Thần Nam hiện tuy không có nửa tia chiến lực nhưng đủ để giữ mình, thời không quanh mình hắn nắm vững trong tay, tùy ý điều khiển.
Trừ phi gặp phải sức mạnh có thể xuyên thấy thời không, còn lại hắn khó lòng thụ thương, có thể coi như tuyệt đối phòng ngự!
Thật khó tưởng tượng năm xưa Thời Không đại thần gặp phải cường địch cỡ nào mà một Thái cổ cao thủ phải liều sinh tử.
Chỉ bằng sức mạnh bản nguyên ông ta để lại đủ đoán được mức độ khủng khiếp của bọn họ.
Là một trong những “Thiên” chăng? Kẻ còn mạnh hơn cả Thương Thiên từng diệt Thái cổ thất quân vương chăng?
Đương nhiên điều không không có nghĩa là Thái cổ thất quân vương đáng bị khinh thị, trong bảy người có Hắc Khởi không kém hơn cỡ Ma Chủ, nên họ đều đáng sợ.
Hiện tại họ nguyên khí đại thương mà uy thế còn như vậy.
Hiện tại Thần Nam đã biết thế giới này rộng hơn tưởng tượng, hắn có cảm giác những cường giả xa xưa sẽ hiện thế.
Lúc đó những cường nhân như Ma Chủ, Hắc Khởi, Thất Tuyệt thiên nữ sẽ nổ ra đại chiến.
Nghĩ đến cảnh những cường giả như thế quay lại, quả là một thời đại nhiệt huyết sôi trào.
Hắn biết đó không phải là ảo tưởng, những dấu hiệu cho thấy sớm muộn gì cũng có ngày đó.
Đến giờ Pháp Tổ và Đức Mãnh vẫn giữ niềm cố kỵ với hắn, tuy không cảm thấy chiến lực tồn tại trên mình hắn nhưng ma tính Thần Nam biến mất không sủi tăm, triệt để bị áp chế, đương nhiên họ phải kinh hoàng.
“Thần Nam, theo ước định, ta giúp ngươi lấy được Thời Không tháp, người nên giao Thái Thượng vong tình lục cho ta.” Da mặt Pháp Tổ quả nhiên dày, không khỏi khiến người ta giơ ngón tay, nói câu đó ra mà không đỏ mặt.
“Ha ha…” Thần Nam bật cười: “Pháp Tổ, ta sẽ mở nội thiên địa, để Thái Thượng vong tình lục vào trong đó, ngươi dám đến lấy chăng?”
“Ngươi…” Pháp Tổ tức giận: “Ngươi định nuốt lời?”
Hiện tại tâm thái Thần Nam vô cùng bình tĩnh, bình thản nói: “Ta mời các ngươi cùng nghịch chuyển thời không, sao ngươi lại nói đến Thái Thượng vong tình lục? Nếu suy xét cẩn thận, ngươi cho ta biết ngươi giúp ta lấy được Thời Không tháp thế nào? Vừa này ngươi và Đức Mãnh liên tục xuất thủ công kích, định dồn ta vào tử địa, thật ra là giúp ta hay định giết ta?”
“Đó…là hiểu lầm.” Pháp Tổ biện bạch: “Vừa nãy ngươi nên biết mình đã phân thành hai, ai mà biết được đâu mới là chân chính.
Ta tưởng kẻ tóc bạc là tâm ma, lúc đó ngươi không còn sức mạnh, bản thể đâu thể nào suy nhược như vậy.” Sau cùng Pháp Tổ cũng moi ra được một lý do.
Đức Mãnh cũng cười: “Tất cả đều là hiểu lầm.
Thần huynh, vừa này chúng ta tranh đoạt bảo vật, đã là vật Thời Không đại thần để lại, ai chẳng muốn lấy được? Hơn nữa tiểu đệ muốn giúp huynh, cho rằng huynh là tâm ma còn Thần Nam tóc đen mới là bản thể, thành ra chúng tôi mới liên thủ với hắn.”
Lí do này không láy gì làm hay ho nhưng cũng la một cái cớ.
