Thần Mộ Ii

Chương 262: Loạn Rồi






Một huyết sắc quang trụ vươn lên mây xanh, quán thông thiên địa, đứng song song với không gian thông đạo thánh khiết.
Hắc Ám đại ma thần ung dung từ trong bước ra, y cao chừng một trượng, mặc huyền sắc ma giáp, mái tóc đen như dòng thác buông xuống cuồng loạn, hắc vụ mờ mờ quấn quanh, đôi ma nhãn như hai ngọn đèn sáng rực, phát ra hào quang chấn nhiếp hồn người, giữa trán y là một chiếc sừng ba cạnh màu tím, uốn cong lên trời, tô thêm vẻ hung ác.
Vô hình trung phát ra áp lực khiến các Huyền giới cao thủ ngoài xa run rẩy.

Đó là nỗi sợ xuất phát từ linh hồn, phảng phất có thái cổ hung thú sổ lồng khiến người ta kinh sợ.

Đó chỉ là khí tức tầm thường của Hắc Ám đại ma thần, đủ thấy ma vương trong truyền thuyết này đáng sợ thế nào.
Minh Thần ẩn mình trong hắc vụ, thân thể vô cùng tráng kiện nhưng chỉ thấy được tròng mắt, âm sát chi khí lan khắp tầng không sa mạc.

Đang lúc chính ngọ dương quang vẫn khiến người khác lạnh mình.
Hai ma thần đều danh chấn thiên hạ mấy ngàn năm, là tuyệt đối cường giả phe ma thần.

Họ hiện thân không chỉ khiến Huyền giới chấn kinh mã mấy vị chủ thần phe Lôi Thần nhíu mày.
“Ha ha… đông phương các ngươi có một câu danh ngôn ‘cha cọp không có con chuột’, Thần gia phụ tử đều là anh hùng kiệt xuất.

Vạn năm trước phụ thân ngươi làm loạn Thiên giới, vạn năm sau ngươi cũng khiến bọn chủ thân hư ngụy mất sạch danh dự.

Ha ha… ta phi thường nguyện ý hợp tác với ngươi, mười tám tầng địa ngục có giam giữ một số vị tuyệt đỉnh cường giả của phe ma thần chúng ta, đó là mục tiêu chung.”
Hắc Ám đại ma thần cười vang, khí tức lạnh lẽo lan tràn.
Thần Nam xuay chuyển tâm tư, ma thần giảo trá này chưa từng từ thủ đoạn nào, đối phương tựa hồ muốn trợ lực nhưng hắn luôn cẩn thận giới bị, trước nay hắn và họ chỉ có oán, không có ân, Không lâu trước đây hắn từng giết một chuyển thế Huyết Hoàng của tộc huyết thiên sứ, khó lòng cho rằng tin tức không lọt vào tai hai ma thần.

Trước đó nữa, Thái Cực Thần Ma đồ trong thể hắn từng hút thần cách của một Minh Thần không biết đời nào.

Thần Nam cũng cười vang: “Ha ha… Hắc Ám đại ma thần điện hạ như hạo nguyệt đương không, sấm động bên tai, hôm nay thấy được, đúng là tam sinh hữu hạnh.”
Đó là những lời sáo rỗng, Thần Nam hào khí xung thiên: “Hai vị ma thần cũng có hứng thú đánh xuống mười tám tầng địa ngục, sao không phái thêm nhân mã, chúng ta thống thống khoái khoái quấy loạn đất trời nghiêng ngửa.”
Hắc Ám đại ma thần hơi ngưng lại: “Ngươi không biết rồi, từ Thiên giới xuống Nhân gian, thiên phạt chi uy khiến chủ thần cũng phải tránh đi, chúng ta có triệu hoán trận đồ cổ lão, tránh được một phần hung hiểm.

Chỉ là quá hao phí ma lực, dốc ba tháng chuẩn bị cũng chỉ mở được một thông đạo trong thoáng chốc.

