Thần Mộ Ii

Chương 309: Bát Hồn Kịch Chiến Huyết Mạch Mạnh Nhất






Đương nhiên “Tiểu Thất” này là Thần gia Thất tổ, cũng chỉ có Tứ tổ và Ngũ tổ dám xưng hô như thế.

Trong Thần gia, ông ta là cường giả có địa vị cực kì tôn sùng, con cháu Thần gia nhìn thấy đều hành đại lễ quỳ lạy.
Thất tổ chưa tiến vào thiên giai cảnh giới nhưng tinh thần dao động cho biết, không lâu nữa ông sẽ đạt được.
Ông dị thường khiêm cung với Tứ tổ và Ngũ tổ, biết hai người tu vi bị hủy nên khẽ vẫy tay, giao long bảo xa được chuẩn bị sẵn nhanh chóng đưa tới, khiến tất cả cảm giác được Thần gia cực mạnh.
Tám con giao long cực lớn vũ động thân thể to lớn như quầng mây xanh đổ tới.

Mỗi con dài trăm trượng, lớp vảy lấp lánh thần quang, giao trảo thoạt ẩn thoạt hiện trong vân vụ, hàn quang sáng chói, vô cùng đáng sợ.

Không hiểu chúng tu luyện bao nhiêu năm rồi nhưng ai cũng cảm ứng được sức mạnh, e răng tùy tiện thả một con cũng đủ gây loạn.
Tám con giao long đồng thời rống lên như tiếng long ngâm chấn thiên, thanh thế hãi nhân như núi đổ biển gào.
Chúng đều có tiềm chất thăng lên cảnh giới thần long vương.

Giao long thông thường không thể gầm rống nhưng chúng có thể phát ra long ngâm, đương nhiên đã tiếp cận với long vương chi cảnh.
Chúng đã trải qua vô vàn năm tháng khổ tu, vốn giao long chỉ có hai trảo đã thành bốn, độc giác được thay bằng hai chiếc, hiển nhiên gần đạt đến thần long giác, đủ tư cách xưng là “long” đúng nghĩa.
Giao long biến thành long!
Quá trình đó gian nan khó tưởng tượng nổi nhưng Thần gia có tám con giao long cỡ đó lại dùng để kéo xe, quả nhiên đặc biệt.
Tám con giao long kéo một cỗ bảo xa thần quang xung thiên, hoàn toàn do thần ngọc điêu khắc thành, khắc đầy hoa văn cổ lão, vừa nhìn là biết không phải đồ án tầm thường, tuyệt đối thuộc hàng trận đồ cấp cao.
Bảo xa được tám con giao long phụ trợ, tô thêm vẻ trang nghiêm thần thánh.
Tứ tổ và Ngũ tổ không khách khí, trực tiếp trèo lên bảo xa.
Mười mấy con cháu Thần gia cưỡi các dạng thần thú đi trước dẫn đường.

Toàn là thần thú dị chủng, có tam đầu thần lang, bạch báo có sừng, bạch ngọc thần tượng…thanh thế rình rang cực độ.
Thất tổ khẽ quát, mười mấy ngươi đi trước lên đường, ông tự ngồi lên giao long bảo xa bay tới.
Ai nấy thầm tặc lưỡi, thực lực Thần gia quả nhiên quá mạnh.
Tử Kim thần long và Long Bảo Bảo rất giận, giao long tuy không thuộc long tộc chân chính nhưng cũng là một nhánh, bị người ta dùng để kéo xa, quả là khinh nhờn long tộc, khiến chúng dị thường bất mãn.
Thần Nam sợ chúng gây loạn nên vội kéo cả hai lại.
Cả nhóm cất mình bay lên, bám theo long xa.
Nguyệt lượng không thẹn là nơi ở của Thái cổ cấm kị thần ma, cảnh vật vô cùng tươi đẹp.
Không hề có phàm hoa, tục thảo.
Khắp nơi là những kì hoa dị thảo ngay cả Thiên giới cũng ít thấy, vầng ráng trôi nổi phía trên đám hoa cỏ theo gió bay lên không, mùi thơm khiến ai nấy thần thanh khí sảng, toàn thân thư thái khôn tả, phảng phất mọi lỗ chân lông đều mở tung, tắm trong mùi thơm.
Phía dưới là một màu xanh óng ả, lục quang lấp lóe, mỗi gốc cây như được lục ngọc điêu khắc thành, phát ra sinh mệnh khí tức cực mạnh.
Lúc mới đến, chúng nhân chưa quan sát cẩn thận, hiện tại bay trên Nguyệt lượng, họ mới chú ý đến cảnh vật bên dưới, tức thì cả kinh.
Nơi này không thể coi là bảo địa, mà phải là mảnh đất lành chân chính.
“Thần dạy, không tin nổi, toàn là tiên hoa và thần thụ, chả lẽ không có cọng phàm thảo nào?” Long Bảo Bảo trợn tròn mắt, đang tìm nơi kiểu như tiên quả viên.
Tử Kim thần long cũng tỏ vẻ gian manh, đảo mắt khắp nơi.
Bọn Thần Nam đi cạnh long xa, lời hai con rồng bị Tứ tổ và Ngũ tổ cùng Thất tổ nghe thấy.

