Thần Mộ Ii

Chương 212: Đại Đức Đại Uy






Thi Hoàng là nhân vật như thế nào chứ, hiện tại tuy tu vi chỉ có thể dùng được đến mức cực hạn của cảnh giới phổ thông tiên nhân, nhưng từ dáng vẻ đến thái độ vẫn cuồng ngạo như trước không có gì thay đổi.

Thấy Thần Nam đánh tới, hắn không thèm lui này mà ngược lại còn tiến lên trước, tạo nên từng đợt thi khí đánh ra một chưởng như dời non lấp biển.

Bất quá, Lôi Thần Trùy chính là một trong những bảo vật của thiên giới, phát ra từng trận quang vụ lấp lánh màu tử kim khiến cho tất cả thi khí đều bị chấn tan.

Tiếp sau đó, Định đại thần thụ trên tay Thần Nam lấp láp lục quang, hung hăng bổ xuống tay của Thi Hoàng.

Thi Hoàng bị chấn bay ra ngoài, Thần Nam cũng bị một cỗ lực lượng cực lớn phản chấn khiến cả người phải liên tục lui lại, bất quá còn tốt hơn Thi Vương rất nhiều.

“Oanh”
Ma lôi oanh kính đến, tử kim lôi hỏa không ngừng nổ tung xung quanh Thi Hoàng, Dù cho thân thể là kim cương bất hoại thì toàn thân Thi Hoàng cũng bị cháy đen, nẩy lên dập xuống.

Tử Kim thần long cùng với Long bảo bảo lúc này đang đứng ở cửa vào của nội thiên địa của Thần Nam, Ma Lôi trong tay chúng không ngừng oanh tạc về phía Thi Hoàng.
Đồng thời, sau khi lui về sau một đoạn lục sắc thần quang trong tay Thần Nam lóe lên, Định Địa Thần thụ trong nháy mắt hóa thành thần cung.

Thần Nam kéo dây cung, một đạo kim quang rất nhanh ngưng tụ tại, theo sự chuyển động của dây cung một đạo thần quang rực rỡ như thiên phạt bắn ra phá toái hư không công kích về phía Thi Hoàng.

"Oanh long long"
Sấm chớp nổi lên, cả không gian khẽ rung động.

Bất quá đạo cầu vồng kinh thiên này, khi vừa mới bắn ra thì thần quang sáng lạn nhưng rất nhanh lại trở nên ảm đạm.

Thần Nam lẩm bẩm : “Ta đã biết là sẽ như vậy mà”.
Con rồng du côn gào lên : “Tiểu tử hỗn trướng, người đang mộng du à? Sao lại không có khí lực vậy?”
“Cong rồng ngu ngốc nhà ngươi động não chút đi.

Ta vừa rồi không phải đã nói cho mi biết rồi sao? Ở trong tinh không này, tất cả các lực lượng đều bị ép chỉ đạt đến thủy chuẩn của phổ thông tiên nhân.

Ngay cả lão cương thi hay Thanh Thiện tặc ngốc gần tiếp cận đến cảnh giới Thần Hoàng cũng đều không thể may mắn tránh khỏi, huống chi là một mũi tên bắn ra từ thần cung? Tất cả những lực lượng vượt quá thất giai đều bị giam cầm”.

Tất cả đều giống như những gì Thần Nam nói, thần quang rực rỡ càng lúc càng ảm đạm, lúc bay tới trước mặt Thi Hoàng thì thanh thế sớm đã không còn lớn như khi vừa mới rời khỏi dây cung nữa.

Thi Hoàng cười lạnh, hai tay phất ra, “Phanh” một tiếng, định bắt lấy đạo kim quang kia.

Bất quá đạo thần quang vẫn đẩy hắn bắn về phía sau mấy chục trượng, sau đó nổ tung khiến cho Thi Hoàng đang ở trên không trung không ngừng chấn động.

Con rồng du côn hô to : “Mau mau dùng thần huyết nhiễm tiễn, chỉ cần giải quyết được lão cương thi này, cho dù tổn thất một nửa số máu trong người cũng đáng giá”.
“Lúc đối kháng với Hiên Viên thần vương ta đã hao phí mất một phần ba lượng máu trong người, bây giờ nếu như lại hao tổn một lượng máu lớn nữa thì sợ rằng ta chưa giết được y thì đã toi mạng trước rồi”.

