ lại có thật.” Y Y cười hi hi đáp, đoạn bò lên đầu vai phải Thần Nam, lúc lắc đôi chân trắng như ngọc, nói với Long Bảo Bảo bên vai trái: “Tiểu long ca ca mập quá, có cần muội giúp giảm béo không, sau này mỗi ngày ca ca cõng muội bay loanh quanh là được.”
“Cha mau giúp một tay, ai da, con đào được đồ hay lắm.” Không Không đột nhiên kêu ầm lên, thoáng chốc sát khí lăng lệ tràn ra.
Không Không đào được một lưỡi tàn kiếm lấp lánh hàn quang tại tầng cách ly, tuy nó đã gãy nhưng sát khí vẫn hiển lộ, vừa nhìn đã biết là hãn thế hung binh.
“Thần binh cỡ này chắc chỉ thiên giai cao thủ mới tế luyện được.” Thần Nam vuốt ve lưỡi tàn kiếm tìm manh mối nhưng công cốc.
“Ai da, chả à, con lại đào được bảo bối.” Không Không đào được một lưỡi đoạn đao, cũng sắc bén vô cùng, sát khí bức nhân như lưỡi tàn kiếm.
“Đây đướng nhiên là Thái cổ đại chiến, hầu hết thiên giai cao thủ gục ngã, mang theo thần binh gãy nát.” Thần Nam nhìn hai món binh khí không toàn vẹn, tưởng tượng được mức độ thảm liệt của đại chiến năm xưa.
Chỉ thiên giai cao thủ mới tiến hành đại chiến như thế được, là trận chiến sau cùng trước khi Thái cổ chư thần biến mất, xứng danh trận chiến huy hoàng nhất.
Nhưng trận chiến chấn nhiếp thiên cổ sẽ không còn xa nữa, Thái cổ chư thần năm xưa sẽ quay lại, lần này sẽ là trận chiến kết thúc.
“Ai da, sợ chết mất, cha cứu mệnh.” Không Không lại kêu ầm lên.

Thần Nam dùng đại pháp lực chụp lấy nó, kéo ra.
“Ái chà, ca ca xấu bụng thật, sao lại đào ra vật bất tường này.” Y Y nhíu mày, bĩu môn tỏ vẻ oán trách.
“Ngẫu mễ đầu phát, là trảo của Thiên?” Long Bảo Bảo trợn trừng đôi mắt tròn vo, nhỏ giọng: “Tiểu Liễu Điểm, chắc không phải đâu, ta thường ao ước được thưởng thức mùi vị của Thiên.”
Không Không bị Thần Nam kéo ra, một thú trảo cực lớn dài hơn thước, bề mặt xù xì, móng vuốt sáng quắc, sắc bén cực độ được nó theo ra.
Thú trảo còn dính máu, phảng phất như vừa gãy, tỏ rõ vẻ khủng khiếp.
Phượng Hoàng thiên nữ bay tới, hai mắt xạ ra thần quang chói lòa, toàn thân bùng lên khí thế cực kỳ lăng lệ: “Thái cổ bị cách đoạn, quả nhiên hay thật.

Vùng cách ly này vĩnh viễn chặn lại một sát na.”
“Không sai, Không chỉ thời gian bị cách đoạn mà không gian cũng bị cấm cố, thời không vĩnh viễn bị dừng lại cách một nháy mắt.”
“Cha, có đào nữa không?” Tiểu Không Không nhăn nhó, đào được mấy món thần binh còn khiến nó cao hứng nhưng đào được thi thể tan nát khiến nó không vui nổi.
“Đào.” Thần Nam đặc ý phê chuẩn.
“Cha tàn nhẫn thật, lại bắt bảo bối nhi tử đào thi thể!” Tuy bất mãn làu bàu nhưng nó vẫn chui đầu vào.

Thật ra nó muốn thử xem có đào xuyên đến Thái cổ được không, để xem thật ra ẩn tàng bí mật gì.
Nó hì hục đào, hai thời thần sau mới đào được một thông đạo chừng một trượng, lại lượm được một thú trảo, mấy món thần binh mà một thi thể băng lãnh, chỉ nhìn khí thế cũng biết là một thiên giai cao thủ rơi rụng.
Người chết rồi mà thân thể vẫn cứng như tinh cương, thần binh dưới đất khó lòng đâm xuyên, chắc chắn lúc còn sống công lực trác tuyệt vô cùng.

“Ngẫu mễ đầu phát,” Long Bảo Bảo kinh thán, “vùng cách ly này chắc rộng lắm, muốn đào xuyên qua thật không biết mất bao nhiêu năm tháng.”
Hơn nữa chỉ riêng Không Không là chuyển thế chi thân của xuyên thiên giáp chí tôn mới đào được, còn người khác không thể đột phá.
Thần Nam gật đầu: “Đi nào, chúng ta đi thôi, tìm cách thôi, dù Không Không thiên phú dị bẩm cũng khó đào thông đến Thái cổ, vùng cách ly này lớn quá.”
“Đào đến Thái cổ, ngoài con còn ai! Tương lai đợi con lớn nhất định sẽ đào đến khiến bí mật trong đó phơi bày ra.” Không Không có vẻ tiếc, lên tiếng thề.
Thần Nam âu yếm vuốt ve tóc nó đoạn quay lại nói với Phượng Hoàng thiên nữ và Long Bảo Bảo: “Tiếp đây chúng ta sẽ gặp một cường địch mạnh không tưởng tượng nổi, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.”
Ngọc bội vỡ nát trong tay hắn phát ra điểm điểm quang mang, mỏng manh cơ hồ không nhìn được.
“Thái cổ bị cách đoạn phía trước, chúng ta phải quay lại, truy tìm tung tích của Hắc Thủ thần bí, thời gian định vị lùi lại một năm.”
Thần quang sáng rực, họ lại men theo dòng lịch sử lui lại một năm so với thời khắc sát gần Thái cổ.
Thời gian đã đến chỗ định vị.
Ngọc bội sáng lên, phát ra tiếng kêu như muốn cảnh báo, nó đã cảm ứng được vị trí của Hắc Thủ.
Bọn Thần Nam xuất hiện tại một vùng cổ lục địa tiêu điều, thưa vắng dấu vết sự sống, phảng phất như vừa trải qua một trường diệt thế đại chiến.

