Côn Luân sơn mênh mang, là linh mạch hiếm có trong thiên hạ, không chỉ là Yêu tộc thánh địa mà tụ tập không ít nhân loại tu luyện giả.
Tương truyền từ thời viễn cổ đã có cổ thần đến giảng kinh, quả là một nơi nổi danh khắp tu luyện giới.
Ba ngàn thước trở xuống, núi non xanh ngắt, tú lệ vô cùng, đẹp như tiên cảnh, nhưng từ năm, sáu ngàn thước trở lên toàn một màu trắng mênh mang như được phủ một lớp bạc.
Đó là một đỉnh núi cao chạm mây, một trong những cảnh quan đẹp nhất Côn Luân sơn, từ chân lên đỉnh núi sẽ hiện ra cảnh sắc bốn mùa, vô cùng đặc biệt.
Trong lúc hoang mang, Thần Nam bay lên một đỉnh núi cao hơn sáu ngàn thước, trên thế giới của băng tuyết này, hoa tuyết lấp lánh bay khắp trời.
Hắn đứng lặng hồi lâu trên đỉnh núi như đã hóa thạch, mặc cho gió lạnh thổi qua.
Hôm nay lòng y rối loạn, thật sự muốn Vũ Hinh vạn năm trước sống lại nhưng cái giá quá đắt, thủ đoạn lại tàn nhẫn kinh người.
Tinh linh thánh nữ Khải Sắt Lâm vốn vô oán vô cừu với hắn, nàng là một tinh linh không sầu lo, ngồi trên ngai thánh nữ trong cổ tinh linh bộ lạc, được tôn sùng hết mực, lẽ nào vì muốn Vũ Hinh sống lại mà phải tàn nhẫn giết một người vô tội như thế?
Có quá ư tự tư và tàn nhẫn không?
Lúc xưa, Vũ Hinh ở Thiên giới và hắn ân oán đan xen, hắn chưa quên đã từng gây ra nhiều việc oanh oanh liệt liệt, vì muốn nàng sống lại đã đại chiến Phật thổ, va chạm với Lục đạo ma vương, đến Tây phương tìm các chủ thần giúp đỡ, rồi chiêu hồn tru ma tại Đạm Đài tinh không…
Từng vì nàng mà làm bao nhiêu việc, giờ có vung đồ đạo hạ thủ được không?
Hắn biết khó lắm.
Đương nhiên khó nghĩ nhất vẫn là Thần Hi, cô bé thân cận với hắn như vậy, hạ thủ sao đành? Từ lúc cô bé sinh ra luôn ỷ lại vào hắn, được hắn bế ra khỏi Bách Hoa cốc, hắn đã thề kiếp này quyết không để ai tổn thương đến cô bé, bằng không sẽ bất chấp tất cả, lên trời xuống đất cũng phải tru sát đối phương.
Vì cô bé hắn nghịch chuyển huyền công, sử dụng Nghịch Thiên thất ma đao đại chiến ngàn quân tại Tấn quốc đô thành, vung đao chém cao thủ Đào Nhiên, giết long kị sỹ ác thiếu gia…
Đã dùng bầu máu nóng và sinh mệnh bào vệ tiểu thiên sứ, sao hắn nhẫn tâm hạ sát thủ?
“A….”
Hắn đứng sừng sững giữa băng tuyết, ngửa mặt gầm vang, toàn bộ tuyết trắng rơi phía sau bị chấn nát, thân thể hắn bùng lên ma khí cuồn cuộn, mắt ánh lên hào quang yêu dị cực độ, mái tóc dài điên cuồng tung bay, sau cùng dựng đứng lên.
Hắn có dấu hiệu nhập ma.
Hồi lâu vẫn không có chuyện gì xảy ra, Thần gia huyền công và Thái Thượng vong tình lục dung hợp vận hành, không phát sinh nghịch chuyển.
