Thần Mộ Ii

Chương 180: Thái Thượng Vong Tình






"Ngươi.." Thần Nam hộc 1 ngụm máu, đây không phải thổ huyết do bị trọng thương, mà do quá tức giận.
Thần Nam bi phẫn la lên: "Ngươi quả nhiên không phải là Vũ Hinh, ngươi trả lại mệnh Vũ Hinh cho ta.

Có chuyện gì thì tính với ta, không được thương hại cô ấy!"
"Ha, ha..." Vũ Hinh mặt đầy nước mắt, vừa cười to vừa lẩm bẩm: “Đoạn tình cảm đó quan trọng vậy sao? Không ngờ có thể khơi dậy dục vọng sinh tồn của ngươi.

Ta vốn tưởng sẽ tha cho hắn 1 mạng, nhưng không ngờ hắn lại đánh thức được ngươi dậy, hiện giờ ta sẽ giết hắn, để cho ngươi triệt để tiêu tan.”
Nàng giơ tay phải lên cao, trong màn thần quang rực rỡ bắn ra một đạo cự đại thần kiếm.

Đúng lúc nàng muốn phóng thanh kiếm đó về phía Thần Nam, thì đột nhiên thần kiếm vỡ vụn, nàng la thảm 1 tiếng rơi từ tuyệt phong xuống.
Thần Nam đã hiểu được, người vừa khống chế thân thể Vũ Hinh không phải là Vũ Hinh chân chính.

Hiện tại tuy nội thương rất nghiêm trọng, nhưng sau khi biết được tất cả, tâm tư vốn tuyệt vọng bỗng trở lên nhẹ nhàng hơn.
Hắn nghiến răng nghiến lợi bay lên, nhanh chóng đón lấy thân hình Vũ Hinh đang rơi xuống, đó là thân thể của Vũ Hinh, cho dù có chết cũng không thể để cho nàng rơi xuống đất.
Bình yên đón lấy Vũ Hinh vào lòng, Thần Nam từ từ đáp xuống đất.
Không ngờ có người lại đem Vũ Hinh làm đỉnh lô (lò hương), rồi muốn diệt đỉnh lô, đoạt xá tái sinh, đây là điều Thần Nam không thể chấp nhận được.
Khi Thần Nam đang muốn kiểm tra, Vũ Hinh từ từ tỉnh lại, ánh mắt vô cùng thuần khiết, không nhiễm chút khí tức phàm trần nào.

Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn, lần này Thần Nam tuyệt không nhận lầm, hắn kêu to: "Vũ Hinh ...", tay run rẫy vuốt ve khuôn mặt của nàng, nhẹ nhàng nói: "Ta không có nhìn lầm, lần này đúng là nàng”.

Hai mắt Thần Nam không nhầm, nghĩ đến việc Vũ Hinh có thể đã trải qua các nỗi thống khổ, hắn không nhịn được đôi dòng lệ chứa chan.
“Thần Nam, ...!Thực sự là chàng, chúng ta cuối cùng cũng được gặp lại, thiếp thực sự ...!rất vui…hu hu”.

Vũ Hinh khóc oà lên như một đứa trẻ không có chỗ nào để dựa dẫm
"Vũ Hinh, nàng đừng có buồn, đừng có sợ." Thần Nam lau nước mắt, cố nặn ra một nụ cười, kiên định nói: "Ta tuyệt đối không cho ác ma kia cướp đi thân thể của nàng! Tất cả đã có ta!"
Vũ Hinh dường như rất yếu ớt, âm thanh đứt quãng: "Thần Nam..


chúng ta…chúng ta… cách biệt bao lâu, không ngờ thiếp còn có thể gặp lại chàng.

Thật giống như một giấc mộng...!thiếp thật là vui.

Thiếp thực sự kích động, không ngờ trước lúc chết, lại có thể được chàng, dù chết…thiếp cũng cam lòng.”
"Nàng đừng ăn nói linh tinh.

Nàng sẽ không chết.

Ta tuyệt đối không cho nàng chết." Thần Nam kích động, ho ra vài ngụm máu
Trong mắt Vũ Hinh ánh lên nét cảm kích, nét vui mừng, nàng cười mãn nguyện nói: "Chàng tranh thủ thời gian nghe thiếp nói, thiếp sợ không còn đủ thời gian nữa..."
Thần Nam hét lớn: "Không! Ta không muốn nghe nàng nói như vậy, nàng sẽ không chết! Ta sẽ nghĩ biện pháp diệt trừ tên ma quỷ đã chiếm thân thể nàng! Một vạn năm...!vừa mới gặp nhau, Ta làm sao có thể trơ mắt nhìn nàng chết đi.