Đâu đâu cũng là những vùng hoang vắng, chiến trường tan tác, có những nơi cả chục vạn dặm không có bóng người.
Thậm chí cả mày xanh cây cỏ cũng hiếm, lục địa mênh mang bị chia thành nhiều khối, hầu hết địa vực đã tan tành, vô cùng xơ xác, gần như không thấy thực vật, cảnh tượng hệt như trên sa mạc.

Vùng cổ lục địa này suy tàn cực điểm, chắc cách đó không lâu mới phải chịu một trận đại chiến thảm liệt.
Trận chiến của Thái cổ chư thần quả xứng danh diệt thế.
Sinh linh đồ thán, sinh mệnh khí tức thưa thớt.
Gần như một trận đại tuyệt diệt!
“Ở địa vực phía bắc.” Thần Nam nhìn ngọc bội lấp lánh trong tay, rút tuyệt thế thần binh phương thiên họa kích chỉ về phía bắc.
“Cha để con cầm hung binh cho.” Y Y như tiểu tiên tử cười tươi hơn hớn, nhảy chân sáo định cầm lấy phương thiên họa kích.
Thần Nam nhíu mày nhìn Không Không và Y Y, hiện tại sắp phải sinh tử đại chiến, đối phó với chúa tể tự xưng Hắc Thủ, đưa hai hài đồng theo quá nguy hiểm.
“Hai con không cần đi theo, ở lại đợi chúng ta là được.”
“Cha sao lại con thường chúng con thế.” Không Không bất mãn: “Vừa nãy đã thấy bản lãnh rồi mà, nếu các người bị vây, con có thể xuyên qua bất cứ phong ấn nào đưa mọi người ra.

Y Y cũng không vừa, đến lúc mọi người sẽ biết.

Lúc chiến đấu mà có Y Y bên cạnh, chiến lực sẽ tăng lên nhiều lần.”
Thần Nam hồ nghi hai tiểu quỷ, Y Y bất mãn bĩu môi: “Cha quả nhiên không tin, hừ.”
Rốt cuộc, Thần Nam cũng mang theo hai tiểu quỷ, Thần bí thanh niên cũng cho phép chúng theo, chứng tỏ y rất coi trọng hai tiểu quỷ.
Ở cực bắc, thời tiết buốt giá, tuyết bay phơi phới, mặt đất nứt nẻ, tựa như nứt vì lạnh, lại như bị người ta chẻ ra.
“Nguy hiểm!”
Thần Nam kêu lên, đột nhiên ngọc bội sáng chói, chiếu rực một vùng thinh không, gió tuyết đều bị chặn lại.

Trên không trung đột nhiên xuất hiện một làn chưởng ảnh khổng lồ ấn xuống bọn Thần Nam.
Thần Nam vận chuyển sức mạnh nguyên bản của thời không, nháy mắt đã đưa cả nhóm thoát đi, xuất hiện cách đó hơn mười dặm, nhìn về hư không phía xa.
Bàn tay khổng lồ xé tan hư không đoạn truy kích theo.
Hắn không muốn phí khí lực nên lại mang cả nhóm lao đi, trăm vạn sinh hồn là dành cho bản thể Hắc Thủ, tuyệt không phải để đối phó với bàn tay hóa thân của y.
“Thứ nguyên không gian!”
Hắn quát vang, lúc bàn tay ấn tới, một phiến không gian bị xé nát, bàn tay vừa hay lọt vào đó, đoạn không gian đóng lại, phong ấn luôn bàn tay.

Đó là cách vận dụng linh hoạt sức mạnh nguyên bản của thời không.
Phượng Hoàng thiên nữ nói: “Không phải Hắc Thủ chân chính mà chỉ là một chút mai phục cỏn con.

Chắc chắn bản thể của hắn ở phía trước, quả nhiên đã bị trọng thương, bằng không bố trí bàn tay làm gì.”
Sau cùng, bọn Thần Nam cũng tới được cực bắc vùng cổ lục địa, liền cảm thấy ngay áp lực cực lớn, ngọc bội liên tục lóe sáng cảnh báo.
Hiển nhiên Hắc Thủ đã cảm ứng được họ, chủ động tiến ra.
Trong vùng mê vụ vộn tận trước mặt, mấy pho tượng tọa cổ lão thương tang đứng sừng sững, mơ mơ hồ hồ khiến người ta không nhìn rõ.
Một giọng nói già nua vang lên: “Các ngươi đến giết ta?”
“Không sai.” Thần Nam cầm phương thiên họa kích quát vang đáp lại.
Giọng nói già nua vẫn lạnh tanh: “Không biết tự lượng, ta sinh ra trong hồn độn, đất trời chưa thành, ta đã sinh ra, là vạn vạn kiếp bất diệt chi thể, không ai giết được.”