Dấu hiệu nhập ma của hắn không phải do huyền công mà do tâm cảnh.
Sát khí vô tận tràn ra, trên đỉnh núi ma vẫn mỗi lúc một dày, cả vùng tuyết trắng chìm trong hắc ám, âm phong gầm hét, ma khiếu trận trận, vô cùng ghê rợn.
“Vì Vũ Hinh, dù giết hết người trong thiên hạ cũng được.” Hắn đã sa vào tâm cảnh điên cuồng, trong mắt xạ ra hai đạo u minh chi quang dài mấy dặm.
Giọng hắn băng lãnh cực độ, trong lúc đó hắn gần như đã dẹp tan hết cảm tình con người mà là một ma nhân thật sự.
Trong lúc vật vã, hắn đã tạm thời lạc vào ma đạo.
Hắn cuộn lên ma khí ngút trời, bay về phía Yêu tộc thánh địa, nơi nào bay qua cũng tràn ra sát khí khiến chim thú trong núi nháo nhác, nhiều tu giả cũng thất sắc.
Không phải lần đầu tới đây, hắn lao thẳng đến Côn Luân Huyền giới, tiến vào thế giới hoa thơm chim hót.
Hắn cuốn theo vô vàn yêu khí khiến chung yêu kinh động.
Thoáng chốc, mọi yêu vật cùng chạy ra, hắn đến đây nhiều lần nên mọi yêu quái đều coi hắn là người quen mặt.
Bốn lão yêu quái trong Côn Luân Huyền giới thấy hắn khác thường nền cùng chúng yêu ra đón, ngưng thị vào hắn.
Bách Hoa cốc đã bị bốn lão dời vào trong Huyền giới, Thần Nam nhìn cốc khẩu cách đó không xa, hỏi: “Các vị có biết ai đã sáng lập ra Bách Hoa cốc?”
Lúc xưa tu vi hắn không đủ cao thâm nên không hiểu, giờ hắn đạt đến thiên giai cảnh giới, lại đọa lạc ma đạo, cảm nhận ngay Bách Hoa cốc không hề đơn giản như lời kể.
Bốn lão yêu quái tuy giao tình với hắn không nhạt nhưng hắn đã sa sút thế này, cũng phải lựa lời.
Cùng lúc từ sơn phong phía xa có một đạo bạch quang bay tới, một tiên tử như mộng như ảo vụt tới.
“Ai dám tới Yêu tộc thánh địa của ta gầm rú?”
Giọng nói trong vắt, dung nhan thanh lệ tuyệt tục, khuynh thành khuynh quốc, đúng là tuyệt sắc mĩ nữ hiếm thấy.
Dù Thần Nam tạm vào ma đạo nhưng kí ức chưa mất, tâm tính chưa mê loạn, hắn nhận ra là tiểu ác ma công chúa nhiều năm không gặp.
Năm xưa nàng ta như một nụ hoa e ấp, giờ đã là một bông mẫu đơn rực rỡ, đang trong những năm tháng tươi tắn nhất.
Năm xưa là một tiểu cô nương điêu ngoa, đanh đá, giờ đã thành một tiên tử như hoa như ngọc.
Nhưng bản tính vẫn không thay đổi bao nhiêu, Thần Nam nhận ra trong mắt nàng ta nét lém lỉnh.
“Hừ, thị nữ ngày trước không nhận ra chủ nhân sao?” Thanh âm của ma tính Thần Nam cực kỳ lạnh lẽo nhưng không lộ ra sát khí, bản tính của hắn vẫn chưa mất.
“Lớn mật, dám bất kính với bản công chúa như vậy, hừ hừ, xú tiểu tử ngươi đừng cậy tu vi tăng cao, bản tôn cũng khác xưa nhiều.
Lại nói ngươi nợ ta một món nhân tình, trước đây không lâu, hai bảo bối nhi nữ của ngươi bị Đức Mãnh, Pháp Tổ phái người truy đuổi bên ngoài Tiểu lục đạo, ta đã phái chúng yêu đến hóa giải nguy nan.”
