Thần Mộ Chi Huyết Đế

Chương 254: Một mình tiến vào đệ ngũ giới




- Đáng sợ? 

Nam Cung Tiên Nhi lộ vẻ không hiểu hỏi nàng không thể tưởng tượng được thật ra kẻ được gọi là Tế sư Vu Tộc thật ra có thể bản lĩnh lớn như thế nào lại có thể khiến cho một Sát Thần như Vương Phàm chính miệng nói ra hai từ "đáng sợ"!!

Bốn người Đông Phương Khiếu Thiên cũng đưa mắt nhìn vào Vương Phàm chờ đợi hắn giải thích. 

- Tế Sư là một chức nghiệp tồn tại từ khi Vu Tộc mới được thành lập từ thời Viễn Cổ địa vị ở trong Vu Tộc chỉ ở dưới Vu Chủ thống lĩnh toàn bộ Vu Tộc một bậc thôi, có thể nói là một chức vị dưới một người trên vạn vạn người! Mỗi một tộc nhân Vu Tộc muốn trở thành Tế Sư cũng không phải chuyện dễ dàng gì bọn họ không chỉ phải có thực lực cơ sở là Thiên Cấp hậu kỳ đồng thời còn phải đồng thời tinh thông ít nhất mười vạn Vu Thuật cấp cao trở lên mới có thể được! 

Vương Phàm hít sâu một hơi rồi chậm rãi nói. 

- Tê! 

Năm người Nam Cung Tiên Nhi nghe vậy nhất thời há hốc miệng hít sâu một hơi khí lạnh. 

Muốn trở thành một tên Tế Sư Vu Tộc không chỉ phải có thực lực cơ sở là Thiên Cấp hậu kỳ còn phải tinh thông mười vạn loại Vu Thuật cao cấp trở lên? 

Điều kiện trước đã đủ biến thái, điều kiện thứ hai còn biến thái hơn gấp trăm lần! 

Tại sao lại nói như vậy? 

Bởi vì Vu Thuật là một hệ thống thuật pháp được tiền nhân của Vu Tộc sáng tạo ra dựa vào quá trình lĩnh ngộ các loại Pháp Tắc ẩn giấu trong thiên địa cùng với Vu Võ là hai thứ giúp cho Vu Tộc trở thành một trong những Bộ Tộc đỉnh tiêm trong Lục Giới. 

Uy lực của Vu Thuật không thua kém Đạo Thuật của Nhân Tộc, Yêu Thuật của Yêu Tộc, Ma Thuật của Ma Tộc cùng với Thần Thuật của Thần Tộc một chút nào. Nó tổng cộng được chia làm ba cấp độ lớn Vu Thuật cấp thấp, Vu Thuật cấp trung cùng với Vu Thuật cấp cao. 

Hai cấp bậc trước chỉ cần tộc nhân Vu Tộc có thể chất thích hợp cộng thêm chịu khó khổ luyện chậm thì hai ba năm dài thì năm mười năm cũng sẽ luyện thành nhưng còn cấp bậc cuối cùng là Vu Thuật cấp cao thì lại khác hoàn toàn muốn luyện thành nó không chỉ phải có thể chất thích hợp cùng với sự chuyên cần còn cần thêm ngộ tính nữa. 

Nếu không có đầy đủ ngộ tính thì cố gắng đến mấy cũng không thể học được một môn Vu Thuật cấp cao còn nếu có đầy đủ ngộ tính rồi nếu không bỏ thời gian chuyên tâm nghiên cứu hơn trăm năm cũng rất khó có thể hoàn toàn tinh thông một môn Vu Thuật cao cấp. 

Điều này có nghĩa là gì? 

Tức là một người cho dù có đủ thể chất, chuyên cần cùng với ngộ tính thì cũng cần trăm năm mới có thể làm được cứ theo đó mà tính thì muốn đồng thời tinh thông mười vạn loại Vu Thuật cao cấp phải bỏ ra bao nhiêu thời gian một trăm vạn năm, một ngàn vạn năm hay... một tỷ năm? 

Câu hỏi này e rằng chỉ có Vu Tộc Tế Sư mới có thể trả lời rõ ràng được! 

Quay trở lại vấn đề chính. 

- Đương nhiên nếu chỉ có như vậy thì không thể dọa ta phải rút lui được bằng vào thực lực của mình ta vẫn có tự tin có thể phân cao thấp với một Tế Sư Vu Tộc nhưng vấn đề ở đây là khi một Tế Sư Vu Tộc không bao giờ đi một mình mà bên cạnh luôn có hai tên đồng bọn nữa đi theo. Các ngươi có hiểu điều đó có nghĩa là gì không? 

