Thần Mộ Chi Huyết Đế

Chương 224: Mộng hồi viễn cổ - Ta là ai? (3)




- Ầm!

Trong lúc Thần Nam đang bị lời nói của Độc Cô Tiểu Bại làm cho toàn thân chấn động hắn hoàn toàn không để ý đến Mộng Cảnh xung quanh mình đã biến đổi từ một mái đình nhỏ biến thành một mảnh tinh không vô tận.

Bên trong mảnh tinh không đó đang diễn một trận tuyệt thế đại chiến từng tiếng chém giết vang trời không ngừng vang bên hai bên tham chiến một bên có vẻ như là đại quân liên hợp giữa Đông Phương Thiên Giới và Tây Phương Thiên Giới ở bên trong đó có Tây Phương Thiên Sứ, Đông Phương Thần Long, Tu Đạo Giả, Ma Pháp Sư,.... đối thủ của bọn họ lại là một đám Hung Thú thân to vạn trượng thoạt nhìn qua vô cùng hung mãnh.

Tuy đứng ở phía xa nhưng mà Thần Nam vẫn bị trận đại chiến làm cho chấn động thật sâu không vì chuyện gì khác chỉ vì hắn phát hiện trong đống thi thể tùy ý rơi vãi dưới mặt đất mỗi một cái khi còn sống đều là cường giả Thần Hoàng trở lên thậm chí còn có lát đác mấy cái thi thể của Thiên Cấp cường giả!

Thái Cổ Thần Chiến!

Bốn chữ này nhanh chóng xuất hiện trong lòng Thần Nam ngoài trận chiến trong truyền thuyết đó ra trên đời không còn có chiến trường nào có thể nhiều cường giả vẫn lạc như vậy!

- Tại sao Mộng Hồi Viễn Cổ lại đưa ta tới nơi này? Chẳng lẽ hai phụ tử Độc Cô Bại Thiên lại đang ở đây?

Thần Nam vừa suy nghĩ vừa quét mắt tìm kiếm xung quanh.

Không bao lâu sau quả nhiên hắn đã nhìn thấy hai cha con Độc Cô Bại Thiên, Độc Cô Tiểu Bại đang đứng phía ở trên một ngôi sao phóng mắt quan sát tất cả chiến trường.

- Tiểu Bại con thật sự muốn làm như vậy sao?

Lúc này chỉ thấy Độc Cô Bại Thiên nhíu mày nhìn Độc Cô Tiểu Bại hỏi.

- Phụ thân người đừng khuyên con nữa, đây sẽ là trận chiến cuối cùng của Độc Cô Tiểu Bại ở trên thế gian này. Hãy để cho con tận hưởng nó đi!!

Độc Cô Tiểu Bại trầm giọng nói một tiếng sau đó bước ra một bước.

- Vút!

Trong chớp mắt toàn thân hắn đã hóa thành một đạo hào quang bắn đi lao thẳng về phía một Tiểu Không Gian ở một góc chiến trường.

Tiểu Không Gian Gian này chỉ lớn chừng trăm trượng bên ngoài được thiết kế rất nhiều tầng cấm chế hoàn toàn phong kín lại khiến cho người bên ngoài không thể cảm nhận được sự tồn tại của nó nhưng vẫn không qua được ánh mắt của Độc Cô Tiểu Bại.

Ở bên trong đó là bảy nam tử đang khoanh chân mà ngồi đó không phải là người khác mà chính là Thất Quân Chủ của Đệ Ngũ Giới lúc này bọn họ vừa mới giết chết Hoàng Thiên đang điều tức muốn khôi phục lại nguyên khí của mình.

- Độc Cô Tiểu Bại tại sao ngươi lại xuất hiện ở nơi này?

Cảm nhận được Độc Cô Tiểu Bại lao về phía mình Sở Tương Ngọc mở hai mắt ra cất tiếng hỏi.

- Ta đến để đưa các ngươi lên đường! Nộp mạng đi!!

Độc Cô Tiểu Bại quát vang một tiếng sau đó lật tay phát ra một chưởng ầm ầm phá tan không gian của Thất Quân Chủ.

- Tiểu tử ngươi chán sống rồi. Ngày hôm nay phụ thân của ngươi cũng đừng hòng cứu được ngươi!

- Dám trêu chọc bọn ta hôm nay ngươi nhất định phải chết!


- Đúng đó!

Thất Quân Chủ nào phải người tốt gì trong chớp mắt đã bị hành động Độc Cô Tiểu Bại chọc giận mỗi người từ trong không gian lao ra triển khai các loại thần thông, thuật pháp giết về phía hắn.

- Tới đi!

Độc Cô Tiểu Bại thấy vậy không lộ vẻ sợ hãi chút nào ngược lại còn hưng phấn kêu lên một tiếng sau đó ầm ầm xông lên.

- Ầm ầm ầm...

Trong khoảng khắc tám đại cường giả đã loạn chiến thành một đoàn.