Thần Nam nhìn bộ dạng của nàng ta, nhớ lại năm xưa, hình như tính cách điêu ngoa vẫn thế, nhưng đúng như nàng ta nói, thực lực đã tăng đến mức không tin nổi, cũng là thiên giai.
Hắn nhớ lại lời Đức Mãnh… Thất Tuyệt thiên nữ.
Tiểu công chúa là chuyển thế của Thất Tuyệt thiên nữ, từ ngàn vạn năm trước thiên nữ đã là yêu tôn của Côn Luân Yêu tộc, mà tàn hồn của thiên nữ lại thuộc về tiểu công chúa.
Hiện tại…đã có mấy mảnh tàn hồn trong Tiểu lục đạo xuất hiện, chắc tàn hồn phải hợp lại rồi chứ nhỉ?
“Ngươi là Thất Tuyệt thiên nữ hay là tiểu công chúa thật sự?” Thần Nam lạnh giọng hỏi.
“Oa, ngươi biết không ít nha.” Tiểu công chúa tỏ vẻ cả kinh: “Đã biết rồi thì mau giúp ta.
Xú nữ nhân đó định cướp đoạt thân thể ta, hận chết đi được.
Bất quá, ha ha, ả đánh thức sức mạnh cho ta khiến ta ngày càng mạnh, ả không làm gì được ta, ngược lại bị ta hút mất một phần sức mạnh nhưng ả đáng ghét thật, ngày nào cũng đến làm phiền, cùng ta chiến đấu.”
Dù đã nhập ma, Thần Nam cũng không khỏi há hốc mồm, tiểu công chúa điêu ngoa này đúng là ác ma bách độc bất xâm, lại… thanh toán ngược tàn hồn hùng hậu của Thất Tuyệt thiên nữ!
Quả khiến người ta tắt tiếng.
Đột nhiên sắc mặt tiểu công chúa biến đổi, thần thái lạnh tanh nhìn Thần Nam.
Ngoài xa, bọn bốn lão yêu quái Đoan Mộc cảnh tỉnh: “Cẩn thận, mỗi ngày yêu tôn đều phát tác, lúc đó sẽ có ‘một người khác’ chủ đạo thân thể.”
“Thất Tuyệt thiên nữ?” Thần Nam lạnh giọng.
Từ thể nội tiểu công chúa truyền ra dao động linh hồn: “Thần Nam, mau chế phục ả, sau này bản công chúa sẽ hậu tạ, hiện tại ta đang quấn chặt, không cho ả động đậy.”
“Ngươi dám?” Miệng tiểu công chúa lại thốt ra như vậy.
Thần Nam không nói gì, lướt tới trực tiếp dùng đại pháp lực cấm cố Thất Tuyệt thiên nữ: “Ta sao lại không dám? Nói thế nào năm xưa ngươi cũng đã đồng ý làm tiểu thị nữ cho ta.
Còn thiên nữ ngươi đã tan biến, vốn không nên tái xuất, tranh đoạt thân thể với hậu nhân.”
Một cỗ sức mạnh bản nguyên của thời gian được hắn đẩy thẳng vào thân thể tiểu công chúa, hắn nhìn rõ hai tàn hồn đang giằng co, cỗ sức mạnh tràn vào khiến tiểu công chúa chiếm thượng phong, áp chế hồn ảnh trong thần thức lại.
“Được rồi, tạm trói ngươi lại đã, sau này ta sẽ luyện hóa.” Tiểu công chúa lúc này khác nào tiểu ác ma trên đầu mọc ra hai sừng.
Đợi đến lúc mọi thứ ổn định, Thần Nam nói rõ ý định muốn vào Bách Hoa cốc, tiểu công chúa liền phụ họa, cũng muốn vào cùng, nàng ta định mở ra không gian thần bí trong Côn Luân Huyền giới.