Lúc này chỉ nghe Vương Phàm trầm giọng lên tiếng. 

Lời lẽ của hắn có ám chỉ rõ ràng như vậy sao năm người Đông Phương Khiếu Thiên có thể không hiểu được chứ? 

Nếu bây giờ bọn họ thật sự quyết định ra tay thì bọn họ không chỉ phải đối đầu với Tế Sư - Hắc Ti mà còn có hai tên đồng bọn đang ẩn nấp trong bóng tối của hắn nữa. 

Vì truy sát một đám tàn binh bại tướng mà cùng lúc khai chiến với ba tên Thiên Cấp hậu kỳ cường giả hậu quả đó đúng là được không đủ bù cho mất! 

- Vương đạo hữu cứ làm theo lời nói của ngươi đi, hôm nay chúng rút lui ở đây!

Đông Phương Khiếu Thiên cẩn thận suy nghĩ một chút trầm giọng truyền âm cho Vương Phàm nói. 

- Ừm! 

Vương Phàm gật đầu một cái. 

- Hắc Ti Tế Sư nếu không có chuyện gì khác chúng ta cáo từ rồi! 

Sau đó hắn lại mở miệng nhìn Tế Sư Hắc Ti nói. 

- Đa tạ các vị đạo hữu đã nể mặt, tại hạ dám bảo đảm với các vị từ ngày hôm nay cho đến nửa năm sau Bách Tộc Quân Đoàn của chúng ta tuyệt đối không tấn công một lần nào nữa! 

Tế Sư Hắc Ti lộ vẻ trịnh trọng nói. 

- Thật như vậy sao? 

Vương Phàm kinh ngạc kêu lên một tiếng. 

- Ta là người giám sát Bách Tộc Quân Đoàn thay cho Vu Chủ lời của ta tự nhiên cũng đại diện cho ngài ấy còn có thể là giả hay sao? 

Tế Sư Hắc Ti hỏi ngược lại. 

- Được! Như vậy chúng ta nửa năm sau gặp lại rồi đến lúc đó ta nhất định sẽ lãnh giáo thực lực của Vu Tộc Tế Sư ngươi!! 

Vương Phàm gật đầu một cái sau đó mang theo năm người Đông Phương Khiếu Thiên cùng với toàn bộ đại quân bên dưới hóa thành một chùm hào quang bắn về phía Thất Tinh Đảo. 

- Ầm!

Sau khi bọn họ rời đi được một lúc vùng không gian bên cạnh Hắc Ti Tế Sư đột nhiên phát sinh một trận vặn vẹo tiếp theo đó chỉ thấy hai hắc bào nhân có cách ăn mặc y hệt như hắn từ trong đó bước ra. 

Không cần nói cũng biết bọn họ chính là hai tên Vu Tộc Tế Sư khác vừa rồi ẩn nấp bên trong không gian. 

- Hắc Ti tại sao ngươi lại định ra hiệp nghị đình chiến nửa năm với đám người đó chứ như vậy quá lợi cho bọn chúng rồi! 

Một người trong đó nhìn Hắc Ti kêu lên một tiếng. 

- Ô Lạp ta làm như vậy không phải muốn tạo cơ hội cho kẻ địch mà là muốn giúp cho Bách Tộc Quân Đoàn! 

Hắc Ti trầm giọng nói. 

- Giúp cho Bách Tộc Quân Đoàn lời này như thế nào? 

Tế Sư - Ô Lạp nghi hoặc hỏi. 

- Trận chiến vừa rồi trên Thất Tinh Đảo ngươi cũng đã chính mắt thấy rồi Bách Tộc Quân Đoàn chúng ta đã bị đám tu sĩ này đánh cho trọng thương tuy về cao tầng là Thiên Cấp cường giả không có tổn thất đáng kể nào nhưng trung hạ tầng thì lại mất đi đến năm sáu phần nếu không có thời gian nửa năm một năm nghỉ ngơi thì căn bản không thể tái chiến được cho nên ta mới tạm thời đưa ra điều kiện đình chiến với đám tu sĩ Nhân Gian đó! 

Hắc Ti giải thích. 

- Ngươi nói rất có lý! Sở dĩ trận chiến này Bách Tộc Quân Đoàn của chúng ta thất bại đều là do cách chỉ huy sai lầm của Thống soái Hàn Băng Mãng Vương ngươi dự định xử trí hắn như thế nào? 