Ta có chết trăm lần, cũng tuyệt không để cho nàng chết thêm 1 lần nữa!"
Vũ Hinh khẽ cười, rơi lệ nói: "Thần Nam, chàng nhất định phải nghe thiếp nói ...!Thiếp thật sự không còn nhiều thời gian, nếu như…bây giờ chàng không cho thiếp nói, sau này chàng vĩnh viễn… không nghe được nữa, chàng không muốn nuối tiếc suốt đời chứ?!"
Nghe những lời này, Thần Nam đau đớn khôn cùng, hắn rất muốn khóc, nhưng hắn không muốn rơi lệ trước mặt Vũ Hinh.

Đây là lúc hắn phải gồng mình lên, không phải là lúc khóc lóc
"Vũ Hinh...!nàng nói đi, ta nghe đây!"
"Tại cổ tiên di địa Bách hoa cốc, thiếp cửu tử nhất sinh, sau Thần bá bá tái nhập di địa, lần nữa dùng đại pháp lực cường hành giúp thiếp thay đổi mệnh cục, rốt cuộc thiếp tiếp tục sống...!nhưng lúc đó...!chàng đã không còn..."
Thần Nam nghe xong, trong lòng ảm nhiên
"Lúc đó thần linh tại thiên giới không biết gặp phải tai nạn gì, gần như chết hết.

Thần linh nào may mắn sống sót đều đến nhân gian giới, kết quả là lại xảy ra hỗn chiến, khiến nhân gian đại loạn.

Thần bá bá đem thần bá mẫu và thiếp ngược trở lại thiên giới.

Chỉ là, vừa bình yên được một đoạn thời gian, một bộ phận thần linh còn sống quay trở về thiên giới.


Kết quả thiên giới vô cùng động loạn.

Không biết vì sao, mỗi ngày đều có thần linh tìm đến.

để bảo vệ bá mẫu và thiếp, bá bá mỗi ngày đều chiến đấu và giết chóc.

Ba người sống trong hoàn cảnh đó, cho đến một ngày..."
"Cho đến một ngày, tại thiên giới Thần bá bá gặp 1 cường địch mạnh khó có thể tưởng tượng.

Bá bá đem thiếp giấu trong 1 động phủ an toàn, rồi sau đó cùng với bá mẫu một đi không trở lại...!"
"Cái gì?" Thần Nam há mồm phun ra một ngụm máu tươi.

Vũ Hinh đã không còn bao nhiêu thời gian.

Bây giờ hắn nghe được tin tức như thế, hôm nay với hắn là một ngày rất nhiều đả kích, làm hắn khó có thể chịu đựng được.
"Thần bá bá và bá mẫu một đi không trở lại.

Nhưng thiên giới động loạn vẫn chưa dứt.

Muốn tồn tại trên thiên giới, phải có đủ thực lực.

Lúc đó, thiếp phát hiện trong động phủ có một quyển kỳ thư tên là Thái thượng vong tình lục, được xưng là thiên giới đệ nhất kỳ công.

Vì để sống sót, thiếp liền án chiếu kì công tu luyện, kết quả...!"
"Kết quả như thế nào?" Thần Nam hỏi dồn.


Hắn lờ mờ đoán ra việc Vũ Hinh bị ác ma nhập thể, có liên quan rất lớn với việc này.
"Kết quả, sau khi tu luyện Thái thượng vong tình lục, tu vi của thiếp quả nhiên tăng mạnh, hơn nữa còn đạt tới cảnh giới phá kiển trọng sinh như trong sách nói ...!ai ngờ...loại trọng sinh đó chính là từ từ giết chết bản thân mình!"
Thần Nam cả kinh hỏi: "Cái gì? Tại sao lại như vậy?"
"Thử hỏi trong thế gian này, người nào có thể đạt được Thái thượng vong tình? Thái thượng vong tình thực ra là giết chết bản thân mình, rồi lại 1 lần nữa tái tạo ra bản thân mới.

Thiếp không biết nông sâu, kết quả sau khi tu hành, đợi đến khi thiếp nhận ra điều này, thì bản thân mới kia đã chiếm quyền chủ đạo, đem bản thân cũ giết đi.

Bản thân mới tư xưng vô tình, giết chết tất cả các cường địch chủ động công kích y trong thời gian động loạn đó.

Từ đó thiên giới có thêm một Vô Tình Tiên Tử lãnh khốc, bớt đi một nguyên bản vốn là Vũ Hinh!"
Thần Nam lẩm bẩm nói: "Làm sao lại thành như thế chứ, người kia không ngờ cũng chính là nàng, trách sao ta không nhận lầm chứ.

Vũ Hinh, nói cho ta biết làm sao để cứu nàng?"
“Không có biện pháp nào cả.

Hôm nay, nếu không phải chàng đánh thức thiếp, thiếp chẳng khác gì đã chết.

Người kia vốn không phải là thiếp, bây giờ...!xin chàng hãy giết thiếp đi!"
"Cái gì! Không được, ta làm sao có thể”.

Thần Nam vội vàng lắc đầu.
Vũ Hinh nói: "Bản thể mới của thiếp, hận những gì thiếp hận, hận những gì thiếp yêu.