Ngũ tổ than: “Đương nhiên không có phàm thảo, đây là một mảnh đất lành, là Nguyệt lượng nơi Thái cổ thần ma cư trú.”
Theo tiếng thở dài của ông, đương nhiên biết đây là một nơi cực kì đặc dị, qua bao năm tháng chắc có kinh thiên biến cố nào đó phát sinh.
Xuyên qua một vùng núi non xanh rờn, lại qua một đại bình nguyên, phía trước là một vùng gò đồi nhấp nhô.

Vừa tới, con cháu Thần gia cưỡi thần thú lập tức nhảy xuống.
Thất tổ cũng thế, dừng long xa lại để tám con giao long nghỉ ngơi, Tứ tổ và Ngũ tổ từ trong xe bước ra, được Thất tổ phục thị.
Mỗi người trong Thần gia đều lộ kính ý nồng đượm, hiển nhiên nơi chiến hồn an nghỉ cách đây không xa, phía trước có tàn hồn của Thần gia bát thánh.
Tất cả đều đi bộ theo bước người Thần gia.

Thái cổ nam nhân cưỡi Thiên mã hé nụ cười lạnh, để Thiên mã hạ xuống, chậm rãi bám theo.
Phong cảnh nơi đây cực kì trí nhã, dị chủng tùng bách lấp lánh thần quang mọc trên vách núi, dáng vẻ cao vời.


Từng vạt trúc xanh rờn lóe thần quang trong vùng gò đồi, tiên hoa kì thảo trải khắp nơi, quả thật nơi này còn đẹp hơn cả đồng thoại thế giới.
Men theo con đường lát đá xanh, xuyên qua trùng trùng rừng thần thụ, lại đi qua mấy tiểu hồ trong vắt như minh châu, sau cùng chúng nhân vào được vùng núi sâu.
Nơi đây, tất cả được bố trí theo quy luật, cúc hoa cốc, lan thảo nham, mẫu đơn sơn… Mỗi ngọn núi đều có những loại hoa khác nhau theo tên gọi.
Chúng nhân lúc đầu không để ý, dần tỉnh ngộ, đây là trận pháp do bách hoa bố trí thành, nhưng Thần gia đã đóng đại trận nên tất cả thoải mái ra vào.
Một dòng suối trong như ngọc chảy róc rách trong núi, Ngũ tổ nói: “Nguồn suối là nơi chiến hồn an nghỉ.”
Cả nhóm men theo dòng suối, ai cũng cho răng nơi cần đến cũng có cảnh sắc giống vừa rồi nhưng sự thật khác hẳn.
Tiên hoa thưa dần, thần thụ khuất bóng, đập vào mắt họ là một vùng hoang lương, cây cối gần như mất bóng, dòng suối trong vắt xua bớt không khí trầm trầm.
Một lúc sau, cả nhóm lọt vào một vùng hoang mạc, cây cỏ hoàn toàn sạch bóng.
Đến đây, không hiểu sao tâm tình ai cũng trầm trọng, nhất là Thần Nam, cảm giác cực kỳ khó chịu.

Thật ra hắn là con cháu Thần gia, trong mình chảy cùng dòng máu nên đến nơi bát thánh tàn hồn an nghỉ, cũng giống những tử tôn khác, lòng đượm bi ý.
Thinh không mất đi màu rực rỡ, ánh dương quang rải xuống tựa hồ mất hẳn nhiệt lượng, trở nên lạnh lẽo.
Tám phần mộ chơ vơ xuất hiện trong hoang mạc, không trang sức hoa lệ như tưởng tượng, Thần gia không kiến tạo lăng tẩm hoành tráng, chỉ có tám nấm đất chon von giữa hoang mạc, ngay cả mộ bia cũng không có.
Đó là nơi an nghỉ của tám vị nhân kiệt năm xưa.
Nỗi niềm ưu thương nhàn nhạt trải ra, dù không phải người trong Thần gia cũng thấy chua xót khôn tả, trong lòng ai cũng ngập đầy bi ý.
Tám ngôi mộ chơ vơ đang hát một khúc bi ca.
Trong tám người an nghỉ ở đây, có người là vãn bối của Tứ tổ và Ngũ tổ nhưng hai lão đến trước phần mộ quỳ xuống, toàn bộ tôn tử Thần gia tức thì quỳ theo.
Thần Nam không do dự quỳ xuống hoang mạc, trong lúc này hắn cảm khái vô vàn, dù cho nhất đại nhân kiệt, vô địch thiên hạ thì sao? Cuối cùng chỉ còn lại một nắm đất vàng.
“Tử tôn bất hiếu đến quấy nhiễu liệt tổ liệt tông” Thất tổ thay Tứ tổ và Ngũ tổ khấu đầu thỉnh tội: “Thần gia chưa từng nghĩ có ngày phải đến kinh động các vị tiên tổ nhưng cường địch đến xâm phạm, mấy vị lão tổ đều vào đệ tam giới, con cháu còn lại không thể bảo vệ Thần gia, xin các vị tiên tổ thứ tội, tử tôn bất tài xin được mượn sức mạnh của tàn hồn của tổn tiên…”
Thất tổ cung cung kính kính khấu đầu, con cháu Thần gia cùng khấu bái.
Thái cổ nam tử ở phía sáu vẫn lạnh lùng: “Hóa ra là tám tên đã chết, khiến ta thất vọng quá.

