Thần Mộ Ii

Chương 348: Ma Nuốt Thái Thượng






Dù trên không có vầng dương nhưng tinh không lấp lánh lại xuất hiện tạo thành cảnh tượng cực kì quái dị.

Thái dương cơ hồ mất hết ánh sáng, trở nên ảm đạm.
Những vì sao treo trên không tạo thành một vùng sáng lấp lánh trước mắt chúng nhân khiến các thần linh cũng thấy vô cùng tà dị.

Họ kinh hãi hơn bởi thấy hai hình ảnh khổng lồ lao vào nhau giữa biển sao.
Thái Thượng phục ma, quả nhiên triệu hoán được hình ảnh khổng lồ trong tinh hải, tuy không thật rõ rành nhưng ai cũng cảm giác được uy lực trên cả tưởng tượng, nên đều kinh hãi.
Thái Thượng là truyền thuyết từ xa xưa, một chuyện thần thoại không đầy đủ, tuy nhiều người từng nghe qua nhưng chưa ai hiểu được thật ra nó là gì hay hàm chứa bí mật gì.
Ma ảnh lại càng đặc biệt, thoáng chốc đã trải khắp thiên địa, đủ tư cách tranh cao thấp với “Thái Thượng”, đương nhiên vô cùng mạnh mẽ.

Nhưng đáng sợ nhất là không biết gì về nó.
Họ chỉ biết, công pháp do ma tính và tà ác Thần Nam đang thi triển vượt xa kiểu đối quyết tầm thường, hình như đang thi triển ma chú cổ xưa triệu hoán tàn hồn của những cường giả từng tồn tại để tiến hành đại chiến!
Cũng chỉ có vài người hiểu được như thế.
Tình cảm của bản thể Thần Nam tuy bị tách làm đôi nhưng vẫn suy nghĩ được, cảm thụ rõ ràng suy tính của hai Thần Nam đang đấu nhau.
Hắn không hiểu lắm về Thái Thượng nhưng lại hiểu sâu về ma ảnh khổng lồ.

Đó là tiên tổ Thần gia muốn sống lại, cũng là tàn hồn năng lượng phiêu đãng trên thế gian tạm thời tụ tập lại.
Viễn tổ có thể tranh cao thấp với Thái Thượng.
Đương nhiên Thần tổ từng tồn tại, còn Thái Thượng có phải là Thiên nhân năm xưa? Bản thể Thần Nam chìm trong suy tưởng.
Trên không trung, tinh không vô tận, hai bóng hình khổng lồ đang đại chiến.

Động tác cả hai cực kì huyền diệu khiến chư thần há hốc mồm kinh hãi.

Mỗi động tác đều có dụng ý sâu xa, tuyệt không lãng phí chút khí lực nào.
Dù họ không có sức mạnh thì lối xuất thủ tính toán chặt chẽ như đánh cờ này cũng khiến người ta hoảng sợ.

Nói gì khi họ có hủy diệt chi lực của tinh không hỗ trợ.
Hai thân ảnh hóa thành điểm điểm quang mang trên tinh không, động tác vượt khỏi tầm cực hạn thị lực của chúng thần.


Nhưng sức mạnh hủy diệt không tản ra, đòn nào không trúng liền tiêu tan hết hoặc thu liễm, không có mảy may nguyên khí bị lãng phí.
Cả ma tính và tà ác Thần Nam đều biến mất khỏi tầng không tiên viên, sau cùng nhập vào hai hình ảnh khổng lồ ở chân trời, hợp lại với “Thái Thượng” và “Chân ma”.
Cả hai không còn phân rõ bản thân là Thái Thượng hay chân ma, thần thức bản thể Thần Nam cũng mơ hồ, cảm giác hắn không còn là người ngoài cuộc mà tự thân tham dự trường đại chiến kịch liệt, phảng phất hóa thành hai cao thủ trong truyền thuyết.
Trên thần đảo, sắc mặt Pháp Tổ và Đức Mãnh tối sầm, chăm chú quan sát hai hình ảnh mờ mờ.
Hồi lâu sau, Pháp Tổ mới thở phào: “Còn may, ta suýt nữa bị chấn động, còn cho rằng họ là âm hồn bất tán, hôm nay sống lại.” Y cực kỳ khẩn trương, chắc chắn trong quá khứ từng có không ít “qua lại” với Thái Thượng và Thần tổ.
Sắc mặt Đức Mãnh vẫn âm u, liên tục nhíu mày suy tư, hồi lâu mới lên tiếng: “Thái Thượng, Thần tổ, Thất Tuyệt nữ có quay về không?”
Pháp Tổ nghe vậy, thân thể cứng lại, quay đầu sang nói từng chữ: “Không - thể - nào.”
“Hắc hắc …mong là vậy.” Đức Mãnh tỏ rõ vẻ bất an.
Trên không chung liên tục biến đổi, trong nháy mắt không hiểu ma tính và tà ác Thần Nam đã đại chiến bao nhiêu hiệp.

