Thần Mộ Ii

Chương 337: Đuổi Giết Quân Vương Trăm Vạn Dặm






Đối diện với cường địch phải lãnh huyết đồ sát, thỏa hiệp trốn tránh không phải cách, lấy công làm thủ càng thu được hiệu quả.
Thần Nam diệt được Tùng Tán Đức Bố trong Thái cổ thất quân chủ rồi đại chiến Cái Thế quân vương Hắc Khởi, đã kết thành mối hận không thể giải với mấy quân vương tu vi thông thiên.
Việc đã rồi không thể vãn hồi hay che giấu, đợi đối phương đánh tới, chi bằng mình tới trước, giải quyết một số vấn đề tại không gian khác.
Thái cổ quân chủ đại chiến khiến thây phơi vạn dặm, lần này đệ ngũ giới cũng gặp cảnh tàn nhẫn như vậy, nhưng lại giữ được bình an cho Nhân gian.
Khai thác dị thế chiến trường!
Thần Nam và quân vương Đức Mãnh vượt giới thành công, ra khỏi không gian chi môn, đến đấu chiến thánh giới an toàn.
Cảnh tượng này nằm trong dự liệu của Thần Nam.
Đập vào mắt là vô tận hài cốt, quanh không gian chi môn có ngàn vạn thi thể rữa nát, ngoài xa bạch cốt ngút ngàn, khô lâu cốt trắng xóa trải ra mênh mang khiến lòng người chấn động.
Đó là những sinh linh bị các quân vương đồ sát để vượt giới.
Tích lũy qua nhiều năm tháng, không biết bao nhiều sinh hồn bị đồ lục ở đây.
Sinh khí tràn ra, đó là sinh mệnh chi năng do huyết tế sinh ra chưa tan hết.

Ngoài xa hơn, âm khí trùng trùng, âm vụ đem ngòm phiêu đãng mờ mờ, được vô tận hài cốt tô điểm, càng lạnh lẽo rợn người.
Oán linh không ngừng rên xiết, một vùng tử vong chi địa.
Xa hơn là một đầm lấy vô biên, ánh nước lấp loáng, thỉnh thoảng lại có thi thể rữa nát nổi lên giãy giụa, vô cùng tà dị.
Đối diện vô tận hài cốt, Thần Nam không hề cảm khái, hiện tại hắn giết địch vô số, việc tàn nhẫn nào cũng từng chứng kiến.

Lần này đến đệ ngũ giới chỉ để sát nhân.
Đức Mãnh thân thể cao ráo, sắc mặt trắng trẻo như một thư sinh, không giống bậc quân vương huyết sát vạn lí.

Y quay lại nói với Thần Nam: “Đi nào, qua âm linh chiểu trạch là chân chính tiến vào thế giới của chúng ta.

Trừ khi quân vương vượt giới, không ai vào đây làm gì.”
Với tu vi của hai người, xuyên qua vùng đầm lầy này chỉ trong sát na.
Đi qua đầm lầy đến một dãy núi liên miên bất tuyệt, ngọn nào cũng ngập trong mây.
Dọc đường Thần Nam cảm giác vô cùng kì dị, nhưng ngọn núi chọc trời này đều bị cụt ngọn, thật khó tưởng tượng nếu nguyên vẹn, chúng cao đến đâu.

Đức Mãnh tựa hồ nhìn ra nghi hoặc của hắn: “Từng có nhiều cường giả đến đấu chiến thánh giới, lưu lại ấn kí không nhòa.

Đây vốn là một tòa thần sơn, tụ tập vạn sơn chi linh khí cùng bách mạch chi linh căn, thuộc hàng thánh địa hiếm có.

Nhưng bị người ta chặt gãy đỉnh núi, lấy linh căn đi mất, chưa biết chừng chính là cường giả của thế giới các vị.”
Phi hành thật nhanh, bọn hắn lại phát hiện một vùng đất rộng vạn dặm.