Nhưng hoang mạc này… hình như hơi cổ quái.”
Người Thần gia không để ý đến ngôn ngữ bất kính của Thái cổ nam tử nhưng trong lòng ai cũng phẫn nộ.

Đồng thời kinh hãi trước linh giác của y, lại cảm ứng được chỗ cổ quái của hoang mạc.

Đây là nơi trọng yếu nhất của Thần gia, có phong ấn một phần thân thể của Thần tổ.
Lễ xong, Tứ tổ và Ngũ tổ ngồi xuống trước tám ngôi mộ, cẩn thận vẽ trận đồ triệu hoán, quá trình diễn ra vô cùng phức tạp, trận đồ dày đặc trong phạm vi mấy trăm trượng.
Cái gọi là triệu hoán tàn hồn bất quá là ngưng tụ lại sức mạnh tàn dư của hồn phách.

Tám người này sau khi phụng hiến, lẽ ra đã tịch diệt nhưng họ quá mạnh, dù thịt nát xương tan, linh hồn phá toái nhưng một tia anh linh chiến ý bất khuất vẫn bất diệt.
Đó là những bất diệt chiến hồn, dù linh hồn không còn nhưng linh thức không tan, tụ tập lại một phần tàn hồn, dùng phương thức khác trầm tịch tại đây.
Sau hai thời thần, Tứ tổ và Ngũ tổ mồ hôi ròng ròng đứng dậy, Ngũ tổ quay qua nói với Thất tổ: “Đem bội kiếm tám vị anh kiệt từng dùng qua đây.”
Con cháu Thần gia nhanh chóng mang tám thanh thần kiếm tới, đặt vào trận đồ.
Tám thanh kiếm ẩn chứa khí tức của họ năm xưa, dùng để thức tỉnh hồn phách đang say ngủ.
Tứ tổ tỏ vẻ bi thương: “Con cháu Thần gia dùng máu tiếp dẫn, thật tâm gọi anh linh, thức tỉnh các vị tiên thánh!”
Mấy chục con cháu Thần gia liền cắt cổ tay, rải máu vào trận đồ.
Máu vừa rải vào, trận đồ sáng lên hồng quang, một giọt máu sự hồ có sinh mệnh, lăn theo nét vẽ trong trận.

Thoáng chốc trận đồ mấy trăm trượng biến thành đỏ rực, huyết thủy phân bố đều ra các nơi, đến đâu cũng ánh lên huyết hồng chi quang chói lòa.
Sau cùng cổ trận đồ bừng lên huyết quang xung thiên, tám thanh thần kiếm nổi lập lờ trong trận ngân vang, liên tục rung lên, thần binh có thần hồn, cảm ứng được khí tức của chủ cũ nên liên tục kêu gọi.
Huyết quang rợp trời chặn hết ánh dương quang, cảm hoang mạc nhuộm màu đỏ lòm, ảm đạm.
Ngũ tổ đến cạnh Thần Nam, gõ mạnh vào đầu hắn: “Ngẩn ra cái gì, ngươi là con cháu Thần gia, sao không dùng máu tế lễ?”
Thần Nam giật mình, trong lòng vô cùng khó chịu, tiếng gọi của thân tình, nỗi đau sinh ly tử biệt đứt ruột vang vọng.
Thần Nam chợt nghĩ trong tám vị tiên thánh này có gia gia, thái gia gia của hắn chăng? Vì sao chưa từng được Thần Chiến kể qua chuyện của gia gia? Hắn có cảm giác muốn khóc, cảm ứng mãnh liệt thấy những người chí thân trước mắt, thấy thân tình huyết nhục tương liên.
“Người thân, tổ phụ của ta…” Hai mắt hắn đổ lệ, sau cùng cũng biết một trong bát hồn là tổ phụ.
Tổ phụ bặt tăm hóa ra lại ở đây, phụng hiến tất cả cho Thần gia, hóa thành một nắm đất.
“Nếu phụ thân cũng hi sinh như thế, ta cũng hi sinh, có phải vận mệnh tổ tôn ba đời chúng ta quá bi thảm không? Ba đời chúng ta đều bị chọn ‘huyết mạch’, quả là một bi kịch.” Trong lòng Thần Nam đau thương, ba đời nhà hắn đều góp mặt trong vở bi kịch này.