Trước kia nàng ta thử tiến vào nhưng phát hiện tình hình phức tạp hơn tưởng tượng, bên trong không phải là trận pháp do thần nhân tầm thường bày ra, nơi sâu nhất liên thông với không gian kỳ dị khiến nàng ta tay trắng quay về.
Sau cùng, Thần Nam và tiểu công chúa cùng vào.
Bên ngoài Bách Hoa cốc quỳnh lâu ngọc vũ liên miên bất tuyệt, đẹp như thiên cung, đồng thời cũng bày bố nhiều trận pháp thâm ảo, tuy nhiên không chặn nổi hai vị thiên giai cao thủ.
Lúc đến nơi sâu nhất, một cánh cửa mà lục âm u găm sâu vào hỗn độn, hình như nó dẫn đến một thế giới khác.
Tiểu công chúa lần trước vào đến đây phải quay lại bởi phát hiện không thể mở được không gian đó.
Cánh cửa lấp lánh lục quang điêu khắc hai đại tự, tuy đã vô cùng cổ xưa nhưng tiểu công chúa từng hỏi người ở ngoài nên biết nghĩa là: U Minh!
Biết được hàm nghĩa của hai chữ này, Thần Nam hít sâu một hơi kinh hãi, lẽ nào là xảo hợp? Lúc xưa người tiến vào là linh thi Vũ Hinh.
Tiến vào u minh… đó khác nào một dạng hô ứng!
Nháy mắt đã qua mười mấy năm, lúc đầu linh thi Vũ Hinh còn giữ liên hệ với bên ngoài qua Tiểu Thần Hi nhưng sau đó thì bặt vô âm tín.
Nếu là tiên địa, Thần Nam tất không lo nhưng đây lại là - u minh!
Âm phong thổi tới, trong u minh môn lập lòe quỷ hỏa, tà dị khôn tả, loáng thoáng có tiếng rít rợn ngườu.
Ai biết được rằng chỗ sâu nhất của cổ tiên di địa lại là một nơi âm u thế này.
“Vũ Hinh!” Thần Nam gầm vang, thân thể bùng lên ma khí vô tận.
“Đáng sợ thật.” Đối diện với quỷ địa, tiểu công chúa cũng run cầm cập, nàng ta tuy tu vi đại tiến nhưng tâm tính vẫn thế.
“Gừ gừ….” Tiếng gầm khản đặc từ trong u minh môn truyền ra.
Tiểu công chúa cợt hét lên: “A…”
Thần Nam kinh hãi.
Một bóng trắng vô thanh vô tức xuất hiện sau lưng họ, nếu cả hai không trời sinh đã có linh thức sắc bén, chắc không phát hiện.
Đối phương không phát ra mảy may dao động, mạch đập hồn phách cũng không, y hệt hư vô.
Hai người quay lại, bóng trắng vô thanh vô tức mờ đi, căn bản không cho họ nhìn thấy, rồi trong u minh chi môn lóe lên bạch quang, được lục mang âm u yểm trợ, bóng trắng lặng lẽ nhìn họ chằm chằm.
“Ngươi là ai, người hay quỷ?” Tiểu công chúa run giọng.
Có thể biểu hiện như vậy trước mặt thiên giai cao thủ, đủ thấy đối phương tuyệt không đơn giản.
“Gừ gừ…” Bóng trắng gầm khèn khẹt đoạn tiểu công chúa và Thần Nam hoa mắt, bóng trắng lại xuất hiện cạnh họ.
Đó không phải là phá toái không gian, vượt xa thuấn di, thân pháp kinh hồn khiến thiên giai cao thủ cũng không dám tin, đúng là như…quỷ ảnh!
Thần Nam xuất ra sức mạnh bản nguyên của thời gian và không gian định cấm cố bóng trắng nhưng nó hình như cũng biết lợi hại, vô thanh vô tức lùi lại, đoạn liên tục đổi vị trí xuất hiện quanh họ.
