Thần Mộ 2

Chương 87: Điên cuồng




"Nhược Lan…Nhược Lan…con tỉnh lại đi, tỉnh lại đi". Lí Uyên một mặt thôi động chân nguyên truyền vào cơ thể Lí Nhược Lan, một mặt khẽ khàng lay gọi nàng.

"Nội tổ…con không sao…lần này con đã thực sự nhìn thấy…cánh cửa lục giai đang mở ra với con, cuối cùng con có thể bước vào đẳng cấp mộng ảo đó rồi".

"Tiểu nha đầu này đúng là mê võ thành cuồng, làm sao con lại có thể điên cuồng như vậy. Nếu như tính mệnh không còn, cho dù con có nhìn thấy cánh cửa đó cũng đâu có ý nghĩa gì".

Lí Nhược Lan lộ ra nụ cười mãn nguyện, vào lúc này, nữ nhân điên cuồng đó thực sự giống như một cô gái nhỏ, nũng nịu trong lòng lão nhân: "Lần sau con sẽ chú ý mà".

"Không được có lần sau".

"Nội tổ, người đã ra mặt, sao còn không cứu luôn cả Đỗ Hạo. Nếu không mấy lão già ở Đỗ gia sẽ gây phiền phức đó".

"Hừm…bọn họ, ta vì cứu con, không cách nào phân thân. Nếu như Đỗ Hạo có mệnh hệ gì, mấy lão quỷ kia sẽ phát điên mà bất chấp tất cả đi tìm ta thì đã sao?".

Từ phía xa, một thiếu nữ trong trang phục màu xanh, vô cùng xinh đẹp, cưỡi một con khổng tước khổng lồ, nhanh chóng bay tới, nàng đã nhìn thấy tất cả những gì diễn ra trong trường.

"Không được làm thương ca ca của ta".

Bất kể là Đỗ Linh không đủ thực lực để ngăn cản Thần Nam, nhưng nàng vẫn đến chậm một bước. Trên một trăm đệ tử Đỗ gia, không đủ sắc ngăn cản kẻ đã bước vào lục giai như Thần Nam. Hắn như một tên đồ tể giết người không chớp mắt, phút chốc đã tiêu diệt sạch bọn chúng.

Đỗ Hạo vừa mất đi thân ngoại hoá thân, nguyên khí đại thương. Vừa rồi hắn vừa dừng lại, bây giờ hắn không nghĩ tới việc chạy trốn nữa, hoặc có lẽ là không thể chạy trốn được nữa. Đối mặt với một địch thủ muốn giết chết mình, một địch thủ mạnh nhất từ trước tới giờ, trong lòng Đỗ Hạo ngập tràn khổ đau.

Từ nhỏ đã là thiên tài kiệt xuất của gia tộc, mới hai mươi tuổi đã chuẩn bị bước vào lục giai, vậy mà sau khi rời khỏi huyền giới của gia tộc liên tiếp thảm bại, trong lòng hắn tràn đầy một nỗi bi thương.

"Phập"

Thần Nam một kiếm chém rụng tay trái Đỗ Hạo, máu tươi phun thành vòi.

"Phập"

Tay phải rơi xuống

"A…không được làm thương ca ca của ta" Đô Linh hét lên một tiếng xé ruột xé gan: "Ta thề rằng nếu như ngươi dám động đến tính mạng của ca ca ta, sau này ta sẽ phân thây ngươi thành vạn mảnh".

"Ha ha…kiếp này nếu như không phát sinh kì tích gì, ta không thể thắng được ngươi. Nhưng kiếp sau ta nhất định phải tiêu diệt ngươi". Đỗ Hạo đã cụt cả hai tay, gương mặt đau đớn đến mức biến dạng, nhưng hắn vẫn lạnh lùng cười nói: "Ta thừa nhận ta không đánh lại ngươi, nhưng dù sao ngươi cũng là người cuối cùng của Thần gia, rốt cục rồi cũng sẽ chết trong tay Đỗ gia. Bất kể tư chất của người có tốt đến đâu, nhưng ngươi cũng sẽ chết tại Phong Ma ấn trong Đỗ gia huyền giới. Đó chính là vận mệnh đáng thương của ngươi. Ngươi sống chỉ để trở thành một vật tế ma mà thôi".

"Phập"

Thần Nam huy động quang kiếm trong tay, chặt cụt hai chân của Đỗ Hạo.

"A…" Cuối cùng Đỗ Hạo cũng không chịu đựng được, hét lên thê thảm. "Muốn giết thì cứ giết đi, hai mươi năm sau huyết ma chân thân của ta sẽ lại xuất hiện, ta nhất định phải tiêu diệt ngươi". Đỗ Hạo đau đớn đến mức phát cuồng.