Thi Hoàng hoàn toàn bỏ qua Vũ Hinh, gào thét chấn động cả đất trời, thi khí không ngừng tràn ra mãnh liệt, khắp nơi trong tinh không đều tràn ngập khí tức tử vong.

Y hung hăng lao tới đánh về phía Thần Nam.

Mà Vũ Hinh cũng không công kích về phía Thi Hoàng nữa, nàng nhằm phía ba lão ma vương đang gườm gườm như hổ rình mồi lao tới, tuy nói hiện tại mọi người ở đây đều cùng một cấp bậc, nhưng cường giả đã từng tiếp cận thần hoàng lĩnh vực, còn mạnh hơn bọn người Hỗn thiên.
"Oanh"
Tử Kim thần long cùng với Long bảo bảo không ngừng dùng tử kim lôi hỏa phóng về phía Thi Hoàng.

Thần Nam quát lên : “Không cần dùng ma lôi đối phó với Thi Hoàng, lão bất tử này thần thể mạnh mẽ như thần binh, căn bản không thể công phá được, quay sang đối phó với ba tên hỗn đản Hỗn thiên ma vương kia kìa”.
Lúc này, lôi hỏa trong nội thiên địa của Thần Nam rất nhanh đã hết, lần trước làm nổ tung linh căn trong Phật thổ.

Cơ hồ đã dùng hết, chỗ còn lại này chỉ là chút ít còn sót lại của lần đó.
Thần Nam nắm chặt Lôi Thần Trùy cùng với Định Địa Thần Thụ lao lên một lần nữa, liên tục cùng với Thi Hoàng kịch liệt giao đấu, hai thần binhnày đều có hữu hiệu gây thương tổn cho Thi Hoàng.

Hơn nữa Định Địa Thần Thụ đã liên tiếp đánh cho Thi Hoàng tối tăm mặt mũi, không hổ là bảo vật từ thời thái cổ lưu truyền lại.

Thần Nam trong lòng cười lạnh, quả đúng như dự đoán.

Sau khi lùi lại một đoạn, hắn cho Lôi Thần Trùy vào trong nội thiên địa rồi lấy Lôi Thần Kiếm ra, thần kiếm màu tử kim kim phát ra thần quang dày đặc.
Thanh thần kiếm này tuy không bằng mấy bảo vật thần dị như Huyền Vũ giáp, Hậu Nghệ cung nhưng cũng là thần bảo của Tây phương lưu truyền từ rất lâu rồi.

Nếu như có thể phát huy được toàn bộ uy lực thì không thể nào tưởng tượng được.

Thần Nam đưa Tử Lim thần kiếm lắp vào trên dây cung.

Theo từng đạo thần quang phát ra, Tử kim thần kiếm giống như có sinh mệnh, bắt đầu rung lên và phát ra những âm thanh trong trẻo khoan khoái.

Nguyên khí vô tận tụ tập lại, Tử kim thần kiếm bạo phát một cỗ khí tức vô cùng mạnh mẽ, hào quang máu tử kim chói mắt giống như mười mặt trời đang cùng tỏa sáng trên không trung vậy khiến cho người ta không thể mở mắt được.

Dây cung nhẹ buông, một đạo tử kim mềm mại dài hơn mười trượng rạch ngang bầu trời lao về phía Thi Hoàng, tinh không chấn động kịch liệt.
Thi Hoàng cười lạnh, bởi vì y thấy đạo tử kim kim mềm mại kia lúc bắt đầu thì thanh thế kinh người nhưng càng tiến lại gần thì quang mang càng lúc càng ảm đạm.

Hắn đang định dùng một tay nghênh đón, nhưng đột nhiên cảm giác có một chút khí tức nguy hiểm, y liền vội vàng tránh né.

Bất quá phàm là thần tiễn do Hậu Nghệ cung bắn ra, không trúng mục tiêu thì sẽ không rơi xuống, lúc này tử kim thần kiếm cách Thi Hoàng chưa tới nửa trượng liền vòng lại lao tới sau lưng hắn bám sát như hình với bóng.

Thi Hoàng phẫn nộ vô cùng, vội vã quay người lại, hai tay vung ra muốn bắt lấy thần kiếm.
“Phốc”.
Thi Hoàng bắt lấy tử kim thần kiếm, nhưng thần kiếm hào quang sáng lạn, lúc chạm vào hai tay của Thi Hoàng thì trong nháy mắt đã phá nát bàn tay của y, mà thần kiếm theo lực quán tính mạnh mẽ tiếp tục lao về phía trước, nháymắt đã cắm phập vào trước ngực Thi Hoàng ba phân.