Ô Lạp nghe vậy gật đầu một cái sau đó hỏi. 

- Hàn Băng Mãng Vương làm trái với mệnh lệnh của Tuyệt Đại Quân Vương vừa vượt giới tiến sang không chịu xây dựng căn cứ cho quân ta trong tình huống còn chưa hoàn toàn hiểu được sâu cạn của kẻ địch đã vội vàng dốc toàn lực xuất kích dẫn tới đại bại tội trạng như vậy ngoài tử hình ra còn có hình phạt nào thích hợp hơn sao? 

Trên mặt Hắc Ti lộ ra vẻ lạnh lùng nói. 

- Tốt! Như vậy để ta đi giải quyết hắn! 

Vị Tế Sư thứ ba là Trần Phần nghe vậy trầm giọng kêu lên một tiếng sau đó hóa thành một đạo hào quang bay đi. 

.... 

Ba ngày sau trận chiến ở Thất Tinh Đảo từ bốn chỗ chiến trường khác là Lôi Bạo Hải Dương, Đỗ Gia Huyền Giới, Ma Thú Sơn Mạch cùng với Vụ Ẩn Sơn cũng truyền về tin tức đã đẩy lui bốn quân đoàn tiên phong của kẻ địch. 

Lần va chạm đầu tiên giữa Thiên - Nhân Lưỡng Giới cùng với Đệ Ngũ Giới đã kết thúc với chiến thắng thuộc về Thiên - Nhân Lưỡng Giới. 

Tuy chỉ là tiểu thắng nhưng vì muốn cổ vũ sĩ khí cho chúng quân sĩ hai người Đông Phương Trường Minh cùng với Hắc Đế Tư đã quyết định tổ chức một buổi tiệc mừng công cực lớn bên trong Thánh Thành.

Người tham dự ngoài người dân của Thánh Thành còn có những cường giả đến từ Đông - Tây Thiên Giới tập hợp lại!

Tất cả đều vô cùng vui vẻ uống rượu nói chuyện với nhau. 

Nhưng rất nhiều người không biết được rằng, hai người tổ chức buổi tiệc này là Minh Vương cùng với Tà Đế lại không tham gia buổi tiệc này mà là đang cùng với Thụy Đức Lạp Áo ở trong một gian đại điện. 

Ngoài bọn họ ra trong đại điện còn có một người khác đang ngồi hắn chính là đại diện của Thần Gia ở Minh Vương Điện - Thần Nam. 

- Thần Nam tại sao ngươi lại bất ngờ triệu tập bọn ta đến đây để họp như vậy? 

Lúc này chỉ nghe Hắc Đế Tư nhìn Thần Nam hỏi. 

- Sở dĩ ta mời các ngươi đến đây bởi vì phát hiện ra một điểm không ổn trong những trận đại chiến vừa rồi! 

Thần Nam trầm giọng nói. 

- Điểm không ổn? Không biết là ở đâu? 

Đông Phương Trường Minh thấp giọng hỏi. 

- Là Thống soái. Các ngươi có phát hiện hay không trong những trận chiến vừa rồi ngoài Bách Tộc Quân Đoàn ra bốn quân đoàn còn lại của Đệ Ngũ Giới đều không có Thống soái của bản thân, mặc dù chuyện Sở Tương Ngọc cùng với Hắc Khởi không đích thân ra chiến trường là chuyện chúng ta đã đoán trước được từ đầu nhưng cả Tùng Tán Đức Bố và Viên Minh cũng giống như vậy thì thật khiến cho người ta kinh ngạc bởi vì đây không phải phong cách hành sự thường ngày của bọn chúng!!

Thần Nam nhàn nhạt nói. 

- Ý của ngươi muốn nói rất có thể bây giờ Thất Quân Chủ đang ở trong Đệ Ngũ Giới âm thầm giở trò gì đó? 

Đông Phương Trường Minh nhíu mày một chút rồi hỏi. 

- Đúng vậy! Cho nên ta muốn xin ý kiến các ngươi để cho ta một mình tiến vào Đệ Ngũ Giới thám thính tình hình trước một lần được không! 

Thần Nam gật đầu một cái sau đó nói. 

- Một mình tiến vào Đệ Ngũ Giới? Thần Nam ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa tuy rằng hiện tại ký ức của ngươi đã khôi phục nhưng thực lực vẫn chưa trở lại trạng thái đỉnh phong nếu như bị Thất Quân Chủ phát hiện thì tuyệt đối sẽ rất nguy hiểm! 