Thần Nam chẳng nói chẳng rằng, huy động quang kiếm, "Phập" một tiếng chém rụng đầu Đỗ Hạo. Chiếc đầu lâu gớm ghiếc đầy máu bay lên.

"Không, a." Đỗ Linh hét lên thảm thiết, con khổng tước to lớn vừa đưa nàng hạ xuống, nhưng mà thứ nàng đón được chỉ là đầu lâu của Đỗ Hạo mà thôi.

"Tiểu muội, ca ca là bất tử, không cần sợ…" đầu lâu của Đỗ Hạo phát ra một đạo tinh thần dao động yếu ớt, cuối cùng mới từ từ nhắm đôi mắt đỏ ngầu lại.

"Ca ca đã thua con rồng đó, ca ca đã đáp ứng muội quay về nhà, vì sao lại trốn muội quay lại đây? Ca ca…" Đỗ Linh ôm lấy cái đầu của Đỗ Hạo, nàng đứng dậy, hai mắt phát ra hai luồng sáng khiếp người, lạnh lùng nhìn Thần Nam, oán độc nói: "Ta sớm muộn sẽ băm ngươi ra làm vạn mảnh, báo thù cho ca ca của ta".

"Ngươi nhận thấy ngươi vẫn còn cơ hội sao? Ngươi nghĩ là ta sẽ tha cho ngươi sao?". Thần Nam bình tĩnh trả lời.

"Roẹt"

Một đạo kiếm khí loá mắt từ trên không phách xuống, giữa Thần Nam và Đỗ Linh xuất hiện một rãnh kiếm khủng khiếp sâu không thấy đáy. Vị tiền bối danh tiếng của Lí gia, Lí Uyên lạnh lùng uy nghiêm nói: "Thần Nam, người đừng có quá cuồng ngạo như vậy".

Thần Nam trào phúng nói: "Cho dù ca có cuồng vọng thế nào cũng không so được với Lí gia các ngươi, tự xưng Đông thổ đệ nhất Đạo môn, lần này xuất hiện liền liên thủ với Đông thổ hoàng tộc, chuẩn bị đưa quân vào Đông thổ, ta vạn lần cũng không so được với các ngươi. Ha ha".

"Thần Nam, cho dù ngươi đã bước vào lục giai, nhưng vẫn chưa có tư cách cuồng vọng như thế đâu". Lí Uyên lạnh lùng nói, hai mắt loé lên hai đạo hàn quang, phát ra vô tận sát ý.

"Hừ, ngươi đe doạ ta à? Hôm nay ta muốn giết cả hai tên này, ngươi cản được ta không?" Thần Nam dùng tay lần lượt chỉ Lí Nhược Lan và Đỗ Linh.

Lí Uyên cười lạnh: "Không ngờ ngươi thật sự nằm ngoài dự liệu của mọi người, mới thanh niên mà đã tiến vào lục giai. Lần này ta xuất sơn cũng vì ngươi, xem ra cẩn thận lần này là đúng. Chỉ tiếc là…ngươi chưa kịp giết hai ả này, ngươi đã phải chết rồi".

"Phì". Thần Nam phì cười: "Lão già ngươi đừng có to mồm, muốn đánh thì đánh đi, không cần phải ra oai hò hét ở đây. Ta không sợ đâu".

Lúc này, Lí Uyên không còn gì để nói, một kiếm chém thẳng về phía Thần Nam. Kiếm mang dài ngoằng phá không lao xuống, lạnh lẽo âm u, làm người ta phát run.

Đám trọng tài của lần đấu võ đài quay sang nhìn nhau. Sự tình đã tới nước này, bọn họ cũng không làm gì được nữa. Còn quan chiến giả thì vô cùng hưng phấn. Lục giai đại chiến còn hấp dẫn hơn cả đế vương chi chiến của đám người trẻ tuổi. Cần biết những vũ giả có thể ngự không phi hành, từ trước đến giờ đều là nhân vật trong truyền thuyết. Các cường giả trong huyền giới thường không xuất hiện trước mặt thế nhân, làm sao lại không làm cho bọn họ hiếu kì cho được.

Đối mặt với địch thủ đồng cấp, Thần Nam không dám khinh địch, tử vong ma đao xuất hiện trong tay hắn, một đao chém thẳng lên trời. Hắc ám ma khí cùng đao mang nóng bỏng mạnh mẽ lan tỏa, bay thẳng lên trời, va chạm với kiếm mang lạnh lẽo, phát ra một màn quang mang loá mắt.

Rất nhanh, Thần Nam bay lên giữa trời, đối mặt với Lí Uyên. Giữa hai người có một cỗ sức mạnh vô hình giao chiến. Người ngoài tuy nhiên không nhìn thấy gì, nhưng đều cảm thấy một cỗ áp lực không nói thành lời.