Đức Mãnh giới thiệu là nơi Ma Chủ đấu với người khác năm xưa, từ Thái cổ đến nay, nơi này thành một hoang lương tuyệt địa.
Đoạn Thần Nam thấy ấn kí của đại thần Độc Cô Bại Thiên lưu lại, trong lòng vô cùng cảm khái, Thái cổ thời kì cũng chỉ có nhân vật như thế mới có thể ung dung vượt giới.
Ở đệ ngũ giới này, cảnh vật các nơi khác hẳn.
Nói chung là sơn hà tráng lệ, dù có không ít tuyệt địa nhưng phong cảnh tú lệ cũng không ít.

Diện tích cực rộng, không kém gì Thiên giới của Thần Nam.
Vốn để giết địch nhưng hắn chỉ có thời gian hữu hạn, sau ba ngày sức mạnh bát hồn sẽ suy kiệt nên buộc phải giải quyết tất cả trong hai ngày, để bớt thời gian đối phó Hắc Khởi.
“Bọn ta có băm vị quân chủ, bốn người khác đang đại chiến với đối phương, chế trụ tứ đại cao thủ của chúng.

Hiện tại Hắc Khởi vượt giới, đối phương còn một vị quân vương không có địch thủ nên chúng ta đi đối phó hắn.”
Thần Nam liếc y: “Đừng nói với ta đó là đệ nhất nhân trong Thái cổ thất quân.”
Đức Mãnh bật cười: “Sao lại thế, đệ nhất nhân đã có người cầm chân, người chúng ta cần đối phó không quá phiền hà.

Hắn đang trọng thương, trong trận đại chiến cách đây không lâu suýt bị bọn ta triệt để phong ấn.

Đáng tiếc, quân vương phe đối phương đến cứu kịp lúc.”
“Được, bắt đầu hạ thủ từ y.”
Thần Nam biết được không ít tin tức từ lời Đức Mãnh, phe y cũng khiến hắn kinh ngạc, lại có người cầm chân được đệ nhất nhân của Thái cổ thất quân chủ.
Nhưng như vậy cũng không sao, hắn đến đây để đả phá cục diện khiến phe Đức Mãnh và Hắc Khởi cân bằng trở lại, khiến thế lực hai bên càng ngang ngửa càng tốt, có vậy mới bảo vệ được Nhân gian và Thiên giới.
Thái cổ quân vương trọng thương tên Ni Trọng, lúc Thái cổ lục quân quay về đệ ngũ giới bị phe Đức Mãnh phát hiện trước, thấy thất quân chỉ có sáu người nên bày kế định giết bớt một người.

Kết quả tuy chưa thành công nhưng khiến Ni Trọng trọng thương suýt chết, không thể tham chiến.

Song phương chỉ huy động được tối đa năm vị quân vương nên giữ được cân bằng trong một thời gian.
“Một vị quân vương trọng thương, tự ngươi cũng diệt được, hà tất tìm ta?” Thần Nam hồ nghi nhìn Đức Mãnh.
Đức Mãnh thở dài: “Bọn ta từng thử mấy lần nhưng thủy chung không đắc thủ.

Cạnh hắn không có quân vương bảo vệ nhưng trận pháp bố trí để dưỡng thương không đơn giản, gần như ngang một quân vương.

Lần này hai người chúng ta đi cùng, chắc sẽ dễ dàng phá được.”
Đức Mãnh trá tử lừa được Hắc Khởi, lúc Cái Thế quân vương lên Nhân gian, một mình y cũng có cách phá trận pháp nhưng tính y cẩn thận, tìm Thần Nam tới hòng một đòn là thành.
Đấu chiến thánh giới quả là một nơi kì dị, trong đó có rất nhiều Huyền giới vô chủ, có Huyền giới địa vực rất rộng khiến người ta chặc lưỡi.
Thần Nam cùng Đức Mãnh tiến vào Vọng vân giới.