Nên không thể điều động nhân mã hạ giới đại quy mô như ngươi nói, hơn nữa có thể khiến Nhân gian chấp pháp giả sẽ hiệu lệnh cường giả trong thiên hạ Huyền giới xuất thể, có lẽ sẽ dẫn đến thiên nhân đại chiến.”
Minh Thần trong hắc ám, mắt ánh lên tia sáng khác lạ, nối lời: “Ta thấy cứ giải quyết mấy tên này đã rồi bàn đến chuyện ở mười tám tầng địa ngục.”
“Ha ha…” Thần Nam cười vang, càng tăng giới bị.
Lôi Thần uy phong bất khả nhất thế bị hắn giẫm dưới chân, lúc này mái tóc tím sẫm rối tung, Khốn Thiên tác trói thật chặt, mấy hóa thân dùng bảo vật chỉ vào nơi yếu hại, căn bản không thoát được.
“Con trùng chết tiệt, nhân loại nhỏ xíu…” Y liên tục mắng chửi.
Thần Nam không có phản ứng nhưng hóa thân cầm Thạch Cảm đương hình như muốn chơi trò đập gạch đến cùng, cầm hai khối thần thạch, bình bình hai tiếng, “thân mật tiếp xúc” với gáy Lôi Thần.
Thần Nam bật cười, thu năm hóa thân lại, mấy món bảo vật vây quanh hắn, hắn dùng lực cầm Khốn Thiên tác, cổ tay lắc mạnh, tiếng soạt soạt vang lên khiến long người rúng động.
Hắn hất mạnh, nắm Lôi Thần bị trói đến chân Hắc Ám đại ma thần, cười nói: “Tặng hai ma thần một món đại lễ, giết hay không tùy hai vị.”
Di họa Giang Đông.
Nếu Thần Nam giết một chủ thần ắt phiền hà vô cùng, chi bằng giao cho hai ma thần xử lý, hắn coi như vô can.
Lưỡng vị ma thần nhíu mày, mấy chủ thần trên cao cũng kinh nộ vô cùng.
Một chủ thần mặc hoàng kim chiến y quát vang: “Hắc Ám đại ma thần, nếu ngươi dám giết Lôi Thần, coi như khai chiến Thiên giới.

Chúng ta đã chuẩn bị huyết chiến tới cùng.”
“Hừ, uy hiếp ta sao? Hắc Ám đại ma thần ta xưa nay chưa từng sợ ai, thích chiến thì chiến, ta cũng muốn huyết chiến với các ngươi.” Đoạn y và Minh Thần đồng thời xuất thủ, xuất ra từng đạo hắc ám ma lực đáng sợ, trùm lên Lôi Thần đang chửi rủa.


Không lâu sau, Lôi Thần như đã chết, không thể động đậy, cơ hồ mất hết sức sống.
Minh Thần nói: “Phong ấn y đã, sau này có chỗ dùng thì sao, Thần Nam, cho vào nội thiên địa của ngươi đi.”
Thần Nam ngầm rủa, hai lão bất tử này quá giảo hoạt, mồm miệng lợi hại nhưng không dám thi triển sát thủ.
Hắn cười ha ha, sảng khoái quăng Lôi Thần bị phong ấn vào nội thiên địa, trước sau cũng lật mặt với phe chủ thần, bắt tên này đã rồi từ từ thu thập.
Lúc hắn mở nội thiên địa, hai mắt Hắc Ám đại ma thần sáng lên: “Thần Nam, không ngờ ngươi lại bắt được cả chuyển thế thánh chiến thiên sứ, ha ha… chỉ bằng giao cho chúng ta.”
“Chết tiệt, hoa ra hai ma thần nhắm vào Nạp Lan Nhược Thủy,” lòng hắn cười lạnh.
“Một thánh chiến thiên sứ nhỏ xíu có đáng gì, không đáng sợ như lời đồn, bị ta bắt rất dễ, hai ma thần vì sao lại muốn có?”
“Hắc hắc …bọn ta chỉ cần huyết dịch thánh chiến thiên sứ để tế tự tiền bối.”
Thần Nam không tin, trầm giọng nói: “Lưỡng vị ma thần điện hạ, xin lỗi, thánh chiến thiên sứ chuyển thế chi thân là hảo hữu của ta, ta không để nàng ta lên Thiên giới, cũng không thể giao cho các vị.”
Hắc Ám đại ma thần cười vang: “Nữ nhân thôi mà, tu vi như ngươi cần giai nhân nào chẳng được.

