Thần Mộ Ii

Chương 303: Tiên Tử Có Thai






Vạn năm trước Đạm Đài Tuyền như vầng minh nguyệt tuyệt mĩ trên không tỏa ánh sáng thánh khiết xuống cả Đông thổ lục địa, khiến vô số thanh niên tuấn kiệt phát cuồng.
Không ai biết lai lịch và những việc trước kia của nữ tử đầy bí ẩn, thông tuệ như bậc tiên tử này.
Nàng nhanh chóng nổi lên như sao băng bay qua chiếu sáng đại lục rồi hồng mang sang chói biến mất tại Nhân gian, xuất hiện trên Quảng hàn Thiên giới.
Mấy lần hạ phàm đều lưu lại vô số truyền thuyết và truyền kì, là thiên kiêu tiên tử bí ẩn nhất với người đời.
Không thể phủ nhận rằng vạn năm trước Thần Nam từng si mê Đạm Đài Tuyền cực độ, cũng sa vào mị lực của nàng như mọi thanh niên cao thủ.
Dấu ấn mà Đạm Đài Tuyền vạn năm trước để lại trong lòng hắn quá sâu, nữ tử từng khiến nam tử toàn lục địa khuynh đảo là nữ thần hoàn mỹ nhất trong lòng hắn.
Sau đó xảy ra một loạt sự kiện nên Vũ Hinh mới bước vào đời hắn, có điều trong sâu thẳm lòng hắn, vẫn có bóng dáng Đạm Đài Tuyền.
Hoàn mĩ nữ thần trong lòng từ năm xưa giờ lại xuất hiện trong nội thiên địa với thân phận và trạng thái khiến hắn không tưởng tượng nổi, hoàn toàn tắt tiếng…
Lúc này tuyệt đại tiên tử Đạm Đài Tuyền, dung nhan như ngọc hiện rõ nét phẫn nộ lẫn hoảng sợ, ngọc thể hoàn mĩ liên tục run lên, ngọc thủ mảnh mai ôm lấy tiểu phúc, một cánh tay chỉ vào hắn không thốt thành lời.
Tiểu tử trí tuệ trầm tĩnh năm xưa không giữ nổi bình tĩnh, sự thật khiến nàng gần như sụp đổ, run rẩy mắng hắn: “Ngươi… ngươi… ti bỉ… ác ma! Ta phải giết ngươi.”
Nàng khẽ quát lên, ngọc liên đài vốn thuộc về Mộng Khả Nhi lóe sáng thần quang, uy lực hơn hẳn Mộng Khả Nhi không biết bao lần.
Hình dáng liên đài ảo hóa ra khác hẳn trước kia, nhanh chóng phân giải và phân hóa, thoáng chốc tụ thành liên y chiến giáp phát ra hào quang thánh khiết, che kín những chỗ yếu hại, hào quang nhu hòa chiếu rọi khiến nàng như thần minh được chúng sinh lễ bái.
Có điều vị thần minh này đầy giận dữ, như phi thiên thần nữ, tay hút chặt một cánh sen, hóa thành một đạo thần quang chém vào eo Thần Nam, toan chặt hắn làm đôi.
Hào quang thánh khiết phát ra, bảy màu sắc rực rỡ quấn quanh nàng tạo thành bảy thân ảnh tuyệt đẹp nhưng khiến người ta lạnh mình, đồng loạt vũ động công tới.