Thụy Đức Lạp Áo trầm giọng nói tuy rằng quan hệ của hắn và Thần Nam không phải rất thân thiết nhưng bây giờ đang là đồng minh của nhau hắn cũng không muốn đối phương gặp phải chuyện gì bất trắc như vậy sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến chiến lực của bên mình. 

- Hắc Đế Tư ngươi cứ yên tâm đi nếu ta đã dám một mình đưa ra quyết định như thế này thì tự nhiên cũng đã nắm chắc bản thân nhất định sẽ không có chuyện gì bình an quay về! 

Thần Nam lộ vẻ tự tin cười nói. 

- Thần Nam nếu ngươi đã nói vậy thì ta cũng không có lý do gì ngăn cản ngươi nữa! 

Hắc Đế Tư nghe vậy nhíu mày suy nghĩ một chút rồi trầm giọng nói. 

- Ta cũng giống như vậy! 

Đông Phương Trường Minh cũng lên tiếng. 

- Nhưng trước khi ngươi tiến vào Đệ Ngũ giới ta muốn ngươi đem theo vật này nó có thể sẽ có giúp ích cho người rất nhiều! 

Hơi dừng một chút hắn lại lật tay lấy từ trong không gian giới chỉ ra một khối ngọc màu đen ra ném cho Thần Nam. 

- Thứ này là...? 

Thần Nam đưa tay nhận lấy mảnh ngọc đảo mắt quan sát một vòng rồi lộ vẻ nghi hoặc hỏi. 

- Vật này có tên Lao Ngục Giới do Chiến Tiên - Vương Phàm dưới trướng ta tạo thành bên trong đó đang phong ấn một cường giả đến từ Đệ Ngũ Giới có tên Mộc Thanh! 

Đông Phương Trường Minh trả lời. 

- Mộc Thanh? Có phải Mộc Thanh của Mộc Thạch Tộc hay không? 

Thần Nam kinh ngạc hỏi. 

- Chính hắn! Dựa vào quan hệ trước đây của ngươi cùng với Mộc Thạch Tộc ta tin rằng ngươi nhất định có cách mượn sức hắn trợ giúp cho bản thân đúng không? 

Đông Phương Trường Minh nhàn nhạt lên tiếng.. 

- Lần này đa tạ rồi!! 

Thần Nam nhìn Đông Phương Trường Minh gật đầu một cái tiếp theo hóa thành một đạo hào quang bắn ra ngoài đại điện.

- Thụy Đức Lạp Áo đệ hãy ra ngoài thay ta giám sát buổi tiệc đang diễn ra nhớ nhắc nhở mọi người vui đủ rồi thì thôi không nên vui quá mức dù sao kẻ địch của chúng ta vẫn còn đang lăm le chờ sẵn có thể tấn công bất cứ lúc nào! 

Hắc Đế Tư đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Thần Nam sau khi xác định hắn đã đi khỏi mới nhìn Thụy Đức Lạp Áo nói. 

- Vâng Đại ca! 

Thụy Đức Lạp Áo nghe vậy cung kính kêu lên một tiếng sau đó quay đầu hướng đi về phía cửa. 

- Két! 

Sau khi ra ngoài hắn thuận tay đóng cửa lại để cho hai người người bên trong có thể thoải mái nói chuyện với nhau mà không sợ bị làm phiền. 

- Ngươi cảm thấy lần này Thần Nam có thể đạt được mục đích của mình hay không? 

Hắc Đế Tư đưa mắt nhìn Đông Phương Trường Minh hỏi. 

- Dựa vào thực lực của hắn cộng thêm sự trợ giúp của Mộc Thanh chỉ cần cẩn thận một chút thì căn bản không thể xảy ra vấn đề gì! 

Đông Phương Trường Minh cười nói. 

- Hừ! Tà Đế ngươi đừng đùa với ta ngươi biết rất rõ ta muốn hỏi ngươi chuyện gì mà? Ngươi cảm thấy Thần Nam có khả năng hoàn thành mục đích thật sự của hắn thành công gặp được người hắn muốn gặp hay không? 

Không ngờ sau khi Hắc Đế Tư nghe xong lại trực tiếp hừ lạnh nói. 

- Chuyện này ta không thể đoán được! Cũng không quan tâm lắm bởi vì đây dù sao cũng là chuyện riêng của phụ tử bọn họ không đến lượt người ngoài như chúng ta quan tâm! 

Đông Phương Trường Minh trầm giọng nói. 

- Ừm!

Hắc Đế Tư nghe vậy nhíu mày một chút rồi cũng gật đầu.