- Đệ Ngũ Giới Thất Quân Chủ quả nhiên bất đồng phàm phẩm ngày hôm nay ta coi như đã được lãnh giáo qua ha ha ha...

Trận chiến này kéo dài ba ngày ba đêm đến sáng sớm ngày thứ tư chỉ nghe Độc Cô Tiểu Bại cười vang một tiếng sau đó rút người ra khỏi chiến trường lần nữa hóa thành một đạo hào quang bay về phía khác hiện tại toàn thân hắn đã nhuộm thành một huyết nhân trên người đều tràn đầy đủ loại vết thương lớn nhỏ, khí thế không ngừng yếu đi chứng tỏ đã bị trọng thương không hề nhẹ một chút nào!

Nhưng mà Thất Quân Chủ cũng không nhân cơ hội này đuổi theo không phải bọn họ không muốn làm vậy mà là không thể làm vậy. Trước đây khi bọn họ chiến với Hoàng Thiên đã bị trọng thương bây giờ lại quyết chiến với Độc Cô Tiểu Bại có thể nói là thương càng thêm thương tình cảnh này khiến cho ngay cả hai người mạnh nhất là Sở Tương Ngọc và Hắc Khởi trong lúc nhất thời cũng không thể nào đứng lên nổi đừng nói gì đến những người khác.

Sau khi rời khỏi chỗ của Thất Quân Chủ Độc Cô Tiểu Bại lại xông vào chiến trường tiếp tục loạn chiến với những cường giả khác trong số những người đó có một số người mà Thần Nam quen biết như Thần Đại Tổ, Thần Nhị Tổ, Thần Tam Tổ, Thần Thánh Long Kỵ Sĩ Thụy Tư Mạn cùng với Thiên Long Lan Tư Khải, cũng có một số người hắn không quen biết nhưng tất cả đều có một điểm tương đồng đó là đều là Thiên Cấp cường giả.

Hoặc là cũng có thể nói là chỉ cần là Thiên Cấp thì đều sẽ bị Độc Cô Tiểu Bại tìm tới quyết đấu bất luận đó là Thiên Thú của Thiên Đạo hay là cường giả của Liên Quân cũng được.

Trong quá trình những trận chiến đó diễn ra Thần Nam có thể nhìn thấy trong mắt có một loại chấp nhất.

Một loại chấp nhất với chiến đấu.

Hắn chiến đấu không đơn giản chỉ là muốn mượn lực lượng của Chư Thần giúp mình thực hiện Thuế Hồn Đại Pháp lột bỏ linh hồn của bản thân mà còn muốn thông qua chiến đấu để hưởng thụ nghĩ lại cả đời của Độc Cô Tiểu Bại hắn từ khi trưởng thành đã theo phụ thân lập kế hoạch giết chết Thiên Đạo sáng tạo một thế giới mới nơi mà Lục Giới chúng sinh đều có thể bình đẳng sinh sống không cần phải lo lắng về Đại Phá Diệt nữa.

Vì mục tiêu này hắn trước nay làm chuyện gì hắn cũng một mực cẩn thận suy trước tính sau phải nắm chắc mười phần mới hành động không bao giờ lỗ mãng phương pháp hành động này tuy rằng giúp cho Độc Cô Tiểu Bại đạt được rất nhiều thành công nhưng cũng đồng dạng lấy đi không ít thứ của hắn ngay cả thứ đơn giản nhất mà một cường giả theo đuổi là một trận chiến sướng khoái đầm đìa máu huyết sôi trào hắn cũng chưa từng thử qua.

Hiện tại khi sinh mạng của bản thân sắp kết thúc Độc Cô Tiểu Bại chỉ muốn từ bỏ hết tất cả mọi thứ trong đầu chỉ tập trung chiến đấu hưởng thụ loại cảm giác mà trước giờ mình chưa từng thử qua!!

- A!

Bỗng nhiên Độc Cô Tiểu Bại lại hét lớn một tiếng lực lượng cường đại mà hắn phát ra trực tiếp khiến cho những cường giả đang đứng xung quanh bị chấn bay đi một số người thực lực hơi yếu càng là không chịu nổi áp lực thân thể trực tiếp bị ép tới nổ tung.

- Phụ thân đấu với con một chiêu!

Độc Cô Tiểu Bại hét vang lên sau đó phóng người về phía Độc Cô Bại Thiên đánh ra một chưởng trải qua nhiều trận kịch chiến liên tục không ngừng không nghỉ thân thể của hắn có mạnh đến đâu thì cũng đã đến giới hạn như là cung giương hết cỡ một tiếng rống đầy uy lực vừa rồi chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi.

Nhưng mà cho dù có chết Độc Cô Tiểu Bại cũng không muốn chết trong tay những cường giả mình vừa quyết đấu bởi vì trong mắt hắn đám người này tuy mạnh nhưng vẫn còn xa lắm mới tư cách giết chết hắn, người duy nhất ở đây có đủ điều kiện để làm chuyện đó chỉ có thể là phụ thân của Độc Cô Tiểu Bại hắn Độc Cô Bại Thiên!