Trong các Thiên giới ma thần có mấy vị tư dung tuyệt thế, giao thánh chiến thiên sứ ra rồi mặc tình ngươi chọn.”
Đoạn, trong huyết sắc thông đạo sau lưng Hắc Ám đại ma thần sáng rực lên, mấy ma nữ thiên kiều bách mị phất phới bay.
Sa mỏng lất phất, tà váy trong suốt, những đường cong uốn éo, tư thế đẹp đẽ phát ra vô tận dụ hoặc, tuyệt thế mị thái.
Nhưng trong lòng Thần Nam, họ như hồng phấn khô lâu.

Thần Vương tâm kiên nghị không bị ma âm mị vũ lay động.
“Ta nói rồi, thánh chiến thiên sứ chuyển thế chi thân là bằng hữu của ta, mĩ sắc với ta như mây thoảng qua, không thể giao Nạp Lan Nhược Thủy cho các vị.”
“Ha ha, vì ngươi còn chưa thấy nữ tử có mị lực nhất trong các ma thần, lại là một ma thần cấp cao…”
Thần Nam cắt lời: “Hắc Ám đại ma thần điện hạ, ta không thể giao Nạp Lan Nhược Thủy cho các vị.”
“Thật sự không giao?” Ma thần và Minh Thần đồng thời phát ra ma khí kinh hồn, ngữ âm lạnh ngắt

“Thật.” Thần Nam đáp như chém đinh chặt sắt.
Kim quang vạn đạo trên không, khí tức thần thánh lan tràn, hai thân ảnh vàng rực nhanh chóng đáp xuống.
Hắc Ám đại ma thần biến sắc: “Quang Minh thần và Chiến Thần.”
Thần Nam đưa mắt nhìn, chỉ thấy một thanh niên nam tử sáng rực như mặt trời, được kim quang rợp trời chiếu rọi chầm chậm đáp xuống, là Quang Minh thần từng giúp hắn tại tinh không nguyệt điện.
Một thanh niên nam tử khác còn hoành tráng hơn, mặc hoàng kim chiến giáp, cầm hoàng kim thánh kiếm, toàn thân sáng rực kim quang như thần hỏa cháy rực, phát ra vô tận chiến ý.
Hai người này là cao thủ có hạng trong các chủ thần đương đại của tây phương Thiên giới, rất ít người cùng lứa là đối thủ của họ.
“Thần Nam, đã lâu không gặp, không ngờ chúng ta lại gặp mặt trong trường hợp này.” Nụ cười của Quang Minh thần xán lạn, toàn thân sáng như mặt trời.
“Đa tạ Quang Minh Thần điện hạ tương trọ lần trước.” Thần Nam xưa nay ân oán phân minh, lầ trước Quang Minh thần xuất thủ tương trợ, có ân với hắn và Vũ Hinh, quyết không thể quên được.
Chiến Thần oai trấn báo phương, hai mắt chiếu sáng chiến hỏa, là chủ thần của thần hệ nổi danh nhất Thiên giới, y quả có thực lực tuyệt đối ngạo nhân, mạnh như Hắc Ám đại ma thần cũng kiêng dè.
Phe chủ thần và ma thần đều đưa ra cao thủ hàng đầu, lẽ nào chỉ tranh đoạt Nạp Lan Nhược Thủy, có cần phải khoa trương thế này không? Lòng Thần Nam đầy nghi hoặc, lẽ nào thánh chiến thiên sứ đạt đến toàn thịnh trạng thái vô cùng đáng sợ?
Các Huyền giới cao thr ngoài xa quan sát mật thiết tình hình, trực giác cho họ biết hôm nay sẽ có đại sự phát sinh.
Con rồng du côn đã thắng chủ thần Kì Mạn nhưng nó bực mình vì để Kì Mạn chạy về Thiên giới, nên cùng Long Bảo Bảo chăm chú quan sát mấy cự đầu.
Quang Minh thần cười: “Thần huynh có thể giao thánh chiến thiên sứ cho bọn ta mang lên Thiên giới chăng? Hôm nay xảy ra nhiều chuyện không hay nhưng với giao tình của chúng ta, ta đảm bảo tất cả sẽ tiêu tan, coi như chưa xảy ra chuyện gì, thế nào?”
Hắc Ám đại ma thần vội nói: “Thần Nam, nếu ngươi giao thánh chiến thiên sứ cho bọn ta, phe ma thần sẽ giúp ngươi thực hiện một nguyện vọng.”
Bất quá, Thần Nam coi lời Hắc Ám đại ma thần như gió thoảng, ma thần xưa nay giảo trá, không từ thủ đoạn, không thể tin lời họ hứa.
Thấy hai bên tương tranh, Thần Nam lại tỏ ra ung dung: “Ta lấy làm kì quái, chuyển thế thánh chiến thiên sứ thật sự trọng yếu vậy sao? Hà cớ các người lại tranh cướp?”
Quang Minh thần mỉm cười: “Các ma thần đã biết thì không có gì phải giấu, ở Thiên giới, có mấy vị chủ thần phát hiện một thần quật, trong đó có mấy thánh chiến thiên sứ thi thân nguyên lành.

