Thần Mộ Ii

Chương 184: Thần Vương






Sau khi tiến vào phiến không gian kỳ dị, Thần Nam quay đầu lại hỏi: "Tiền bối, xin hỏi một câu cuối cùng.

Vạn năm trước, thiên giới chúng thần vẫn lạc, ngài có biết rốt cục là có chuyện gì xảy ra không?"
"Ta làm sao biết, khi ta tỉnh ngủ liền phát hiện thiên giới đã bị biến dạng rất lớn, một thân công lực của ta cũng bị phế bỏ một cách kỳ lạ.

Đừng có kinh ngạc, năng lực hoa khai không gian của ta, đó là sức mạnh mà ta tích tụ mấy trăm năm mà thôi, các ngươi mau đi đi, ta phải tiếp tục ngủ lại đây."
Bọn Thần Nam thầm tặc lưỡi, đúng là lão thần quy đáng yêu, không ngờ trong lúc ngủ lại vượt qua được thời đại bi thảm chúng thần vẫn lạc, mặc dù công lực bị phế một cách kì lạ, nhưng biết đâu đó lại là phúc phận rất lớn
Được trường thọ quy dùng đại pháp lực truyền tống, so với xuyên qua hỗn độn thông đạo, căn bản bất đồng, tại giờ khắc này, Thần Nam cùng Long Bảo Bảo bọn họ, rõ ràng cảm giác được thời gian tựa hồ dừng lại, chỉ có không gian không ngừng vặn vẹo, gẫy khúc.

Bọn họ ở trong không gian bất quy tắc phát ra quang hoa nhàn nhạt , có một cái cảm giác không thể cử động, thân thể dường như bị vỡ nát, cứ như thế sau một lúc lâu, quang mang chợt lóe lên, cảm giác khó chịu này tiêu mất.
"Bụp"
"Bụp"
Cả bọn lần lượt rơi xuống trên mặt đất.
"Grào..." Tử kim thân long hét lên, lập tức nhảy dựng dậy la lên: "Quỷ, quỷ!"
Trên mông nó dính một cây khúc xương chân lớn quang mang lấp lánh, làm nó tức muốn xỉu, thật là mất mặt mà, vừa đau đớn lại vừa làm cho nó cảm thấy rất mất mặt.
Long Bảo Bảo cười sung sướng trong bụng, còn Tiểu phượng hoàng cười híp cả mắt.
Nơi này có một tòa sơn cốc tràn đầy mùi hương.

Trong cốc trăm hoa nở rộ, đua hương khoe sắc, mùi thơm vô cùng đậm tràn ngập đầy sơn cốc.

Bất quá, Thần Nam bọn họ cảm giác những hoa này quá mức đẹp đẽ, diễm lệ một cách bất bình thường.

Thông qua khúc xương cắm vào mông của con rồng du côn, bọn họ phát giác dưới gốc tiên hoa tại đây đều tỏa ra quang mang của những khúc xương gẫy, không thể nghi ngờ gì nữa, đây đều là hài cốt của thần linh.
Nhất thời, cả bọn cảm thấy lạnh cả sống lưng, không ngờ có người đem hài cốt thần linh làm phân bón cho hoa, thật là vô cùng tà dị.

Sau khi biết được điều đó, mùi hương thơm ngát đã không còn hấp dẫn nữa, mà lại làm cho mấy tên này cảm thấy ghê tởm, một cảm giác lạnh lẽo âm sâm lập tức lan tỏa, khiến cho cả bọn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Đúng là yêu hoa !
Lão do côn xoa xoa cái mông gầm gừ phẫn nộ nói: “Đây là nơi quỷ quái gì vậy?"
Một thanh âm trung niên nam tử khàn khàn chợt vang lên bên tai bọn họ.
"Đây là nơi ẩn cư của bản Vương!"
Tiểu phượng hoàng nhất thời sợ hãi, run rẩy nói: "Là....!ai?"
Giọng nói khàn khàn đó không đáp, mà hỏi ngược lại: "Ta thấy không gian phá toái, ai đã dùng đại pháp lực đem bọn ngươi tới đây?"
Thần Nam truyền thanh đáp: "Là do một vị quy tộc tiền bối ẩn cư tại thanh sơn hồ, vị đó muốn chúng ta tới đây cầu tiền bối trợ giúp."
Bên trong sơn cốc nhất thời tĩnh lặng, không nghe giọng nói đó đáp lại.