Dung mạo các thân ảnh quá mơ hồ, chỉ có hai thân ảnh nhìn rõ là Đạm Đài Tuyền và Mộng Khả Nhi.
Thiên giới Vũ Hinh và Đạm Đài Tuyền được xưng là tuyệt đại tiên tử nhưng lúc Vũ Hinh nhìn thấy thân ảnh bằng ánh sáng cũng phải hô lên: “Truyền thuyết lại là thật, Thất Tuyệt nữ quả nhiên tồn tại, Đạm Đài tỷ tỷ…”
Thần Nam hơi ngẩn ngơ nhưng bản năng chưa mất, thi triển Thần Vương dực, lách ngang mấy trăm trượng, tựa hồ tỉnh mộng, chú thị vào nữ tử như thần minh đang lao tới.
“Đạm Đài Tuyền, vì sao là ngươi, sao lại thế này…” Đến giờ, trong lòng Thần Nam rối bời, nữ thần trong lòng ngày xưa lại có quan hệ với hắn theo kiểu này, theo ý thức quả thật hắn từng hi vọng vậy nhưng theo tình cảm chân thật, lại là một chút đau đớn.
Mộng Khả Nhi đã tan biến, thánh nữ bất khả xâm phạm, khí chất thần thánh lại ra đi như vậy khiến hắn nhất thời khó lòng chấp nhận.
Không chỉ vì hai người từng có một đoạn hôn nhân hoang đường, nàng mang hài tử của hắn mà vì hắn loáng thoáng cảm giác mình có cảm tình với truyền nhân tính cách quật cường, tâm tư cẩn mật của Đạm Đài thánh địa này.
Từ lần gặp nhau đầu tiên hai người đã đối lập, luôn trành đấu, tính toán, sau cùng vì nguyên nhân khó tin mà quỹ tích nhân sinh giao nhau, đưa họ đến một điểm.


Lẽ nào hai đường giao nhau này chỉ trong thoáng chốc rồi vĩnh viễn chia ly?
Thần Nam khó chấp nhận như thế, thánh nữ Đạm Đài lại là một dạng sinh mệnh của Đạm Đài Tuyền khiến hắn bi ai.

Được tôn làm đệ nhất thánh nữ của chính đạo thánh địa sau cùng lại là Thất Tuyệt nữ, quả thật là nữ tử đáng thương, thoáng ghé qua cuộc đời.
Đạm Đài Tuyền lại công tới, bảy đạo thân ảnh ánh sáng cùng lao theo nhưng Vũ Hinh cũng bay tới, xuất ra hỗn độn chi quang chặn Đạm Đài Tuyền lại.
“Vũ Hinh muội muội đừng cản tỷ.” Đạm Đài Tuyền lớn tiếng rít lên.
“Đạm Đài tỷ tỷ không thể giết Thần Nam.” Vẻ mặt Vũ Hinh vô cùng phức tạp.
Thần Nam lại biến sắc, việc này phát sinh trước mặt Vũ Hinh quả thật khiến hắn không biết làm sao.
Nhưng thần sắc Vũ Hinh khôi phục bình thường rất nhanh, ung dung nới với Đạm Đài Tuyền: “Tỷ tỷ, Thất Tuyệt đã hợp được hai, đang lúc khẩn yếu quan đầu, đừng tính toán nữa, tha cho Thần Nam đi.”
“Không, ta phải giết hắn, ô ô…” Đạm Đài Tuyền bật khóc, không còn dáng vẻ lạnh lùng như trước mà giống một tiểu nữ nhi đơn bạc.
Soạt, soạt, soạt.
Từng đạo thân ảnh đột nhiên hiển hiện, phân thành mấy hướng vượt qua ngăn cản của Vũ Hinh, khiến người khác không phân biệt được chân thân là đâu, hợp nhất lại trước mặt Thần Nam, cánh sen chém xéo xuống.
Thần Nam vội rút Đại Long đao ra đỡ, đồng thời quát vang: “Đạm Đài Tuyền mau dừng lại, ta có việc phải làm rõ, sau đó chiến hay hòa do ngươi quyết định.”
“Ô ô… ác ma, ta và ngươi không có gì để nói, chịu chết đi.”
Cùng lúc, nàng ta đột nhiên kếu lên kinh hãi, dừng ngay lại, dung mạo hóa thành Mộng Khả Nhi, thần thái giống hệt kiệt xuất truyền nhân của Đạm Đài thánh địa.
“Tổ sư… vì sao lại thế này…” Mộng Khả Nhi thốt lên cay đắng.
“Khả Nhi, như vậy không tốt sao? Đừng chống lại, chúng ta vốn đồng thể đồng tâm, dung hợp rồi sẽ mở ra được thiên địa rộng lớn.”
“Không, con không muốn dung hợp mà muốn là mình, dung hợp rồi con sẽ không còn tồn tại.”
“Khả Nhi, sao con lại cho là như thế?” Đạm Đài Tuyền lộ vẻ gấp rút: “Vốn không giống như con tưởng tượng, con không phải là hóa thân của ta, chúng ta cùng là chủ thể.

