Thần Mộ Ii

Chương 144: Tiếng Ma Gào Nửa Đêm Tại Đạm Đài Cổ Thánh Địa






Nếu như là người khác thì quá nửa là chưa từng nghe qua cái tên đó, nhưng Khôn Đức dù sao cũng là tiền bối long tộc đức cao vọng trọng, không một ai am hiểu các cao thủ long tộc hơn lão, ngân long Giai Ti Lệ cũng đã từng nghe phụ thân của nàng nhắc đến cái tên này
“Nó…tên nhóc con này là thiên long” Giai Ti Lệ tràn đầy vẻ hoài nghi.
Tử kim thần long cuối cùng cũng thở phào, nguy kị lớn nhất đã được giải trừ, nó vội vàng giải thích: “tình huống của tên tiểu quỷ này vô cùng phức tạp, sau này ta sẽ giải thích cho nàng nghe, như vậy nàng tin tưởng ta chưa?”.
“Được, không nhắc đến việc của con rồng nhỏ này nữa, vậy ta hỏi ngươi, mấy nghìn năm nay, vì sao ngươi lại trốn tránh ta, dường như biến mất khỏi nhân gian vậy”.
“Hu hu….Gia Ti Lệ , vì sao nàng cứ đổ oan cho ta như vậy.

Làm sao ta lại tránh nàng cơ chứ, ta bị người ta phong ấn mấy nghìn năm nay.

Nếu không bằng tu vi cái thế của phụ thân nàng, làm sao lại không cảm ứng được khí tức của ta, làm sao lại không tìm được ta, thu thập ta?”
Giai Ti Lệ vô cùng kinh ngạc hỏi: “Cái gì? Ngươi bị người ta phong ấn, chuyện là thế nào?”.
Tử kim thần long nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta bị một lão khốn đáng chết, độc ác, đáng bị tống xuống mười tám tầng địa ngục phong ấn, mấy nghìn năm nay, ta trải qua những ngày tháng u am không thấy ánh mặt trời”.
Giai Ti Lệ nhẹ nhàng vỗ đôi cánh, cẩn thận hỏi: “ngươi…ngươi không phải là bị cha ta phong ấn đó chứ, không phải là…vì muốn ngăn cản chúng ta…người đã hạ thủ với ngươi?”
“Nàng nghĩ đi đâu vậy?” Tử kim thần long ngẩn người ra, vội vàng giải thích: “không phải là do lão khốn đó..à…không phải là do người cha khốn nạn của nàng...trời ạ, nói sai rồi.

Không phải là phụ thân của nàng đâu”.
“Người là đồ chết bầm, làm sao ngươi chẳng thay đổi được chút nào, cứ nói xấu phụ thân của ta như vậy?”Giai Ti Lệ ai oán nhìn Tử kim thần long.
“Khục khục…cái đó, nhất thời thuận miệng, lần sau ta sẽ để ý”.


Tử kim thần long có chút ngại ngùng.
Thông qua những tình tiết này, Thần Nam đứng bên cạnh đã nhìn ra được vấn đề, xem ra Khôn Đức không thích con rồng du côn này, dường như có ý muốn chia loan rẽ thúy.
“Xem ra thực sự không phải là phụ thân ta phong ấn ngươi” ngân long Giai Ti Lệ nói: “Năm đó cha ta từng vận dụng đại pháp lực tìm kiếm ngươi, kết quả không phát hiện nửa điểm tung tích, người…”
“Lão khốn đó khẳng định muốn bắt ta, thu thập ta một trận: Tử kim thần long vô tình lại buột miệng chửi.
“Ngươi…” Giai Ti Lệ trừng mắt nhìn Tử kim thần long nói: “Khi phụ thân của ta không tìm kiếm được tung tích của ngươi, cũng đã từng đoán là ngươi bị người ta phong ấn, không thì cũng sợ người tìm ngươi tính sổ nên đã phá toái hư không tiến nhập thiên giới, không ngờ ngươi thực sự bị người ta phong ấn.
“Lão khốn đó thực là hiểu ta, nêu như ta không phải bị người ta phong ấn, thì thực cũng muốn phá toái hư không tiến nhập thiên giới”
Giai Ti Lệ nổi giận: “Ta cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi dám chửi phụ thân ta một lần nữa, ta quyết ăn thua đủ với ngươi”.
“Được được, ta sẽ để ý được chưa, nhưng ta đã quen miệng, khó sửa lắm”.
Thần Nam đứng bên cạnh vừa xem vừa cười, có thể tưởng tượng, con rồng du côn cùng cha con Giai Ti Lệ có quan hệ vô cùng phức tạp, làm cho người ta dở khóc dở cười.
Vài nghìn năm không gặp, Giai Ti Lệ đối với Tử kim thần long lúc thì nghiến răng nghiến lợi, lúc thì mắt lại ươn ướt, có thể thấy tâm tình của nàng vô cùng phức tạp.
“Con lươn chết toi nhà ngươi thật là lớn mật, năm đó đắc tội với bao nhiêu người, bây giờ tu vị bị hạ xuống mức này, còn dám to gan tới tận Tây phương, lẽ nào ngươi không sợ bị những kẻ thù đó phát hiện hay sao?” Giai Ti Lệ bắt đầu biểu lộ dáng vẻ quan tâm.
Tử kim thần long trả lời vẻ bất cần: “ Ta không có chạy lung tung, chỉ tới đây có chút việc thôi, chẳng bao lâu nữa ta sẽ quay lại đông thổ”.
Không biết là do nghe lão rồng sắp về đông thổ, hay là bất mãn ngữ khí của con rồng du côn, Giai Ti Lệ hừ lạnh một tiếng: “Ngươi còn sự lựa chọn ư, hai ngày nay mười tám tầng địa ngục xảy ra nhiều biến động, thu hút rất nhiều cao thủ Tây thổ đến thăm dò tình hình, dưới tình huống như vậy ngươi còn dám xuất hiện, thật là to gan lớn mật”.
Đúng vào lúc này, từ phía xa truyền lại một tiếng rồng gầm vang trời, một âm thanh như sấm vang vọng giữa không trung: “Con rắn bốn chân đáng chết kia, đúng là ngươi rồi, kẻ khác nói với ta, ta vẫn chưa tin.