Phàm là những gì xuất hiện trong kí ức của thiếp, chỉ cần xuất hiện tại những nơi y có thể cảm ứng được, y liền tận lực huỷ đi.

Hôm nay nếu không phải bị chàng đánh thức, cùng y tranh đoạt quyền khống chế thân thể, y sớm đã giết chàng không chút lưu tình.

Thiếp cũng sẽ bị y tiêu diệt.

Hiện giờ tranh thủ lúc thiếp đang nắm quyền chủ động, là thời cơ tốt nhất để giết chết y.

Thái thượng vong tinh lục là thiên giới đệ nhất kỳ công, tuy uy lực to lớn vô cùng, nhưng nó có nhược điểm chí mạng, đó là thân thể tử vong, thì thân vong tình cũng hoàn toàn chết đi."

Thần Nam kiên quyết từ chối: "Dù ta có chết đi 1 vạn lần, cũng tuyệt không ra tay đối với nàng!"
"Thần Nam, chàng còn không rõ hay sao? Bản thân thiếp sắp biến mất, còn Vũ Hinh sẽ sống không còn thật sự là Vũ Hinh, y chỉ là 1 kẻ lãnh khốc vô tình xa lạ, sao chàng vẫn chưa hạ thủ? Chàng không giết y, y cũng sẽ giết chết chàng!"
Thần Nam lắc đầu, kiên định đáp: "Nếu y có giết chết ta, ta cũng không hối hận, nếu như bây giờ phá hủy thân thể của nàng, ta sẽ hối hận cả đời.

Chỉ cần thân thể nàng còn, chỉ cần nàng tin tưởng chúng ta vẫn mãi ở bên nhau, thì chúng ta vẫn còn hi vọng.

Vũ Hinh, ta sẽ cứu nàng!"
Vũ Hinh có chút vui mừng, có chút buồn bã, cười nói: "Thiếp biết chàng không ra tay được, được rồi, thời gian của thiếp không còn nhiều, lúc nào y cũng có thể phản phệ, những phút cuối cùng này chàng hãy ở bên cạnh thiếp.

Trăm năm sau, nếu chàng còn nhớ ngày hôm nay, thiếp thật sự sẽ rất cảm động ...!"
Thần Nam nhiệt lệ tuôn trào, hắn nhớ lại ngàn năm trước lúc Vũ Hinh chết thay hắn, lời di ngôn cuối cùng cũng là: "Đến khi chàng già đi … nếu như còn nhớ tới một người con gái tên Vũ Hinh..."
Tại sao Vũ Hinh lại chỉ yêu cầu như thế, lại làm cho người ta đau lòng như vậy! Thần Nam nước mắt nhạt nhoà, hắn muốn ngửa mặt lên trời gầm lên cho tan nỗi bi thống trong lòng.
Thời khắc cuối cùng, Vũ Hinh tựa vào đầu vào vai Thần Nam lẩm bẩm nói: "Thần Nam, chàng có thích thiếp không?"
"Thích, vĩnh viễn thích."
"Tốt.

Thiếp sẽ vĩnh viễn ghi tạc trong lòng.
"Vũ Hinh, nàng đừng có nghĩ linh tinh, mọi việc sẽ ổn thôi mà."
"Thiếp không có nghĩ linh tinh.

Thần Nam, chàng có nhớ cái lý tưởng buồn cười vạn năm trước của chúng ta không?"
Thần Nam thổn thức đáp: "Nhớ chứ, sống cùng nhau, vui vẻ giản dị, mỗi ngày cùng nàng ngắm mặt trời mọc, cùng nàng ngắm mặt trời lặn."
Vũ Hinh cao hứng cười nói: "Chàng nhớ là tốt rồi, thiếp vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng."
Thần Nam cường hành bình tĩnh trở lại nói: "Mặt trời sắp xuống núi, chúng ta cùng nhau ngắm mặt trời lặn ở đây nhé."
Vũ Hinh cười nói: "Không được nhìn mặt trời mọc, thì ngắm mặt trời lặn cũng tốt, thiếp sẽ vĩnh viễn ghi tạc trong lòng."
Mặt trời đỏ rực mang theo những vệt ánh sáng đỏ như máu từ từ ngả về tây.
Vũ Hinh yên lặng tựa vào vai Thần Nam, mỉm cười ngắm mặt trời lặn.
Mặt trời đẹp nhất, chính là lúc hoàng hôn
Khi ánh tà dương cuối cùng biến mất nơi chân trời, Vũ Hinh đẩy mạnh Thần Nam ra và đứng lên, một chưởng đánh vào yết hầu, 1 chưởng đánh vào ngực của nàng.
Mau tươi ướt đẫm, thấm đỏ bộ y phục màu trắng tinh khiết của Vũ Hinh, nhìn càng bắt mắt
"A..." Thần Nam giống như một con thú cùng đường, gầm lên bi phẫn.