Theo những gì ghi lại, có thể dùng máu đời sau của họ đánh thức họ, nếu mấy chiến tổ hùng mạnh này tỉnh lại, ý nghĩa thế nào quá rõ.”
Thần Nam hít một hơi khí lạnh, mấy lão bất tử không biết từ đời nào mà phục sinh, tình hình cân bằng ở tây phương Thiên giới sẽ có sóng gió.
Hắc Ám đại ma thần mắt lộ hung quang: “Đừng mơ, mấy lão bất tử không thể sống lại.”
Đoạn y và Minh Thần đem thần thức dồn lên mình Thần Nam, nếu có gì không ổn sẽ phát động công kích hắn.

Cạnh đó Chiến Thần chiến ý dâng cao cũng nhìn Thần Nam chằm chằm.
“Ha ha…” Thần Nam cười vang: “Đại sự kiện thạch phá thiên kinh, ảnh hưởng với các vị quá lớn.” Hắn nhìn lưỡng vị ma thần, lại nhìn Chiến Thần: “Nếu các vị xuất thủ đối phó ta trước, không sợ ta về phe kia sao.


Nhưng các vị nên rõ, dù ta không hợp tác với bên nào cũng vẫn tiêu diêu thiên địa như thường.

Mấy vị Thần Vương đông phương muốn lấy tính mạng ta mà ta vẫn sống.

Hơn nữa còn chuẩn bị săn bắt Thần Vương.

Các vị không nén được cứ ra tay, ta không ngại có thêm địch nhân.”
Lời lẽ cuồng vọng nhưng bốn vị Thần Vương cường giả không dám khinh cử vọng động, Thần Nam quả nhiên rất mạnh, lại có Thần Vương dực, nháy mắt bay vạn dặm, họ không thể đuổi theo.
“Thế này vậy, chuyện này chúng ta từ từ thương lượng.

Hiện tại các vị không vội về Thiên giới, chi bằng đến mười tám tầng địa ngục một chuyến.”
Hắc Ám đại ma thần cười vang: “Được, đi mười tám tầng địa ngục.”
Quang Minh thần và Chiến Thần nhíu mày.
“Ha ha… mười tám tầng địa ngục nào.” Đoạn Thần Nam tiến vào vùng sâu sa mạc, hai con rồng bám theo.
Bốn Thần Vương cao thủ truyền âm vào không gian thông đạo, mấy thân ảnh đáp xuống, cùng bay về tây phương.
Các Huyền giới cao thủ nhìn nhau.

Loạn rồi, loạn thật rồi.

Thần Nam lại cổ động Thiên giới chủ thần đến quấy nhiễu Bái Đán thành, gây ra phong ba.
Vô số Huyền giới cao thủ bám theo, sa mạc dày đặc bóng người.

Tử Kim thần long hưng phấn kêu ngao ngao: “Nếu nghĩ được cách chỉ huy họ là có một nhóm siêu cấp đả thủ.”
Long Bảo Bảo gật đầu: “Thầ dạy, để ma thần đánh chín tầng địa ngục, chủ thần đánh chín tầng, chúng ta đi tham quan mười tám tầng địa ngục.”