Chó chết, mấy ngàn năm trước ngươi đánh cắp hết bảo tàng của ta, đến một đồng xu sứt cũng không để lại, làm ta nghèo đến mức cái quần lót cũng không có mà mặc, bị thiên hạ cười chê mãi.

Chó chết.


Ta tìm kiếm tung tích của ngươi bấy lâu nay, vài ngàn năm nay chưa lúc nào quên, cuối cùng ta cùng tìm được con rắn bốn chân khốn nạn này, lần này xem ngươi chạy được đi đâu.
Tử kim thần long sắc mặt đại biến, đầu muốn nổ tung, ngẩng đầu lên trời thở dài ân hận.

Thần Nam cũng bất lực cười khổ, xem ra sự tình lần này khó mà kết thúc êm đẹp được
Một đạo ngũ sắc quang mang từ xa lao tới, một cỗ khí thế bàng bạc lan toả mạnh mẽ, không nghi ngờ gì nữa, ngũ sắc thần long thực lực cường tuyệt đã đuổi đến nơi
Ở Tây thổ, do mười tám tầng địa ngục biến động dẫn đến một loạt những bất ổn, Đông thổ xa xôi cũng không còn bình yên
Đạm đài cổ thánh địa, là tiên cảnh trong mắt người thường, một địa điểm cực kì thần bí, rất ít người trong giới tu luyện biết được vị trí chính xác của nơi đó.
Thời gian gần đây, Đạm Đài cổ thánh địa phát sinh một số biến động.
Trước đây, nơi này thung lũng xanh như ngọc, tiên khí giăng giăng, kì hoa nở rộ, cỏ tiên tràn mặt đất, hạc trắng bay lượn, vượn trắng hát ca, thật giống như đào nguyên tiên cảnh.

Tại lối vào tiên cảnh đó, một khối đá xanh sừng sững, trên có khắc hai chữ cổ “Đạm Đài”.
Đó chính là Đạm Đài cổ thánh địa, năm xưa Đạm Đài Tuyền truyền đạo thụ pháp tại đây, sau đó phá không lên tiên, đó thực sự giốngnhư một cõi thiên đường trong mơ.
Cảnh đẹp vẫn như xưa, nhưng trong Đạm Đài thánh địa xuất hiện một bầu không khí ngột ngạt, trầm mặc, những tiếng cười đùa vui vẻ của đệ tử trong phái bớt hẳn, bởi vì trong cổ thánh địa rất có khả năng sắp phát sinh một biến cố lớn.
Vạn năm trước, Đại Đài tổ sư trời sinh kì tài, trong khoảng thời gian cực ngắn vũ phá hư không, tiến nhập thiên giới.
Đạm Đài Tuyền là một nữ bỉ bí ẩn, là ngôi sao sáng nhất của thời kì đó.

Khi nàng đạt được thực lực tiên thần cấp, nàng từng liên kết với rất nhiều tuyệt thế cao thủ, trấn áp một ma đầu cái thế bên trong Đạm Đài cổ thánh địa.

Có thể tưởng tượng được người bị phong ấn có tu vi khủng bố như thế nào.

Bao nhiêu tuyệt đỉnh cao thủ tiên thần cấp mà không có thể triệt để huỷ diệt được y, chỉ có thể miễn cưỡng phong ấn, đủ chứng minh tu vi của y đáng sợ như thế nào.
Vạn năm trôi qua, những cao thủ thời đó phá toái hư không, tiến nhập thiên giới, rất nhiều người đã thành chí tôn của một phương.