Không chỉ tà ác chi thể lợi dụng sức mạnh của sao trời để khắc chế địch thủ, ma tính và chân ma hợp nhất cũng mượn được tinh thần chi lực.

Chúng nhân ngẩng lên chỉ thấy tinh quang lấp lánh, cháy bùng lên như ngọn lửa, sáng sực như hỏa sơn.

Nhưng không ai cho rằng đó là mĩ cảnh mà đều biết là sinh tử đại chiến.
Ngọn lửa đó có sức mạnh hủy diệt vô số sinh linh, điểm điểm tinh mang vừa rơi xuống đã biến thiên sứ chiến đội đi tuần tra thành tro bụi.

Quả nhiên uy lực vô cùng.
“Lãng phí thật, sức mạnh này lẽ ra nên đánh vào bọn Hắc Khởi bị phong ấn…” Đức Mãnh thấp giọng lẩm nhẩm.
“Thái Thượng - diệt tuyệt!” Hình ảnh khổng lồ của tà ác chi thể chợt quát lớn: “Tất cả nên kết thúc thôi, chết đi.”
Hiển nhiên y đã sử sụng sức mạnh cực hạn.

Tay phải Thái Thượng rõ dần, phảng phất biến thành thực thể có huyết nhục.
Bàn tay khổng lồ điên cuồng bổ vào cự ma trên không.
“Ầm.”
Dưới ánh sao, ma ảnh đỉnh thiên lập địa bị đánh thành hai mảnh, gầm lên kinh hồn.

Tiếng gầm chấn động màng tai, xuyên kim liệt thạch khiến thần linh trong tiên viên đau đớn đưa tay lên ôm tai.


Đa phần cảm giác như trời xoay đất chuyển, thiên địa phảng phất đang lắc lư.
“Chân ma” khổng lồ bị đánh thành hai đoạn, tỏ vẻ thống khổ bất kham nhưng không mờ đi mà tiếp tục điên cuồng vận chuyển ma khí.

Thiên địa trở nên tối tăm như ngày tàn đã tới, những thần ma có thiên nhãn thần thông lúc này cũng khác nào người mù.
Trên Nguyệt lượng, Tứ tổ và Ngũ tổ thông qua kí ức thủy tinh nhìn thấy tất cả, hai người kích động thiếu điều nhảy dựng lên.
“Đúng là… không tin được.”
“Lão nhân nọ luyện Hoán Ma kinh đến cảnh giới này đúng là không tưởng tượng nổi.

So với Thần Nam chắc cũng không kém.”
“Ha ha ha…” Tiếng cười chấn động thiên địa, hai nửa chân ma trên tầng không tiên viên điên cuồng gầm hét, khuấy động vô tận hủy diệt chi lực.

Tuy bị cắt làm đôi nhưng vẫn lao vào Thái Thượng.
Các thần linh bên dưới tuy không nhìn thấy cảnh tượng bên trên nhưng biết rằng kết quả trận đại chiến của hai hình ảnh thần bí sắp phân rõ.
“Ma thôn thiên địa!”
Tiếng gầm vang dội khiến cuồng phong dấy lên trong tiên viên, cát bay đá chạy, rất nhiều thần linh bị gió cuốn đi.
Đức Mãnh và Pháp Tổ đứng trên thần đảo mắt lóe hàn quang, mật thiết quan sát tất cả, chỉ có hai người nhìn rõ tình cảnh cuộc chiến.
Thần Nam bị cắt đôi tan dần vào thiên địa, dung nhập vào ma khí tối tăm, bao phủ lấy Thái Thượng.
Nuốt hết tất cả.

Vô tận tinh thần chi quang ảm đạm, gận như tịch diệt.
Tiếng ma tiếu điên cuồng vang khắp thiên địa.
Trong bóng tối vô biến, một bàn tay khổng lồ thò ra, hướng về phía Thái Thượng.
Thái Thượng gầm lên giận dữ, cảm giác như y đang bị Thái cổ hung thú nuốt chửng, thân thể tan ra, hư ảnh gần như vỡ vụn.
“Ha ha… Ma thôn thiên địa, đạt đến cảnh giới cao nhất sẽ thành hiện thực.