Hắn lặng lẽ lau khô nước mắt, rạch cổ tay để máu tươi rảy vào trận đồ.
Tức thì huyết dịch lưu động trong đó dấy lên vô tận huyết vụ, hào quang sáng rực tỏa khắp trời.
Tiếng gầm trầm trầm loáng thoáng hiện lên trong trận đồ, vọng vào tai mỗi người.
Trận đồ cơ hồ sống lại, rung lên, sắc trời ảm đạm, gò đồi quanh hoang mạc chìm trong hắc ám, khắp hoang mạc, trừ màu máu ra chỉ còn một màu đen.
Hình như có vạn tầng mây đen che phủ, áp lực khôn tả khỏa lấp trái tim mỗi người, cảm giác như chín tầng trời sập xuống.
Trận đồ màu máu chợt bay lên không, nhanh chóng quay tít, bao lấy tám lưỡi thần kiếm, xạ ra từng đạo xung thiên kiếm khí, sau cùng tám thanh kiếm bùng lên, cắm ngay vào trước tám ngôi mộ.
“Ầm, ầm, ầm…”
Hoang mạc kịch liệt lay động, tiếng gầm trầm trầm càng lúc càng rõ rồi vang lên bên tai tất cả như tiếng trời sập.
Thiên địa hoàn toàn tối tăm, trừ trận đồ trên không, mọi nơi khác đều không có ánh sáng, chìm vào hắc ám tuyệt đối.
Từng tia sét đen ngòm đáng sợ liên tục giáng xuống quanh trận đồ, vốn không ai biết nó được sinh ra thế nào mà mỗi tia đều dài trăm trượng, ẩn chứa sức mạnh kinh hồn, dù đáng sợ như Đạm Đài Tuyền cũng thầm kinh hãi.
Đó không đơn giản là lôi điện, vượt cả cấm kị thiên phạt, sức mạnh trong đó vô cùng vô tận, cao thủ Thần Hoàng bị đánh trúng chắc cũng tan tành trong nháy mắt.
Thiên giới và Nhân gian vốn đã liên thông, thiên địa phát sinh cự biến, thiên phạt không còn xuất hiện, nên không ai tại hiện trường cho đó là thiên phạt.
“Ầm.”
Hai đạo điện hồ khổng lồ va nhau, phát ra hào quang chói mắt, dao động năng lượng đáng sợ xé toang một vùng hư không.
Mấy trăm đạo sét điên cuồng vũ động, dệt vào nhau biến nơi đây thành một tấm lưới lôi điện đáng sợ, vây chặt trận đồ màu máu.
Tất cả nín thở, sợ sẽ bỏ qua pha gay cấn nào đó, nhìn chăm chăm lên không, ngay cả Thái cổ nam tử cũng nhíu mày, chăm chú nhìn trận đồ.
Trong hắc ám vô tận, huyết quang lóe sáng giữa trận đồ, ngàn vạn đạo lôi điện rực lên, tám hồn ảnh đột ngột xuất hiện.

Không ai biết họ thật ra đến từ đâu, vì sao xuất hiện.
Chỉ có Thái cổ nam tử nhíu mày lẩm bẩm: “Do huyết mà tụ, do huyết mà sinh…”
“Ầm, ầm, ầm…”
Trời cao rúng động, tám hồn ảnh mơ hồ xuất hiện trong trận đồ một cách tà dị, thân ảnh mờ mờ phát ra dao động đáng sợ khiến lòng người rúng động trong hồn.
Lần đầu tiên Thái cổ nam tử lộ vẻ ngưng trọng, không dám khinh thường Thần gia nữa.
Toàn bộ người Thần gia quỳ bái, nhìn lên không, mắt ai cũng đầu nước mắt, đó là những nhân kiệt thiên phú nhất gia tộc, vì muốn tổ tiên sống lại mà hi sinh bản thân, không ai không kinh tài tuyệt diễm, nếu họ còn sống chắc chắn khiến Tam giới Lục đạo rung chuyển.
Hồn ảnh xuất hiện khiến nhưng tia sét đen ngòm dáng sợ kia tan biến.