Một khắc trôi qua nhưng bọn Thần Nam không dám khinh cử vọng động, chờ cho đối phương lên tiếng.

Dựa vào trực giác, đây tuyệt đối là một đại nhân vật.
"Được rồi, quy tiền bối đã truyền tống bọn ngươi tới đây, vậy các tiến vào đi, đi theo hướng bắc."
Hoa cốc này rộng lớn vô cùng, nhưng âm khí nơi này rất nặng, từng làn khói đen lơ lửng trên không, hài cốt thần linh vương vãi khắp nơi, có thể dễ dàng nhìn thấy dưới các gốc cây.
Đi về phía trước khoảng ba dặm hơn, địa hình dần dần trống trải, không có hoa cỏ thực vật, ngoài đám nham thạch thì chỉ còn hài cốt thần linh, cứ vài thước lại nhìn thấy một bộ xương khô.
Tại thiên giới, nhìn thấy thần cốt cũng không kỳ lạ, nhưng thấy được từng đám hài cốt đúng là không tầm thường.
Phía trước có một rừng đá, giữa các phiến đã cũng là các bộ hài cốt vương vãi, ma vân bay lơ lủng làm cho thạch lâm âm sâm lạnh lẽo.
Bọn Thần Nam không dám phi hành vì tôn kính chủ nhân tại nơi này, chỉ dám đi bộ vòng vèo quanh co trong khu rừng đá.

Một tấm bia đá cao to đặc biệt sừng sững phía trước, nổi bật lên, vô cùng khác biệt.
Vô thanh vô tức, một nam tử cao lớn có mái tóc phấp phới đột nhiên xuất hiện trên tấm bia đá tựa như bóng ma.
Tiểu phượng hoàng sợ đến rụt cổ lại, đứng trên vai của Thần Nam, nấp sau tai hắn.
Nam tử cao lớn mặc một chiếc áo khoác lớn màu đen, bộ tóc dài màu vàng kim lấp lánh vô cùng bắt mắt, như là ngọn lửa hoàng kim đang bập bùng.
Kim phát nam tử quay nghiêng về hướng của bọn Thần Nam, chỉ thấy được một nửa gương mặt vô cùng anh tuấn, nghiêm nghị
"Ta nợ quy tiền bối một mạng, các ngươi muốn ta giúp gì thì cứ nói ra đi." Giọng nói khàn khàn khó nghe, làm hỏng hết khí khái nam tử anh tuấn.
Thần Nam nghĩ đi nghĩ lại, thấy trường thọ quy biết chuyện Thái thượng vong tình lục, mà còn đưa bọn họ đến nơi này, chắc là nam tử trước mắt sẽ không vì đệ nhất kỳ công của thiên giới mà trở mặt giết người
"Thỉnh giáo tiền bối, một người tu luyện Thái thượng vong tình lục, tân bản thể giết chết bản thể, thì có còn biện pháp nào cứu giải hay không?"
"Cái gì?" Kim phát nam tử kinh ngạc, ồ lên một tiếng xoay cả thân người lại.
"A..." Tiểu phượng hoàng phát ra một tiếng kêu sợ hãi, bất quá nó lập tức im bặt.
Nửa khuôn mặt còn lại của kim phát nam tử không ngờ chỉ là xương khô, không có chút máu thịt nào, chỉ có một hố mắt đen ngòm.
Không trách được y phải đứng nghiêng người lại, thì ra là có ẩn tình khó nói.