- Tiểu Bại đến đây đi! Nghịch Loạn Đệ Bát Thức - Hủy Thiên Diệt Địa!!

Độc Cô Bại Thiên đương nhiên hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Độc Cô Tiểu Bại cho nên dù rằng vô cùng đau lòng ông ta vẫn nhịn đau dốc hết toàn lực xuất ra một chưởng.

- Ầm! Đùng!!

Khi hai đạo chưởng cương va chạm với nhau chỉ nghe một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên không gian xung quanh đều bị lực lượng của phụ tử hai người khiến cho điên cuồng chấn động.

Sau một lát khi chấn động biến mất thân ảnh của Độc Cô Bại Thiên và Độc Cô Tiểu Bại lại lần nữa hiện ra hai người đứng đối diện nhau.

- Răng rắc...

Lúc này thân thể của Độc Cô Tiểu Bại bỗng phát sinh rạn nứt từng mảnh vỡ không ngừng từ trên người hắn rơi ra rồi lại nhanh chóng bị lực lượng trong hư không làm cho tan biến.

- Phụ thân con sắp phải đi rồi! Người đừng quá đau lòng hãy thay con chăm sóc hai vị mẫu thân và hai vị tỷ tỷ nhất là Tiểu Huyên tỷ nàng cho dù thường gây ra phiền phức nhưng thật ra rất thiện lương người nhớ kỹ tuyệt đối đừng để cho tỷ ấy bị người khác ức hiếp!

Nhưng mà Độc Cô Tiểu Bại hoàn toàn không để ý tới tình trạng thân thể mình mà chăm chú nhìn phụ thân của mình nói.

Sau khi nói xong hắn không đợi Độc Cô Bại Thiên đáp lời đã quay đầu bước đi dáng đi vô cùng tiêu sái.

- Bỏ lại ba nghìn biển nhớ, quên hết tình thù nhiều kiếp, từ nay không còn quay đầu, ngẩng nhìn trời cười vang, chinh chiến Thiên Đạo.

Trên đường đi Độc Cô Tiểu Bại chậm rãi ngâm một bài thơ khi thơ dứt cũng chính là lúc thân thể của hắn hoàn toàn tan biến.

Hình ảnh đến đây cũng đã hoàn toàn kết thúc nhưng lại làm cho Thần Nam cảm thấy tiếc nuối thật sâu.

- Ầm!

Đúng lúc này tận sâu bên trong linh hồn hắn đột nhiên lại truyền đến một cảm giác giống như đang bị ai đó xé ra nếu là lúc bình thường loại cảm giác này đáng ra sẽ khiến cho Thần Nam cảm giác vô cùng đau đớn nhưng lúc này hắn lại không thèm để ý đến nó bởi vì cùng lúc với cảm giác đau đớn truyền tới trong đầu hắn cũng xuất hiện một đạo ký ức bị phong ấn đã lâu.

- Tiểu Bại kiếp này phụ thân có lỗi với con, nếu có kiếp sau bất luận con là con của Độc Cô Bại Thiên ta hay là con của Chiến Đế - Thần Chiến ta cũng nhất định sẽ dốc hết toàn bộ lực lượng của mình bảo vệ cho con. Dù cho Độc Cô Bại Thiên ta có hại bất cứ ai trên đời cũng tuyệt đối không làm hại đến con. Con trai của ta!!

Mặc dù nội dung trong đoạn ký ức đó không dài chỉ có mấy chữ đơn giản nhưng lại làm Thần Nam chấn động toàn thân bởi vì đây chính là đáp án mà hắn muốn tìm kiếm khi thi triển Mộng Hồi Viễn Cổ Thuật!

Dù cho Độc Cô Bại Thiên ta có hại bất cứ ai trên đời cũng tuyệt đối không làm hại đến con. Con trai của ta!

Dù cho Độc Cô Bại Thiên ta có hại đến bất cứ ai trên đời cũng tuyệt đối không làm hại đến con. Con trai của ta!

Dù cho Độc Cô Bại Thiên ta có hại đến bất cứ ai trên đời cũng tuyệt đối không làm hại đến con. Con trai của ta!

Trong lúc nhất thời trong đầu Thần Nam chỉ toàn là một câu nói cuối cùng của Độc Cô Bại Thiên.

- A!

Thần Nam giống như không chịu được kích động ngẩng đầu hét lên một tiếng. Uy lực của một tiếng hét này hoàn toàn vượt quá cực hạn tu vi của Thần Nam có thể đạt được không những đưa hắn ra khỏi Thời Không Thông Đạo mà còn vượt khỏi Thời Không Đại Điện trở về phía bên ngoài cửa vào của Thời Không Bảo Tàng!!