"Xoát"
Hào quang lóe lên, một đạo thân ảnh xinh đẹp nhanh như chớp phóng tới, một cỗ năng lượng mạnh mẽ đập mạnh vào tử kim thần kiếm.

“A…”
Thi Hoàng kêu lên một tiếng thảm thiết, Tử kim thần kiếm quang mang đại thịnh, phá nát hai tay của y, xuyên thấu hản vào trong lồng ngực, bạo phát ra từng luồng tử quang.
Thân ảnh xinh đẹp chính là Vũ Hinh, nàng trông thấy có cơ hội liền bỏ qua tam đại ma vương, hướng về tử kim thần kiếm phất ra một cỗ lực lượng mạnh mẽ khiến cho Thi Hoàng bị đánh thành trọng thương.

Vũ Hinh biến ảo ra một bàn tay trắng như ngọc nắm lấy tử kim thần kiếm, dùng lực lắc mạnh.

Thi Hoàng đầu tóc dựng ngược, hai tay nắm lấy mũi kiếm, hai mắt phẫn nộ, không ngừng gào thét, cuối cùng rốt cuộc bất đắc dĩ phải bỏ qua thần kiếm, bay nhanh về phía sau.

Trước ngực y còn lưu lại một vết thương kinh khủng, máu tươi từ chỗ đó không ngừng chảy ra ngoài.
Vũ Hinh tay cầm thần kiếm, quay đầu lại nói với Thần Nam : “Ta tới đối phó với y”.
Thần Nam gật đầu, đồng thời trong lòng mừng rỡ, vừa rồi hắn dùng thần kiếm làm thí nghiệm, quả nhiên đúng như hắn đã nghĩ trong lòng.

Tuy không gian này giam cầm những lực lượng vượt quá thất giai, năng lượng dao động của Hậu Nghệ cung, HuyềnVũ giáp, Tử Kim thần kiếm cũng bị khống chế, nhưng bản thân những bảo vật này lại không bị giam cầm, tựa hồ nơi đây chủ yếu là nhằm vào đám thần vương.


Tại hiện trường này lực sát thương của mấy vị thần vương căn bản bị giảm sút.
Tuy Vũ Hinh trước mắt không còn là Vũ Hinh của vạn năm trước.

Nhưng Thần Nam vẫn y như cũ không hi vọng nàng gặp nguy hiểm, Thi Hoàng giờ đã trọng thương, hắn rốt cục cũng yên tâm, có thể toàn tực chém giết ba lão ma vương kia.
“Cá trạch, Long bảo bảo mang tất cả ma lôi cùng với tử kim thần hỏa ném về phía mấy lão ma vương kia”.

“Gào… đánh cho mấy lão ma vương này khóc ròng là việc mà long đại gia ta thích nhất”.
“Thần nói, ta rất thích”.
Thần Nam huy động Lôi Thần truy cùng với Định Địa Thần Thụ đánh về phía ba lão ma vương, hắn trọng điểm “Chiếu cố” Hỗn thiên ma vương, hai kiện thần binh trong tay hào quang sáng lạn đem lão ma vương này vây khốn tại đương trường.

Cách đó không xa, Tuyệt tình ma vương cùng với Phá diệt lão ma vương cũng rất nhanh kêu cha gọi mẹ.

Bọn chúng bị Tử Kim thần long cùng với Long bảo bảo dùng ma lôi và tử kim thần hỏa đánh cho tơi bời, căn bản không có cách nào tiếp cận được.

Tử kim thần long cùng với Long bảo bảo đem loại công kích này thành một loại hưởng thụ, tuy tiêu hao ma lôi cùng với tử kim thần hỏa nhưng lại vừa vui vừa sướng.
“Grào… Tuyệt tình lão tử xem chiêu, xem Long đại gia rải đậu thành binh!”.
"Oanh oanh oanh……"
Tuyệt tình ma vương rất tức giận nhưng không thể nào phát tiết ra được, căn bản không thể lao tới được.