Trên nửa bên mặt nguyên vẹn, con mắt duy nhất lại có màu vàng, lấp lánh giống như mái tóc của y vậy
Dựa vào trực giác, Thần Nam biết y không phải là người của phương tây.
"Thái Thượng Vong Tình lục? Không ngờ là nó! Thật là làm cho người ta kinh ngạc, a, ta còn tưởng rằng nó đã sớm thất truyền rồi." Kim phát trung niên lẩm bẩm: "Xem ra cảm ứng của bản vương là đúng, thiên giới có một đại nhân vật vừa chết đi.

Chỉ là ta không có nghĩ đến người này tu luyện Thái Thượng Vong Tình lục."
"Điều này...!" Thần Nam giật mình.
Tựa hồ nhìn ra sự nghi hoặc của hắn, kim phát nam tử nói: “Không riêng gì bản vương, ta nghĩ thần vương của thiên giới đều cảm ứng được.


Mấy ngày nay thiên giới chắc đang ngấm ngầm tra xét, không bao lâu sẽ biết ai vừa chết đi."
Thần Nam rất là kinh ngạc, vừa lại buồn bã, thực lực của Vũ Hinh quả thật là cường tuyệt, Cái chết của nàng không ngờ lại có thể làm cho các thần vương của thiên giới tâm sinh cảm ứng.
"Tiền bối, nếu là như vậy, có còn cứu vãn được không?"
"Ngươi nói cụ thể tình huống cho ta xem."
Thần Nam nghe y nói như thế, trong lòng kích động, lập tức dấy lên một tia hy vọng.

Hắn không có giấu giếm điều gì, cứ thuật lại nguyên bản những gì đã xảy ra
"Thì ra là nàng ta, Vô Tình Tiên Tử lại tu luyện Thái Thượng Vong Tình lục, điều này thật ngoài sự tưởng tượng của mọi người, không trách thực lực của nàng những năm gần đây càng ngày càng làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, thì ra là do tu luyện môn pháp quyết này!"
Kim phát nam tử cảm thán một lúc, rồi sau đó lắc đầu, nhìn Thần Nam nói: “Nếu nàng không giết chết bản thân mình, có lẽ còn có một đường hy vọng, nhưng là bây giờ nàng đã hủy đi thân thể, sợ rằng một tia hy vọng cuối cùng cũng không còn."
"Cho dù chỉ có một tia hy vọng, cũng xin thỉnh tiền bối chỉ dậy." Thần Nam đã từng nghe trường thọ quy nói, nếu nam tử trước mắt này mà cũng nói không có cách nào, thì Vũ Hinh gần như không còn hy vọng sống lại.
Kim phát nam tử nói: "Muốn cứu sống Vô Tình Tiên Tử, điều trước tiên tất nhiên là phải làm cho thân thể nàng khôi phục sinh cơ, nhưng chỉ có một phần trăm hy vọng mà thôi.

Rồi sau đó ít nhất phải có ba thần vương giúp nàng tụ tập linh thức, triệu hoán hồn phách, cái này cũng chỉ có một phần trăm hy vọng thôi.

Cuối cùng lúc linh thức nàng phục quy, đó là "bản tâm" của nàng hay là linh hồn thứ hai do tu luyện Thái Thượng Vô Tình lục sinh thì cũng rất khó nói.

Do đó, muốn Vũ Hinh trong lòng ngươi chính thức sống dậy, gần như bất khả năng!"
Mặc dù điều kiện hà khắc như thế, như dầu sao Thần Nam vẫn còn thấy được một tia hy vọng, chỉ cần có hy vọng, hắn sẽ liều mạng phấn đấu tranh thủ.
"Cho dù giá nào đi nữa, vãn bối cũng muốn thử, cầu xin tiền bối chỉ điểm”.