Động tác nhanh hơn cả tưởng tượng.
Sau cùng, cả phiến không gian dày đặc bóng trắng.
Thần Nam và tiểu công chúa không tài nào nhìn xuyên bạch quang mà thấy chân dung đối phương.
“Vũ Hinh…là nàng?” Giọng Thần Nam run lên, cảm giác phi thường bi thương, ma khí bị kích lại bùng lên.
“Vũ Hinh…quen quá…” Đột nhiên vô số bóng trắng chập lại, thoáng chốc đã dừng lại, xuất hiện trước mặt Thần Nam.
“Vũ Hinh…thật là nàng?” Thần Nam lại run rẩy.
Đúng là linh thi Vũ Hinh, lúc này nàng hoàn toàn lơ ngơ, tà áo trắng toát vần mĩ lệ như năm xưa nhưng đôi mắt mất hẳn sinh khí, ẩn ước một tia u minh chi quang.
“À… là ngươi, ta nhớ ra rồi.” Cùng lúc, trong mắt Vũ Hinh phát ra sinh khí, quét sạch u minh quỷ khí, toàn thân như được kinh khí vây phủ: “Mấy năm nay ta vẫn cùng người ta tu luyện, quên mất nhiều việc, xin lỗi.”
Nàng vẫn thuần khiết như tờ giấy trắng, khác nào lúc mới sản sinh linh trí mười mấy trước, nói xin lỗi xong liền lúng túng cúi đầu.
“Nàng..
tu luyện cùng ai?” Thần Nam cảm giác linh thi Vũ Hinh phủ đầy quỷ khí, hận không thể lập tức giết kẻ đó rồi mở toang u minh.
Nhưng câu tiếp theo của Vũ Hinh khiến hắn dẹp ngay ý niệm đó.
“Y nói là U Minh Quỷ Chủ trong Tiểu lục đạo, nơi đây nối với u minh địa ngục, ta cùng y tu luyện nhưng đáng tiếc, thân thể y quá yếu, truyền cho ta chút sức mạnh cuối cùng rồi chết đi.”
Lời lẽ thuần chân như hài đồng của nàng khiến hắn vô cùng kinh hãi.
Nơi đâu quả nhiên nối với u minh địa vực trong Tiểu lục đạo, người đó đúng là bậc nhất đạo chi chủ!
Thần Nam tuy tạm sa vào ma đạo nhưng thần thức chưa hỗn loạn, lên tiếng: “Vũ Hinh, đưa ta đi xem thi thể y.”
“Y không muốn ai thấy thi thể, nói rằng muốn một mình yên tĩnh, không cho người ta quấy nhiễu sau khi chết đi…” Linh thi Vũ Hinh thấp giọng.
Xem ra nàng cực kỳ kính trọng người đó, nhưng cũng ỷ lại vào Thần Nam, gặp lại hắn liền khôi phục kí ức trước kia, tỏ vẻ cực kỳ cao hứng, quét sạch mọi quỷ khí âm u.
“Vũ Hinh, ta chỉ nhìn qua, việc này phi thường trọng yếu, ta nhất định phải xem.” Ma tính Thần Nam cố kìm giọng nói lại, kiểu gì hắn cũng phải nhìn bậc nhất giới chi chủ trong Tiểu lục đạo một lần, đồng thời hắn cũng không tin người đó đã chết.
Linh thi Vũ Hinh từ khi sinh ra linh thức năm xưa đã triệt để biến thành bán thần, Thần Nam là người đầu tiên in sâu vào lòng nàng nên nàng coi hắn là người thân cận nhất, nghe hắn nói, hơi do dự rồi nhỏ giọng: “Cũng được, nhưng các ngươi theo ta thì phải cẩn thận, trong đó cực kỳ nguy hiểm.”