Đương nhiên giờ chưa phải lúc lật mặt, Thần Nam mà lật tẩy sẽ dẫn đến cảnh không thu xếp nổi.
Bọn Đức Mãnh cũng biết Thời Không bảo tàng đã bay xa, nếu không xảy ra việc vô cùng đặc thù coi như hết cơ hội.
Chuyện đó coi như kết thúc, nhưng họ vẫn còn đại địch chung là bọn Hắc Khởi, hiện tại chưa đến lúc quyết liệt.
“Thế này vậy, việc trước đây coi như cho qua.
Bất quá, Pháp Tổ ngươi muốn lấy được Thái Thượng vong tình lục phải đi cùng ta một chuyến.
Ta đã nói rồi, phải tìm được Sinh Mệnh nguyên tuyền mới giao cho ngươi kì thư, trong quá trình đó ngươi phải giúp ta.”
Đúng là trêu ngươi, quay về quá khứ hoặc đến tương lai, trời mới biết ở thời không vô danh đó xảy ra chuyện gì.
Chuyến đi kiểu đó khác gì với theo bong bóng, cải biến được gì? Đã không thể thay đổi nhưng lại theo đuổi quá trình còn nhiều nhân tố chưa biết, ai dám chắc sẽ không xảy ra biến cố, đương nhiên Pháp Tổ không vui.
“Ngươi không muốn cũng được! Nhưng ta cho ngươi biết, Thái Thượng vong tình lục có tất cả mười quyển, ngươi mới lấy được một quyển, như thế chỉ toàn những điểm gây họa hại, ngươi không thể tìm được ảo bí gì cao thâm trong đó.”
Thần Nam quả thật muốn kéo theo Pháp Tổ cùng xuyên qua thời không đầy bất trắc, hắn hi vọng lão bất tử này đi cùng, bởi kẻ hiểu biết nhiều như lão sẽ có tác dụng đúng lúc.
Pháp Tổ trầm ngâm, y rất muốn lấy được Thái Thượng vong tình lục, nếu theo công pháp tu luyện, lúc biến đổi sẽ đưa tu vi tăng lên thượng đỉnh, không kém hơn việc có được Thời Không bảo tàng.
Lòng y đầy những mâu thuẫn, Đức Mãnh lại đưa ra quyết định vượt khỏi ý liệu của Thần Nam: “Ha ha…xưa nay tiểu đệ vẫn bội phục Thần huynh đệ, chúng ta đều là những kẻ vĩnh hằng bất diệt, thọ cùng thiên địa, nên quyết định đi cùng huynh một chuyến, bằng hữu nên giúp nhau.”
Những ai không hiểu còn cho rằng Đức Mãnh trượng nghĩa nhưng Thần Nam biết y là loại gian trá, tuyệt không làm những việc vô ích, cùng đi chắc chắn phải có tính toán riêng.
Đức Mãnh quay lại nói với Pháp Tổ: “Vừa này chúng ta và Thần huynh đệ xảy ra hiểu lầm, hiện tại huynh đệ cần giúp đỡ, chúng ta nên toàn lực xuất thủ tương trợ mới đúng.”
Pháp Tổ nghẹn họng, cảm giác ngũ giới quân vương quá ư vô sỉ, lại muốn làm người tốt.
Suy nghĩ một hồi, y gật đầu đồng ý, đành tìm phú quý trong nguy hiểm, muốn làm tố nhân thượng nhân mà không chịu trả giá sao được? Chỉ cần sau này có được Thái Thượng vong tình lục thì mạo hiểm một chút cũng đáng.
Thấy y đồng ý, Đức Mãnh quay lại cười với Thần Nam: “Chắc Thần huynh đã nắm được hết bí mật của Thời Không tháp.”
Thần Nam cười yên lặng, với kẻ mang lòng phản trắc này, giữ lại một chút thần bí cũng tốt, không cần giải thích.