Kim phát nam tử trầm lặng thật lâu, dường như đang suy nghĩ, rồi nói: "Muốn cứu sống Vô Tình Tiên Tử, những thứ cần phải có đều là những vật có thể làm cho thiên giới đại loạn.

bởi vì những thần vật đó đều do chí tôn các phương thiên giới sở hữu, vì dụ như Đạm Đài tiên tử, người nổi danh cùng Vô Tình tiên tử, ngươi không sợ bị người khắp thiên giới đuổi giết sao?"
"Không ngờ có khả năng phải đối mặt với Đạm Đài Tuyền..." Thần Nam trong lòng run lên, tuy nhiên hắn nghiêm túc, kiên định nói: "Không có cái gì đáng sợ cả, chỉ cần có thể cứu lại Vũ Hinh, cho dù có phải chống lại cả thiên giới vãn bối cũng không lùi bước!"

"Ha ha...!tốt, ta thích cái thần thái dám dùng sức một người chống lại thiên hạ của ngươi, rất có phong thái của bản vương năm xưa!"
Thần Nam có chút hồ nghi, không nhịn được tự đoán xem người trước mắt rốt cuộc là vị thần vương nào của thiên giới.
"Nếu ngươi muốn cứu sống lại Vô Tình Tiên Tử, phải kiếm được 13 hạt xá lợi trong truyền thuyết, tương truyền rằng các hạt xá lợi này do Thanh Thiện cổ phật nhập niết bàn tạo ra.

Thần vật này là mấu chốt để làm sống lại sinh cơ của thân thể Vô Tình Tiên Tử, nếu ngươi không thể tìm đủ được mười ba hạt xá lợi này, thì người đừng có suy nghĩ nhiều, sớm đem Vô Tình Tiên Tử an táng đi."
Thần Nam không biết nhiều lắm về các nhân vật của thiên giới nên hỏi: "Thanh Thiện cổ phật địa vị có lớn không?"
"Y chính là sư phụ đã chết của Phật Tổ hiện tại.”
Tử kim thần long cùng Long bảo bảo bên cạnh nghe thấy liền cảm thấy đau đầu, muốn chiếm được xá lợi của sư phụ của Phật Tổ, đúng là không có khả năng, trừ phi trước tiên phải tiêu diệt Phật Tổ!
"Như thế nào, sợ rồi à?" Kim phát nam tử lạnh lùng hỏi.
"Không! Vãn bối sẽ bằng mọi giá, bất chấp mọi thủ đoạn, đoạt cho bằng được mười ba hạt xá lợi của Thanh Thiện cổ phật." Nói đến đây, trên mặt Thần Nam xuất hiện dâng lên một cỗ lệ khí, giọng nói có chút sâm âm, trong lúc chết đuối vớ được cọc, hắn tuyệt đối không bỏ cuộc.

Kim phát nam tử lạnh lùng nói: "Cái dũng cả kẻ thất phu không đủ, thi triển thủ đoạn như thế nào, chỉ dựa vào năng lực của ngươi.

Mặt khác, ta trịnh trọng nhắc nhở ngươi một điểm, để cứu sống Vô Tình Tiên tử, ngươi phải thực hiện được trong vòng 100 ngày tính từ lúc nàng chết đi."
"Cái gì?" Thần Nam chợt ngẩn người, đã mười ngày trôi qua.

Đối với hắn thời gian thật là cấp bách.

Hắn cúi đầu thi lễ nói: "Vãn bối hiểu hiểu, đại ân không thể đa tạ bằng lời, xin thỉnh giáo danh tính của tiền bối."
Kim phát nam tử trầm mặc một hồi, một lúc lâu mới nói: "Khối bia mộ này đã viết rất rõ.”
"Cái gì?!"
Cả bọn cùng kinh ngạc la lên.
Tấm đá to lớn dưới chân kim phát nam tử đích xác giống một mộ bia thật lớn, bọn Thần Nam chậm rãi nhìn qua bên mặt kia của tấm bia, quả thật phát hiện được một hàng chữ khắc trang nghiêm: Kim sí đại bằng thần vương chi mộ!
Quả thật có địa vị to lớn, không ngờ lại là nhất phương thần vương, phần mộ thì tại đây, còn thân ảnh đứng trên bia mộ rốt cuộc là người hay là hồn ma đây?