Nhưng thiên địa vẫn tối tăm, chỉ có trận đồ phát ra điểm điểm quang mang.
“Ai… triệu hoán chúng ta…”
Tinh thần dao động khiến tất cả rúng động truyền tới, ai cũng cảm giác được sức mạnh không tưởng cùng bản thân đang phi thường mê mang.
Người Thần Nam ủ rũ, đó là tàn hồn chưa tịch diệt, cũng coi là thiên cổ kì tích.
Thất tổ quỳ xuống, tỏ vẻ bi thương: “Tử tôn không ra gì quấy liễu tổ tiên, chúng con muốn mượn sức mạnh của các vị tiên thánh ứng phó cường địch!”
Trên không trầm mặc, rồi dao động tinh thần lại phát ra: “Hiểu rồi… từng có di ngôn như vậy…”
Trận đồ màu máu từ trên không chầm chậm hạ xuống, nguyên khí dao động cực mạnh phát ra như thập vạn cự sơn ép xuống.
Những người không có huyết mạch Thần gia đều bất giác lùi lại mấy trăm trượng bởi không chịu nổi áp lực.

Thái cổ nam tử tựa hồ chống nổi nhưng ôm lòng giới bị nên cũng chầm chậm thoái lui.
Trận đồ dừng lại trước mặt người Thần gia, hiện tại đã nhìn rõ dung mạo tàn hồn.
Tám thiên tài đều còn rất trẻ, chừng trên dưới hai mươi tuổi, ai nấy rỡ ràng, vừa nhìn là biết bậc phi thường.

Họ đứng sững, tịnh không phát ra dao động, sức mạnh vừa nãy không phải dao động chân chính là một dạng “thế” do họ tự nhiên phát ra, vốn thuộc về tinh thần nhưng vượt trên tinh thần.
Thần Nam liền hiểu rõ, những người nếu còn sống, đương nhiên có thể tranh cao thấp với Thái cổ thất nhân, họ đều có “thế” vượt hơn cực hạn chấn nhiếp của mọi cường giả, tự nhiên lộ ra, khiến mọi cường địch rúng động.
Đó là nhân kiệt chân chính.
Chết đã vô số năm mà tàn hồn vẫn khiến người khác rúng động, quỳ xuống lễ bái.
“Chúng ta… không có nhục thể… cần mượn một ma thân hoàn mĩ…”
Bát hồn tựa hồ chỉ còn lại một phần, đã quên gần hết, chỉ còn lại một điểm kí ức, nhưng biết rằng được triệu hoán là để bảo vệ Thần gia.
Ngũ tổ và Tứ tổ đồng thời chỉ vào Thần Nam: “Nó.”

Thần Vũ Minh ngoài xa mắt phun lửa, lớn tiếng: “Sao lại dùng thân thể phản đồ? Hai vị lão tổ, cháu không phục.”
Nhưng con cháu Thần gia khác cũng tỏ vẻ không phục, họ đều biết việc việc Thần Chiến phản Thần gia, vốn cũng bất mãn với việc Thần Nam đến Nguyệt lượng.
Tứ tổ đại nộ, tuy công lực không còn nhưng khí thế vẫn còn, quát vang: “Các ngươi không phục cũng phải phục, vì huyết mạch của các ngươi không được.

Không ai chịu nổi sức mạnh của bát hồn, khi bát hồn chảy vào, các ngươi sẽ tan xương nát thịt, linh thức tịch diệt.”
Thần Vũ Minh là người đầu tiên nhảy lên: “Chúng cháu không có ý mạo phạm lão tổ, nhưng không hiểu con của phản đồ sao lại được? Hắn có gì đặc biệt?”
Nhưng người khác nhao nhao phụ họa, được cùng sánh với tám chiến hồn mạnh nhất Thần gia quả là vinh diệu tột đỉnh, chắc chắn sẽ thu được lợi ích vô cùng, họ sao có thể trơ mắt nhìn con của phan đồ giành được tư cách?
Lúc này Thần Nam tựa hồ không nghe thấy tiếng cãi cọ, trong mắt hắn chỉ có tám hồn ảnh trong trận đồ, cảm giác hình ảnh cao lớn đứng cuối cùng có gì đó thân quen.
Vẻ mặt, tinh thần rất giống Thần Chiến, tiếng gọi từ linh hồn cất lên khiến hắn nhìn lần đầu tiên liền biết người đó là tổ phụ chưa từng được gặp mặt.
Hồn ảnh cao lớn thấy hắn, hình như cũng liên tưởng gì đó, lộ ra nét kinh ngạc khó thấy, nghi hoặc nhìn Thần Nam, sau cùng lộ vẻ nhu hòa, khẽ gật đầu.
Đúng là người chí thân với hắn, phụ thân của phụ thân hắn, năm xưa Thần Chiến có biết hết không? Lòng hắn ủ rũ, tổ phục quả nhiên là đệ bát nhân trong truyền thuyết.
Tất cả vượt khỏi ý liệu, lúc hắn buồn thương nhìn sang người thứ hai, liền ngẩn ngơ, người này cũng cao lớn bất phàm, khí tức cũng thân thuộc, có phải tằng tổ phụ chăng?
Thần Nam nhìn khắp tám người, từng khuôn mặt thân thuộc nhập vào tâm linh sâu thẳm, họ sao mà thân thiết đến thế, cảm giác huyết mạch nối nhau, là tiếng gọi từ linh hồn.
“Lẽ nào Thần gia bát nhân, một khúc bi ca… đều xảy ra với chi của chúng ta, tổ phụ, tằng tổ phụ, cả các lão tổ…”
Trong lòng hắn vô cùng bi phẫn, tuy chưa chứng thực nhưng tiếng gọi từ huyết dịch, linh hồn khiến hắn cảm giác rõ ràng đó là truyền thừa trong một chi của gia tộc.
Nước mắt chứa chan, bi kịch xảy ra trong nhà…
Tứ tổ và Ngũ tổ không biết đến trước mặt hắn từ lúc nào, ủ rũ hỏi: “Ngươi cảm ứng được?”
“Cháu cảm ứng được, vì sao, vì sao lại thế?” Hắn phẫn nộ cực độ: “Vì sao chỉ hi sinh một chi?’
Ngũ tổ nói: “Giờ cũng không cần phải giữ bí mật nữa, bởi mười người trong truyền thuyết đã xuất thế, dù đệ cửu nhân phản bội thì đệ thập nhất nhân có thể đảm đương vai trò thay thế.”
Thần Nam và phụ thân có cùng thái độ, bản thân không kể nhưng không thể để hài tử hi sinh vô vị.