Có lẽ ta hơi vội, không đợi đến lúc sức mạnh trong thân thể con thức tỉnh, bằng không con đã không hiểu lầm.

Nhưng hiện tại thiên địa sẽ đại loạn, chúng ta không dung hợp nhanh sẽ vô cùng nguy hiểm.”

“Đạm Đài Tuyền, thả Mộng Khả Nhi để nàng ra.” Thần Nam thấy Mộng Khả Nhi vẫn còn tồn tại, trong lòng chợt dâng lên niềm vui dị thường.
“Ác ma… ta hận không thể giết chết ngươi ngay, ngươi lại còn… ô ô…” Nữ tử lại hóa thành dung mạo Đạm Đài Tuyền, vô cùng phẫn hận nhìn hắn: “Quân ti bỉ… trả lại cho ta băng thanh ngọc khiết chi thân, ô ô…”
Nàng ta lại lao vào hắn, nhưng thân thể thật sự có vấn đề, dù hắn và Vũ Hinh không ngăn cản cũng khó phát huy được thực lực chân chính.
Nàng ta đứng nguyên chỗ, dung mạo hóa thành Mộng Khả Nhi, miệng vang lên giọng của thánh địa truyền nhân: “Con không muốn là người khác, chỉ muốn là chính mình.”
“Khả Nhi, con còn chưa biết, chúng ta là Thất Tuyệt nữ trong truyền thuyết.

Vốn chúng ta là một người, hiện tại dung hợp lại cũng là quay về chân thân.”
“Không cần, Thần Nam, mau cứu hài tử của… chúng ta.”
Không câu nói nào tác dụng hơn câu nói này.
Thần Nam không suy nghĩ gì, lao tới quát vang: “Đạm Đài Tuyền, mau thả Mộng Khả Nhi ra, nàng là thê tử của ta, không được làm nàng thương tổn.”
Dung mạo Mộng Khả Nhi tan biến, lại ảo hóa thành Đạm Đài Tuyền, nàng ta giận giữ run người, chỉ vào Thần Nam: “Vô sỉ! Hạ lưu! Khả Nhi là Đạm Đài ta, ngươi… tên ác ma ti bỉ, ta sao lại là thê tử của ngươi được? Ngươi làm bẩn thân ta… ta… ô ô…”
Nhất đại thiên kiêu tiên tử Đạm Đài Tuyền thân thể run rẩy, hận không thể lập tức chấn nát Thần Nam nhưng lúc này thân thể nàng ta không được thoải mái, hai luồng sức mạnh đang tranh đấu trong đó.
Trong hiện thực, Mộng Khả Nhi không phải là đối thủ của nàng nhưng hợp thành nhất thân thì nàng không thể dễ dàng áp bức được tình cảm riêng của đối phương.

Mộng Khả Nhi có tiềm lực cực lớn nhưng chưa bộc phát, cũng chính là sức mạnh Thất Tuyệt mà Đạm Đài Tuyền nói tới.
Tiềm lực của cả hai không cách biệt nhiều, trong quá trình dung hợp không phải chỉ là tranh đấu tu vi mà cả tiềm lực ẩn tàng cũng so kè nhau.
Đạm Đài Tuyền chỉ muốn dung hợp thật nhanh nhưng Mộng Khả Nhi đề kháng kịch liệt.
Cùng lúc Tứ tổ và Ngũ tổ từ vùng sâu nội thiên địa bước ra, họ nghe thấy động tĩnh nên hiểu đại khái.
Bèn quát vang với Thần Nam: “Đưa sức mạnh vào các đại huyệt trên thân thể để ngăn cản dung hợp, làm theo lời chúng ta.”
“Được.” Thần Nam đồng ý.
Trận đấu giữa Đạm Đài Tuyền và Mộng Khả Nhi càng kịch liệt, vô luận thế nào Đạm Đài Tuyền cũng không ngờ hiện tại mình không thể động đậy, hai cỗ sức mạnh “Thất Tuyệt” liên tục tranh đấu trong thân thể hoàn mỹ.
Tứ tổ và Ngũ tổ lên tiếng chỉ điểm cho Thần Nam: “Quan Nguyên, Thần Khuyết, Cự Khuyết, Thiên Trung, Phong Trì…Tình Minh, Thái Dương, Thần Đình, Bách Hội…”