Tính gì một Thái Thượng hư thân!” Ma tính Thần Nam lại lạnh lùng cấ tiếng.
Ma khí ngập trời dần tan đi, thân linh trong tiên viên ngẩng đầu quan sát, phát hiện thân ảnh Thái Thượng tựa hồ bị cấm cố trong tinh không.


Quanh y là những hồn ảnh đen ngòm lảng vảng như làn khói, tụ lại rồi nuốt chửng y.
Các thần linh kinh hãi.

Thái Thượng sắp xong đời rồi!
“A….”
Tiếng gào vang lên, Thái Thượng hư ảnh tan vỡ trong thoáng chốc, đồng thời vô tận hồn ảnh cũng chung số phận.
Cách đánh lưỡng bại câu thương.
Trong lúc tất cả đều nghĩ rằng trận chiến kết thúc, bàn tay do Thái Thượng ngưng tụ thành thực chất trong ánh sao vô tận đột nhiên ảo hóa thành.

Y không hề bị hủy diệt, điên cuồng bổ vào ma vân đang trải ra.
“Gừ…” Tiếng rít chói tai, cơ hồ chấn rách màng nhĩ.
Một chiếc đầu từ trong ma vân ảo hóa thành, tránh khỏi một chưởng của Thái Thượng rồi chụp xuống tiên viên nhưng bị Pháp Tổ và Đức Mãnh nhanh chóng ngăn lại.
Ma đầu gầm vang, quay sang một ngọn thần sơn cách đó không xa, ma khí vô tận che kín, thoáng chốc ngọn núi lấp lánh thần quang trở nên trọc lóc, cây cỏ khô xác, mấy trăm thiên sứ bảo vệ ngọn núi cũng hóa thành khô lâu, tất cả sinh mệnh nguyên khí bị ma đầu hút hết.
Đoạn nó tiếp tục bay về ngọn núi khác, đi qua chỗ này hủy diệt hết chỗ đó.
Thái Thượng tựa hồ rất nóng lòng, bàn tay khổng lồ theo sát, định hủy diệt ma đầu, nhưng chậm hơn một chút.
Sau cùng, khi đã hút cạn mười ngọn thần sơn, ma đầu mới dừng lại, gầm lên động trời, nuốt lấy bàn tay.
“Ma thôn thiên địa!”
Vô thanh vô tức, bàn tay khổng lồ bị ma đầu nuốt dần từng chút một, tan biến từ từ.
Thái Thượng quả nhiên triệt để bị nuốt chửng.
Khung cảnh kinh hồn khiến tất cả rúng động, không ít tu giả trong tiên viên nhìn lên ma đầu khổng lồ với vẻ hoảng hốt.
Ma đầu lớn như ngọn núi liên tục lượn vòng trên không, hình ảnh dần mờ đi, lộ ra bản thể già nua của Thần Nam, đương nhiên diện dung bị thay đổi, đồng thời tinh không tan biến, Thần Nam tóc trắng đứng lặng trên không như tượng gỗ.
Ma tính Thần Nam bay lên, đến gần Thần Nam tà ác khẽ đẩy khiến đối phương tan ra như bụi cát, hóa thành tro tàn rải xuống phấp phới, phiêu tán trên không trung, bất quá phát ra ánh sáng vô tận, xạ vào bản thể.
Mọi cảm xúc quay lại với bản thể, hắn tận mắt thấy tất cả, không ngờ ma tính do Hoán Ma kinh tu luyện ta lại thắng, Thái Thượng vong tình Thần Nam bị tiêu diệt.
Sinh mệnh tinh hoa của tà ác chi thể quay lại với bản thể khiến thân thể già nua khôi phục được sức sống.

Nhưng phần lớn sinh mệnh tinh hoa ẩn vào sâu trong thân thể khiến hắn không tìm được khí tức.
Đồng thời, trong thân thể hắn, ma tính vừa thắng chật vật cũng biến sắc, y không cảm ứng được sinh mệnh tinh hoa hùng hồn ẩn trong đó.

Y nảy ra cảm giác thân thể già nua này có quá nhiều bí mật khiến y không hiểu nổi.
“Phụ thân …” Long Nhi kêu lên lao tới, mặt đầy lệ, định liều mạng với Thần Nam.
Đồng thời, Đại Ma, Huyền Trang, Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo đều bay tới định huyết chiến với hắn.
Trên Nguyệt lượng, người Thần gia càng ai oán hơn.
Trong bản nguyên thể, Thần Nam nói với ma tính: “Sức mạnh vẫn của ngươi nhưng hiện tại do ta chỉ đạo tư duy, mời ngươi tạm thời giúp thân thể này trẻ lại.”
“Hắc hắc …mượn tạm tính mệnh ngươi.” Ma tính cười lạnh, với y chuyện đó cực dễ, đã có hồn năng hùng mạnh, chỉ nháy mắt cũng khiến Thần Nam già nua trở lại dáng vẻ lúc trẻ, mái tóc bạc biến thành đen, dung nhan cũng khôi phục, khí tức chuyển hẳn.