Lúc này hắn không phản bác mà muốn nghe rõ nguồn cơn.
Ngũ tổ quát bọn Thần Vũ Minh: “Các ngươi muốn kế thừa bát hồn? Được sao? Xứng đáng sao? Ta để Thần Nam đảm đương vì chỉ có nó mới được.

Các ngươi có biết bát hồn là ai không? Là tổ phụ, tằng tổ phụ, tằng tằng tổ phụ…những người máu mủ trực hệ với nó, họ là huyết mạch một chi của Thần gia, các ngươi, cả ta nữa…”
Ngũ tổ không nói tiếp nổi, nhưng tất cả đều hiểu.
Tứ tổ tiếp lời: “Chi này đã trả giá quá lớn cho gia tộc, hi sinh quá nhiều, bát hồn chưa từng bao giờ được hưởng niềm vui, những người được chọn chỉ có mấy năm để tiến hành kéo dài huyết mạch, bởi ‘người trong truyền thuyết’ được chọn từ đời sau của họ.

Hài tử mất cha không biết phụ thân ở đâu, bị gia tộc chia cắt nuôi lớn, cùng các huynh đệ cạnh tranh kịch liệt nhất, quyết định xem ai là người có huyết mạch mạnh nhất để chọn ra người thắng.”
Tất cả đều hiểu rõ, chi chủ của Thần Nam có huyết mạch mạnh nhất, vì gia tộc mà trả một cái giá quá lớn, bát hồn quả nhiên đều từ một chi.

Họ là cha con, tổ tôn…tám người chí thân.
Thần Nam hoang mang, cứ thế này những người thân nhất của hắn tại Thần gia đều đã chết, những “người thất bại” lại là những người gần gũi máu mủ hơn cả.

Tà Tổ bị phong ấn ở Đạm Đài thánh địa là thúc tổ của hắn, Thất tổ là tằng thúc tổ, Ngũ tổ là tằng tằng tằng thúc tổ…
Một khúc bi ca của Thần gia, nói cho cùng là bi ca của một nhánh.
Tổ phụ, tằng tổ phụ, tằng tằng tổ phụ…đều đóng vai chính trong bi kịch này.
Thần Chiến chưa từng gặp cha, cũng là gia gia của Thần Nam.

Thần Chiến lúc nhỏ không được hạnh phúc như Thần Nam, chưa từng được hưởng tình yêu của người cha, chỉ biết dồn thời gian vào võ học khô khan.

Có lẽ năm xưa ông phát hiện gì đó nên không muốn bi kịch tái diễn, đã phản lại Thần gia…
“Hiện tại các ngươi đã minh bạch chưa? Gia tộc chúng ta do chi đó chống đỡ.” Tứ tổ và Ngũ tổ đồng thời hét lên, trong lòng hai người cũng vô cùng khó chịu bởi huynh đệ, phụ thân, tổ phụ họ cũng có mặt trong số tám người.

Họ là huyết mạch trực hệ nhưng không được chọn.
Bọn Thần Vũ Minh không phục nhưng đành cúi đầu, truyền thừa huyết mạch tốt nhất không phải thuộc về chi bọn họ, nếu miễn cưỡng, tất nổ tung thân thể.
Ngoài xa, bốn lão yêu Côn Luân, Đạm Đài Tuyền, Tử Kim thần long cả kinh, không ngờ chi của Thần Nam vì Thần gia mà chấp nhận hi sinh quá lớn.
Thái cổ nam tử cười lạnh: “Gia tộc thú vị thật, để ta xem huyết mạch mạnh nhất đó thế nào.”
“Thần Nam chuẩn bị, bát hồn sắp nhập thể.”
Thần Nam lau hết nước mắt, cung cung kính kính quỳ xuống trước trận đồ màu máu, khấu bái tám người chí thân chưa từng gặp rồi đứng dậy.
Tám chiến hồn chia thành tám hướng chảy vào thể nội hắn.
“A…”
Hắn ngửa mặt rống vang, mái tóc dựng lên cuồng loạn, hai mắt bắn ra hào quang vươn xa mấy dặm.