Thần Nam nhanh như chớp, hóa sức mạnh trong thân thể thanh từng đạo hào quang, đẩy vào thể nội Đạm Đài Tuyền theo lời Tứ tổ và Ngũ tổ.
“Thần Nam mau cứu ta…”
“Tên ác ma làm hỏng băng khiết chi thể của ta…”
Hai giọng nói khác nhau cùng phát ra từ một thân thể.
Thần Nam liên tục vỗ vào huyệt mạch nữ tử, cơ hồ hao tận sức mạnh của Thần Vương trong thân thể.

Ngũ tổ và Tứ tổ khẩn trương đứng cạnh quan sát, Vũ Hinh lại lặng lẽ đứng ngoài xa, không hề xuất thủ.
Hào quang bảy sắc nóng rực đột nhiên bộc phát khiến không ai mở mắt nổi.
Thần Nam cảm giác một thân thể mềm mại lao vào lòng mình, lúc hào quang tan đi, phát giác là Mộng Khả Nhi, nàng đã phân xuất thành công.
Thân thể Mộng Khả Nhi phát ra hào quang bảy sắc, sức mạnh phong ấn hùng hồn tràn khắp toàn thân, qua lần biến đổi này nàng trực tiếp tiến lên tiên nhân chi cảnh, hơn nữa sức mạnh phong ấn này cũng dần tan biến.
Đạm Đài Tuyền cũng biến hóa, Thất Tuyệt thần lực cực mạnh ẩn tàng trong thân thể cũng phá được phong ấn thần bí, mạnh hơn hẳn trước, toàn thân phát ra hào quang bảy sắc, tu vi tiến lên Thần Hoàng lĩnh vực.
Đương nhiên ai cũng phải kinh thán, Thất Tuyệt nữ quả là một dạng tồn tại kì tích, hai thân còn chưa chân chính dung hợp đã thể hiện tiềm lực kinh nhân.
Nhưng cả Mộng Khả Nhi và Đạm Đài Tuyền đều không trong trạng thái ổn định, cần mau chóng tĩnh tâm điều tức.
Mộng Khả Nhi thấy Thần Nam, hận ý xư kia tựa hồ tan biến, yên lòng xếp bằng vận chuyển huyền công điều tức.
Đạm Đài Tuyền cũng không quay đầu lại, lao khỏi nội thiên địa của Thần Nam, nàng cần tìm một nơi bí ẩn để tĩnh tu, trước lúc đi còn run giọng: “Thần Nam… ác ma…cứ đợi đấy.”
Thần Nam tịnh không ngăn cản, chỉ mong nàng ta mau ly khai.
Vũ Hinh do dự một hồi rồi cũng đuổi theo.
“Vũ Hinh, muội cũng định đi sao?” Thần Nam gọi.
“Ta không yên tâm về tỷ tỷ nên phải đi xem, đừng nghĩ nhiều, đến Côn Luân đợi ta về.”
Nội thiên địa lại yên tĩnh, Tứ tổ và Ngũ tổ vây lấy Thần Nam, hồi lâu mới nói: “Tiểu tử được lắm, đúng là được lắm.

Không biết ngươi là sao quả tạ hay tên đại ngốc chỉ biết đến sắc đẹp.”
Sắc mặt Tứ tổ và Ngũ tổ cực kì khó coi.
“Ngay cả Thất Tuyệt nữ mà ngươi cũng… ai, tổ tông sống của chúng ta, cả Thất Tuyệt nữ mà ngươi cũng dám nhắm vào.”
Ngữ khí của Tứ tổ và Ngũ tổ nhằm vào hắn, xem ra họ đang hận không thể nuốt sống hắn.
“Ngươi có biết Thất Tuyệt nữ đáng sợ thế nào? Có nghe qua truyền thuyết về ả?”
Thần Nam thật sự không biết nói gì, những việc đã xảy ra làm sao giải thích rõ ràng.