“Muốn lấy được Sinh Mệnh nguyên tuyền, chúng ta nên về quá khứ hay đến tương lai.” Đức Mãnh kiến nghị, y nóng lòng muốn biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, cục thế lục giới bây gườ quá phức tạp, hỗn loạn, y muốn xem tương lai bên nào thắng lợi sau cùng trong trận chiến với phe Hắc Khởi.
Nếu đến được tương lai sẽ hiểu được nhiều tin tức, không thay đổi được lúc đó thì khi quay về sẽ bố trí mà xoay chuyển.
Pháp Tổ nghe Đức Mãnh kiến nghị vậy liên sáng mắt, lập tức hiểu ngay Đức Mãnh định làm gì.
Đó cũng là điều y ước ao.
“Ha ha…” Nam Cung Tiên Nhi cười kiều mị, từ xa cất bước cất bước tới, lộ ra phong tình vạn chủng.
Dung nhan kiều diễm vô song hết mực động lòng khiến vô số đóa hoa đang nở phía dưới thất sắc.
Mái tóc đen nhánh lất phất theo gió, làn da trắng ngần, bóng bảy, cặp mắt mơ màng câu dẫn hồn người, đôi môi đỏ đầy cảm tính tạo nên dung nhan và khí chất điên đảo chúng nhân.
Nếu nàng ta tu vi không cao tuyệt, lại sinh vào Nhân gian loạn thế, đương nhiên sẽ là hồng nhan họa thủy hại nước hại dân.
Nhưng nàng ta lại có thực lực để coi thường mọi đế vương, tự thân đã đủ mị hoặc chúng sinh.
Nam Cung Tiên Nhi nghe qua là biết bọn Đức Mãnh định làm gì, thân là thiên giai cao thủ, nàng cũng muốn biết tương lai vận mệnh ra sao.
“Ta đi cùng, thêm một người thêm một phần sức.”
Thần Nam đương nhiên cũng biết họ tính toán gì, nên cười bảo: “Chúng ta mà đến được thời không tương lai ắt biết được vận mệnh của mình.
Còn quá sớm để biết điều đó, cưỡng cầu không phải hảo sự.”
“Thôi thì, chúng ta đều muốn biết.” Nam Cung Tiên Nhi mỉm cười.
“Nhưng ở tương lai ta không biết làm sao tìm được Sinh Mệnh nguyên tuyền, chỉ biết ở Thái cổ thời kì, nó từng xuất hiện tại Tây phương, tạo thành thần linh.
Chỉ cần thời gian khớp một chút là tìm được, nhưng nếu đến tương lai, ta không có manh mối nào.”
Hiển nhiên Thần Nam không muốn đến tương lai mà muốn quay về thái cổ.
Bọn Pháp Tổ nhíu chặt mày.
Thái cổ thời kì là những năm tháng thiên hạ hỗn loạn nhất, Thái cổ chư thần rơi rụng vô số, các cường giả hầu hết đều rút khỏi vũ đài, lúc đó liên tục xảy ra biến cố, nguy hiểm cũng trùng trùng.
Pháp Tổ nói: “Thần Nam, ta phải cảnh tỉnh ngươi.
Theo truyền thuyết, nếu nghịch loạn thời không, bất kể đến tương lai hay về quá khứ, chúng ta đều chỉ đón vai trò khách qua đường đứng xem.
Nhưng đó không phải là tuyệt đối! Vạn nhất…gặp phải Thái cổ cuồng nhân trong thời kì toàn thịnh của Thời Không đại thần, có lẽ chúng ta sẽ gặp bất trắc.
Những kẻ đó…biến thái không tưởng.
Những năm tháng hoàng kim của thời đại Thái cổ chư thần, tất nhiên có những kẻ như thế, biến hóa không thể dự liệu được.”
“Đúng, an toàn nhất là đến tương lai tìm.” Đức Mãnh khuyên.
“Nhưng tương lai tuế nguyệt vô tận, sao mà tìm được? Còn khó hơn đáy bể mò kim vạn lần.” Thần Nam nói: “Ta ngĩ đã nắm được thời không, ắt sẽ không để các vị gặp biến cố.