Lão già trên không chỉ thoáng chốc đã biến thành Thần Nam lúc trẻ, hai mắt không còn mờ đục, thân thể không còng xuống mà anh khí bức nhân như mười ba năm trước.

Toàn thân như lưỡi kiếm vừa tuốt ra.
“Phụ thân …” Long Nhi cả kinh lao tới.
Bọn Đại Ma, Huyền Trang cũng há hốc mồm.
Tử Kim thần long gào lên: “Đừng tưởng thay hình là thoát được chúng ta truy sát.”
“Ngẫu mễ đầu phát!” Long Bảo Bảo trợn tròn mắt.
“Con lươn ngươi không cảm ứng được khí tức của ta sao, sợ người khác giả dạng chắc?” Thần Nam mỉm cười: “Vừa nãy ta chỉ giết chết tâm ma.”
Ma tính đang trọng thương ở trong thân thể bản nguyên chợt rúng động, không hiểu sao lại có dự cảm cực kì không lành, tương lai y có thành “Tâm ma” không?
“Phụ thân …Hóa ra là vậy.” Long Nhi mặt đầy lệ, nhảy vọt tới, nghẹn nghào lẩm bẩm: “Con cứ kì quái… sao lão gia gia đó lại quen thuộc như vậy, khiến con đau lòng, hóa… hóa ra là phụ thân.”
Đại Ma, Huyền Trang, Tử Kim thần long đều bay tới, cách biệt mười ba năm mới gặp lại, có bao nhiêu điều để nói để hỏi…
Chỉ có Long Bảo Bảo và Tiểu Phượng Hoàng cũng dựa vào hắn như Long Nhi, cả hai ảo hóa thành bản thể, đứng lên hai vai hắn.
Nam Cung Tiên Nhi, Đông Phương Trường Minh, Lý Nhược Lan, Hỗn Thiên tiểu ma vương đều bay tới, vây chặt hắn vào.
Ngoài xa, Long Vũ đứng lặng trên không, Tiềm Long đứng cạnh.

Họ không biết sau hôm nay thân phận Thần Nam sẽ thay đổi thế nào.
Ngài xa hơn, còn có một nữ tử mang đôi cánh như ngọc, là Thánh Chiến thiên sứ Nạp Lan Nhược Thủy nhiều năm không gặp.

Sau cùng, Pháp Tổ và Đức Mãnh giải thoát cho Thần Nam, cả hai có nhiều chuyện muốn hỏi bởi vừa nãy cả họ cũng mê hoặc, Thần Nam hùng mạnh bị tiêu diệt, lão già suy bại lại thành Thần Nam mới, đúng là đầy bí mật.
Yến hội tiếp tục, trở lại vẻ vui tươi như lúc trước, nhưng không ai quên cảnh Thái Thượng đại chiến chân ma.
“Không có gì đáng nói, chỉ là một chút bí ẩn trong huyền công gia truyền, không nên cho ngoại nhân biết.” Thần Nam lạnh nhạt đáp.
“Sao ta lại thấy dấu hiệu của Thái Thượng? Tâm ma của ngươi tu tập Thái Thượng vong tình lục?” Pháp Tổ hỏi riết, Đức Mãnh cũng chăm chú nhìn hắn, hi vọng biết được đáp án.
“May mắn gặp được Thiên giới đệ nhất kì công mà thôi, hơn nữa mười ba năm trước ngươi đã thấy rồi.

Pháp Tổ, ta biết ngươi nghĩ gì, ngươi từng dò tìm đại pháp biến thân của Yêu tổ Kim Dũng, khẳng định Thái Thượng vong tình lục rất hấp dẫn với ngươi.

Nói thẳng ra, ta có thể cho ngươi.”
Thần Nam thấy Pháp Tổ tỏ vẻ không tin bèn nói: “Không thể cho không, ngươi phải cho ta biết một manh mối.”
“Manh mối gì?” Pháp Tổ nóng ruột hỏi.
“Sinh Mệnh nguyên tuyền.” Thần Nam cảm giác tương lai của mình qua mênh mang, vừa rồi, thông qua tâm ngữ, hắn và ma tính đã nối thông với nhau.

Hắn muốn giải quyết việc của Vũ Hinh, cùng bát hồn đang suy nhược.