Tứ tổ và Ngũ tổ tựa hồ phi thường lo lắng: “Thất Tuyệt nữ từ Thái cổ hồng hoang thời đại đã chấn nhiếp thiên địa, để vượt qua tất cả mà hóa thành bảy phân thân, hiển hiện tại những thời đại khác nhau, nếu có ngày, một người đạt đến thiên giai…thiên nữ, phát hiện ngươi khinh mạn thân thể thánh khiết của họ, lại còn có cả hài tử nữa, dù Thần gia có mạnh nữa cũng khó lòng yên tĩnh.”
Thần Nam há hốc mồm, Thất Tuyệt nữ là cao thủ… Thái cổ thời đại? Lúc trước hắn sao biết được Mộng Khả Nhi là Thất Tuyệt nữ? Hơn nữa tất cả đều không do hắn tự chủ.
Dù biết phiền hà lớn thế nào, trước mắt vẫn chưa có cách giải quyết.
Bất quá, Tứ tổ và Ngũ tổ vừa lo lắng vừa lẩm bẩm: “Thất Tuyệt nữ hùng mạnh, huyết mạch Thần gia chúng ta lại có cốt huyết của ả, đệ thập nhất nhân đúng là bảo bối.

Chỉ cần… tránh thoát đại kiếp này, là…”
Hai lão tổ vừa lo lắng vừa hưng phần, liên tục thò tay, đi đi lại lại trong nội thiên địa, quên cả mắng Thần Nam.
Cùng lúc, Mộng Khả Nhi đang điều tức dần tỉnh lại, hơi thất thần rồi kêu lên kinh hãi: “Hài tử… hài tử không có.

Hài tử của ta…”
“A.”
“A.”
Thần Nam chưa kịp nói Tứ tổ và Ngũ tổ đã hô lên kinh hãi.
“Là bảo bối của Thần gia chúng ta, cốt nhục của Thất Tuyệt nữ, sao lại…”
Trong sâu thẳm của Côn Luân sơn, Đạm Đài Tuyền dần tỉnh lại, một luồng thần quang bảy màu sáng chói từ thể nội nàng phát ra, bay lên mây xanh, nàng đã tiến vào Thần Hoàng lĩnh vực.
Nàng cảm giác thân thể khác lạ, liền kinh hãi chạm tay vào tiểu phúc.

Lúc trước, không thấy gì nhưng giờ nàng cảm giác được một tiểu sinh mệnh cựa quậy.
“A…” Nàng rú lên lảnh lói: “Không thể nào, Khả Nhi đã thoát ra rồi, sao lại… ô ô…”
Đạm Đài Tuyền quả thật phẫn hận muốn chết, ngọc thể không ngừng run lên.
“Trời ơi, ô ô… sao lại xảy ra chuyện này… Thần Nam… ác ma… ta phải giết ngươi.”
Đạm Đài Tuyền đầy trí tuệ năm xưa giờ đã mất đi vẻ lãnh tĩnh, khóc lóc như tiểu nữ nhi, quyết định giết Thần Nam trước rồi tĩnh tâm luyện hóa tiểu sinh mệnh.
Ở Đỗ gia Huyền giới xa xôi, xương cốt chất thành núi phát ra mùi máu tanh nồng, nam tử cưỡi Thiên mã trầm tư đứng trên một ngọn núi xác chết.
Đoạn mở bừng mắt, nói với sáu danh Thái cổ nhân vật: “Hình như ta quên mất một chuyện, phải đi một chuyến, các vị không cần đợi.”
Y cầm thanh đồng cổ mâu rỉ sét lên, nhảy lên Thiên mã, bay khỏi Đỗ gia Huyền giới về phía Côn Luân sơn.