Lúc này lão ma vương hình dạng rất là thê thảm, quần áo trên người đều bị con rồng du côn oanh kích tan nát, hiện đang trần truồng đại chiến, thân thể cũng bị đánh đến cháy đen khiến cho người ta khó mà nhìn ra được vẻ mặt già nua kia.

“Thần nói, ngươi có tội! Thiên nữ rải hoa! Không phải, là Bảo Bảo rải hoa!”.

"Oanh oanh oanh……"
Phá diệt ma vương so với Tuyệt tình ma vương cồn buồn bực hơn.

Bị một con súc sinh miệng còn hôi sữa ném cho nẩy lên dập xuống, thực sự mất hết thể diện, lúc quần áo bị Long bảo bảo không có ý tốt làm cho nổ tan nát, lão ma vương thẹn đến mức muốn đập đầu mà chết.

“Ha ha, Long đại gia ta ném ném ném… ném cái đầu ngươi!”.
Kết quả, Tuyệt tình ma vương hổ thẹn một tay che lấy hạ thân, một tay huy động chưởng lực mãnh liệt, tức giận quát lên : “Con rồng lưu manh nhà ngươi ném nữa đi.

Ta #$&@....”
“Lại đây, Long đại gia không có nói là sẽ làm đầu ngươi nổ tung sao? Ta ném! Ta ném! Ta ném nữa này!”.
"Oanh oanh oanh……"
Tinh không bị một tầng năng lượng trong suốt bao phủ.

Bên ngoài tụ tập vô số tu luyện giả, bọn họ có thể trông thấy rõ ràng cảnh tượng đại chiến ở bên trong, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, không biết thần vương ở chỗ này vì sao lại chịu ủy khuất như vậy.
Có ít nữ tu luyện giả sắc mặt đỏ rực, một mặt vừa quan chiến một mặt thấp giọng mắng con rồng lưu manh vô sỉ.
Thần Nam cùng với Hỗn thiên ma vương kịch chiến một hồi, đã biết thân thể lão ma vương này đích xác còn ra mới mạnh mẽ được như Thi Hoàng.

Hắn trong lòng đã có quyết định, hướng vè phía Long bảo bảo hét lên : “Long bảo bảo đưa Xạ Nhật Tiễn cho ta”.
Tiểu long đôi mắt to mơ mơ màng màng, nhưng sau đó đột nhiên tỉnh ngộ, nhỏ giọng nói : “Ta suýt nữa thì quên mất nó”.

Kim quang lóe lên, nghịch lân của Tiểu long bay đến trong tay của Thần Nam, hóa thành một thanh thần tiễn được đặt lên dây cung.
Hỗn thiên ma quân lúc ấy sắc mặt biến đổi, mới vừa rồi y đã kiến thức được, đến Thi Hoàng còn ăn đủ từ Thần cung, huống chi là y? Y quay người bỏ chạy, Thần Nam đuổi sát không tha.


Bên ngoài vô số người quan chiến ầm ĩ cả lên, đường đường một đại thần vương lại bị một kẻ hậu bối đuổi theo truy sát, việc này đúng là chuyện lạ của thiên giới.

“Hỗn thiên hôm nay ngày chết của ngươi đến rồi”.
Xạ Nhật tiễn rời khỏi dây cung, kéo theo một dải kim quang rực rỡ dài hơn trăm trượng chiếu sáng cả tinh không.
"Phốc"
Máu tươi vọt ra, Xạ Nhật tiễn cắp xuyên qua hậu tâm của Hỗn thiên ma vương, tạo thành một vết thương lớn, máu chảy đầm đìa.

“A…” Lão ma vương kêu lên một tiếng thảm thiết, từ trên không rơi xuống.

Sau đó, Long bảo bảo không ngừng lẩm nhẩm, Xạ Nhật tiễn như có linh hồn, hóa thành một đạo thần quang quay về trong tay Thần Nam.

“Hỗn thiên, lão không cần phải giả chết, đến đây”.

Thần Nam lạnh lùng hét lên, sau đó lại giương cung lên.
Một đạo cầu vồng sáng rực, xé rách hư không giống như một tia chớp thật lớn trong nháy mắt kích trúng Hỗn thiên ma vương.

Máu huyết tung bay.

Lão ma vương gào lên, giãy dụa bay lên không trung, tóc y bay loạn xạ, hình dạng giống như lệ quỷ, chỉ tay về phía Thần Nam nói : “Tiểu bối…”
Tiếng dây cung lại vang lên, thần quang chói mắt, tiễn quang chiếu sáng cả tinh không, một lần nữa lại xuyên qua thân thể của lão ma vương.
Đồng thời với đó.