Thế này đi, chúng ta về quá khứ tìm Sinh Mệnh nguyên tuyền trước, lúc về ta sẽ thỏa nguyện cho các vị, để mỗi người xem vận mệnh của mình, ta biết các vị đều muốn thế.”
Thần Nam không hi vọng mình đi rồi mà ba thiên giai cao thủ chưa định rõ thái độ này còn ở lại.
Thời không này còn có người nhà, bằng hữu của hắn, nếu Pháp Tổ, Đức Mãnh đột nhiên ra tay ắt sẽ thành di hận muôn đời.
Nam Cung Tiên Nhi cười: “Ha ha, Thần Nam ngươi nên biết, trong ngàn năm tới sẽ xảy ra một loạt kịch biến, lẽ nào ngươi không muốn chứng kiến? Ngươi tìm Sinh Mệnh nguyên tuyền làm gì? Nếu sau này xảy ra kịch biến, không phải mọi nỗ lực hôm nay đều công cốc sao?”
Đức Mãnh thần sắc nghiêm túc, phụ họa: “Không sai, các dấu hiệu cho thấy những nhân vật như Thất Tuyệt thiên nữ, Thái Thượng cùng Thần gia lão tổ sớm muộn gì cũng quay lại.
Hơn nữa trong vòng ngàn năm, các cường giả vào đệ tam giới sẽ về, mối loạn Thái cổ thất quân vương của đệ ngũ giời cùng đệ lục giới bí ẩn sẽ phát sinh, đủ thấy biến hóa tới đây trọng đại thế nào.
Ngàn năm tới chưa chắc đã kém hơn đại hỗn loạn từ Thái cổ thời kì.”
Pháp Tổ trịnh trọng gật đầu: “Không sai, dù không biết vận mệnh mỗi người nhưng cũng xem được thiên niên đại cục thế - tương lai còn biết đường dự liệu.
Không đoán được bão bùng tương lai, những gì còn đeo đẳng ắt quá nhiều, nên sớm giải đáp thì hơn.”
Thần Nam cũng động lòng, bỏ qua những tính toán riêng của ba người, ngàn năm tới quả thật trọng yếu, như thể vòng luân hồi từ xa xưa, đến lúc xảy ra đại hỗn loạn.
“Được, để xem ngàn năm tới sẽ có kinh thiên biến cố gì phát sinh.” Cuối cùng Thần Nam gật đầu.
“Phụ thân, con cũng muốn đi.” Long Nhi bay tới.
Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo, Tiểu Phượng Hoàng, Đại Ma, Huyền Trang, Tiềm Long, những người liên quan đến Thần Nam đều muốn đi cùng.
Nhưng hắn đành lựa lời cự tuyệt, không thể để ngần ấy thân nhân bằng hữu đi cùng, nếu xảy ra bất trắc, hậu quả thật không dám tưởng tượng, cứ để hắn và ba vị thiên giai cao thủ đi là dủ.
Không gian quanh hắn uốn khúc kịch liệt, dần mơ hồ đi, thời gian trôi nhanh, không gian uốn cong đưa Pháp Tổ, Đức Mãnh, Nam Cung Tiên Nhi cùng Thần Nam tiến tới.
Trên cao, một vùng hào quang hỗn độn liên tục lóe sáng, bốn người tiến vào thời không thông đạo, chuẩn bị xuyên qua thời không.
Nhưng lúc đó, dao động năng lượng hùng hồn không đoán nổi đột ngột xuất hiện tại tiểu đạo do Thời Không đại thần sáng tạo.
Chúng thần có cảm giác trời đất sụp đổ, uy lực cực mạnh khiến họ vô cùng hoảng sợ.
Một bàn tay cực lớn đột nhiên xé toang hư không, lao qua vùng thiên địa hiện ra trước mắt họ.
Không hề khoa trương rằng bàn tay đó che trời che đất, lấp kín vùng thinh không, rồi bổ mạnh xuống, thoáng chốc đã xé tan thời không, xuyên vào thông đạo.
Nó…chộp lấy tứ đại thiên giai cao thủ kéo ra.