Hắn cảm giác toàn thân sắp nổ tung, một luồng đại lực không tưởng chảy trong cốt tủy, trong huyết nhục.
Đồng thời , từng hình ảnh trôi qua trong óc, là những kí ức tám tàn hồn trân quý, nâng niu nhất, dù tan xương nát cốt, hồn phi phách tán thì những hình ảnh đó vẫn không mòn.
Những gì họ gìn giữ gần như tương đồng, không phải là cảnh tung hoành phong vân, ngạo thị quần hùng mà là tám hình ảnh ấm áp: cảnh họ ngầm liếc thê nhi chìm trong mộng trước lúc thịt nát xương tan.


Tám người cùng một khoảnh khắc.

Tám giây phút vĩnh hằng.

Thành kí ức thâm sâu trong tim tám vị nhân kiệt.
Thê nhi đang ngủ là hồi ức đẹp nhất của họ, sát na từ lặng nhìn ở tiền thế đó vĩnh viễn in sâu trong linh hồn, là niềm quyến luyến vô hạn với thê nhi.
Những bậc nhân kiệt đủ tư cách so với Ma Chủ.
Họ từng khiến vô số nhân sĩ tu luyện giới lạnh mình, nhưng trong kí ức sâu thẳm của họ không phải là những chiến tích huy hoàng trong dĩ vãng mà là những gì thân thương.
Thần Nam bật khóc, khóc cho tám người.
Phảng phất như có tám vị tổ tiên đang mượn thân thể hắn mà rơi lệ.
Anh kiệt khiến người ta rơi lệ bi thương.
Năng lượng hùng hồn không ngừng lưu chuyển trong thân thể khiến hắn vô vàn thống khổ, cả hài cốt cũng thay đỏi, thể chất kịch biến.
Hắn thuộc chi có huyết mạch mạnh nhất, nếu đổi lạ là bọn Thần Vũ Minh chắc đã nổ tung mà chết.
“A…”
Thần Nam gầm vang, thần quang nóng rãy kích tan thân thể hắn nhưng thoáng chốc đã tụ lại.
Chả trách bọn Thần Vũ Minh thèm thuồng, họ đã nghe trưởng bối nói rằng nếu bát hồn tụ lên mình mà sống sót sẽ thu được lợi ích lớn, nhục thân tụ lại, thể chất biến đổi, cường kiện đến mức khó lòng tưởng tượng.
Mái tóc Thần Nam tung bay, ngẩng lên hú vang đoạn bay vút lên, bát hồn triệt để tụ lên mình, tạo thành xung kích không tưởng tượng nổi, toàn thân hắn là sức mạnh khó dò, cơ hồ một quyền có thể hủy cả Nguyệt lượng.
Tứ tổ hét lên: “Không đại chiến ở đây, đến diễn võ trường của gia tộc.”
Thất tổ đỡ Tứ tổ và Ngũ tổ đi trước.
Thần Nam đứng trên không lạnh lùng nhìn Thái cổ nam tử phía dưới, lúc này hắn cảm giác được những người đồng cấp đối chiến như thế nào, không còn phải ngưỡng vọng sức mạnh của đối phương nữa.
Hắn không nói gì, thân hình khẽ động đã xuất hiện tại tầng không diễn võ trường ngoài xa, linh thức cảm ứng được nơi này nên đến trước, bọn Thất tổ còn cách mấy chục dặm.
Đó là sức mạnh cực hạn, không gì không thực hiện được, cũng là sức mạnh chân chính của thần ma Thái cổ thời kì.
Diễn võ trường này không hẳn giống những nơi đấu võ thông thường, Thần gia có thiên giai cao thủ nên “quảng trường” này cực rộng, diện tích mấy ngàn dặm.
Thái cổ nam tử cưỡi Thiên mã đến tầng không diễn võ trường, không nói năng gì, cầm thanh đồng cổ mâu, thôi động Thiên mã lao vào Thần Nam.
Thần Nam không còn cảm thấy áp bức như trước, sức mạnh đồng cấp đối kháng nhau khiến hắn đứng vững trên không, hóa thành một đạo lưu quang bổ tới.
Tốc độ nhanh hơn tưởng tượng tránh thoát thanh đồng cổ mâu của nan tử cưỡi Thiên mã, song cước liên tục đá ra hơn ngàn lần, toàn bộ trúng vào ngọn mâu, Thái cổ nam tử và Thiên mã như diều đứt dây rớt xuống, ngập vào nham thạch.
Lúc đó, Thất tổ, Vũ Hinh, Đại Ma mới đến hiện trường, thấy Thần Nam đạp Thái cổ nam tử rớt xuống, đều kinh ngạc, đoạn hoan hô vang dội.
Nhưng Thái cổ nam tử không trọng thương, mặt đất nứt ra, y lại bay lên không, lạnh lùng nói: “Ta quên mất ngươi không còn là tiểu tử mặc cho ta bài bố như trước nên chủ quan, chịu chết đi.”
Không hề có dao động năng lượng nhưng những người mạnh như Thất tổ ở ngoài xa cũng rùng mình, một cỗ “thế” hùng hồn từ Thái cổ nam tử phát ra, vốn nó thuộc về sức mạnh tinh thần nhưng lại vượt trên tinh thần.
Cuồng phong vô hình từ Thái cổ nam tử quét ra, bất luận là những Thần Vương cao thủ như Tử Kim thần long, Côn Luân lão yêu hay cao thủ cấp Thần Hoàng như Thất tổ, Đạm Đài Tuyền đều bị cuốn bay đi như lá khô trong gió.
“Thế” vô hình tựa như cuồng phong quét qua này chính là chấn nhiếp của bậc cường giả.
Ngoài xa, không ai nhìn rõ động tác của Thần Nam và Thái cổ nam tử, hai đại cao thủ quấn lấy nhau trên không, biến mất khỏi thị tuyến.