Thần Nam sau khi đón lấy thần tiễn quay lại, không tiếp tục giương cung nữa, hắn triển khai Thần vương dực, rất nhanh lão tới, Lôi Thần trùy trong tay không ngừng hung hăng đập lên thân thể tàn tạ trọng thương của lão ma vương.
Lão ma vương lúc này đã trọng thương, không còn chút năng lực để chống lại.

Cái đầu tròn to lớn của Thần trùyđánh vào người lão ma vương phát ra một tiếng “bịch”.

Thân thể của hỗn thiên ma vương bị đánh đến không còn lành lặn, có thể nói bị đánh nát bấy, thân thể cao lớn hoàn toàn biến dạng bị đánh bay đi.

Thần Nam hai mắt lấp lánh quang mang lạnh lẽo.

Hắn đã động đến sát tâm, một khi đã động thủ tuyệt không hạ thủ lưu tình.

Hắn vung lại Thần trùy lao lên.

Lần này, sau khi Thần trùy đánh xuống, lão ma vương toàn thân trên dưới, có một nửa gân cốt bị đánh nát, hiện tại cả người y máu thịt bầy nhầy.

Tuyệt tình ma vương cùng với Phá diệt ma vương trong lòng đều phát run, cho dù bọn họ ngạo thị thiên giới đã hơn vạn năm, nhưng điều kiện đầu tiên là bọn họ có tu vi ngạo nghễ thiên giới.

Nhưng nay lại rơi vào không gian kì diệu khó hiểu này, tu vi của bọn họ bị hạ thấp xuống.

Đối mặt với tên hậu bối tiểu tử có thể giết chết được bọn họ, chỉ có thể tự bảo vệ lấy mình, bọn họ căn bản không nghĩ đến việc tiến lên ngăn cản.
Lúc này, không riêng gì hai lão ma vương giật mình kinh hãi, tất cả thần vương ở bên trong tinh không cảm giác trong lòng bốc lên một luồng khí lạnh.
"Oanh"
Hư không tan nát, Thần Nam bắn thần tiễn ra muốn hoàn toàn kêt thúc tính mạng của lão ma vương.

Thần tiến lạnh lẽo, sau khi xuyên qua thân thể của Hỗn thiên ma vương bạo phát ra quang mang chói mắt.
"Phốc"
Hỗn thiên ma vương bị chia năm xẻ bảy.

Thần thể hóa thành những mảnh vụn.

Bên ngoài tinh không, vô số tu luyện giả hoàn toàn sôi sục, một nhân vật vô lại lại có thể giết chết một thần vương.


Xem thì công lực tựa hồ chưa đạt được đến cảnh giới thần vương, điều này thực sự không thể không suy nghĩ.

Bất quá lúc này, một tiếng ma khiếu trầm thấp từ bên trong tinh không vang lên, xung quanh đám thi thể tan nát của Hỗn thiên ma vương, một đạo quang ảnh rất nhanh ngưng tụ lại.
“Tiểu tử, ta với ngươi thề không đội trời chung! Đợi sau khi cấm chế trong tinh không này biến mất, ta sẽ khiến ngươi hình thần câu diệt!”.

Thần Nam giật mình kinh hãi, nguyên thần của Hỗn thiên ma vương thế mà vẫn còn tồn tại, hắn giương cung lắp tên, một lần nữa bắn về phía lão ma vương.

Chỉ là, thần tiễn lần này không có công hiệu.

Hư ảnh nhàn nhạt của lão ma vương lúc tiếp xúc với thần tiễn thì đột nhiên tiêu tán, dung nhập vào hư không.
Theo thàn tiễn quay trở về trong tay Thần Nam, nguyên thần của lão ma vương lại một lần nữa ngưng tụ lại trong hư không, âm lãnh cười nói : “Thần vương hồn là bất diệt, ngươi không giết chết được ta đâu, tiểu tử ngươi đợi hình thần câu diệt đi”.
Thần Nam liên tiếp giương cung, nhưng lại phát giác không làm gì được Hỗn thiên ma vương.