Thời gian vạn năm, những người tham gia phong ấn ma đầu đó, từng trước sau ghé thăm Đạm Đài cổ thánh địa, gia cố phong ma ấn, nhưng rốt cục vẫn không thể triệt để huỷ diệt kẻ bị phong ấn đó.

Từ phương diện này cũng nói nên mức độ cường đại của y.

Bây giờ là thiên niên thứ mười, nhưng thiên giới vẫn chưa có ai xuống gia cố phong ấn, phong ma ấn đã suy chuyển, tiếng gầm thét của ma phương bị phong ấn vạn năm đã ẩn ước truyền lên trên mặt đất.
Đạm Đài cổ thánh địa tường hoà, bởi vì tiếng ma gào ẩn ước đó, đã không còn vẻ yên tĩnh hằng ngày, các Đạm Đài đệ tử tâm tình đều rất trầm trọng
Mỗi nửa đêm, tiếng ma gào trở lên rõ ràng nhất.

Đến lúc đó, rất nhiều đệ tử trẻ tuổi đều run rẩy sợ hãi.

Bởi vì vào lúc đó, tại vùng đất bị phong ấn, một bóng ma khổng lồ xuất hiện, tạp thành một áp lực khủng khiêế đôi với Đạm Đài phái.
Những đệ tử trẻ tuổi trong lòng đều rất sợ hãi, bọn họ sợ có một ngày, bóng ma khổng lồ đó hoá thành thật, thôn phệ tất cả mọi người ở đó.

Một nỗi sợ hãi từ từ lan toả, thậm chí một số đệ tử trẻ tuổi còn có ý nghĩ rút lui khỏi Đạm Đài cổ thánh địa.
Đêm đã khuya, Mộng Khả Nhi một mình đứng im lặng trong hoa viên, mùi hưong hoa thơm ngát làm nàng cảm thấy thư thả thoải mái hơn, những nỗi lo lắng trong lòng cũng tiêu bớt một phần
Thực ra đây vốn không phải là vấn đề lớn, bởi vì tâm pháp của Đạm Đài cổ thánh địa chú trọng tu tâm.


Nhưng gần đây, không hiểu vì sao nàng có chút bất an, dễ dàng sinh ra cảm giác lo lắng.
Trong lòng nàng có một mối lo lắng, có mối lo đến từ ác ma bị phong ấn, có nỗi lo đến từ bên trong cơ thể nàng.
Gần đây, nàng thường buồn nôn, điều này làm nàng vô cùng sợ hãi.
Nếu như là vài tháng trước, nàng nhất định sẽ lo sợ là mình sẽ có mang, nhưng, bây giờ đã cách cuộc hôn nhân hoang đường đó tám chín tháng rồi, không thể là bây giờ mới có phản ứng được.
Từ khi tử Tây thổ trở về, nàng vô cùng lo lắng về cuộc hôn nhân hoang đường đó, chỉ là lúc đó không có biểu hiện gì đặc biệt, ít nhất cho đến giờ bụng nàng không có dấu hiệu to lên
Nhưng bây giờ, những hiện tượng trong cơ thể nàng dường như thực sự có chút không ổn, hàng loạt các hiện tượng chứng minh đó là dấu hiệu mang thai.

Nhưng làm sao có thể như thế được, lẽ nào tiểu sinh mệnh đó cần phải hoài thai vài năm? Thật là vô cùng hoang đường!
Mộng Khả Nhi tâm trạng nặng nề, nàng thực sự lo lắng, vạn nhất điều hoang đường đó thành sự thật, nàng phải đối mặt với nó như thế nào?
Đến lúc đó, sư môn có dung thứ cho nàng? Nàng có thể vượt qua cửa ải của chính bản thân mình hay không
Nghĩ đến đây, Mộng Khả Nhi vô cùng tức giận, nếu không phải do cuộc hôn nhân hoang đường đó, nàng đâu có rơi vào tình trạng như hiện giờ.
Nghĩ đến khả năng thực sự mang trong mình giọt máu của Thần Nam, vị tiên tử của Đạm Đài cổ thánh địa có cảm giác phát điên phát rồ.

Nàng khó chấp nhận sự thật đó.

Tiên tử của Đạm Đài thánh địa là hình tượng băng thanh ngọc khiết trong tâm trí mọi người, làm sao lại có thể để phát sinh chuyện như thế? Nàng bắt đầu tính toán thiệt hơn
“Con có hai nguyện vọng, thứ nhất, ngàn vạn lần không để ác ma bị phong ấn tại Đạm Đài cổ thánh địa thoát ra, làm loạn thánh địa.

Thứ hai, ông trời phụ hộ, ngàn vạn lần đừng để con bị mang thai”.
Mộng Khả Nhi lặng lẽ cầu nguyện.