Ngay cả bóng dáng họ cũng không ai nhìn rõ, nói gì đến quan sát chiêu số.
Từng phiến không gian tan vỡ, tràn ra ào ạt, lúc đó họ mới nhìn ra quỹ tích của hai người.
“Bình.”
Hai nhân ảnh xuất hiện trước mắt mọi người, Thần Nam cầm cổ mâu rỉ sét, cùng Thái cổ nam tử giằng co trên không, hắn quát lớn: “Tịch Diệt Luân Hồi.”
Thất tổ kêu lên: “Là pháp tắc của đệ bát nhân.”
Thoáng chốc Thiên mã và Thái cổ nam tử hóa thành xương khô, linh hồn phiêu tán.
“Đáng sợ thật, pháp tắc bá đạo lắm.”
Ai cũng kinh hãi, mạnh như Thái cổ nam tử lẽ nào bị một pháp tắc hủy diệt? Họ đều hi vọng thế.
Nhưng hiển nhiên y không thể bị hủy diệt dễ dàng thế, nhân vật không kém hơn thiên cổ Ma Chủ, sao lại chết lãng nhách kiểu đó được.
Hồn phách hùng mạnh gầm lên phẫn nộ, đoạn nhập vào bạch cốt, hồn phách Thiên mã được y mang theo, xương trắng mọc thịt, thoáng chốc Thái cổ nam tử sống lại.
Tịch Diệt Luân Hồi không giết nổi y.
“Thần gia… ta nhớ rồi.” Y gầm lên: “Ta phải cho các ngươi thấy chạm vào ta, ắt cả gia tộc mất mạng, trừ chiến hồn ta muốn.”
Y hất văng Thần Nam, ngồi lên lưng Thiên mã, gầm vang: “Chúng ta đổi chiến trường, ta không muốn hủy diệt Nguyệt lượng, hành cung sau này của ta.”
“Được, đổi nơi khác, coi như sắp xếp cho ngươi.” Thần Nam lạnh lùng đáp.
Đoạn hắn bay lên, định rời khỏi Nguyệt lượng, tìm một chiến trường trên Thiên giới.
Nhưng vừa rời khỏi, hắn chợt rúng động, bay len cao hơn.
Thái cổ nam tử cười lạnh: “Ngươi đã chọn nơi Thái cổ thần ma quyết chiến, chúng ta quyết sinh tử tại thái không.”
Trước mặt lóe sáng tinh quang, Thần Nam và Thái cổ nam tử lần lượt rời khỏi Nguyệt lượng, bay vào hư không vô tận, họ định sinh tử đại quyết chiến tương tại thái không.
Trên đầu là màn sao lấp lánh, dưới chân là Nguyệt lượng, hai người đối diện tại thái không.
Thái cổ nam tử cười lạnh: “Với ta, ngươi chẳng qua là một tử thi, công pháp của chúng ta chuyên môn khắc chế sức mạnh của thế giới này, vừa nãy chẳng qua là dạo đầu.”
Thần Nam lạnh lùng đáp: “Ta cũng không muốn nói nhiều, đầu người, cổ mâu và Thiên mã của ngươi sẽ là chiến lợi phẩm của ta.”
Từ sau thời Thái cổ, thái không đại quyết chiến lần đầu khai màn.