Hắn mồ hôi lạnh chảy xuống, không nghĩ đến thần vương lại mạnh mẽ đến như vậy, cho dù bị giam cầm trong trạng thái phổ thông tiên nhân nhưng lại giết không chết, thần vương hồn đúng là bất diệt.

Tất cả đều xảy ra ngoài ý liệu của Thần Nam, không nghĩ rằng thần vương lại khó hủy diệt đến như vậy.
“Mẹ nó.

Lão tử liều thôi!” Thần Nam phẫn hận mắng chửi : “Hủy không được thần vương hồn của các ngươi, ta đem nhục thể của các ngươi toàn bộ đánh nát, trước là để trút giận, cho dù sau này có bị các ngươi giết chết cũng cam”.

Tuyệt tình ma vương cùng với Phá diệt ma vương nhe thấy vậy, hai khuân mặt già nua liền tím tái, sau khi mất đi nhục thể, tu vi của bọn họ lập tức bị mất đi năm thành.

Cho dù sao này có tìm được một thân thể tốt, cũng phải cần thời gian rất dài mới khôi phục lại được.

Hai lão ma vương đưa mắt nhìn nhau, nhanh như chớp tránh xa khỏi Thần Nam.

“Muốn chạy? Không dễ thế đâu”.
Thần Nam lúc này tâm tình không tốt, chỉ muốn hủy diệt nhục thể của đám ma vương, một mặt đuổi sát phía sau không tha một mặt nhanh chóng giương cung lắp tiễn.
Những người quan chiến ở bên ngoài tinh không ồn ào hẳn lên, những sự việc trông thấy ngày hôm nay vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ, thần vương lại bị một hậu bối tiểu tử đuổi theo phải vội vàng chạy trốn chó nhà có đám tang vậy.

Sự thực này không thể nào tưởng tượng được.
"Sát……"
Thần Nam hét lên mọt tiếng, không ngừng giương cung lên bắn.

Hai lão ma vương đang trốn chạy kêu lên thảm thiết
Thần Nam lúc này rất là tàn nhẫn, hắn đã dùng thần tiễn bắn đứt cánh tay trái của Tuyệt tình ma vương, đồng thời bắn nát chân phải của Phá Diệt ma vương.
Điều này thực là điều kì lạ thiên giới ít có, hai thần vương cao thủ bị một hậu bối tiểu tử truy sát phải chật vật chạy trốn.
Đúng lúc này, Vũ Hinh hô lớn : “Không cần phải để ý đến bọn chúng, mau đến giúp ta hủy diệt thân thể của lão cuong thi này, chỉ cần dải tinh không này tiêu trừ cấm chế, tất cả những người không có nhục thể, ta bảo chứng bọn chúng sẽ hình thần câu diệt”.
Cho dù đã không phải là Vũ Hinh của vạn năm trước, nhưung Thần Nam vẫn không do dự lao tới.
Ở phía trước ngực Thi Hoàng lúc nàyđã hiện lên một vết thương đẫm máu.

Y âm trầm nhì về phía Thần Nam, thực sự là vừa sợ vừa giận, hôm nay gặp phải chuyện này, tất cả đều vượt ra khỏi sự khống chế của y, hiện tại y tự nhiên lại trở thành đối tượng để người ta săn giết.
"Phốc"
Một vòi máu vọt ra, Xạ Nhật tiễn xuyên qua vai trái của Thi Vương bay ra, y rốt cuộc không thể tiếp được một tiễn này.
“Grào…”
Thi Hoàng ngửa mặt lên trời gào thét, âm phong, thi khí tràn ra mênh mông.
Cách đó không xa, Thanh thiện cổ ma hai mắt phát ra thần quamg.

Vừa rồi, ông ta một mặt đại chiến với Phật tổ, một mặt quan sát Thần Nam, ông ta tự nhiên nhận ra Hậu Nghệ cung, nhưng cái hấp dẫn ánh mắt của ông ta chính là Xạ Nhật tiễn.
Đến lúc này, ông ta phảng phất đột nhiên tỉnh ngộ, thất thanh kêu lên : “Là Nghịch thiên tiễn của Đại đức đại uy thiên long”.

Lời này nói ra, tất cả thần vương bên trong tinh không đều quay đầu nhìn về phía Long bảo bảo.

Tiểu long hai mắt mở to đảo qua đảo lại, nói giọng bất mãn : “Các ngươi sao lại đều nhìn ta, ta… ta biết là không có ý tốt”.