Lí Nhược Lan đã bay lên lưng con khổng tước của Đỗ Linh, hai nữ tử đã rời xa chiến trường. Còn Đông Phương Trường Minh không tranh thủ cơ hội đào tẩu, chỉ từ từ bước sang bên cạnh võ đài, cùng những người xung quanh quan sát hai đại cường giả giao chiến trên không.

Mười vạn người há hốc mồm im lặng, khẩn trương quan sát trên cao, chờ đợi một cuộc chiến vô tiền khoáng hậu trăm năm khó gặp.

Hai đại cao thủ giao chiến trên không, lưu lại tại chỗ hai đạo tàn ảnh, hai người như hai đạo thiểm điện, không ngừng thiểm hiện giữa không trung, chớp mắt đã thay đổi hơn mười vị trí.

Cuối cùng, Thần Nam đột ngột xuất hiện trước mặt Lí Uyên, ma đao độc ác chém xuống. Thân thể phía trước ma đao vỡ tung. Nhưng Thần Nam không mừng là lo. Hắn biết đó không phải là chân thân của đối phương, chẳng qua chỉ là một đạo tàn ảnh. Hắn vội vàng chuyển ma đao, chém ngược về sau, hắc sắc đao mang nóng bỏng rít lên giữa không trung.

"Keng"

Ma đao lạnh lùng chém xuống thân phi kiếm của Lí Uyên, thần kiếm phát tán quang mang lạnh lẽo bị hất văng ra, bay về bên cạnh Lí Uyên.

Thần Nam có phần kinh sợ, đối phương là cao thủ đã sớm bước vào lục giai, kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, suýt nữa đã làm cho kẻ mới biết tiến hành không chiến như hắn phải chịu quả đắng.

"Giết"

Thần Nam lại lao về phía trước, ma đao phát ra ngàn vạn đạo quang mang, sát khí trùm trời.

Hai ống tay áo của Lí Uyên tung bay, dưới sự khống chế của lão, phi kiếm như giao long, giữa không trung lúc khai lúc hợp, không ngừng giao chiến cùng tử vong ma đao của Thần Nam. Lão đã bước vào lục giai bao năm nay, rõ ràng mạnh hơn kẻ vừa bước vào lục giai như Thần Nam. Nhưng lão vô cùng e ngại tử vong ma đao trong tay Thần Nam. Hắc sắc quái đao đó dường như không có gì không thể phá. Mặc dù lão đã truyền công lực cả đời vào thanh phi kiếm đang tung hoành múa lượn kia, nhưng vẫn cảm thấy khó có thể thực sự khống chế được thanh ma đao đó.

Hai người trên cao không ngừng thay đổi phương vị, kiếm khí và đao mang không ngừng giao tranh, bao trùm cả phiến không gian. Mọi nơi đều là năng lượng đáng sợ dao động. May mà hai người đánh nhau trên không, nếu như ở dưới đất, không chỉ võ đài bị huỷ, mà rất nhiều quan chiến giả cũng sẽ bị vạ lây.

Đại chiến đã qua được một lúc, Thần Nam đã minh bạch, tu vi của Lí Uyên mạnh hơn hắn một bậc. Hắn muốn sử dụng Nghịch Thiên Thất Ma đao, nhưng lại cảm thấy không ổn. Môn công pháp đó thật quái dị, rất khó khống chế".

Đúng lúc Thần Nam chuẩn bị khai mở nội thiên địa, chuẩn bị thu Lí Uyên vào trong, từ phía xa một đạo kim sắc ảnh tử, như thiểm điện phá không lao tới, chớp mắt đã tới bên cạnh Lí Uyên,

Thần Nam trong lòng mừng rỡ, kim ảnh chính là Long bảo bảo. Tên tiểu quỷ này không ngờ lại là người đầu tiên qua trợ chiến.

Đôi cánh của tiểu long sớm làm Lí Uyên đại kinh thất sắc, đó là tốc độ nhanh nhất mà lão được chứng kiến. Nhưng cái làm cho lão kinh ngạc nhất, là tiểu long bay đến với bộ dạng vô hại, không có đôi trảo sắc nhọn, không có những chiếc nanh sắc hàn quang lấp lánh, thân hình tròn vô trong còn có chút đáng yêu. Nhưng vào lúc lão hơi lơi lỏng, tên tiểu quỷ từ từ giơ nắm đấm lên, sau đó đấm thẳng vào ngực lão.

Thần Nam ở gần đó mỉm cười, hắn dường như đã nhìn thấy trên cành cây của định địa thần thụ, tăng thêm một quả nguyên anh.