Huyền giới này lớn hơn tưởng tượng, bằng một phần sáu đệ ngũ giới,
Vọng vân giới vô cùng đặc dị, nơi duy nhất có cảnh tượng là thạch lâm.
Thạch lâm vô biên cơ hồ trải ra tận chân trời.
Vào sâu Huyền giới mà vẫn hiếm thấy bình nguyên, gò đồi, tuy dần xuất hiện màu xanh sinh cơ, nhưng toàn bộ đều bao quanh một ngọn núi đá.
Ngọn núi này vô cùng kì dị, là một hòn đá lớn được đẽo gọt thành, thạch bích cao vút trời xanh, vượt hơn tưởng tượng.
“Đến rồi, chính ở đây.”
Phía trước có sáu tuyệt bích cao vút, khác hẳn chung quanh khi lấp lánh hào quang, rõ ràng đã bị người ta tế luyện.
“Đó là Lục Hợp càn khôn trận do Ni Trọng bố trí.

Sáu tuyệt bích này là trận kì, chia thành Thi, Thư, Lễ, Nhạc, Chu, Xuân, tên nghe rất nhã trí nhưng lại sát nhân vô hình.

Đây là tuyệt học mạnh mất của Ni Trọng, chiếu theo nguyên khí trong thân thể hắn vận chuyển mà biến hóa.


Tuy Ni Trọng gần như tịch diệt nhưng được các vị quân vương khác giúp sức tế luyện, sáu tòa thần sơn này coi như cơ thể hắn tái sinh, mượn vô tận thiên địa oán khí vận chuyển theo công pháp của hắn, vô cùng đáng sợ.”
Thần Nam đã hiểu, sáu tuyệt bích này coi như Ni Trọng trùng sinh, bèn hỏi: “Có cách khắc chế không?”
“Không có, tấn công đại trận coi như đấu với Ni Trọng, hoàn toàn dựa vào thực lực.”
“Vậy được, bắt đầu từ hắn.

Ngươi tấn công ba trận kì Thi, Thư, Nhạc, ta đánh Lễ, Chu, Xuân, trực tiếp phá tan hết.” Thần Nam cười lạnh, một Thái cổ quân vương ngông cuồng cả đời, giờ phải chịu trận chiêu số của bọn hắn, đương nhiên tin rằng sẽ diệt được.
“Giết.”
“Giết.”
Đức Mãnh và Thần Nam cùng hô vao lao thẳng tới.
“Đức Mãnh ngươi lại đến rồi.” Ni Trọng ở trong sáu tuyệt bích cất giọng lạnh lùng.
“Lần này quyết diệt ngươi.” Đức Mãnh gầm lên, đoạn kiếm bổ mạnh vào chữ Thi trong ba trận kì Thi, Thư, Nhạc.

Đoạn kiếm nhanh chóng hóa thành một ngọn núi lớn.
Rung động một chặp, trận chữ Thi vẫn trơ ra, Đức Mãnh bị hất bay lại, nhưng y không hề chán nản, cười ha hả: “Ni Trọng, ngươi chết chắc.”
Với cao thủ đẳng cấp như y, chỉ xuất thủ một lần là phán đoán được thực lực song phương, biết hiện tại Ni Trọng đang cố gượng, quyết không chịu nổi đòn liên thủ giữa y và Thần Nam.
Phương thiên họa kích của Thần Nam hóa thành ngàn trượng đánh vào trận chữ Chu trong ba trận kì Lễ, Chu, Xuân, khiến toàn tuyệt bích rung lên.
Đoạn hắn và Đức Mãnh điên cuồng tấn công, cơ hội chỉ đến trong thoáng chốc, nhân lúc những quân vương không cứu viện kịp, nhất định phải giết Ni Trọng.
Đức Mãnh và hung binh của Thần Nam dấy lên kình phong, uy thế kinh nhân.

Lục Hợp càn khôn trận sắp bị phá, Ni Trọng không chịu đợi chết, quát vang: “Càn khôn lục giải!”
Càn khôn trận bị chấn vỡ, sáu tuyệt bích tung tóe, vô số nhân ảnh lao ra.

Thoáng chốc khắp nơi toàn bóng người, vung đao lao vào Thần Nam và Đức Mãnh.
“Giết.”
“Giết.”
“Giết.”

Thần Nam tính sơ sơ, đám người này không dưới mười vạn.
Đức Mãnh lớn tiếng cảnh tỉnh: “Ngàn vạn lần không được phát ra oán khí, bổ sung năng lượng cho chúng.

Ni Trọng đã dốc hết mọi trò rồi, y chết chắc.”

Thần Nam vung mạnh phương thiên họa kích, thoáng chốc mấy trăm sinh linh ô hô ai tai.
“Đây là…” Thần Nam không thấy mảy mày trở lực.
Đức Mãnh gào to: “Ni Trọng tụ tập trăm vạn sinh linh để liệu thương, chuân bị giết sạch họ nhằm khôi phục oán khí.

Những phổ thông bách tính này hiện chưa bị giết nhưng đã bị Ni Trọng khống chế tâm thần, biến thành hóa thân của hắn.

Không được cho ai thoát.”
“Cái gì, những người này là phổ thông bách tính, trăm vạn sinh linh?” Thần Nam chấn kinh, dù xảy ra thiên tai nhân họa thì có bao nhiêu người chết? Đại chiến giữa các siêu cấp đế quốc chết bao nhiêu người? Hắn vô cùng kinh hãi, tính mệnh của bách tính quả thật “quá rẻ rúng”.

Ni Trọng đáng chết vạn lần.
“Đành phải hạ thủ, thả bất cứ ai, Ni Trọng cũng có thể thoát được.

Ai cũng có thể là hắn.” Đức Mãnh gầm lên, sắp thu lưới nên y không muốn tay trắng, diệt được một Thái cổ quân vương quả nhiên không dễ.
Trăm vạn sinh linh tuy là phàm nhân chi thể, nhưng những người đi đầu có thực lực không thua thần ma, do Ni Trọng khống chế, kế thừa thực lực của y.
Lòng Thần Nam lạnh lại, hắn biết sau này có lẽ sẽ gánh thiên cổ ác danh, giết ngần này sinh linh còn ác độc hơn Hắc Khởi nhưng không thể lựa chọn nữa.
Sát khí trầm thiên địa, thảm liệt lan tận mây sầu, ba bước giết một người, lòng dừng nhưng tay không dừng.

Máu chảy vạn dặm, hồn phách kêu gào.
Thần Nam xuyên qua thi sơn Huyết hải, linh thức hùng hồn khóa chặt những sinh linh lao ra, tuyệt thế hung binh phương thiên họa kích mỗi lần vung lên đoạt hồn cả vạn người, sóng máu ào ào quanh hắn như địa ngục tu la.
Ngàn đời sau, có lẽ không ai nhớ hắn giết chóc vì muốn diệt cừu địch, giữ bình an cho Thiên giới và Nhân gian, họ chỉ nhớ có một ma vương tắm máu, một cuồng nhân hiếu sát diệt trăm vạn sinh linh, bị gán cho ác danh vạn kiếp.
Lời khen không thấy đâu, danh xấu đương nhiên vang động.
Nhưng Thần Nam không còn chọn lựa, đành chém giết trong trăm vạn sinh linh.
Giết chóc là một tội, đồ sát lại là anh hùng, đồ sát chín trăm vạn sẽ là anh hùng trong anh hùng.

Tuy vậy con đường lại không giống nhau, nhân nghĩa tồn tại trong lịch sử ngàn năm nhưng nay chỉ tôn sùng hùng phong.

Mĩ danh không ưa ác danh, giết trăm vạn người ắt tâm không yên, bị vạn người nghiến răng, ôm hận thiên cổ.
Thần Nam và Đức Mãnh diệt trăm vạn sinh linh, chấn kinh cả đệ ngũ giới!
Hắn và Đức Mãnh truy sát hóa thân của Ni Trọng, tung hoành khắp đấu chiến thánh giới, sau cùng cũng hạ được đối thủ ở một thảo nguyên.
Cường giả từng diệt Thương Thiên này bị phong ấn vô tận tuế nguyệt nên nguyên khí đại thương, về đệ ngũ giới bị trọng thương, hôm nay cũng tịch diệt.